Tắm xong, Nam Hướng Bắc không ngủ sớm theo lời Tô Hướng Vãn mà mở máy tính lên, tính chơi game sẵn chờ Tô Hướng Vãn trở về. Kỳ thật từ khi cô cùng Tô Hướng Vãn bên nhau, cô không còn thời gian dành cho game online nữa.
Trước kia mỗi ngày cô đều chờ mong đến buổi tối, bởi vì vào trò chơi là có thể gặp được Tô Hướng Vãn, có thể nghe được thanh âm của nàng, nhưng hiện tại mọi chuyện đã khác rồi, nếu hai người không ở cùng nhau thì sẽ gọi điện thoại, đâu cần phải vào game làm gì. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, cô cảm thấy thật có lỗi với mấy bằng hữu bang hội, suy cho cùng cô chơi game cũng không phải tất cả đều vì đại sư tỷ.
Nam Hướng Bắc vừa đăng nhập vừa lo không biết bây giờ vào game có bị bọn phó sư tỷ mắng là không lương tâm hay không ...Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi người trong bang thì đã có tin nhắn riêng gửi đến.
Ngoài dự kiến của cô, người vừa thấy cô đăng nhập đã gửi tin không phải Phó Quân Quân cũng không phải Ngô Kiệt Tào mà là thành viên mới Liễu Phi Miên. Nếu nói cho đúng thì không phải mới, người ta gia nhập bang hội cũng được một thời gian rồi nhỉ?
Liễu Phi Miên: "Tiểu Từ Tâm ~".
Trong đầu miên man suy nghĩ , kết quả khi tập trung nhìn vào tin nhắn, sắc mặt Nam Hướng Bắc lập tức tái đi, thậm chí theo bản năng quay đầu nhìn ra cửa phòng, sợ Tô Hướng Vãn bắt gặp sẽ nổi giận. Nhưng Tô Hướng Vãn còn chưa đi làm về, cô đâu việc gì mà phải có tật giật mình a?! Cô cũng đâu làm chuyện gì có lỗi với đại sư tỷ cơ chứ.
Nam Hướng Bắc tự giễu chính mình, gõ bàn phím trả lời: "Ngại quá, ngươi có thể gọi ta Nam Cung, hoặc Tiểu Túng là được rồi".
Tốc độ đáp trả của Liễu Phi Miên cũng rất mau: "Oh? Ngay cả Từ Tâm cũng không được gọi sao?".
Cái này thật ra cũng không phải....Nam Hướng Bắc suy nghĩ, dù sao ngoại trừ vài đệ tử Tiêu Dao thì một ít đệ tử Nga Mi hoặc Cái Bang mà cô quen biết đều có thể kêu cô là Từ Tâm, chẳng qua từ lời nói lần trước của Liễu Phi Miên trong bang hội, cô liền cảm thấy có chút khó xử khi đối mặt.
"Ta vẫn cảm thấy gọi ngươi Tiểu Từ Tâm dễ nghe hơn." Liễu Phi Miên nói xong, Nam Hướng Bắc càng nhăn mặt mày, trực tiếp đóng cửa sổ tin nhắn, phát tin ra kênh bang hội: "Đã lâu không gặp mọi người".
[ bang hội ] Phó Quân Quân: Ngươi còn biết ló đầu lên đây ha.
[ bang hội ] Ngô Kiệt Tào: Đúng đó, ngươi cùng Đại sư tỷ hai người không lương tâm.
Thấy bọn họ nói vậy, Nam Hướng Bắc nhất thời thêm ngượng ngùng: "Gần đây công việc bận rộn, nên không có thời gian online".
[ bang hội ] Ngô Kiệt Tào: Ta khinh, trước kia sao không nghe ngươi nói công việc bận rộn hả, hả, cùng Đại sư tỷ một chỗ rồi nên lười biếng lên mạng thì cứ nói thẳng!
"Khụ......" Bị đâm trúng nỗi lòng, Nam Hướng Bắc nhịn không được ho khan một tiếng, lát sau tiếp tục hồi đáp: "Công việc bận rộn thật mà, ta mới tan sở không bao lâu, Đại sư tỷ còn chưa về nữa nè".
[ bang hội ] Phó Quân Quân: Ai tin ngươi.
[ bang hội ] Nam Cung Từ Tâm: T^T không bằng các ngươi mang ta đánh phụ bản mới đi, ta còn chưa đi nữa đó.
Vừa gửi đi câu này, màn hình phát ra tổ đội thỉnh cầu, lại là cái cô Liễu Phi Miên kia, Nam Hướng Bắc thẳng tay nhấn từ chối.
[ bang hội ] Ngô Kiệt Tào: Cút đi, không mang theo ngươi.
[ bang hội ] Nam Cung Từ Tâm: A Tào, nếu ngươi mang ta đi, ta sẽ dạy ngươi cách theo đuổi tiểu muội a!
[ bang hội ] Ngô Kiệt Tào: Vậy thì được!
[ bang hội ] Phó Quân Quân:...... Ngươi tin hắn a?
[ bang hội ] Nam Cung Từ Tâm: Làm gì mà không tin ta! Ngay cả Đại sư tỷ ta còn theo đuổi được! Ngươi không biết Đại sư tỷ là người khó theo đuổi nhất hay sao!
[ bang hội ] Ngô Kiệt Tào: Ta cũng nghĩ như vậy ...... Đại sư tỷ coi trọng Tiểu Túng thật sự là ngoài dự đoán mọi người, bởi người này hoàn toàn không có chút hấp dẫn nào hết.
Vừa mới lên mặt được chút, nhìn đến những lời này, mặt cô liền đơ ra, hồi lâu mới gõ mấy chữ: "Ngô Kiệt Tào ngươi ......".
[ bang hội ] Phó Quân Quân: Đó là do Đại sư tỷ tự nguyện, ngươi cho là hắn có năng lực theo đuổi Đại sư tỷ sao?
[ bang hội ] Ngô Kiệt Tào: Thì ra là thế!
[ bang hội ] Nam Cung Từ Tâm: Tình bằng hữu chúng ta từ nay về sau chấm dứt!
[ bang hội ] Phó Quân Quân: Được rồi không náo loạn, Tiểu Túng qua kênh giọng nói, ta mang ngươi đánh phụ bản.
[ bang hội ] Nam Cung Từ Tâm: Hảo!
Khi Tô Hướng Vãn xoa cần cổ nhức mỏi từ bên ngoài đi vào, đập vào mắt chính là cảnh Nam Hướng Bắc đang ngồi trước máy tính, thao tác tay trên bàn phím và chuột đều linh hoạt.
"Đại sư tỷ chị về rồi a". Bởi vì đang đánh boss, Nam Hướng Bắc không thể nào quay đầu nhìn nàng, cho nên vừa đánh vừa nói, Tô Hướng Vãn nhíu mày kéo hành lý bỏ qua một bên, đến cạnh Nam Hướng Bắc, đứng nhìn vài giây, "Giữa trưa chị đã nói gì với em huh?".
Lúc này Nam Cung Từ Tâm ra tuyệt chiêu xử xong lượng máu cuối cùng của tên boss, Nam Hướng Bắc mới nhẹ nhàng thở ra, thấy mặt nàng không chút đổi sắc nhìn mình, cô vội kéo tay nàng lấy lòng, "Em muốn chờ chị về ngủ cùng".
"Em là phi công, là người điều khiển máy bay đó". Tô Hướng Vãn nghiêm túc nhìn cô, "Biết bây giờ mấy giờ rồi không, tuy trước mắt em chưa chính thức là cơ trưởng...nhưng nếu lỡ có tình huống không may xảy ra thì làm sao?".
"Uhm em...". Nhìn dáng vẻ nàng nghiêm túc, Nam Hướng Bắc thấp giọng nói, "Em hứa với chị, lần sau sẽ không...".
"Uh". Tô Hướng Vãn nghe vậy mới hoà hoãn vẻ mặt, đưa tay nhéo nhéo hai má cô, "Chị biết em muốn chờ chị cùng ngủ, nhưng an toàn quan trọng hơn hết không phải sao? Nếu em cứ như vậy, không bằng để em trở về lại nhà em".
"A a, đừng nha". Nam Hướng Bắc đứng dậy ôm nàng, "Em hứa rồi, tuyệt đối sẽ không có lần sau".
"Vậy em không mau rửa mặt, chuẩn bị ngủ".
"Ok, ngay và luôn". Nam Hướng Bắc nhanh chóng gõ lời tạm biệt đội ngũ, rồi vội vàng phóng vào phòng tắm.
Cô vừa đi, Tô Hướng Vãn ngồi xuống trước máy tính, nhìn hình ảnh trò chơi lâu ngày không gặp, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sau đó đánh một dòng vào kênh bang hội: "Về sau có lẽ ta không còn thời gian chơi game như trước kia, các ngươi thương lượng xem ai có thể đứng ra chỉ huy môn phái chiến đi".
[ bang hội ] Phó Quân Quân: Đại sư tỷ?
[ bang hội ] Nam Cung Từ Tâm: Uh, Từ Tâm đi đánh răng, ta nói một tiếng cho các ngươi biết.
[ bang hội ] Ngô Kiệt Tào: Hiện tại các ngươi ở chung rồi hả?
[ bang hội ] Nam Cung Từ Tâm: Uh, bây giờ Từ Tâm cũng bận rộn nhiều việc, cho nên hai chúng ta đều không có thời gian online...chuyện môn phái kính nhờ các ngươi vậy.
[ bang hội ] Nam Cung Từ Tâm: thôi ta tắt máy đây, qua hai ngày nữa chắc ta và hắn sẽ có thời gian vào game, đến lúc đó chúng ta bàn tiếp.
Phát xong lời cuối, Tô Hướng Vãn dự định thoát khỏi trò chơi thì nhìn thấy hộp thư ở góc phải màn hình nhấp nháy, nàng thuận tay mở ra, không ngờ là tin của Liễu Phi Miên: "Ta sẽ không buông tay".
Cái gì mà "Ta sẽ không buông tay"? Tô Hướng Vãn cau mày, đưa mắt nhìn phòng tắm, vốn định mở lịch sử trò chuyện xem trước đó có phải Nam Hướng Bắc đã nói gì với cô gái này hay không, nhưng nghĩ lại làm vậy hình như là mình không đủ tin tưởng em ấy, cho nên nàng quyết định thoát game, tắt máy tính.
"Em xong rồi". Từ phòng tắm đi ra, Nam Hướng Bắc lên tiếng báo cáo, Tô Hướng Vãn đứng dậy cầm bộ đồ ngủ, trước khi vào tắm không quên nhắc Nam Hướng Bắc, "Em mau ngủ đi đó".
Nam Hướng Bắc cười hì hì gật đầu leo lên giường chui vào chăn, động tác ngoan ngoãn của Nam Hướng Bắc làm tâm tình Tô Hướng Vãn thoải mái hơn không ít, nàng khẽ cười bước vào phòng tắm, vậy mà vẫn còn nói vọng ra, "Nhanh ngủ đó biết không".
"Em biết rồi mà". >_<
"Uh ngoan".
Kết quả khi Tô Hướng Vãn tắm xong, Nam Hướng Bắc vẫn còn nằm rúc trong chăn ngẩn ngơ suy nghĩ, thấy nàng đi ra, cô vội vàng nghiêng người nhắm mắt giả vờ ngủ.
Tô Hướng Vãn vừa bực mình vừa buồn cười, nàng bước đến bên giường, cách lớp chăn vỗ lên mông Nam Hướng Bắc một cái.
Nam Hướng Bắc mới chịu mở mắt ra nhìn nàng cười ngượng, "Em ngủ không được".
"Em đó nha...". Tô Hướng Vãn nằm lên giường, giây tiếp theo liền nằm gọn trong cái ôm ấm áp của ai đó, nàng tìm một tư thế thoải mái, nhịp thở đều đều, đôi mắt rất nhanh díp lại.
"À, đúng rồi". Nhớ tới chuyện Khương Quảng Duy, Nam Hướng Bắc tính nói cho Tô Hướng Vãn biết, nhưng có lẽ hôm nay làm việc nhiều quá sức mệt mỏi, nghe tiếng đáp lại yếu ớt như mèo của Tô Hướng Vãn, cô lập tức cảm thấy đau lòng cho nên không nói thêm gì nữa.
Hai ngày cứ thế yên bình trôi qua, rốt cuộc đến lúc cả hai có chút thời gian thư giãn nghỉ ngơi thì Khương Quảng Duy lại tìm tới cửa.
Hiếm khi tan sở cùng nhau sớm thế này, hai người chạy thẳng đến Nam gia đón Tô Vị Tích trở về, ai ngờ vừa tới nhà thì gã đàn ông kia đã đứng chờ sẵn trước cửa.
Nam Hướng Bắc đang bồng Tô Vị Tích vui vẻ nói cười lập tức lạnh mặt, mà Tô Hướng Vãn cũng cau mày khó chịu.
"Tiểu Tích." Trông thấy ba người, Khương Quảng Duy nở nụ cười rạng ngời, đặc biệt nhìn Tô Vị Tích với ánh mắt rất tình cảm, "Ba là ba của con đây".
Không nghĩ tới hắn sẽ thẳng thừng nói ra, Tô Hướng Vãn và Nam Hướng Bắc đồng thời thay đổi sắc mặt nhìn Tô Vị Tích.
Bé con được Nam Hướng Bắc ôm trong lòng chớp chớp đôi mắt to tròn, nghiêng đầu nhìn Nam Hướng Bắc, nó không thèm quan tâm đến lời Khương Quảng Duy nói mà lại vòng tay ôm cổ Nam Hướng Bắc, "Bắc Bắc, buồn ngủ".
Nam Hướng Bắc nghe thế mới thả lỏng người, ôm con bé, nhẹ giọng dỗ dành, "Chút nữa tắm rửa xong kể chuyện cho con ngủ nha".
"Dạ!" Tô Vị Tích hăng hái đáp, Tô Hướng Vãn ở bên cạnh nhìn cả hai, ánh mắt theo đó cũng trở nên dịu dàng, nàng lấy chìa khoá mở cửa, "Em bồng con bé đi tắm đi, để chị nói chuyện với anh ta".
Nam Hướng Bắc nhìn thoáng qua người đàn ông biểu tình có vẻ xấu hổ đứng ở đàng kia, rồi gật nhẹ đầu với Tô Hướng Vãn, "Nếu có chuyện gì thì gọi em".
Nam Hướng Bắc ôm Tô Vị Tích về phòng định thả con bé xuống giường, nhưng Tô Vị Tích vẫn ôm lấy cổ cô, còn hôn một cái "Chụt" lên má.
"Bắc Bắc, trước kia chúng ta đã móc ngoéo rồi a". Đứa bé mới năm tuổi vậy mà lại thông minh hiểu chuyện, lúc nói lời này khuôn mặt nhỏ nhắn còn tỏ ra nghiêm túc làm người khác không khỏi buồn cười, "Cho nên con không thèm những người khác làm ba ba đâu".
"Uh".