Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 70:




Một đêm triền miên rất nhanh liền trôi qua.


Sáng sớm tỉnh lại, Nam Hướng Bắc ôm ấp thân thể bóng loáng mềm mại kia, trong nháy mắt có loại cảm giác mình đang ở trong mơ. Thẳng đến khi Tô Hướng Vãn cựa quậy rúc vào lòng cô, va chạm vào trước ngực, cô mới đỏ mặt hiểu ra hết thảy là sự thật.


Tay đang đặt ở vòng eo nàng, Nam Hướng Bắc bình ổn nhịp thở nhẹ lướt tay cảm nhận làn da nhẵn nhụi của nàng, vươn tay còn lại vuốt ve gò má Tô Hướng Vãn, cẩn thận đẩy ra sợi tóc tán loạn che trên mặt, cứ vậy yên lặng nhìn nàng say ngủ, thật lâu sau, một cái hôn dừng ở trên mặt nàng.


Cô chưa từng nghĩ tới, người chủ động thế nhưng sẽ là đại sư tỷ.


Nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, Nam Hướng Bắc cảm thấy toàn thân mình bắt đầu nóng lên, đặc biệt là một màn Tô Hướng Vãn rửa tay cho cô, ngón tay nàng mảnh khảnh cọ sát với tay cô, cộng thêm nước rửa tay trơn trượt, cực kỳ khiêu khích.


Còn nữa, khi ngón tay cô tiến vào thân thể nàng, bên trong nóng bỏng hít chặt lấy cô, đồng thời chảy ra chất lỏng trắng mịn, cảm giác như vậy thật làm người ta lưu luyến.


Chỉ cần nhớ đến, hơi thở Nam Hướng Bắc liền trở nên rối loạn.


Hết sức khẽ khàng rút tay khỏi eo nàng, sợ đánh thức nàng dậy, cũng may sau khi cô xuống giường, Tô Hướng Vãn vẫn nhắm hai mắt ngủ say, Nam Hướng Bắc lặng lẽ thở phào một hơi, lấy áo ngủ trong tủ áo mặc vào rồi đi rửa mặt.


Nếu cứ tiếp tục ôm Tô Hướng Vãn, cô sợ mình nhịn không được lại làm nàng tỉnh giấc, sau đó lặp lại tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua.


Đứng ở trước gương, Nam Hướng Bắc nhìn mình trong gương, biểu tình có vẻ si ngốc, khóe miệng cô không khỏi cong lên.


Áo ngủ rất rộng, cô cũng không cài nút cổ áo, cho nên có thể nhìn đến rõ ràng vết hôn màu đỏ sậm — đó là kết quả hồi đêm lúc Tô Hướng Vãn động tình nhịn không được.


Hai gò má Nam Hướng Bắc như phát nhiệt, nhịp tim đập dồn dập hơn, cô không cách nào ngăn mình ngừng mỉm cười như đứa ngốc, rốt cuộc Tô Hướng Vãn cũng là người của cô.


Đứng ngơ trước gương một lúc Nam Hướng Bắc mới hồi phục tinh thần, âm thầm bởi vì cái sự không tiền đồ của mình mà buồn cười, nhiệt độ trên mặt không hề giảm xuống chút nào, cô mở vòi nước tát ít nước lạnh lên mặt, nhưng có ngọn lửa vẫn cháy bập bùng trong cơ thể.


Trước kia cô biết là mình có dục vọng với Tô Hướng Vãn, chẳng qua tình yêu và lý trí luôn cản trở cô làm loại chuyện xúc động này, mà nay......Tô Hướng Vãn chủ động giao thân thể cho cô, từ nay về sau, mỗi đêm đều có thể ôm lấy nàng, cô không cần phải khổ tâm chịu dày vò nữa rồi.


Rửa mặt bằng nước lạnh căn bản không thể làm suy giảm ý niệm trong đầu mà càng bốc lên dục vọng, Nam Hướng Bắc thở dài nhìn mình trong gương, xoay người từ phòng tắm đi ra ngoài, cầm lấy quần áo một lần nữa trở vào tắm nước nóng, mới khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày.


Lau khô tóc từ phòng tắm trở ra, Tô Hướng Vãn như trước vẫn ngủ trên giường, chìm trong hương vị ngọt ngào, có lẽ vì đêm qua quá mức mỏi mệt nên chút ít cử động của Nam Hướng Bắc không đánh thức được nàng.


Cúi người xuống hôn trán Tô Hướng Vãn, thuận tiện hôn luôn môi nàng, Nam Hướng Bắc đứng thẳng người chăm chú nhìn nàng thật lâu.


Cô còn nhớ rõ thời điểm ngón tay mình đi vào trong, nàng khép mắt cắn chặt môi, nhớ rõ trên mặt nàng khó che giấu được vẻ đau đớn — cô cũng không phải còn nhỏ, tự nhiên hiểu được phản ứng đó có ý nghĩa gì.


Đêm qua...là lần đầu tiên của nàng sao?


Nghĩ vậy, ánh mắt Nam Hướng Bắc tràn ngập thương tiếc, cùng là lần đầu tiên, vậy mà Tô Hướng Vãn chủ động như thế, thậm chí không để ý đau đớn đẩy mạnh tay cô vào...Xúc động dâng lên trong lòng, Nam Hướng Bắc lại cúi xuống hôn trán nàng, nói thầm "Em yêu chị".


Ba từ này cô chỉ nói qua có ba lần, một lần là trong trò chơi cầu hôn Tô Mạc Che, một lần là cô và Tô Hướng Vãn chính thức yêu nhau, đây là lần thứ ba, Tô Hướng Vãn đem thân thể giao cho cô.


Đối với Nam Hướng Bắc, ba từ "Em yêu chị" không thể dễ dàng nói ngoài miệng, nó không chỉ đơn giản là biểu lộ tình cảm mà còn biểu thị cả hai sẽ gánh vác trách nhiệm tương lai cùng nhau, cả đời không thể chia xa. Nếu không sẽ chỉ dùng "Em thích chị" chứ không phải là "Em yêu chị".


Nam Hướng Bắc nhìn Tô Hướng Vãn, ánh mắt càng trở nên ôn nhu, trong lòng tràn đầy mật ngọt khiến cô có cảm giác lâng lâng như người trên mây, không thể cứ ngây ngô cười mãi được, cô lắc lắc đầu cho mình tỉnh táo lại, hướng về phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.


Tô Vị Tích là người tỉnh dậy sớm nhất trong nhà này, nhưng mà do quá ngoan ngoãn cho nên có ngủ dậy cũng không qua phòng mami đánh thức hai người, con bé tự chơi đùa một mình trong phòng, đến lúc nghe được tiếng động bên ngoài, nó mới buông gấu bông trong tay, xỏ dép lê chạy ra ngoài, theo thanh âm đi vào phòng bếp, nhìn thấy dáng người quen thuộc đang bận rộn làm đồ ăn, nó híp mắt cười, "Bắc Bắc buổi sáng tốt lành!".


Nam Hướng Bắc ngừng động tác, quay qua nở nụ cười sáng lạn với đứa nhỏ, "Buổi sáng tốt lành, Tiểu Tích".


Sáng hôm nay thật đẹp, ánh mặt trời ấm áp, người cô yêu vẫn say ngủ trong phòng sau một đêm dây dưa triền miên, bé con mà cô yêu thương thì đứng kế bên tươi cười rạng rỡ, cô thì đang chuẩn bị bữa sáng cho cả ba người, cô thầm cảm khái trong lòng, "Mọi chuyện đều thật hoàn mỹ a".


Lúc Tô Hướng Vãn tỉnh lại, nhận ra chỉ còn mỗi mình trên giường, nàng hơi bĩu môi, đáng tiếc Nam Hướng Vãn không được chứng kiến một màn biểu hiện trẻ con khó gặp này.


Nghe tiếng Nam Hướng Bắc cùng Tô Vị Tích trò chuyện bên ngoài, hạ thân truyền đến cảm giác khác thường nhắc nàng nhớ tới đêm qua đã xảy ra chuyện gì, Tô Hướng Vãn ngồi dậy, tóc đen tán loạn trên vai, nàng vuốt lại tóc rồi xuống giường, lấy quần áo bên cạnh mặc vào đi ra ngoài. Đứng dựa cửa bếp, nhìn hai người một lớn một nhỏ ngồi ở bàn ăn, nàng gọi cô bằng chất giọng lười biếng, "Tiểu Từ Tâm~".


Ngẩng lên trông thấy nàng, Nam Hướng Bắc có vẻ bối rối, nhanh chóng đến trước mặt Tô Hướng Vãn, "Sao chị dậy mà không gọi em lại tự xuống giường vậy? Không đau sao? Em ôm chị về phòng nghỉ ngơi nha".


Cô vốn định chờ Tô Hướng Vãn tỉnh lại thì mang bữa sáng về phòng đút cho nàng. Vừa nói xong, tay vịn ngang hông Tô Hướng Vãn tính bế nàng lên, Tô Hướng Vãn vội ngăn lại, mắt nhìn Tô Vị Tích đang tò mò nhìn cả hai, nàng bỗng chốc mất tự nhiên, "Chị..không có sao".


"Thật sự không có gì sao? Nhưng không phải người ta nói lần đầu tiên sẽ rất đau a? Em còn định chút nữa đi nhà thuốc mua thuốc cho chị....". Lời còn chưa dứt, miệng Nam Hướng Bắc liền bị tay Tô Hướng Vãn che lại.


Tô Hướng Vãn hơi cắn môi dưới, nhỏ giọng trách: "Có trẻ con ở đây, em nói cái gì chứ".


Mặt nàng đỏ hồng, giọng nói lại êm dịu, thật làm người ta tim đập như trống, tâm viên ý mã.


Người nào đó quả thật là khờ khạo đáng yêu hết chỗ nói, mấy chuyện người lớn thân mật sao có thể vô tư nói trước mặt con nít a? Huống chi đứa nhỏ kia lại còn cực kỳ thông minh.


Nam Hướng Bắc nghe vậy mới hiểu ra, hai má cũng đỏ bừng theo, quay đầu nhìn vẻ mặt tò mò như đang tự hỏi của bé con, cô vội vàng ho khan một tiếng, "Tiểu Tích, mau ăn sáng nhanh đi con".


Tuy rằng không rõ Bắc Bắc và mami mới nói những lời kia có ý tứ gì, Tô Vị Tích vẫn thực ngoan gật đầu, tiếp tục ăn cháo.


Thấy vậy hai người lớn mới nhẹ thở ra, nhưng Nam Hướng Bắc vẫn không buông ý nghĩ muốn bế Tô Hướng Vãn về giường.


Khổ nỗi cô chưa kịp hành động, Tô Vị Tích đang vùi đầu ăn cháo lại chợt ngẩng lên, giương mắt ngơ ngác hỏi, "Bắc Bắc, mami bị bệnh sao?".


"Không có a". Nam Hướng Bắc quay đầu nhìn nó, không rõ sao tự nhiên bé con hỏi như thế.


"Nhưng Bắc Bắc nói muốn đi nhà thuốc mua thuốc...mami bị bệnh, cho nên Bắc Bắc muốn đi mua thuốc cho mami uống sao?". Trong tay còn cầm cái muỗng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra đầy vẻ quan tâm lo lắng cho mami, "Bắc Bắc, nếu mami bị bệnh hẳn là nên đi bệnh viện, để cho bác sĩ khám bệnh cho mami, như vậy mới mau khoẻ được a".


Đi bệnh viện...để cho bác sĩ...khám...


Nét mặt Nam Hướng Bắc cứng ngắc, cô há miệng nhưng nửa ngày cũng không nói ra lời.


"Lúc ăn không có nói chuyện, Tô Vị Tích." Tô Hướng Vãn mím môi nhìn chằm chằm Tô Vị Tích, nhưng lỗ tai đã sớm đỏ lên.


Bé con vẫn đang ngửa đầu chờ Bắc Bắc đáp lời đành phải cúi đầu, ngoan ngoãn ăn cháo không nhắc tới nữa.


Đứng bên cạnh Tô Hướng Vãn, nhìn thấy hết phản ứng của nàng, Nam Hướng Bắc trong lòng có chút buồn cười, cô vừa nhếch khoé môi liền bị Tô Hướng Vãn liếc một cái rồi nàng xoay người trở về phòng.


Có phải do cô nói lung tung đâu, nàng cần gì nghiêm mặt lãng tránh vậy a? Này là do ai chứ!!!


Đi theo vào phòng, hai tay từ phía sau vòng qua ôm bụng nàng, cằm dựa vào bả vai nàng, Nam Hướng Bắc ôm cả người Tô Hướng Vãn chặt chẽ trong lòng mình, thì thầm bên tai nàng, "Morning, đại sư tỷ".


Tô Hướng Vãn vốn có chút buồn bực, nháy mắt liền mềm lòng, "Morning, Tiểu Từ Tâm".


Chuyện tốt đẹp nhất đời người chính là mỗi buổi sớm thức dậy có thể mỉm cười nói với người mình yêu tiếng chào buổi sáng.


Không ai nói gì nữa, cả hai vẫn duy trì tư thế đến khi tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh cùng ấm áp.


Nhíu mày có chút không tình nguyện, Tô Hướng Vãn đi đến đầu giường lấy điện thoại áp lên tai, bộ dáng bất mãn của nàng làm cho Nam Hướng Bắc rất thích thú, cô đi qua ôm nàng, cảm giác nàng lập tức thả lỏng thân mình, biểu tình cũng dịu đi không ít, cô cười khẽ hôn nhẹ lên mặt nàng một cái.


Tô Hướng Vãn - Đại sư tỷ Tiêu Dao Môn thong dong chỉ huy môn phái chiến, tiếp viên trưởng hàng không Vân Phi mang khí chất tao nhã và nụ cười thân thiện, mà giờ phút này lại làm nũng trước mặt cô, lại cố ý trêu chọc cô, lại thẹn quá thành giận, lộ ra muôn vàn vẻ mặt, quan trọng nhất nàng đã chân chính thuộc về cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.