La Phù

Chương 324: Tìm bảo vật nơi địa cung




Vô số những mũi thủy tiễn màu lục liên tục từ trong tay đám đệ tử Kiếm Ti phóng ra. Những mũi tên đó toàn bộ được ngưng kết từ độc dịch có khả năng ăn mòn rất mạnh. Gần như trong nháy mắt, trong phạm vi mười trượng xung quanh người Kim công tử lập tức trống rỗng. Vố số người tu đạo và đệ tử Côn Luân bị dính phải làn khói trắng đều kêu lên thảm thiết, thối rữa.
..
Kim công tử ném hai cái xác đệ tử Côn Luân trong tay xuống. Dưới đám mưa tên bay tới, y tiện tay bắt lấy hai tên đệ tử Côn Luân chắn trước mặt.
Nhưng đúng lúc này, đồng tử trong mắt y chợt co lại.
Ngay khi Minh Thập Tam và Nam Cung Tiểu Ngôn theo loạt mưa tên lao tới tấn công y thì một gã đệ tử ao xám khác lại cũng hiện ra bên cạnh một ngôi đền. Kim công tử hiểu ra ngay người này chuyên dùng để giết mình.
Một chùm ánh sáng màu đen từ trong tay tên đệ tử áo xám đó phóng thẳng về phía Kim công tử.
Cho dù tu luyện công pháp thân thể thành thánh, nhưng hai con mắt của Kim công tử cũng là chỗ yếu nhất. Nhưng sắc mặt của Kim công tử vẫn bình thản. Y chỉ thốt lên một tiếng hô trầm thấp, hai tay giơ lên bảo vệ mặt của mình, đồng thời vọt lên cao như một viên đạn với tốc độ kinh người về phía tên đệ tử áo xám.
“ Rắc “ Kim công tử gần như húc thẳng vào ngực tên đệ tử áo xám khiến cho xương ngực của gã vỡ vụn. Tuy nhiên, sắc mặt của tên đệ tử đó cũng không hề kinh ngạc, chỉ có một thứ sát khí lạnh thấu xương. Ngay khi hai tay Kim công tử che mặt tách ra, tên đệ tử áo xám liền há mồm phun một búng máu cùng với cả chút ánh sáng màu đen vào mặt y.
Một tiếng hét đầy tức giận vang lên, tên đệ tử áo xám bị Kim công tử xé nát làm bốn, năm phần.
Dưới trận pháp bao phủ của U Minh huyết hải, Kim công tử thể hiện lực sát thương khủng bố.
Nhưng tới lúc này, trong hai mắt của y có hơn mười tia sáng màu đen khiến cho máu tươi chảy tràn hai mắt, không còn thấy gì nữa.
Tên đệ tử ám xám đó không ngờ không nghĩ tới việc né tránh mà chấp nhận đứng yên để chọc mù hai mắt y.
Điều khiến cho Kim công tử tức giận hơn đó là trong những tia sáng đen đâm thủng con ngươi của y dường như có một thứ lực lượng rất lạnh khiến cho phản ứng của y chậm hơn một chút.
......
Mấy tên đệ tử Kiếm ti lập tức phóng ra vô số đạo kiếm quang, ngay vào lúc Kim công tử hét lên rung trời, xé nát người tên đệ tử áo xám, tất cả kiếm quang cũng phóng lên người y.
Mấy đạo kiếm quang đó chém trúng cổ Kim công tử khiến cho ảnh lửa bắn ra tung tóe nhưng cũng tạo ra một vết thương nơi cổ y.
“ Phụp! Phụp! Phụp! Phụp! “
Trên người mấy tên đệ tử Kiếm Ti đó lập tức xuất hiện mấy vòi máu, rơi xuống đất.
Cho dù hai mắt không thể nhìn thấy nhưng trong nháy mắt, Kim công tử cũng xác định được vị trí của họ. Trong nháy mắt khi mấy đạo phi kiếm chém lên cổ, y liền bóp nát chúng rồi phóng ra đánh chết mấy tên đệ tử Côn Luân.
Sau khi đánh chết mấy tên đệ tử Côn Luân đó, Kim công tử liền vọt về phía trước, đồng thời phóng ra một quyền.
Trước mặt y chính là Minh Thập Tam đang lạnh lùng vọt tới.
Không biết tại sao, Minh Thập Tam tới cách Kim công tử chưa tới hai mươi trượng, chứng kiến Kim công tử giết tên đệ tử áo xám lại không hề ra tay. Ngay khi Kim công tử phát động tấn công về phía mình, gã liền giơ tay trái lên. Một vầng hào quang giống như một tấm gương sáng liền chắn lấy một quyền của Kim công tử.
“ Oành! “ Ánh sáng nơi tay của Minh Thập Tam hoàn toàn vỡ vụn, cánh tay trái của y cũng rũ xuống. Dưới một quyền của Kim công tử, cánh tay trái của y gần như vất đi. Nhưng cùng lúc đó, một làn hơi thở âm u hoàn toàn khác với kiếm Nguyên từ trong tay phải của y bắn ra, đánh thẳng vào vết thương trên cổ Kim công tử.
“ Răng rắc! “
Lực xung kích quá mạnh giống như một tảng thiên thạch đập trung người Kim công tử khiến cho cổ y vang lên âm thanh bị gãy. Vết thương trên cổ y mở rộng gấp mấy lần giống như một cái lỗ hổng.
Một cảm giác ớn lạnh bốc lên trong lòng Kim công tử, mặc dù trong mắt vẫn còn đầy những mảnh nhọn nhưng y vẫn mặc kệ. So với cảm giác ớn lạnh đó thì cơn đau từ vết thương không đáng là gì cả. Nhưng tu vi của tên đệ tử áo xám đó thật sự quá mạnh. Dưới tình huống uy lực pháp thuật bị giảm đi như vậy, thế mà chỉ trả giá một cách tay, ngăn cản một đòn của gã. Hơn nữa, y cũng tu luyện được bản mệnh kiếm nguyên, uy lực của nó dường như còn hơn xa mấy tên đệ tử áo xám khác. Hơn nữa, y còn chờ tới khi gã phát ra một kích kia, để lộ vết thương của mình thì mới tấn công.
Đó là một đối thủ đáng sợ.
Kim công tử là một trong ngũ công tử của Trạm Châu Trạch Địa, cả đời gặp vô số đối thủ có tu vi cực cao, cho dù là công pháp chiếm ưu thế hơn thì y cũng chưa bao giờ kinh hãi như vậy.
Một tiếng gầm giống như tiếng dã thú vang lên từ miệng Kim công tử. Y đưa tay che vết thương nơi cổ đồng thời tiếp tục phóng một quyền về phía Minh Thập Tam.
Lúc này, trong lòng Kim công tử có một thứ trực giác nếu như không giết chết được kẻ này thì mình sẽ bị chết trong tay y. Nhưng vừa lúc đó, hai vầng ánh sáng màu vàng cũng từ trong tay Nam Cung Tiểu Ngôn phóng ra. Trong nháy mắt chúng liền hóa thành hai pho thần tượng mặc Kim giáp cao mấy trượng.
Trên người hai pho tượng phủ kín những lá bùa. Một pho tượng chắn trước mặt Minh Thập Tam còn một pho tượng khác thì nắm lấy cánh tay còn lại của Kim công tử mà giật ra khỏi vết thương.
Kim công tử -một cường giả của Trạm Châu Trạch Địa gầm lên một tiếng. Một làn lực lượng chân nguyên bốc lên từ người gã vọt thẳng lên không trung. Trong tiếng gầm của y, pho tượng to hơn người gã gấp mấy lần đang chắn trước mặt Minh Thập Tam bị đánh cho ngực lõm xuống, xuyên thẳng vào trong người rồi kéo ra vô số những mảnh vụn.
Nhưng cùng lúc đó, trên người Minh Thập Tam cũng tản ra một làn kiếm nguyên rực rỡ như mặt trời chém trúng cổ của y.
Pho tượng khác nắm lấy tay của Kim công tử cũng xuất hiện vô số những vết rạn. Mà so với pho tượng Kim giáp đó thì cánh tay của Kim công tử hết sức nhỏ. Pho tượng nắm lấy cánh tay của y chẳng khác nào con diều hâu chộp lấy một con gà. Nhưng không ngờ pho tượng đó lại không thể chịu nổi lực lượng từ thân thể của Kim công tử.
“ Rầm!' ngay vào lúc, đôi tay pho tượng Kim giáp thần xuất hiện vô số những vết nứt rồi vỡ vụn thì bản mệnh kiếm nguyên của Minh Thập Tam cũng đã một lần nữa chém trúng cổ Kim công tử. Cái đầu của Kim công tử lập tức bị bẻ gãy, chỉ còn lại một chút da dính lại trên cổ. Vô số máu tươi và chân nguyên từ cổ y phụt lên.
Kim công tử, một trong ngũ công tử của Trạm Châu Trạch Địa đã bị Minh Thập Tam và Nam Cung Tiểu Ngôn giết chết.
Cảnh tượng đó diễn ra quá nhanh khiến cho phần lớn những người áo hồng và đệ tử Côn Luân đều không có phản ứng.
Mà ngay khi Kim công tử tiếp tục lao về phía trước rồi rơi xuống, một đám sương máu cũng được phun ra khỏi miệng Nam Cung Tiểu Ngôn.
Mạc dù vừa rồi phối hợp với Minh Thập Tam giết chết Kim công tử nhưng cái pháp bảo Kim giáp thần có sự liên hệ với tinh thần bị hủy khiến cho Nam Cung Tiểu Ngôn bị thương nặng. Hơn nữa, vừa rồi, toàn bộ tinh thần của y đều tập trung về phía Kim công tử cho nên bị pháp thuật của một người áo hồng bên phía đối thương đánh trúng, tạo ra một vết thương ở bụng.
- Ngươi lui về đi. Ta đi giết Thủy công tử.
Cánh tay trái của Minh Thập Tam hoàn toàn bị hỏng. Đối với một người tu đạo mà nói thì hậu quả là có rất nhiều pháp lực không thể thi triển. Thực lực giảm mạnh. Nhưng nét mặt của gã không hề có chút đau đớn, chỉ nói với Nam Cung Tiểu Ngôn câu đó một cách bình tĩnh.
- Như vậy không được. - Trước kia, Nam Cung Tiểu Ngôn không hề phản đối lại quyết định của Minh Thập Tam nhưng vào lúc này, y lại lắc đầu:
- Phải nghĩ cách phá vỡ U Minh huyết hải nếu không thì chúng ta không thể nào chống nổi.
Lúc trước, Nam Cung Tiểu Ngôn không nghi ngờ hay phản đối quyết định của Minh Thập Tam bởi vì y có thể nhận ra được những người như Minh Thập Tam bất chấp tất cả vì Côn Luân. Điều này khiến cho y có sự tôn kính đối với Minh Thập Tam. Nhưng tới bây giờ, trong đầu y lại xuất hiện một cái suy nghĩ, đó là với lực lượng trong tay cơ bản không thể chống đỡ được đám người tu đạo áo hồng như châu chấu này.
- Cái trận pháp này không thể nào phá vỡ. - Minh Thập Tam vừa bay về phía sau vừa giải thích với Nam Cung Tiểu Ngôn:
- Sự lợi hại nhất của U Minh huyết hải đó là những người chết trong cái trận pháp này thì máu tươi và chân nguyên của nó sẽ dung nhập vào trong trận, tăng cường sự phòng ngự cho nó. Hơn nữa, trận pháp ở rất cao, cho dù người nào có thể công kích được tới bản thể của nó thì cũng không thể vượt qua được số lượng chân nguyên của những người bị chết. Trong vòng bảy mươi hai canh giờ, cái trận pháp này không hề biến mất.
Vốn đệ tử cao thủ của Côn Luân rất nhiều. Nếu như có thể phá được cái trận pháp thì đối mặt với số lượng đám người áo hồng mới có thể ngăn cản. Nhưng hiện tại, cái trận pháp này lại không thể công phá. Nam Cung Tiểu Ngôn nuốt một viên đan dược, rồi nhìn Minh Thập Cam:
- Cho dù giết được Thủy công tử thì chúng ta cũng không thể ngăn cản được... Chúng ta lui về vòng đảo thứ năm đi thôi.
Minh Thập Tam hơi nhíu mày, do dự nhìn về phía vòng đảo thứ năm của Côn Luân rồi lắc đầu:
- Chưởng giáo đã lệnh cho chúng ta bảo vệ bốn vòng đảo trước. Nếu người không có lệnh, chúng ta không thể rút lui về đó.
Sau khi nói với Nam Cung Tiểu Ngôn câu đó xong, Minh Thập Tam liền lao về bên trái.
Trong một số những ngôi đền liên tục bùng lên những ánh lửa. Nam Cung Tiểu Ngôn biết Thủy công tử nhất định đang ở một chỗ nào đó... Bóng lưng của Minh Thập Tam mang theo một thứ khí thế kiên quyết khiến cho Nam Cung Tiểu Ngôn tràn ngập một thứ cảm xúc vô cùng mãnh liệt.
Minh Thập Tam và bao nhiêu đệ tử áo xám nguyện trung thành với Hoàng Vô Thần. Còn có rất nhiều đệ tử Côn Luân chết vì Hoàng Vô Thần và Côn Luân... Hơn nữa, mặc dù biết không có hy vọng thắng, Minh Thập Tam vẫn không hề chùn bước.
Nam Cung Tiểu Ngôn có thể khẳng định được trong tay Hoàng Vô Thần còn rất nhiều thực lực mạnh mà mình không biết. Nhưng tại sao tới bây giờ, Hoàng Vô Thần vẫn không làm gì, dường như chỉ trơ mắt nhìn đệ tử trung thành với mình chết đi.
Nhìn bóng lưng Minh Thập Tam, Nam Cung Tiểu Ngôn đột nhiên cảm thấy thất vọng và phẫn nộ. Mà dường như bản thân y cũng kinh hãi với cái cảm xúc đó nên không nhịn được quay đầu nhìn về ph hướng vòng đảo thứ năm. Ngay trong nháy mắt khi y xoay người, một vầng sáng từ tay một người tu đạo áo hồng đột nhiên đánh trúng lưng, hất y văng xuống đất.
- Chưởng giáo...Hoàng Vô Thần...ngài định làm gì?
Khi văng xuống đất, lúc ý thức từ từ mất dần, trong đầu Nam Cung Tiểu Ngôn chợt xuất hiện suy nghĩ như vậy.
..........
- Đó là nơi này.
Trong Đồng Tước cung, Lạc Bắc, Đông Bất Cố, Nạp Lan Nhược Tuyết cùng với Xích La, Bích Hải Tử đứng trong một khu đền trống trải. Nơi này vốn dường như là một chỗ để chôn người. Nhưng hiện tại bên trong ngôi đền trống không, chỉ toàn là đá vụn. Chính giữa ngôi đền bị người ta đào bới thành một cái hầm ngầm rộng tới bảy, tám trượng. Vào lúc này, Xích La đang đứng trầm ngâm trước cửa hầm, quan sát sắc mặt Lạc Bắc và nói hết sức cẩn thận.
Hóa ra trong núi Bắc Mang có rất nhiều nơi là mộ, trong mộ có mộ. Rất nhiều những lăng mộ cổ chồng chất lên nhau. Cái động phủ của người tu đạo từ thời thượng cổ kia nằm ngầm bên dưới Đồng Tước cung. Xích La cũng vì may mắn mới phát hiện được nơi này có pháp lực dao động khác thường mà đào xuống.
- Nơi này quả thực là huyền diệu.
Đông Bất Cố đứng bên cạnh Lạc Bắc nhìn xuống thì thấy cái hầm đó kéo dài gần trăm trượng. Trong cái nền đất tối đen thi thoảng lại có ánh sáng lóe lên rồi tản ra một chút pháp lực dao động như có như không. Cảnh tượng n gần giống với một số trận pháp phòng ngự.
Lạc Bắc chợt gật đầu, cũng không nói chuyện, chỉ giơ tay chộp một cái, hút một cây nến lại, sau đó ném vào trong động. Bấc nến phải to bằng ngón tay cái, hơn nữa lại được dân biển làm ra từ một thứ dầu đặc biệt, nên gió to cũng không tắt. Khi ném nó xuống dưới, mọi người chỉ thấy ánh lửa lóe lên rồi đột nhiên một quầng sáng xuất hiện đưa cây nến của Lạc Bắc không biết tới nơi nào đó.
- Hình như có trận pháp. - Nạp Lan Nhược Tuyết nhíu mày rồi nói với Lạc Bắc.
Lạc Bắc gật đầu, nhìn Xích La nói:
- Ngươi đã xuống xem chưa?
- Chưa. - Xích La lắc đầu. Cái thông đạo này gần đây mới hoàn thành xong. Hơn nữa, Xích La cũng biết cái trận pháp này hết sức lợi hại vì vậy mà vẫn chưa đi vào xem xét.
- Ta đi xuống trước xem một chút.
Đông Bất Cố nghe Xích La nói vậy liền quay sang nói với Lạc Bắc. Đông Bất Cố cũng hiểu đi xuống có chút nguy hiểm, nhưng y lại chủ động xin xuống, cho thấy việc y đồng ý với yêu cầu của Lạc Bắc là hoàn toàn thật lòng.
Nhưng Lạc Bắc lập tức lắc đầu, liếc nhìn Xích La:
- Ngươi dẫn vài người xuống xem xét đi.
- Ta...
Sắc mặt của Xích La trở nên hết sức khó coi. Lạc Bắc làm như vậy chính là bắt y trở thành một vật thí nghiệm. Nếu dưới đó là một cái trận pháp lợi hại, có khả năng y sẽ bị giết chết.
- Hiện tại bọn họ bị ngươi quản thúc, ngươi làm vậy đối với họ mà bị truyền ra ngoài sẽ khiến cho mọi người cảm thấy ngươi quá độc ác. - Đông Bất Cố nghe thấy Lạc Bắc hỏi vậy, liền quay sang nói với hắn:
- Chuyện này đối với ngươi về sau sẽ hơi phiền phức. Cứ để ta xuống là được rồi.
Nghe thấy Đông Bất Cố nói vậy, Xích La thầm thở phào nhưng y còn chưa kịp vui sướng thì Lạc Bắc đã lên tiếng:
- Ngươi bị ảnh hưởng quá nhiều từ Bán Diện nhân ma, cho nên làm việc gì cũng đều muốn có chút dụ dỗ. Nhưng đối với ta mà nói, hiện tại ta không phải là Trạm Châu Trạch Địa đã ổn định mà giống như các ngươi trước đây, La Phù chúng ta hành sự có phong cách của mình. Nếu người lấn ta thì ta lấn lại. Xích La cầu ta tha tính mạng cho với điệu kiện là cái động phủ này. Nhưng y lại chưa hề biết gì về cái động phủ này, ngay cả nó có phải là động phủ thật hay không cũng không chắc vì vậy mà điều kiện của y chưa được thành lập. Cho nên nếu y muốn sống thì ít nhất cũng phải xuống đó xem thế nào.
Đông Bất Cố giật mình, rồi chợt nở nụ cười mà gật đầu:
- Ngươi nói đúng, ngươi là La Phù chứ không phải Trạm Châu Trạch Địa chúng ta.
....
Nghe thấy Đông Bất Cố nói vậy, Xích La biết mình thật sự khó có đường quay lại thì chửi thầm Lạc Bắc. Tuy nhiên y không dám thể hiện ra nét mặt.
- Các ngươi theo ta xuống đó.
Sau khi cắn chặt răng, Xích La liền trừng mắt nhìn hai tên đệ tử Đồng Tước cung rồi chộp lấy một viên dạ minh châu mà bay xuống đó.
Khi phi thân xuống, Xích La bay đầu tiên. Nhưng sau một lát, y đã ở phía sau hai tên đệ tử. Hiển nhiên do không thể cưỡng lại Lạc Bắc, nên y lấy hai tên đệ tử Đồng Tước cung ra làm lá chắn. Nếu có chuyện gì thì ít nhất cũng có thể phản ứng được.
Hai gã đệ tử Đồng Tước cung run rẩy bay xuống dưới.
Hai gã đệ tử này cũng là đệ tử dắc lực được Xích La yêu thích nhưng tới bây giờ, cả hai người đều biết rằng mình biến thành cái thuẫn thịt của Xích La.
Xích La cơ bản không dám cãi lại lời của Lạc Bắc mà hai tên đệ tử kia thì lại càng không dám cãi lời Xích La. Cả hai người đều biết lúc này, Xích La đang chửi mắng Lạc Bắc, nếu như họ mà cãi lại lệnh của y thì chỉ sợ sẽ bị y giết chết.
Vì vậy mà hai tên đệ tử Đồng Tước cung hiện giờ chỉ có một chuyện duy nhất để làm đó là quan sát cẩn thận và cầu mong bên dưới không có trận pháp khủng bố.
Từ bên trên nhìn xuống, phía dưới thi thoảng lại lóe lên ánh sáng màu bạc. Nhưng khi tới gần, hai gã đệ tử Đồng Tước cung lại phát hiện ra ngoại trừ một chút pháp lực dao động như có như không, trước mắt cơ bản không hề có chút ánh sáng nào mà chỉ có một làn sương mù.
Một làn hơi ẩm thấp từ bên dưới lên tục thổi lên.
“ Vù! “ Một trong hai gã đệ tử Đồng Tước cung phóng ra một cây cốt mâu vào trong làn sương mù.
Một tiếng động xé gió vang lên. Nghe theo âm thanh mà phán đoán thì cây mâu của tên đệ tử Đồng Tước cung phóng ra được chừng bốn, năm mươi trượng. Có thể nói màn sương mù rất rộng. Rất lâu sau, dường như phía dưới vang lên tiếng gió vù vù.
Do làn sương mù bao phủ nên không thể nhìn thấy cảnh tượng bên dưới. Hai tên đệ tử Đồng Tước cung liếc mắt nhìn nhau có phần do dự. Nhưng Xích La đi sau lưng lại không nhịn được:
- Đứng ở đây làm gì? Còn không tiến vào xem?
Nghe tiếng quát của Xích La, hai gã đệ tử Đồng tước cung cắn răng một cái, hóa ra trước mặt mỗi người một cái cốt thuẫn, cầm trong tay mà đi vào trong đám sương mù.
Điều giúp cho hai gã đệ tử Đồng Tước cung cảm thấy đỡ lo hơn đó là mặc dù trước mặt tối đen nhưng ít nhất bọn họ không cảm thấy pháp lực dao động hay pháp thuật rợp trời phóng tới.
Sau khi dừng lại một chút, mỗi người lập tức giơ lên một viên dạ minh châu.
Tại vùng Bắc Mang, loại dạ minh châu này như có thể thấy ở khắp nơi. Rất nhiều loại dạ minh châu trên đời đều rơi vào trong tay những người quyền thế, sau đó lại theo họ được chôn vào Bắc Mang rồi bị những người tu đạo lấy. Những viên dạ minh châu trong tay hai tên đệ tử phái Bắc Mang đều to bằng quả trứng gà, tản ra ánh sáng trắng. Hiện ra trước mặt hai người dường như là một khoảng không lạnh lẽo vô tận. Do khoảng cách chiếu sáng của Dạ Minh châu có hạn nên hai người cũng không thể nhìn thấy rõ.
Nhìn ánh sáng của Dạ Minh châu chiếu rọi không thấy có gì nguy hiểm trí mạng, Xích La mới thầm thở phào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.