Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 53:




Buổi tối cả nhà vẫn bình yên ăn cơm, ngoại trừ việc Bắc Đường Lạc Anh ở nhà suốt một ngày không đến công ty thì Nam gia không có gì khác biệt so với ngày thường.


Nam Hướng Bắc ngồi yên trong phòng mình, lát sau lấy danh thiếp La Khắc từ trong túi, ngẫm nghĩ cuối cùng đứng lên đi ra ngoài, đến trước thư phòng gõ cửa.


"Vào đi."


Sau khi bước vào, Nam Hướng Bắc cắn môi, nửa ngày không nói gì.


Người phụ nữ vốn đang đọc sách ngẩng lên nhìn, thấy mặt mày con gái rối rắm, bà hỏi, "Đã quyết định đến tìm mẹ, còn do dự không muốn nói sao?".


Nam Cực ngồi trước máy tính, nghe vậy cười khà khà, kết quả là rước lấy ánh nhìn lạnh lùng từ Bắc Đường Lạc Anh, ông vội dập tắt nụ cười, tiếp tục làm việc của mình.


Vuốt vuốt tóc, Nam Hướng Bắc tiến tới hai bước, đặt danh thiếp lên bàn, "Mẹ biết công ty này không?".


Bắc Đường Lạc Anh cầm danh thiếp, quét mắt qua, bà thản nhiên ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Nam Hướng Bắc, chờ cô nói ra sự tình.


"Tối hôm qua, Hướng Vãn bị người công ty bọn họ lừa gạt đến khách sạn, xém chút bị người này...." Tuy cô đến kịp trước khi xảy ra nguy hiểm, nhưng sở dĩ có thể kéo dài thời gian là do Tô Hướng Vãn cũng đủ thông minh lanh trí, chỉ cần nghĩ tới lỡ như xảy ra chuyện gì, Nam Hướng Bắc liền nhịn không được muốn tìm La Khắc đập cho hắn một trận, "Bị......".


Không thể nói ra hai chữ "cưỡng gian", nghĩ trong lòng thôi đã thấy run rẩy rồi, chứ đừng bàn tới việc nói thẳng cho ba mẹ nghe.


May sao Nam Cực cùng Bắc Đường Lạc Anh đều là người thông minh, tất nhiên hiểu ý tứ ẩn giấu bên trong chất giọng run run của con gái, biểu tình hai người đồng thời lạnh lùng, Bắc Đường Lạc Anh mím chặt môi.


"Con biết con hẳn nên bảo vệ tốt Hướng Vãn, càng nên tự tay xử lí những người đó." Thấy ba mẹ không nói lời nào, không rõ thái độ của họ, Nam Hướng Bắc ngừng một chút, nắm chặt tay, "Nhưng ngày mai con đi Australia, cho nên......".


"Cho nên muốn ta và mẹ giúp con giải quyết người kia?" Vươn tay cầm tấm danh thiếp từ tay vợ, Nam Cực lại cười khà khà, có điều ánh mắt rất lạnh, ông nghiêm túc nhìn danh thiếp một lúc rồi bật cười giễu cợt, dùng đầu ngón tay búng mảnh giấy nhỏ văng đi.


"Không." Thấy mảnh giấy bị ba búng văng xuống đất, Nam Hướng Bắc cũng không buồn nhặt lên, cô tập trung nhìn ba mẹ đang ngồi phía sau bàn làm việc, vẻ mặt cô kiên định, "Con chỉ sợ trong lúc con không ở đây, Hướng Vãn lại bị ức hiếp, nên con xin ba mẹ giúp con.....giúp con xem chừng nàng đoạn thời gian này, mấy tên cặn bã kia, chờ con trở về sẽ tự mình ra tay."


Hai tay chống cằm, Bắc Đường Lạc Anh nhìn chằm chằm Nam Hướng Bắc, vài giây sau gật nhẹ, "Được."


Trước mắt như sáng ngời, cô biết nếu mẹ không đồng ý thì ba cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp cô giải quyết, có điều nghe được câu trả lời trực tiếp từ mẹ thì yên tâm hơn, Nam Hướng Bắc lập tức ngây ngô cười, "Cảm ơn mẹ."


Không ừ hử gì với lời cảm ơn này, Bắc Đường Lạc Anh lần nữa cúi đầu nhìn quyển sách trên bàn, "Còn chuyện gì nữa không?".


"Dạ không." Nam Hướng Bắc lắc đầu, thành thật nói.


"Ừ, vậy con về phòng đi."


"Dạ." Hai mươi mấy năm nay, Nam Hướng Bắc đã quen với tính cách lãnh đạm của mẹ, hồi xưa lúc cô đến đại học hàng không, buổi tối trước ngày cô rời đi mẹ cũng giống vậy, dường như không để ý gì đến việc con gái đi xa.


Nhưng Nam Hướng Bắc biết thật ra mẹ không nỡ xa cô, nếu không sao bà lại ở nhà mà không đến công ty làm việc.


Vừa trở lại phòng, di động đặt trên bàn liền vang lên, Nam Hướng Bắc đi qua tiếp cuộc gọi, nghe đến giọng nói êm ái của Tô Hướng Vãn, cô cười ấm áp, "Đại sư tỷ."


"Đang làm gì đó?" Tô Hướng Vãn nhẹ giọng hỏi, rõ ràng Nam Hướng Bắc vừa đưa nàng về nhà lúc trưa, thế mà chẳng hiểu sao nỗi nhớ cứ không ngừng trào dâng, có lẽ là vì cái người ngốc nghếch kia ngày mai sẽ đi nước ngoài...


"Em ngồi không thôi." Không kể cho nàng nghe chuyện mình nói với ba mẹ, Nam Hướng Bắc ngồi xuống, thuận tay mở máy tính, "Đại sư tỷ, đi Australia sẽ không chơi game được."


"Đúng vậy......" Tô Hướng Vãn cũng nghĩ tới vấn đề này, bất giác nàng thở dài một tiếng.


"Em đưa mật khẩu tài khoản của em cho chị nha đại sư tỷ." Nghe thấy nàng thở dài, Nam Hướng Bắc không muốn rời xa chút nào, cô nằm nghiêng đầu xuống bàn, "Em không ở đây, Nam Cung Từ Tâm vẫn có thể cùng đại sư tỷ."


Kế tiếp Nam Hướng Bắc nói ra mật khẩu tài khoản, Tô Hướng Vãn vừa ghi lại trên giấy vừa mỉm cười bất đắc dĩ.


Do nàng đăng nhập thì Nam Cung Từ Tâm đâu còn là Nam Cung Từ Tâm, không phải sao?


"Đại sư tỷ, em sẽ mau chóng trở về." Nam Hướng Bắc kiên định nói thêm lần nữa, bất quá vẻ mặt cũng nhanh sầu thảm, "Từ sau khi kết hôn, chúng ta chưa cùng vào chơi thêm lần nào hết a."


Căn bản cô chưa từng nghĩ tới mới vài ngày ngắn ngủi đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy, hiện giờ cô và đại sư tỷ là người yêu thực sự rồi.


"Không sao mà." Không muốn hương vị nỗi buồn ly biệt càng thêm nồng đậm, Tô Hướng Vãn thấp giọng dỗ dành, "Chờ em trở lại, mỗi ngày mình đều chơi game cùng nhau ha."


"Ừ!".


Nói chuyện điện thoại xong, Nam Hướng Bắc mở máy tính, đem toàn bộ ghi âm của Tô Hướng Vãn thời gian này sao chép vào mp3, sâu kín thở dài....những ngày tháng tiếp theo, chỉ có cái mp3 cùng móc khoá bánh bao làm bạn...


Cô tự tin mình có thể rút ngắn thời gian huấn luyện, nhưng dù sao cũng là rời khỏi quê nhà đi nước ngoài, hơn nữa cô với Tô Hướng Vãn đang trong giai đoạn đầu yêu nhau, chia cách thật sự khó khăn...Suốt đêm, Nam Hướng Bắc trằn trọc không ngủ được, Tô Hướng Vãn cũng vậy.


Sáng hôm sau, cùng với ba mẹ, Nam Hướng Bắc mang theo vali, balo có móc chìa khóa cùng mp3 ra sân bay.


Tô Hướng Vãn đã sớm chờ ở đó, trước đây các nhóm tập sự đi Australia nàng đều không thèm để ý, những người đó bất quá chỉ là đồng nghiệp tương lai, lần này thì khác.


"Bác trai bác gái." Nhìn thấy Nam Cực cùng Bắc Đường Lạc Anh, Tô Hướng Vãn đè nén xúc động muốn ôm Nam Hướng Bắc, nàng tươi cười tao nhã chào hai người.


"Ừ." Gật gật đầu, dẫu đã ngầm chấp nhận chuyện Nam Hướng Bắc cùng Tô Hướng Vãn, thái độ Bắc Đường Lạc Anh vẫn lãnh đạm không có gì khác trước.


Đợt này có khoảng mười mấy học viên đến Australia tham gia huấn luyện, ngoài Nam Hướng Bắc thì chỉ có thêm một bạn nữ mà thôi, cô ta buộc tóc đuôi ngựa, mặc T-shirt, đúng là một nữ sinh tuổi trẻ phơi phới. Khác với đám người còn lại, nữ sinh này một mình vác hai balo trên vai, cũng không thấy ai đến đưa tiễn.


Nam Hướng Bắc đã ở một mình trong bốn năm đại học, sau đó phục dịch quân đội, cuộc sống vô cùng độc lập, bởi vậy ba mẹ cô không có gì cần phải dặn dò cô, ngược lại Tô Hướng Vãn vẫn dùng ánh mắt lưu luyến xen lẫn lo lắng nhìn cô, bởi vậy cái người vốn không nguyện ý đi xa làm sao chịu nổi, cô kéo nàng ôm vào lòng, chẳng hề ngại đây là nơi công cộng.


"Yên tâm đi, em sẽ tự chăm sóc mình thật tốt." Thì thầm bên tai Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc ôm chặt nàng, "Chị cũng vậy, phải biết tự chăm sóc bản thân, có chuyện cứ đến tìm ba mẹ em, cả hai coi như đã chấp nhận quan hệ của chúng ta."


Vốn đang khó ở vì chốc nữa thôi Nam Hướng Bắc sẽ lên máy bay đến Australia, tâm lý không một chút chuẩn bị, lại nghe được tin tức đó, Tô Hướng Vãn kinh ngạc, tách ra khoảng cách giữa hai người, nàng định lên tiếng hỏi thì giáo viên cơ trưởng phụ trách nhóm huấn luyện đã kêu mọi người tập hợp.


"Em đi đây." Nam Hướng Bắc mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, "Chờ em trở lại nha."


Tô Hướng Vãn gật nhẹ, nhìn Nam Hướng Bắc nói lời tạm biệt ba mẹ rồi bước về phía địa điểm tập hợp, chợt nhớ tới túi đồ trong tay mình, nàng vội vàng chạy theo giữ chặt tay Nam Hướng Bắc, đặt nó vào tay cô. 


"Đại sư tỷ?" Nam Hướng Bắc ngạc nhiên thốt lên.


"Trước đó ở Dubai, chị có mua quần áo cho em." Tô Hướng Vãn nhẹ nói, "Mà chị chưa kịp đưa, ở Australia, lúc nào không cần mặc đồng phục thì em có thể mặc."


Nam Hướng Bắc nhanh ý thức được thời điểm Tô Hướng Vãn ở Dubai, nàng vẫn chưa xác định quan hệ rõ ràng với mình, trái tim rung động, cô ra sức gật đầu, sau đó sải bước qua bên kia, không quay đầu về phía sau nữa.


Nhìn đoàn người di chuyển vào trong, máy bay trượt một đoạn rồi cất cánh, thẳng đến khi máy bay biến thành chấm nhỏ dần mất hút, Tô Hướng Vãn mới thu hồi tầm mắt, vừa xoay đầu thì bắt gặp ánh mắt đánh giá của Bắc Đường Lạc Anh, nàng khẽ cắn môi dưới, cất giọng nói, "Bác trai bác gái, để con đưa hai bác trở về".


Đột nhiên có vài cảnh sát đến trước mặt nàng, "Tô Hướng Vãn phải không?" Một gã mặc đồng phục cảnh sát mang theo vẻ mặt nghiêm túc hỏi.


"Vâng." Tô Hướng Vãn nhíu mày, không biết cảnh sát tìm mình làm gì, tuy nhiên nàng vẫn duy trì sự bình tĩnh.


"Có người đến đồn cảnh sát tố cáo cô dính líu đến bán dâm, đây là lệnh bắt, cô đã bị bắt ." Gã đàn ông lạnh lùng dứt lời, hai tên cảnh sát theo sau hắn liền tiến lên tóm lấy tay Tô Hướng Vãn.


Sắc mặt nàng thoáng thay đổi, "Bán dâm?!"


Tâm trạng sợ hãi rất nhanh chuyển sang phẫn nộ, Tô Hướng Vãn nhếch môi, con ngươi lạnh lẽo, "Đây là vu khống."


Song cảnh sát không để ý lời nàng nói, càng không nhìn đến những người đang bàn tán chung quanh, trực tiếp xô đẩy Tô Hướng Vãn, muốn mang nàng đi.


Chứng kiến toàn bộ, Bắc Đường Lạc Anh hừ lạnh, bà dời gót vượt qua mặt họ, Nam Cực thì âm thầm cười khinh bọn cảnh sát kia.


Con gái cưng nhà ông vừa mới lên máy bay rời khỏi nơi này, vậy mà có người muốn chết dám đụng đến con dâu tương lai Nam gia.... Lại còn chọn tội danh huỷ hoại danh dự người khác như thế, quả thật muốn chết mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.