Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 64:




Nam Hướng Bắc trở về phòng với mớ cảm xúc hỗn độn, Tô Hướng Vãn vẫn còn trong phòng tắm, cô đóng cửa phòng, thả người ngồi thẫn thờ trên giường, sau một lúc cô quyết định tạm thời không nghĩ đến chuyện này nữa.


Nam Hướng Bắc đứng dậy đi qua bàn máy tính, mở trò chơi lên đăng nhập rồi gõ một dòng ở kênh bang hội.


[ bang hội ] Nam Cung Từ Tâm: Ta đã trở về!!!!!
[ bang hội ] Âu Dương Vô Khuyết: Vậy thì phía sau kẻ ngốc kia vốn chính là....
[ bang hội ] Phó Quân Quân: Tiểu Túng!!!!!
[ bang hội ] Nam Cung Từ Tâm:...... Cái gì mà phía sau kẻ ngốc?
[ bang hội ] Âu Dương Vô Khuyết: Bởi vì lúc đại sư tỷ chơi nhân vật của ngươi, chúng ta hoàn toàn không cảm giác được sự ngu ngốc thường ngày a.
[ bang hội ] Nam Cung Từ Tâm: Biến!!!!!
[ bang hội ] Phó Quân Quân: Tốt lắm các ngươi đừng náo loạn, Tiểu Túng mau chuyển qua kênh giọng nói, có tiểu muội mới đang hát kìa~.


Nhìn câu nói của Phó Quân Quân, Nam Hướng Bắc vò đầu thắc mắc, chọn mở kênh giọng nói bang hội, cô lười mang tai nghe vào nên trực tiếp mở loa ngoài, thanh âm tươi tắn trẻ trung của một cô gái trực tiếp phát ra, "Tiểu Túng là?"


"Tiểu Túng chính là cái tên Nam Cung Từ Tâm đó." Âu Dương Vô Khuyết nhanh chóng tiếp lời, "Tiểu muội ngươi cứ gọi hắn là Tiểu Túng, chúng ta đều gọi hắn như vậy".


"Vì sao gọi hắn là Tiểu Túng?" Giọng nữ tiếp tục vang lên, "Từ Tâm nghe rất êm tai mà".


Cửa phòng tắm mở ra, Tô Hướng Vãn vừa vặn nghe được câu đó, nàng có hơi sửng sốt.


"Haha, mọi người quen vậy rồi, Tiểu Túng là biệt danh".


Nam Hướng Bắc cảm nhận được Âu Dương Vô Khuyết rất có hứng thú với tiểu muội mới vào bang này, bởi vì trước kia mỗi lần bang hội có thêm người gia nhập cũng chưa bao giờ thấy hắn nói nhiều như vậy.


"Vậy a?".


Một tiếng cười khẽ êm tai truyền đến, Nam Hướng Bắc âm thầm đánh giá, bất quá cô cảm thấy thanh âm của Tô Hướng Vãn mới là tuyệt nhất, đại sư tỷ nhà cô luôn là số một.


"Em vào game huh?" Mặc áo ngủ Nam Hướng Bắc, tóc xoã dài trên vai, Tô Hướng Vãn đến bên cạnh hỏi.


"Uh". Nam Hướng Bắc gật đầu, tạm thời không để ý tới mấy bằng hữu, cô đứng lên, nhìn thấy Tô Hướng Vãn mặc áo ngủ của mình liền khúc khích cười, "Chị mặc áo ngủ của em hình như không hợp lắm".


"Uhm đúng là có chút không hợp." Thường ngày nàng hay mặc váy ngủ, bây giờ mặc một cái áo in hình hoạt hoạ tự nhiên có cảm giác thật kỳ quái, nàng đã phì cười lúc nhìn mình trong gương.


"À, ngày mai chị có nhiệm vụ không?" Nam Hướng Bắc kéo tay Tô Hướng Vãn, cười như tên ngốc, "Tụi mình đi mua đồ ngủ cho chị rồi để trong tủ đồ của em nha".


"Không có." Theo thói quen đưa tay lên véo má cô, Tô Hướng Vãn mỉm cười, "Mua đồ ngủ cho chị mà đặt trong tủ của em sao?".


"Đúng vậy." Nam Hướng Bắc gật đầu, ôm nàng vào lòng, "Thế thì mai mốt chị sẽ không cần mất tự nhiên khi mặc áo ngủ của em nữa...còn Tiểu Tích, mình cũng phải mua thêm ít quần áo cho con bé".


Tô Hướng Vãn nhướng mày lên, chăm chăm nhìn Nam Hướng Bắc rồi nhẹ nhàng cười, "Em đúng là lúc nào cũng nhớ đến Tiểu Tích không quên ha".


"Bởi vì Tiểu Tích là con gái chúng ta". Nam Hướng Bắc bỗng nhiên nói rất nghiêm túc.


Nụ cười trên mặt Tô Hướng Vãn lập tức tiêu biến, qua vài giây, nàng nhìn về phía máy tính, "Lúc em không có mặt, bọn Quân Quân nhớ em lắm đó".


"Phải không?" Kéo nàng cùng đến ngồi trước máy tính, Nam Hướng Bắc nhìn hàng loạt câu hỏi trong kênh bang hội, có người hỏi cô đoạn thời gian qua đã đi đâu, số khác thì không ngừng hỏi chuyện Liễu Phi Miên, cô cười nói, "Bạn Liễu Phi Miên này có vẻ rất được chào đón a".


Tô Hướng Vãn cũng nhìn thấy tình hình kênh bang hội lúc này, nàng lắc đầu đang định nói gì đó thì màn hình hiện lên thông báo Nam Cung Từ Tâm nhận được thỉnh cầu thêm hảo hữu từ người chơi mới Liễu Phi Miên.


Nam Hướng Bắc không nghĩ nhiều, đơn giản nhấp chọn đồng ý thỉnh cầu, chỉ riêng Tô Hướng Vãn ngồi đó đăm chiêu, "Em mới trò chuyện cùng bạn ấy à?".


"Không có nha". Nam Hướng Bắc điều chỉnh tư thế, để cho Tô Hướng Vãn ngồi trên đùi mình, cô ôm trọn nàng vào lòng, tựa cằm lên vai nàng, "Em vừa mở trò chơi thì phó sư tỷ kêu em mở kênh giọng nói, bảo là có người mới đang hát hò gì đấy".


"Oh". Tô Hướng Vãn thản nhiên đáp, kênh bang hội lại phát ra tiếng mấy người đang tám chuyện linh tinh, trong đó nghe nhiều nhất là giọng Âu Dương Vô Khuyết.


"Vô Khuyết hình như rất coi trọng Liễu Phi Miên". Nam Hướng Bắc cọ cằm vào vai Tô Hướng Vãn, mũi còn ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, rõ ràng nàng cũng dùng sữa tắm như mình, nhưng không biết sao cô lại cảm thấy hương vị tự nhiên của Tô Hướng Vãn còn quyến rũ hơn cả mùi sữa tắm.


"Chắc vậy". Sớm đã quen với những cử chỉ âu yếm của Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn nâng tay phải áp lên má cô, "Dạo này chị cũng không có thời gian vào trò chơi".


"Nói mới nhớ." Nghe nàng nói, Nam Hướng Bắc nhớ tới nghi vấn lúc sớm, "Ba em nói, chị đã đem Tiểu Tích qua đây hôm thứ hai, sao chị không nói em biết? Còn nữa, vụ công ty cổ phần là chuyện gì a? Bất động sản Quảng Thắng không phải là của nhà La Khắc sao? Chị và mẹ đã làm gì? Sao em không...".


Chưa kịp nói hết, Tô Hướng Vãn đã quay đầu hôn lên môi cô. Nàng cứ vậy ngồi trong lòng ôm lấy cổ Hướng Bắc, chậm rãi đưa lưỡi vào trong, dẫn dắt cô đắm chìm vào thứ hương vị ngọt ngào mà chỉ những người yêu nhau mới biết.


"Tiểu Từ Tâm ~" Lúc hai đôi môi tách rời, ánh mắt Tô Hướng Vãn nhiễm men tình đầy quyến rũ, giọng nói cũng đồng dạng như thế, "Em có nhiều câu hỏi quá".


Được nàng chủ động hôn, tâm trí Nam Hướng Bắc đã sớm bay biến nơi nào, ôm người thương trong lòng, Nam Hướng Bắc chỉ biết ngây ngốc nhìn nàng, trong mắt trong tim trong đầu tất cả đều là nàng, không thể suy nghĩ được chuyện gì khác nữa.


"Ta nói Tiểu Túng lại chạy đâu rồi, sao không thấy động tĩnh gì vậy?" Đúng lúc này, giọng Phó Quân Quân truyền tới, "Không lẽ lại biến mất tăm nữa sao, mới xuất hiện chưa có bao lâu a~~".


"Oh oh ta cũng quên mất, Tiểu Túng ngươi có đây không hả? Chút nữa chúng ta cùng đánh phụ bản đi, phụ bản mới, ngươi chưa đi lần nào đâu".


"Tiểu Túng? Tiểu Túng Tiểu Túng, alô Tiểu Túng, nghe được thỉnh trả lời".


Hai người đang chìm đắm trong ánh mắt của nhau lúc này mới khôi phục trạng thái, nghe thanh âm của nhóm bằng hữu, cả hai đồng loạt bật cười.


Cười thì cười, ánh mắt còn vô tình nhìn trúng cảnh xuân tươi đẹp phía trong cổ áo của Tô Hướng Vãn, hai gò má Nam Hướng Bắc lại nhanh ửng đỏ, cô vội gõ phím ra vẻ thật đứng đắn.


Nam Cung Từ Tâm: "Ta ở đây, nghe các ngươi tám chuyện thôi, ta vốn thấp cổ bé họng a".


"Ta khinh, ngươi mà thấp cổ bé họng hả?" Ngô Kiệt Tào hình như mới vừa đăng nhập, nhìn đến câu nói Nam Hướng Bắc phát ra, lập tức bay vào làm một hơi, "Không biết là ai lên giọng cầu hôn đại sư tỷ, còn chọc cho soái ca giàu có truy sát, lễ thành hôn cũng rất phô trương, chậc chậc...giờ lại còn dám nói".


Nghe thế, Nam Hướng Bắc theo bản năng quay nhìn Tô Hướng Vãn, thấy Tô Hướng Vãn cũng đang nhếch miệng tia mình, cô nhanh chóng tỏ vẻ đáng thương, "Em chỉ là không muốn ủy khuất chị...... Bằng không chút nữa chị cứ đến Vong Tình nhai đạp em xuống vực đi?".


Tô Hướng Vãn không kiềm chế được nữa, cười haha ra tiếng, đưa tay nhéo hai má cô, giọng điệu cưng chiều, "Em sao có thể đáng yêu như vậy a Tiểu Từ Tâm ~".


"Ô...." Đáng yêu sao? Sao cô không tự cảm thấy nhỉ?!


Ngô Kiệt Tào mới lải nhải xong, mấy người trong bang đang cười đùa thì Liễu Phi Miên lại bất ngờ hỏi, "Từ Tâm kết hôn rồi sao? Đại sư tỷ là ai?".


"Ơ", "Gì cơ?" Kênh giọng nói truyền đến vài tiếng xôn xao có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi.


"Lúc trước mỗi lần các ngươi đánh phụ bản, không phải thường xuyên nhắc Tiểu Túng thế này, Tiểu Túng thế kia sao? Ta thực thích hắn". Tựa hồ không để tới chuyện nhân vật Nam Cung Từ Tâm đã kết hôn, Liễu Phi Miên nói một mạch, Nam Hướng Bắc nghe xong trợn tròn mắt, lập tức nhìn Tô Hướng Vãn.


Bầu không khí đột nhiên lắng xuống, Phó Quân Quân mở miệng cấp cứu tình hình, "Ngươi không có cơ hội đâu Phi Miên, Tiểu Túng cùng đại sư tỷ chính là chân ái".


"Chân ái? Cũng chỉ là trò chơi, chuyện tan hợp hợp tan trong đây cũng bình thường thôi mà". Giọng Liễu Phi Miên là kiểu mềm mại yêu kiều, Nam Hướng Bắc nghe vào tai lại tưởng như là thanh âm của hồ ly, "Hơn nữa ta cũng chưa gặp qua đại sư tỷ mà các ngươi nói, ta vẫn còn cơ hội đúng không?".


Nam Hướng Bắc nhíu mày, cô không rõ chuyện game trong ba tháng nay, vừa trở lại đã gặp phải tình huống đầy mùi thuốc súng, Nam Hướng Bắc cẩn thận thăm dò sắc mặt Tô Hướng Vãn, thấy nét mặt nàng không chút thay đổi, cô ho nhẹ một tiếng, đang tính đặt tay lên bàn phím gõ mấy chữ tỏ rõ thái độ của mình thì Tô Hướng Vãn đã chặn tay cô lại, "Để chị".


"Huh?" Nam Hướng Bắc giật mình, còn chưa thông suốt thì đã thấy Tô Hướng Vãn nhấn nút voice, nàng cất lên thanh âm trong trẻo lạnh nhạt, "Thật có lỗi, ngươi không có cơ hội rồi".


Kênh giọng nói bỗng chốc im bặt, an tĩnh vài giây....


Phó Quân Quân: "Đại sư tỷ?".


Chẳng thèm nhìn đến biểu tình thất kinh của Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn bình tĩnh đáp: "Uh".


Âu Dương Vô Khuyết: "Holy shit! Đại sư tỷ sao ngươi giả Tiểu Túng được y hệt hay vậy, thật ngốc thật khờ thật.... y chang hắn luôn a!"


Người đẹp vốn mang biểu tình đạm nhạt nghe đến lời này thì mỉm cười, quay đầu nhìn vẻ mặt dại ra của Nam Hướng Bắc, ý cười càng tăng lên, "Uh, bộ dáng của hắn lúc này quả thật rất ngốc rất khờ rất cute".


......


Cả kênh im ắng không có nửa điểm âm thanh, tựa hồ toàn thể thành viên đều bị dọa mất hồn.


Lại qua một lúc lâu, dường như vẫn chưa tiếp thu nổi tin sét đánh, Phó Quân Quân hỏi với chất giọng hoài nghi, "Đại sư tỷ, ngươi hiện tại......đang ở cùng Tiểu Túng sao? Ý ta nói ngoài đời thực a".


"Uh". Tô Hướng Vãn bâng quơ đáp, đoán là bọn họ sẽ hỏi thêm, nàng nhướng mày nhìn Nam Hướng Bắc, "Chị tuyên bố chủ quyền xong rồi, chuyện còn lại giao cho em đó Tiểu Từ Tâm".


Những lời này, người trong kênh đều nghe rõ mồn một*, Nam Hướng Bắc đỏ bừng mặt, giương miệng mà thời gian tích tắc trôi qua, cô không hề nói được gì.
<*do cách xưng hô khi nói có một kiểu nên người trong kênh nghe sẽ hiểu là ta ngươi, em anh, ....>


Trực tiếp tắt nút voice, Tô Hướng Vãn đứng lên vuốt má Nam Hướng Bắc, "Xử lý cho tốt nha cưng, chị lên giường nằm trước đây, hôm nay mệt chết đi". Nói xong còn hào phóng ban thêm nụ cười cực kỳ mê người, sau đó lướt qua người cô, đi đến giường ngủ.


"Cái gì a, đại sư tỷ ngươi tiếp tục nói đi chứ!".


"Này là tình huống gì đây, Tiểu Túng, nói mau lên!".


"Hai người các ngươi đã cặp ở ngoài luôn rồi sao? Từ khi nào vậy hả?"


"Nói gì đó đi chứ, các ngươi thiệt không có tâm gì hết a!!"


Nam Hướng Bắc cuối cùng cũng hoàn hồn, nghe đám người lao nhao hỏi, quay đầu lại thì thấy Tô Hướng Vãn đang nằm tựa lưng vào thành giường, nghịch điện thoại trên tay, biểu cảm Nam Hướng Bắc xoay như chong chóng, hết ngạc nhiên rồi lại chuyển sang vui vẻ, thẹn thùng, thật lâu sau mới gõ một câu: "Uh, ta và đại sư tỷ đang ở cùng một chỗ".


"Thần linh ơi, chuyện khi nào a, các ngươi đúng là không có lương tâm, không thông báo chúng ta một tiếng!" Phó Quân Quân nói như súng liên thanh, Nam Hướng Bắc ho nhẹ, tiếp tục đánh chữ: "Ba tháng trước, sau đó ta có việc phải ra nước ngoài, nhân vật của ta cũng nhờ Đại sư tỷ luyện giùm, nên không có nói."


Kỳ thật cô không nghĩ tới Tô Hướng Vãn sẽ trực tiếp nói cho các bằng hữu trong bang hội là cả hai đang ở cùng nhau, dù sao các nàng đều là con gái, tuy bây giờ bang hội còn chưa biết, nhưng cô luôn nghĩ đến một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ biết thôi.


Bất quá, tình huống vừa rồi ... Cũng quả thật hợp với tính cách Tô Hướng Vãn, nàng là một Đại sư tỷ vốn rất khí thế, không phải sao?


"Nghĩa là hiện giờ các ngươi đã ở chung với nhau?" Phó Quân Quân nhiều chuyện hỏi tiếp, Nam Hướng Bắc xoay người nhìn phía Tô Hướng Vãn, muốn xem nàng có đưa ra chỉ thị gì không, mà Tô Hướng Vãn vẫn lo nghịch điện thoại, chẳng mảy may để ý đến, vì thế cô đành phải thành thật trả lời: "Không phải, hôm nay ta mới về nước, đại sư tỷ đến nhà dùng cơm, có ba mẹ ta nữa".


"Vãi, nói cách khác, chuyện các ngươi ba mẹ ngươi cũng biết?!" Lúc này ngay cả Ngô Kiệt Tào cũng không hóng hớt trong im lặng được nữa.


"Ừ". Nam Hướng Bắc ngắn gọn đáp.


"Vậy hai người sẽ kết hôn?" Phó Quân Quân tiếp tục, "Ý ta là kết hôn thật ở ngoài đời ấy".


Lại quay qua nhìn Tô Hướng Vãn, lúc này Tô Hướng Vãn nghịch điện thoại xong rồi, vẫn tư thế cũ, nàng đưa mắt nhìn lại cô, khoé miệng khẽ cong lên, nét mặt dịu dàng thật khiến người ta động tâm.


Cùng nàng trao đổi ánh mắt một hồi, vẻ mặt ngơ ngẩn trước đó của Nam Hướng Bắc dần chuyển thành kiên định chắc chắn, cô xoay người, đặt tay trên bàn phím, gõ như bay không chút chần chờ: "Ta muốn cưới nàng".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.