Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 67:




Ăn xong cơm trưa, Tô Hướng Vãn nói nàng mệt muốn trở về nghỉ ngơi. Nam Hướng Bắc tất nhiên không thể nào phản đối, tay xách nách mang, cùng hai mẹ con rời khỏi nhà hàng, vừa ra khỏi cửa, Tô Vị Tích bỗng nhiên ngừng bước.


"Sao vậy?" Nam Hướng Bắc dừng lại thắc mắc.


"Bắc Bắc, con có được mua đồ chơi không?" Nắm chặt tay áo Nam Hướng Bắc, Tô Vị Tích ngửa đầu hỏi, vẻ mặt cực kỳ thành khẩn, làm cô không đành lòng cự tuyệt.


Không đợi Nam Hướng Bắc lên tiếng, Tô Hướng Vãn đã mở miệng, như là đang cảnh cáo, "Tô Vị Tích".


Biểu tình của nàng tuy đạm mạc có điều trong mắt lộ ra mỏi mệt làm cho Nam Hướng Bắc rất đau lòng, nhưng nhìn đến bé con đang chực chờ giống sắp khóc đến nơi, cô không thể nào nhẫn tâm nói "Không" với nó.


"Đại sư tỷ." Nhìn Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc lộ vẻ bối rối khó xử.


Bốn mắt nhìn nhau, Tô Hướng Vãn dường như hết cách, nàng nhẹ giọng, "Em đúng là luôn cưng chiều con bé".


Nghe vậy liền hiểu được ý nàng, Nam Hướng Bắc khẽ thở ra, đồng thời cũng không nỡ thấy nàng đã mệt mỏi còn phải theo hai người đi chọn đồ chơi nên cô lấy chìa khoá xe đưa cho nàng, "Chị vào xe nghỉ ngơi trước, tụi em mua xong rồi ra xe luôn".


Một tia sáng loé lên từ đáy mắt, chẳng qua mặt mày vẫn giữ vẻ bình thản, Tô Hướng Vãn chìn chằm chằm chìa khoá xe hai giây rồi gật đầu đưa tay tiếp nhận, "Cũng được".


"Vậy em dắt Tiểu Tích đi mua đồ chơi, chị nhớ khoá cửa xe, chú ý an toàn biết không?" Nam Hướng Bắc không quên dặn dò làm cho Tô Hướng Vãn có chút áy náy, bất quá áy náy rất nhanh bị dập tắt khi nàng nghĩ đến hình ảnh Hướng Bắc trong bộ đồ thỏ.


"Em đưa mấy túi đồ to để chị bỏ trước lên xe".


Nam Hướng Bắc nghĩ nghĩ rồi giao túi đồ to cho nàng, mấy túi nhỏ còn lại cô xách bằng tay trái, tay phải nắm tay Tô Vị Tích, "Chị nhanh ra xe đi, nhớ mở điều hoà, đừng để cảm lạnh".


"Biết rồi mà. Em thiệt dong dài đó nhe". Tuy nói vậy nhưng ánh mắt Tô Hướng Vãn lại rất dịu dàng.


"Hì hì..." Theo thói quen muốn đưa tay vuốt tóc, lại nhớ ra hai tay đều đang bận rộn, Nam Hướng Bắc cười ngượng, "Em với Tiểu Tích lên lầu sáu, chị mau đi đi".


"Uh". Tô Hướng Vãn gật đầu, chuyển tầm nhìn thoáng chạm mắt với con gái, thấy trong mắt con bé đầy hưng phấn, nàng mỉm cười ẩn ý rồi xoay người đi về hướng thang máy, Nam Hướng Bắc vẫn dõi theo cho đến khi nàng vào trong, cô mới dắt Tô Vị Tích lên khu mua sắm đồ chơi.


Vào thang máy, Tô Hướng Vãn không nhấn nút xuống bãi đậu xe, mà nàng dừng ở tầng hai, đi thẳng đến cửa hàng kia, nhanh như chớp chọn ngay bộ đồ thỏ, đang định ra quầy tính tiền thì nhìn đến bên cạnh có bộ áo cừu, nàng nhíu mày ngẫm nghĩ, sau đó kêu nhân viên cửa hàng lấy size dành cho trẻ con năm tuổi rồi mới thanh toán cả hai món đồ.


Khi Nam Hướng Bắc và Tô Vị Tích mua được đồ chơi trở ra xe, Tô Hướng Vãn đã sớm đặt đồ ngủ lẫn chung với hai ba túi quần áo mua trước đó, lúc này nàng đang nhắm mắt dưỡng thần.


Nghe được thanh âm bên ngoài, Tô Hướng Vãn mở mắt ra, mở cửa xe, nhìn Nam Hướng Bắc bỏ một đống túi vào trong xe, cô nhíu mày hỏi Tô Vị Tích, "Con mua nhiều vậy sao?".


Tô Vị Tích sợ sệt nhìn mami, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy không biết nên đáp lời mami thế nào, Nam Hướng Bắc đóng cốp xe sau, vòng ra ngồi vào ghế lái, cô nói, "Tiểu Tích hình như cũng không biết nên mua cái gì, vì vậy em mua nhiều món cho con bé luôn một thể...dù sao có thể để dành chơi lâu dài".


"Em thật là...." Kỳ thật nàng biết đứa nhỏ ngoan ngoãn này sẽ không bao giờ khóc lóc ầm ĩ đòi nhiều đồ chơi, chẳng qua nàng phản ứng theo thói quen, Tô Hướng Vãn thở dài, trong lòng lại không biết bản thân mình đến tột cùng là vì sao thở dài.


Ngồi ở trong xe, Tô Vị Tích cũng không vì ánh mắt quở trách vừa rồi của mami mà ủ rũ, ngược lại thường quay đầu nhìn túi đồ to đặt bên cạnh rồi lại nhìn Tô Hướng Vãn, giống như muốn hỏi mami đã mua được bộ đồ thỏ chưa.


Tô Hướng Vãn dĩ nhiên nhìn thấu, nàng cảm thấy rất buồn cười, tuy vậy vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh như không hiểu được ý con bé, thấy xe đang ngừng đèn đỏ, nàng lên tiếng, "Từ Tâm, không đến nhà em, chạy qua nhà chị đi".


"Sao?" Nam Hướng Bắc quay đầu ngạc nhiên hỏi, "Chị không về nhà em à?".


"Uh". Tô Hướng Vãn rướn người tới, đưa tay chạm vào má cô, "Chị tạm thời chưa có quen...cho nên vẫn là uỷ khuất em dọn qua nhà chị ở, vậy được không?".


Dù nàng biết Nam Cực cùng Bắc Đường Lạc Anh đối xử với nàng rất tốt, nhưng đột ngột dọn vào ở Nam gia, vô luận làm gì cũng cần để mắt để tâm tới suy nghĩ của hai vị phụ huynh, Tô Hướng Vãn cảm thấy không được tự nhiên thoải mái cho lắm.


"Tất nhiên là được". Nam Hướng Bắc không nửa điểm chần chờ liền đáp ứng, cô cười nói, "Là do em ngớ ngẩn mà, trước đó đã đồng ý với chị rồi, sorry chị".


Nhìn ánh mắt ấm áp kia, con tim Tô Hướng Vãn như nhuyễn ra, người trước mặt này, vô luận xảy ra chuyện gì cũng luôn đối với nàng ôn nhu, luôn vì nàng mà suy nghĩ, giống như chỉ cần có em ấy ở bên là cuộc đời này của nàng trọn vẹn, không cần chi những điều xa vời khác nữa.


Về đến nhà, đặt hết mấy túi đồ lên sô pha, Tô Hướng Vãn bồng Tô Vị Tích đang ngáp ngủ vào phòng, Nam Hướng Bắc thì ngồi chờ nàng ở phòng khách, trong lòng tính toán xem nên nói thế nào với ba mẹ về việc mình dọn qua đây sống cùng Tô Hướng Vãn.


"Đang nghĩ gì đó?" Tô Hướng Vãn từ phía sau ôm lấy cô.


"Không có gì." Nam Hướng Bắc không muốn để nàng nặng đầu vì mấy chuyện này, cô nắm tay nàng hỏi, "Đại sư tỷ, căn hộ này là chị mua à?".


"Uh". Tô Hướng Vãn nói thêm, "Sau khi vào làm ở Vân Phi, chị đã dùng tiền tiết kiệm để mua nó".


Nói xong nàng nhẹ giọng cười, "Hoàn hảo lúc đó giá phòng ốc không leo thang điên cuồng như hiện giờ".


"Oh, là tiền tiết kiệm". Tô Hướng Vãn gia nhập Vân Phi khẳng định cũng là sau khi ở Mỹ trở về, thời điểm đó mà nàng đã để dành đủ tiền mua nhà rồi...Nam Hướng Bắc nghĩ vậy không khỏi thán phục đại sư tỷ nhà nàng đúng là nhân tài trong phương diện quản lý tài chính, đồng thời lại nghĩ đến lời mẹ cô nói, "Đại sư tỷ, chị....".


"Huh?".


"Không, ngày mốt em sẽ bắt đầu theo đội bay." Rốt cuộc không nói ra nghi vấn trong lòng, Nam Hướng Bắc chỉ hơi cau mày hỏi, "Ngày mốt hình như chị cũng có nhiệm vụ huh?"


"Uh". Ngồi xuống cạnh Nam Hướng Bắc, nét mặt Tô Hướng Vãn trở nên nghiêm túc, "Ngày mai mình tìm nhà trẻ cho Tiểu Tích đi...Còn nữa, nếu bác trai bác gái bận rộn, chị có thể kêu Tây Giang Nguyệt giúp chị trông coi Tiểu Tích".


"Không cần không cần, ba em nhàn rỗi lắm". Nam Hướng Bắc nắm tay nàng, "Mẹ em bận rộn nhiều việc, ba em nói trước kia mẹ còn tính thuê người giúp việc nhà, kết quả bị ông phản đối, từ nhỏ đến lớn chuyện gì trong nhà đều do ba em thu xếp, nấu cơm quét dọn lau chùi giặt giũ, đưa em đi học, họp phụ huynh, đủ thứ linh tinh ......Lúc mẹ em có ở nhà thì cũng thường xuyên phải xử lý việc công ty, ba nói nhà em đàn bà làm chủ bên ngoài, đàn ông làm chủ trong gia đình cũng rất hoà hợp a".


"Uh.." Tô Hướng Vãn gật đầu tỏ vẻ hiểu được, nghĩ đến người đàn ông luôn vui vẻ tươi cười kia, không khỏi có chút cảm khái, "Bác trai nhất định rất yêu bác gái".


"Hiển nhiên rồi". Nam Hướng Bắc nhanh chóng đáp lời, "Cho nên em mới có tên là Nam Hướng Bắc nè, họ Nam luôn hướng về họ Bắc đó". :">


"Haha......" Tô Hướng Vãn bật cười, "Thì ra tên của em có ý nghĩa vậy a?".


"Đúng vậy." Thấy nàng nở nụ cười, Nam Hướng Bắc cũng cười theo, "Sau em lên đại học, ba em còn thường xuyên gọi điện than thở rằng ông ở nhà một mình nhàm chán chỉ có thể suốt ngày viết viết vẽ vẽ này kia, cho nên có Tiểu Tích ở bên cạnh chơi đùa em dám chắc là ông rất vui vẻ đó".


"Uh". Tô Hướng Vãn gật đầu, mỉm cười dịu dàng nhìn cô, nhịn không được hôn nhẹ lên môi cô một chút.


Nam Hướng Bắc chớp chớp mi mắt, đem tầm mắt rơi xuống môi nàng, nhìn vài giây rồi chủ động hôn đáp lại.


Hai người cứ thế ôm nhau chìm đắm vào nụ hôn triền miên, Tô Hướng Vãn ôm cổ Nam Hướng Bắc, ánh mắt mê ly nhìn cái người cũng đang si mê nhìn mình, sau lúc lâu, nàng vùi mặt vào vai cô, "Từ Tâm, thật tốt quá".


Ôm chặt nàng, ánh mắt dần khôi phục độ trong trẻo, Nam Hướng Bắc cười cười, "Có phải mệt rồi không? Tụi mình trở về phòng ngủ ha?".


"Vậy em ôm chị đi". Tô Hướng Vãn không nhúc nhích nói.


"Được thôi". Nam Hướng Bắc nghe lời bế nàng lên, đang định đi qua hướng phòng nàng, Tô Hướng Vãn chợt mở miệng, "Mà khoan, em thả chị xuống cái đã".


"Sao?" Nam Hướng Bắc ngẩn người, thắc mắc hỏi.


"Cần gom mấy túi quần áo vào phòng nữa". Tô Hướng Vãn nói xong, kề sát bên tai cô, phả hơi thở nhẹ nhàng, "Buổi tối em cứ tới đây ở được không?".


Lỗ tai bởi vì nhiệt khí phả vào lập tức đỏ lên, mặt theo đó cũng đỏ bừng, thậm chí tay chân có loại cảm giác tê rần, Nam Hướng Bắc nhanh chóng buông nàng xuống, gật đầu xoay người đi thu gom mấy túi đồ.


Nhìn cử chỉ bối rối của Nam Hướng Bắc, biết cô lại đang thẹn thùng, trong lòng Tô Hướng Vãn một trận buồn cười, nàng cảm thấy Nam Hướng Bắc như vậy mới hấp dẫn, mới đúng kiểu mình thích, đang định ôm lấy Nam Hướng Bắc, chợt nghe người kia thốt lên, "Ủa?".


"Sao vậy?"


"Túi đồ này". Nam Hướng Bắc cầm một cái túi to, có chút mơ hồ, "Hình như trước đó em không thấy nó".


Nhìn đến nó, dây thần kinh Tô Hướng Vãn lập tức bắt được sóng, nàng cố nén cười, "Quà cho em đó, nhìn xem có thích hay không".


"Uh!" Nam Hướng Bắc vui vẻ gật đầu, cô thầm nghĩ có lẽ phải sớm tìm thời gian đi mua gì đó tặng cho Tô Hướng Vãn biểu lộ tâm ý của mình mới được. Nam Hướng Bắc mở túi thấy bên trong là áo lông trắng, không cần nhìn hết nguyên bộ thì tim cũng đã nhảy dựng, cô quay đầu nhìn Tô Hướng Vãn.


"Lấy ra đi". Tô Hướng Vãn cong khóe môi, ý cười dạt dào trên mặt, "Đợi chút nữa về phòng thử xem hợp hay không".


Nam Hướng Bắc cuối cùng vẫn phải lấy bộ quần áo bên trong ra, quả nhiên là bộ thỏ trắng, cô ai oán nhìn Tô Hướng Vãn, vẻ mặt hết sức đáng thương, rồi lại bàng hoàng nhận ra...


Khó trách lúc dẫn Tô Vị Tích đi tìm mua đồ chơi, cô cảm thấy con bé giống như không hứng thú cho lắm, ngược lại khi ở trong xe nó phấn chấn hẳn lên...khó trách vừa rồi trước lúc con bé đi ngủ, nó vẫn lưu luyến nhìn chằm chằm về phía túi đồ to này, hết thảy thì ra là như vậy!


Cô vốn là Bắc Bắc a, cô không phải như là ba Tiểu Tích hay sao, nỡ lòng nào "gài hàng" cô vậy chứ!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.