Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 50:




"Sấy vậy ổn rồi." Ngượng thì ngượng, dù sao Tô Hướng Vãn đường đường là một đại sư tỷ lãnh đạm với thế sự, nàng nhanh chóng chuyển đề tài, "Em muốn tắm sơ qua không?".


"A...... Không, không cần." Vẫn còn e thẹn vì nghĩ đến chuyện đen tối giờ lại nghe hỏi câu này, Nam Hướng Bắc giật thót tim, "Chút nữa em về nhà rồi tắm luôn, cũng phải thay quần áo mà."


"Ừ, vậy mình đi thôi." Vờ như không nhìn ra vẻ khác thường của Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn đứng dậy, lấy máy sấy trong tay Nam Hướng Bắc đặt lại lên bàn, vừa rút dây cắm điện vừa nói.


"Ừ." Nam Hướng Bắc gật đầu, đi theo chân nàng, thấy nàng cầm túi xách, cô chần chờ quay đầu nhìn phía đầu giường, nơi Tô Hướng Vãn đặt cái đàn cổ nhỏ.


Tô Hướng Vãn cười cười, dừng bước mở túi xách ngay trước mặt cô, lấy ra móc khoá tinh xảo, không ngờ có một mảnh giấy rơi theo ra ngoài.


Ngồi xuống nhặt mảnh giấy nhỏ, vừa thấy nội dung trong đó, sắc mặt Nam Hướng Bắc lập tức lạnh xuống, ánh mắt loé lên lửa giận làm cho Tô Hướng Vãn có chút kinh ngạc, khi nhìn ra mảnh giấy đó là gì, nàng liền hiểu được tại sao Nam Hướng Bắc có phản ứng như vậy.


"Đưa cho chị." Chìa tay lấy danh thiếp có viết tên La Khắc cùng chức vị, địa chỉ công ty và phương thức liên lạc, Tô Hướng Vãn nhẹ giọng nói, "Chuyện này chị sẽ xử lý."


Nhưng mà lần này Nam Hướng Bắc không nghe theo lời nàng, cô nhét danh thiếp vào túi quần, nhìn thẳng vào mắt nàng, ý tứ không cho phép nàng từ chối, "Để em."


"Từ Tâm." Tô Hướng Vãn cau mày nhìn cô, hiển nhiên nàng không hài lòng với cách làm của Nam Hướng Bắc.


"Buổi tối sẽ để cho đại sư tỷ đạp em xuống Vong Tình Nhai một trăm lần và kể một trăm chuyện xưa." Nam Hướng Bắc cấp tốc nói.


"Em......" Tô Hướng Vãn chỉ có thể dở khóc dở cười, nàng nhận thấy ánh mắt bướng bỉnh của Nam Hướng Bắc, cũng biết đây là con người rất cố chấp, một khi đã nhận định chuyện gì sẽ không dễ dàng để người khác khuyên bảo, "Vậy em tính xử lý thế nào đây?".


"Dù sao chị cứ để em giải quyết."


"Thôi được." Nếu Nam Hướng Bắc đã cố chấp, Tô Hướng Vãn cũng không còn cách nào, nàng đành thở dài, giơ tay nhẹ nhàng véo mặt Nam Hướng Bắc, "Đạp em xuống đó một trăm lần, em muốn làm chị mệt chết sao?".


Nam Hướng Bắc đưa tay vuốt tóc, ngượng ngùng mỉm cười, Tô Hướng Vãn kéo tay cô nói, "Đi đón Tiểu Tích thôi nào."


"Ừ."


Thế là Nam Hướng Bắc bị Tô Hướng Vãn lôi kéo rời khỏi Tô gia dưới ánh mắt hoài nghi của bà Tô. Nam Hướng Bắc kiềm nén câu hỏi trong lòng cho tới khi xe bắt đầu lăn bánh, "Đại sư tỷ....".


"Sao huh?" Tô Hướng Vãn đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thờ ơ trả lời.


"Uhm...bác gái....cảm giác mỗi lần nhìn đến em, ánh mắt bác gái rất kỳ quái." Cân nhắc không biết nên dùng ngôn từ gì để hình dung, Nam Hướng Bắc cau mày, "Thật giống như......giống như hoài nghi giữa em và chị có cái gì đó......".


Quay qua nhìn Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn vừa thấy buồn cười lại vừa hơi bực, "Cái gì là cái gì?".


"A.....kiểu như nhìn thấu em và chị có gì mờ ám vậy đó." Bị Tô Hướng Vãn hỏi lại, Nam Hướng Bắc cũng hiểu được mình diễn tả không tốt lắm, cô nói xong lại cảm thấy lời này càng kỳ cục, vì thế lông mày càng nhăn nhúm.


"Tính cách mẹ chị là thế, em không cần để ý." Không hề so đo lời nói của Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn lần nữa quay đầu nhìn ra bên ngoài, ngữ khí khôi phục độ lạnh nhạt như xưa.


"A......" Không khí trong xe đột ngột khác thường, Nam Hướng Bắc lái xe, thật cẩn thận đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh, có chút không yên tâm.


Cô cảm thấy đại sư tỷ bỗng trở nên lãnh đạm....là vì cô vừa hỏi vấn đề không nên hỏi sao?


Cắn cắn môi, chuyển tầm mắt nhìn thẳng phía trước, Nam Hướng Bắc nắm chặt tay lái, không nhắc lại nữa.


Về đến nơi, đậu xe xong, Nam Hướng Bắc lấy chìa khoá mở cửa nhà, kéo theo Tô Hướng Vãn vào cửa, hai người đổi giày, mới bước vài bước đã thấy một lớn một nhỏ ngồi ở sopha phòng khách tập trung xem tivi khiến các nàng phải đưa mắt nhìn nhau.


"Ta là Lại Dương Dương (dê lười), ta muốn ăn nhiều thứ, ăn rất nhiều thứ, ăn xong buồn ngủ, lười biếng ngủ một giấc thật dài, tỉnh dậy lại ăn ..." Ngay lúc hai nàng nhìn nhau, trong tivi bỗng nhiên phát ra thanh âm non nớt.


"......" Tô Hướng Vãn thật hết ý kiến rồi.


Ho nhẹ một tiếng, Nam Hướng Bắc đương nhiên biết người mình yêu đang có cảm giác gì trong lòng, lần đầu tiên nhìn đến mẹ cô cùng Tiểu Tích xem hoạt hình con nít, lúc ấy cô cũng có loại tâm tình không nói nên lời 囧.


Nghe tiếng động, hai người kia đồng loạt quay ra nhìn, Bắc Đường Lạc Anh không đổi sắc mặt, chỉ khẽ nhíu mày khi trông thấy áo sơmi nhiều nếp nhăn của Nam Hướng Bắc, Tô Vị Tích thì lập tức leo xuống sopha reo lên, "Mami, Bắc Bắc!".


"Mẹ, con.....Chúng con về rồi." Nam Hướng Bắc ngập ngừng nói hết lời, thấy Tô Vị Tích chạy tới, cô ngồi xổm xuống ôm lấy nó.


Bắc Đường Lạc Anh nhướng mày nhìn nàng vài giây rồi chuyển mắt sang Tô Hướng Vãn, còn Tô Hướng Vãn bởi vì một câu "Chúng con về rồi" của Nam Hướng Bắc mà hơi kinh ngạc sững người, bị ánh mắt lạnh lùng kia bắn tới mới phục hồi thần thái, nàng vội lên tiếng, "Con chào bác."


"Ừ". Bắc Đường Lạc Anh thản nhiên đáp.


Nhiệt độ phòng khách thoáng chốc hạ xuống, sợ Tô Hướng Vãn bị doạ bởi khí tức của mẹ, cũng không muốn để nàng cảm thấy xấu hổ, Nam Hướng Bắc xoa đầu Tô Vị Tích, "Tiểu Tích, tối hôm qua không có kể chuyện cho con nghe, con có giận Bắc Bắc không đó?".


Tô Hướng Vãn nghe vậy cúi xuống nhìn Tô Vị Tích, ngoài dự đoán là bé con ngửa đầu bày ra nụ cười thật tươi với Nam Hướng Bắc, "Bà nội kể cho Tiểu Tích a."


"Sao?" Nam Hướng Bắc nhất thời cả kinh, tức khắc ngẩng đầu nhìn mẹ, hiển nhiên Bắc Đường Lạc Anh đã đứng lên, "Mẹ về thư phòng đây."


Nói xong cũng không chờ các nàng có phản ứng gì, bà đi thẳng về hướng thư phòng.


"Nam Hướng Bắc, mau qua đây giúp ta nấu cơm." Nghe được động tĩnh Nam Cực ló đầu ra từ phòng bếp, nhìn thấy con gái, ông mở miệng hô.


"Ba, hôm nay chúng con ......" Vốn muốn dẫn Tô Hướng Vãn cùng Tô Vị Tích ra ngoài ăn, không nghĩ tới ba ba bỗng nhiên nói vậy, Nam Hướng Bắc mở miệng định từ chối, chợt Tô Hướng Vãn giữ chặt tay cô ngăn không cho cô nói tiếp, Nam Hướng Bắc khó hiểu nhìn Tô Hướng Vãn, nàng thì thầm bên tai cô, "Ngày mai em đi Australia rồi. Em nên ở nhà ăn cơm với ba mẹ, hôm hay tốt nhất đừng ra ngoài."


Mới vừa nghe vế đầu, đầu óc Nam Hướng Bắc liền khai thông, cô tự trách mình không hiểu chuyện rồi lại cảm thấy có lỗi với Tô Hướng Vãn, "Vậy..... Chúng ta .....".


"Không sao, chị dẫn Tiểu Tích về nhà ăn." Tô Hướng Vãn mỉm cười, không có vẻ giận hờn gì, ngay lúc Nam Cực đi ra, nhìn đến bộ dáng hai người, kịp nghe được lời nói của Tô Hướng Vãn, nghĩ tới con gái đang nói thì im bặt, ông nhanh chóng hiểu được vấn đề, "Tiểu Bắc, kêu bạn con cũng ở lại ăn cơm đi."


Ánh mắt Nam Hướng Bắc sáng ngời, lập tức nhìn Tô Hướng Vãn.


"Không được đâu bác trai, con và Tiểu Tích sẽ không....".


"Ở lại đi." Nam Cực không đợi nàng nói xong đã cắt ngang, "Hơn nữa, hôm nay đồ ăn ta làm đều là mấy món Tiểu Tích thích ăn."


"Chuyện này...." Nàng có nghe Nam Hướng Bắc kể ba mẹ cô rất thích con gái nàng, chỉ là không nghĩ thích đến mức này, Tô Hướng Vãn càng không biết nên từ chối thế nào, thấy Nam Cực kiên trì, đành phải nhẹ nhàng gật đầu, "Vậy con làm phiền gia đình bác."


"Không phiền." Nam Cực haha cười, ông nhìn con gái, thấy cô vẫn đứng đó cười ngớ ngẩn, ông nghiêm mặt, "Còn không mau biến vào bếp giúp ta làm đồ ăn."


"Dạ nghe." Nam Hướng Bắc lè lưỡi với ba ba, thấy ông trở về bếp, cô mới xoay người nói với Tô Hướng Vãn, "Chắc chị cảm thấy không được tự nhiên ha?".


Kỳ thật cô biết giữ nàng ở lại dùng cơm sẽ làm nàng khó xử, nếu kêu cô ở lại Tô gia dùng cơm, cô cũng sẽ cảm thấy kỳ lắm.


Tô Hướng Vãn nhẹ lắc đầu, cười an ủi, "Nhanh giúp ba em đi."


"Ừ". Nam Hướng Bắc chuyển tầm nhìn đến cô nhóc đang ngửa đầu nhìn mình và Tô Hướng Vãn, "Vậy chị cùng Tiểu Tích xem tivi nha, muốn uống cái gì, em lấy cho chị."


"Không cần, nhanh vào bếp đi, đừng để ba em chờ."


"Ừ, em vào đây." Nam Hướng Bắc vẫn lo lắng về mẹ, cứ đưa mắt nhìn thư phòng, sợ mẹ sẽ trở ra phòng khách nói gì đó với Tô Hướng Vãn, cô đứng yên mãi không chịu đi.


"Thật sự không có gì, em mau vào đi." Bộ dáng lo âu đó làm Tô Hướng Vãn buồn cười, vốn khẩn trương cũng biến thành hết khẩn trương, nàng đẩy Nam Hướng Bắc về phía phòng bếp, "Nhanh, chị đâu phải con nít."


"Em.....Em vào nha...." Bị nàng đẩy đi, Nam Hướng Bắc rốt cuộc cũng dời bước tới trong bếp.


"Lề mề quá, không nỡ xa người ta đến vậy a?" Đặt rau đã rửa sạch lên bàn, Nam Cực liếc nhìn con gái, "Lão tử đang cho ngươi cơ hội tạo thêm ấn tượng, để nàng biết ngươi còn có tài làm đồ ăn ngon, xác suất chấp nhận ngươi càng lớn."


Nam Hướng Bắc đang rót dầu ăn vào chảo nghe vậy liền ngưng động tác, cô quay đầu nhìn Nam Cực, ho hai tiếng rồi nói, "Ba ba, nói cho ba nghe một chuyện."


"Chuyện gì?" Nam Cực bước đến mở tủ lạnh lấy trứng gà ra để lên bàn, không để tâm cho lắm.


"Nàng đã muốn là con dâu của ba rồi." Nam Hướng Bắc nhanh chóng nói xong, tuy rằng biểu tình thật nghiêm túc, bất quá nghe kỹ giọng điệu cũng nhận ra là cô đang hớn hở vui vẻ.


"Cái gì?" Quay đầu nhìn cô, Nam Cực tỏ vẻ không thể tin nổi, hồi lâu sau mới bất bình đập trứng gà vào chén, bắt đầu đánh trứng, không thèm lên tiếng.


Kỳ thật trong lòng ông phi thường tức tối, dù gì đi nữa năm xưa ông theo đuổi Bắc Đường Lạc Anh cũng phải mất bốn năm trời mới nắm chắc trong tay, nhưng con gái ông thì theo đuổi bao lâu chứ, cùng lắm chỉ hơn một tháng đã ôm được người đẹp rồi!!


Tục ngữ nói nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa, tình cảm nữ truy nữ là cách tầng chỉ* a, chọc một cái liền phá được.
<* nam theo đuổi nữ khó như cách biệt dãy núi, nữ theo đuổi nam thì dễ như cách lớp vải, còn nữ nữ thì như cách một lớp giấy mỏng @@ *ko dám đâu* >


Tại phòng bếp, hai cha con một người buồn bực một người đắc ý, còn hai mẹ con ở phòng khách thì tình hình có chút khác biệt.


"Mami....." Tô Vị Tích với mami ở sopha xem phim hoạt hình, nó không chuyên tâm xem như khi ngồi chung với Bắc Đường Lạc Anh, cơ thể bé nhỏ thỉnh thoảng nhúc nhích không yên, cuối cùng vẫn không nhịn được, nó nhỏ giọng gọi Tô Hướng Vãn.


Tô Hướng Vãn nhìn chằm chằm màn hình nhưng trong đầu đang chất chứa tâm sự, nghe tiếng Tiểu Tích gọi, nàng quay sang nhìn nó, mày nhíu lại chờ nó nói chuyện.


"Lần trước Bắc Bắc ngoéo tay với Tiểu Tích, nói sẽ đón mami và Tiểu Tích lại đây ở cùng Bắc Bắc và ông bà nội, không xa rời nhau......" Bị mami nhìn khiến cho sợ hãi, sợ mami sẽ nổi giận, bất quá trải qua một ngày ở công viên trò chơi làm lá gan Tô Vị Tích to hơn không ít, đôi con ngươi đen láy ánh lên vẻ chờ mong, "Chính là hôm nay sao?".


Khóe miệng khẽ giật, Tô Hướng Vãn đưa mắt về hướng phòng bếp Nam gia, hơn nửa ngày không biết nên trả lời câu hỏi của con gái thế nào.


Thì ra lần trước hai người ngoéo tay trước mặt nàng là ý tứ này...Nam Cung Tiểu Túng, em được lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.