Lạc Cư

Chương 42: Lĩnh lắm tài nhưng không có tài lãnh đạo h






Sau bữa ăn tối Lĩnh liền bảo Tân họp mọi người, lần này cậu là người yêu cầu mở cuộc họp nên sau vài câu mở đầu của Tân cậu đứng lên nói rõ mục đích của mình.
“Chúng ta đã có được một số gạch rất lớn, đủ để xây vài ngôi nhà, ngày mai nhóm thú nhân chuyên phụ trách việc lấy đất làm gạch vẫn tiếp tục duy trì lấy đất làm gạch, còn riêng việc phơi muối chúng ta tạm ngưng lại để xây nhà cái đã.” Lĩnh hướng ánh nhìn xuống tất cả thú nhân đang dõi theo mình bên dưới nói với họ.
Các thú nhân gật đầu rồi lại nhìn cậu, không một ý kiến phản bác hay phân vân gì.
Lĩnh nuốt một hơi khí lấy thêm can đảm trưng cầu ý kiến mọi người:
“Các bác, các anh muốn ngôi nhà đầu tiên của chúng ta sẽ xây cho ai?”
Câu hỏi của Lĩnh vừa dứt toàn bộ thú nhân đều xôn xao, họ tỏ ra thích thú vô cùng, đôi người còn chụm lại xú xí với nhau rất nhỏ tiếng, vài ba Phụ thú nhân quen thân Lĩnh như Mi hay Miêu, Mây thậm chí cả những tiểu thú nhân chưa rành sự đời như nhóm Thinh cũng xú nhau rồi dùng ánh mắt đậm ý cười mà nhìn cậu.
Lĩnh không nhếch nổi mép để đáp lại những tiếng cười đầy thâm ý ấy, cậu tằng hắng vài tiếng lấy lại sự chú ý của mọi người hỏi tiếp:
“Mọi người thấy sao?”
Một cánh tay trong nhóm thú nhân lớn tuổi đưa lên, đó là Thôi thú nhân.
“Ngôi nhà đầu tiên, bọn bác đề nghị hãy xây cho cháu và thủ lĩnh.”
Thôi thú nhân vừa dứt câu toàn bộ thú nhân ngồi bên dưới đều vỗ tay hoan hô, họ thống nhất ý kiến để ngôi nhà đầu tiên xây cho hai người quan trọng nhất trong tộc.

Lĩnh nhìn thấy vậy liền lia ánh mắt qua Tân cầu cứu, mấy cuộc hội họp kiểu này cậu chả làm ăn được gì cả, đúng là người không có tài lãnh đạo thì dù có giỏi tới đâu cũng chỉ có thể ngồi dưới mà nghe.
Tân vuốt nhẹ mái tóc đỏ của cậu, tiến lên đánh một vòng ánh nhìn uy nghiêm về phía các thú nhân. Ngay lập tức họ im lặng.
“Về chuyện xây nhà cho ai đầu tiên,” Tân lớn giọng, “tôi xin cảm ơn mọi người vì đã ưu tiên cho nhà tôi, thế nhưng theo quy hoạch trong dự tính của tôi, chúng ta sẽ xây Tộc Đình trước tiên.”
Vừa nghe xong hai chữ ‘Tộc Đình’ toàn bộ thú nhân đều xôn xao, họ hỏi nhau không biết nhà đó là nhà gì và là nhà của ai.
Tân e hèm vài tiếng để họ yên lặng.
“Đó là một công trình lớn, dùng làm nơi dâng lễ cho thần thú, nơi họp bàn chuyện bộ tộc, nơi mở trường lớp cho các tiểu thú nhân học chữ, cũng là nơi tiếp đón những thú nhân xa lạ vừa mới tới đây.” Tân nhấn mạnh, “nói tóm lại đó là một ngôi nhà rất quan trọng trong bộ tộc chúng ta.”
Các thú nhân không hiểu hết những chức năng của Tộc Đình trong lời của Tân, nhưng riêng về việc là nơi dâng lễ cho thần thú thì gần như tất cả các thú nhân đều rõ. Vì thế tiếng vỗ tay tán thành vang lên, to và vang dội vô cùng.
Tân đưa tay lên dẹp yên nhóm người. Anh quay qua hỏi Lĩnh:
“Em có ý tưởng gì cho Tộc Đình không?”
Lĩnh dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn Tân, điều anh vừa làm khiến cậu cảm động biết bao. Cậu muốn nơi này như một thế giới thu nhỏ của quê hương cậu, vốn đó chỉ là mong ước cá nhân của cậu, ấy vậy mà Tân lại ghi tạc trong lòng sẵn sàng vì cậu mà xây dựng nó. Thậm chí cậu càng khâm phục hơn khi anh để Tộc Đình hay có thể xem như là Đình Làng vào khối công trình với những chức năng cực kì quan trọng.
Lĩnh hít một hơi nước mũi:
“Em cảm ơn anh!”
Tân cười không nói gì đôi mắt xanh đen ánh lên ý cổ vũ cậu hãy nói ra những sáng kiến của mình cho mọi người.
Lĩnh cười nhìn xuống các thú nhân lần nữa cất lời:
“Ngôi đình ấy sẽ được xây khá rộng, có nhiều phòng dùng cho việc tiếp đón các thú nhân trong tương lai, và việc học tập, nó nên nằm gần hồ chứa nước lớn của tộc ta. Đồng thời chúng ta nên quy hoạch ra sao cho việc xây cổng vào bộ tộc được thuận tiện và phải có tính chia cắt biệt lập với bên ngoài.”
Mọi người túm tụm vào nhau xì xào không ngừng.
“Tôi đề nghị,” Phương thú nhân đứng lên lớn tiếng. Ngay lập tức mọi người liền yên lặng nghe anh ta nói, “cậu hãy vẽ một bản thiết kế, ngày mai chỉ việc đưa cho chúng tôi là được. Chúng tôi tin tưởng cậu.”
Phương vừa đứt lời, toàn bộ thú nhân đều đứng lên hướng Lĩnh gửi một tràng vỗ tay cực kì to, và dài.
Lĩnh lại lần nữa cảm thấy khả năng nói trước đám đông của mình thật tệ, diễn đạt khó hiểu tới mức các thú nhân cứ thích vỗ tay cho cậu không à!
Cuộc họp được cho phép tan bởi cái gật đầu của Tân. Anh nhìn Lĩnh buồn rầu liền lôi cậu ra một khu vực vắng, chuyển mình về hình thú.
“Lên lưng đi anh đưa em tới một nơi.” Anh muốn làm cậu vui.
Lĩnh nghe vậy liền buồn buồn trèo lên, vừa ngồi vững anh liền vỗ cánh.

Lĩnh tựa vào lưng anh ai thán:
“Tại sao em lại không diễn đạt tốt khi đứng trước mặt mọi người thế chứ, nói chưa được vài câu là họ lại vỗ tay khen em rồi, mà em đã nói gì đâu mà khen kia chứ!”
Tân hơi nghiêng người bay thẳng về phía biển, nơi đó mặt trăng tròn vằng vặc treo cao thả ánh bạc xuống biển, tạo nên lớp sóng bạc lung linh dìu nhau vỗ vào bờ tới tấp, trông rất đẹp.
Tân hạ cánh xuống một góc bãi biển đầy đá thấp và khá bằng. Anh nắm tay Lĩnh dẫn cậu lên đó cùng ngồi xuống, anh ôm lấy cậu từ phía sau, hướng mặt về phía biển đón gió đêm lành lạnh phả vào thân mình.
Anh nói bên tai cậu:
“Em làm rất tốt, chỉ là họ chưa hiểu đó là điều gì, nhưng lại luôn cho rằng mọi điều em nói là đúng nên cứ việc vỗ tay thôi.”
Nghe vậy Lĩnh bỗng thôi xị mặt phì cười, cậu nghiêng người nhìn Tân, vươn tay lên véo mặt anh:
“Cũng may anh không giống họ, anh nghe em nói hết thậm chí còn cho em ý kiến phản biện, em rất thích.”
“Sao em biết anh không giống họ?” Tân hỏi ngược.
Lĩnh cười cười gác đầu lên tay anh thả lỏng toàn thân:
“Anh đâu có vỗ tay cho em đâu, thế không khác thì là gì?!”
Tân cười cười cúi xuống, đôi mắt ôn nhu nhìn cậu, mái tóc bạc bên trên đội ánh trăng tỏa sáng rực rỡ lôi cuốn ánh nhìn của Lĩnh.
Cảm xúc từ tâm chuyển ra tay, Lĩnh vươn tay lên chạm nhẹ vào sợi tóc đang tung nhẹ bên vai anh mâm mê nó.
Tân nắm lấy cánh tay ấy, đôi mắt âu yếm nhìn cậu, mái tóc đỏ của cậu nhẹ phồng lên trong gió cuốn lấy tầm nhìn của anh, nung nóng đôi mắt đi vào con tim, khiến lồng ngực vỗ mạnh bất thường.
Đôi bờ mi đỏ nhạt đang rung nhẹ kia trông thật đẹp, anh muốn ăn nó, để xem vị của nó có giống như anh tưởng – ngon, ngọt, mát lành.
Đôi mắt anh tiếp tục di chuyển đến sóng mũi cao dưới ánh trăng sáng lên như một loại trái cây ngon miệng, rồi đến cặp môi đầy đặn hồng hào của cậu.
Đó là nơi anh ghé thường nhất, vị của nó luôn khiến anh say, say quên lối về, anh thích điều đó, thậm chí phải nói là yêu đôi môi, cái lưỡi, vị nước bọt của cậu... mọi thứ hiện diện trên khuôn mặt cậu luôn khiến anh rung lên mỗi khi được nếm hay nghĩ về nó.
Tân cúi xuống hôn vào đôi mi đỏ nhạt của cậu, rồi đi xuống sống mũi cao cắn nhẹ bằng môi anh, cuối cùng là bến bờ anh thích nhất - môi cậu.
Anh chạm vào nó thật nhẹ nhàng, say đắm và có chút gì đó thành kính, rồi từ tốn tách đôi môi ấy, anh luồn lưỡi vào như một thói quen. Đến đây con người dịu dàng tan đi, cái lưỡi vốn nhẹ nhàng bỗng hóa nên tàn bạo. Anh cuốn lấy cậu như một con rắn tham lam hút mạnh, day nghiến làm sâu nụ hôn, ép chặt đầu Lĩnh xuống chân mình.
Đối với Lĩnh hôn môi giờ đây là nghi thức quá quen thuộc và hấp dẫn giữa hai người, nên ngay khi lưỡi cậu gặp lưỡi anh, liền đón lấy hùa vào, cuốn cuộn cùng nhau, khăng khít đưa đẩy.
Cánh tay vốn đang nghiêm túc đặt bên hông Lĩnh của Tân bắt đầu di chuyển theo từng cái hôn như muốn nuốt cậu vào bụng của anh. Cánh tay ấy di chuyển xuống luồn vào váy da thú, đi tới vật nam tính của Lĩnh nắm lấy, bắt đầu chơi đùa âu yếm xoa nắm.

Lĩnh cảm nhận được cơn khoái cảm đến từ thân dưới, vội xoay đầu né đi cái hôn của anh, rên nhẹ:
“Không... đừng anh...”
Nhưng chưa nói được câu hoàn chỉnh Tân đã lần nữa bắt lấy miệng cậu đè cả người cậu lên nền đá. Cánh tay ma quỷ gỡ đi váy da thú mỏng manh trên hông Lĩnh, rồi vội vàng tuột luôn váy da thú dưới thân mình.
Anh áp lên cậu, dùng vật nam tính của mình đè ép vật nam tính của Lĩnh.
Anh khao khát cậu đến nhường nào thì cũng tôn trọng cậu đến dường ấy. Anh hứa sẽ làm lễ cưới cậu khi xây xong ngôi nhà cho cả hai, vì thế anh không có ý muốn chiếm giữ hoàn toàn cậu vào lúc này, anh muốn đêm đầu tiên của cậu được diễn ra trên cái giường êm ái, trong ngôi nhà mới chỉ thuộc về họ.
Anh rời khỏi môi cậu, cánh mũi để cách cánh mũi Lĩnh khoảng một đốt ngón tay, vừa đón lấy nhịp thở nóng rực của Lĩnh vừa thở hơi nóng hổi của mình vào mặt cậu, để hai luồng hơi cùng nhịp ấy hòa vào nhau.
“Anh sẽ không vỗ tay cho em, mà sẽ làm thế này với em,” vừa nói vừa đẩy người lên để vật nam tính của mình ủi lấy nhóc lĩnh đáng thương đã vươn mình lên cứng ngắc, “để tán dương... tỏ rõ sự yêu thích... tự hào và cả khát khao em nữa!”
Lời nói và nhịp thở cùng hành động của anh nghe vào tai Lĩnh trông rất lưu manh nhưng không hiểu sao cậu lại thích. Nhịp tim trong lồng ngực cậu vỗ như trống, cánh tay vươn lên câu lấy cổ Tân, khóe miệng ướt đẫm thở hổn hển vươn lên chạm nhẹ lên môi anh một cái.
“Em yêu anh... Tân!”
Lời Lĩnh vừa dứt, một nụ hôn thô bạo liền hạ xuống, phần thân dưới được đẩy cao, hai chân bị tách ra. Tân để hai chân cậu kẹp chặt eo mình.
Anh rời môi khỏi cánh môi như nhàu nát của Lĩnh, để vật nam tính của mình giữa hai chân cậu, ép chặt bắp đùi cậu và đưa đẩy nhanh giữa chúng.
Vật nam tính to lớn của anh kéo nhanh giữa bắp đùi như có như không cà lên lĩnh nhỏ. Hình ảnh ấy cực kì nóng bỏng khiến Lĩnh rên lên trong vô thức, cậu nuốt từng hơi nước bọt vươn người lên câu lấy cổ anh, tìm môi anh để hôn nhằm ngăn bớt những tiếng rên xấu hổ phát ra từ miệng mình.
Tân ôm lấy cậu không ngừng đưa đẩy, bờ môi nam tính không quên cắn mút cánh môi sen mỏng, rồi hôn xuống hôn, hút lấy từng phân da trên cổ, xương quai xanh của Lĩnh, khiến cậu phát ra những âm thanh mị tình anh thích nghe.
Toàn thân anh như phát nhiệt, nhịp thở trầm ồ nặng nề, hai tay luồn vào áo da thú của cậu xoa nắm lớp da đẫm mồ hôi mịn màng nơi ấy.
Hai người không kết hợp sâu vào trong thân xác nhau, nhưng những va chạm xác thịt bên ngoài, cùng tình yêu đến từ tâm hồn lại khiến họ như quấn riết muốn hòa làm một cùng nhau.
Giây phút cả hai cùng lên đỉnh, họ đã siết lấy nhau trao nhau nụ hôn như dài bất tận.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.