Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 48:




"Trước giờ đều là đại sư tỷ bảo vệ Tiểu Từ Tâm nha ~" Trong đầu không ngừng lặp lại câu nói đó, Nam Hướng Bắc duy trì tư thế khom người, tùy ý để môi Tô Hướng Vãn bất ngờ áp vào môi mình như vậy.


Đôi tay quấn quanh cổ Nam Hướng Bắc càng chặt, vươn đầu lưỡi mềm khẽ liếm môi dưới Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn mở cặp mắt mông lung nhìn cô, dùng chút lực tay kéo cô ngã xuống giường, tiếp theo nằm úp cả người lên cơ thể cô, thanh âm vẫn quyến rũ như trước, "Tiểu Từ Tâm thật không ngoan chút nào, coi chừng chị tiếp tục trừng phạt em."


Nam Hướng Bắc rốt cuộc phục hồi tinh thần, nhìn cô gái gần trong gang tấc, hồi lâu mới lắp bắp nói, "Hướng...... Hướng Vãn, chị......chị say rồi......".


Tách ra khoảng cách, Tô Hướng Vãn cắn môi, ánh mắt câu hồn nhìn Nam Hướng Bắc, nàng đưa tay mơn trớn gò má Hướng Bắc, một lúc sau, nàng bật ra tiếng cười khẽ, kế đó nhắm mắt, dựa vào lòng cô, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. 


"Hướng...... Hướng Vãn?" Gò má thanh tú đỏ ửng, Nam Hướng Bắc nhìn cô gái nằm bất động trên người mình, nhẹ nhàng gọi một tiếng nhưng người kia ngủ rất an ổn, khóe môi hơi cong lên làm người ta nghĩ rằng nàng đang có một giấc mộng ngọt ngào.


"Hướng Vãn?" Gọi thêm lần nữa, thanh âm mềm nhẹ hơn, Nam Hướng Bắc chăm chăm nhìn khuôn mặt say ngủ của Tô Hướng Vãn, đáp lại cô chỉ có tiếng hít thở đều đều bình ổn.


Thoáng chốc có loại cảm giác nhẹ nhõm, Nam Hướng Bắc thả lỏng người nằm xuống giường, giây sau cô lại đỏ mặt, bởi vì Tô Hướng Vãn nằm trên cô, bộ ngực mềm mại đầy đặn cũng đang dán lên thân thể cô.


"Tiểu Từ Tâm thật không ngoan chút nào, coi chừng chị tiếp tục trừng phạt em." Lời nói tái hiện trong đầu, Nam Hướng Bắc ngẩn người vài giây, ánh mắt lộ vẻ không dám tin chuyện này là thật, cô lặng nhìn Tô Hướng Vãn, cẩn thận giơ tay xoa má nàng, lòng tràn ngập niềm vui cùng nghi vấn.


Đại sư tỷ kêu cô là Từ Tâm sau khi hôn cô, có phải điều đó chứng tỏ nàng thích Nam Cung Từ Tâm hay không?


Đại sư tỷ kêu cô là Từ Tâm, có phải đại sư tỷ đã biết cô chính là Nam Cung Từ Tâm hay không?


Câu hỏi đầu có thể xác định nên cô rất vui mừng, câu hỏi sao thì chưa biết đáp án..cô không chắc chắn.... Biết đâu Đại sư tỷ uống say lầm tưởng cô là Nam Cung Từ Tâm?!


Cho dù tư thế nằm ngửa này khiến cô không thoải mái lắm, nhưng được ngắm vẻ say ngủ của Tô Hướng Vãn cùng với suy nghĩ hiện tại cũng đủ để cô ngây ngốc cười mãi, "Thì ra đại sư tỷ cũng thích mình."


Nghĩ về nụ hôn ngoài ý muốn vừa rồi, Nam Hướng Bắc thầm hối hận sao lúc đó cô ngẩn người làm chi mà không lo đáp lại nàng, vì thế cô từ từ nâng đầu lên, tìm đến môi Tô Hướng Vãn, nhớ tới động tác nàng chủ động hôn mình, cô cũng chạm môi mình vào môi Hướng Vãn, đưa lưỡi lướt lên cánh môi mềm mại.


Đột nhiên di động trong túi kêu vang, kẻ đang trộm hương giật bắn người, vội vàng lấy di động ra, có tật giật mình nên cô lại đưa mắt nhìn Tô Hướng Vãn, thấy nàng không hề nhúc nhích, cô mới yên tâm nghe điện thoại.


"Con đang ở đâu?" Bắc Đường Lạc Anh ngồi ở bàn làm việc, nghiêm mặt lạnh lùng nói, "Có biết mấy giờ rồi không?".


"Dạ....." Cảm giác được mẹ đang giận, Nam Hướng Bắc vừa khẩn trương vừa khó xử liếc nhìn Tô Hướng Vãn, cô đè thấp thanh âm, "Mẹ, buổi tối nhờ mẹ mang Tiểu Tích về nhà, con....đêm nay con không về...".


"Cái gì?" Bắc Đường Lạc Anh nhướng mày, tay nắm chặt di động, bà lập tức cười lạnh, "Con dám nói vậy sao?".


"Không phải......" Hai má vốn còn hơi ửng hồng phút chốc trắng bệch, Nam Hướng Bắc lắp ba lắp bắp giải thích, "Hướng Vãn bị say quá, con... Con thấy bất tiện nên tạm thời thuê phòng nghỉ tại khách sạn."


"Thế à?" Bắc Đường Lạc Anh thật hết ý kiến với loại chuyện này, nghe thanh âm gấp gáp giải thích của con gái, bà mân môi nói, "Vậy mẹ mang Tiểu Tích về nhà trước, tự con suy nghĩ kỹ càng đi."


Dứt lời cũng không chờ Nam Hướng Bắc nói thêm gì nữa, bà trực tiếp cúp điện thoại, đi vào phòng nghỉ đánh thức Tô Vị Tích, dẫn bé con về nhà.


Bị mẹ cúp ngang, Nam Hướng Bắc cứng miệng, tâm lý có phần kích động, nhưng nhìn đến Tô Hướng Vãn đang ngủ say, cô cắn môi, tắt di động để sang bên cạnh.


Tạm thời....đành để mẹ nổi giận chút vậy, đêm nay cô muốn dành thời gian ở cùng đại sư tỷ.


Nam Hướng Bắc hôn nhẹ từ trán xuống hai má Tô Hướng Vãn, thẳng đến bờ môi mềm, ánh mắt cô chứa chan tình cảm, dịu dàng ôm lấy người thương, nhắm mắt lại, dưới ánh đèn vàng mờ nhạt đầy ái muội của khách sạn, cô dần thiếp đi.


Nửa đêm tỉnh dậy vì khát nước, Tô Hướng Vãn mở mắt liền phát hiện khung cảnh chung quanh hoàn toàn xa lạ, cũng may giây tiếp theo nàng nhận ra mình đang nằm trên người Nam Hướng Bắc, chút ký ức trước khi ngủ nổi lên trong tâm trí, nàng bất giác mỉm cười, xoa nhẹ gương mặt Nam Hướng Bắc, sau đó đứng dậy tìm nước suối trong phòng.


Hồi xưa ở nhà mỗi khi không ngủ được Tô Hướng Vãn sẽ uống chút ít rượu đỏ, tửu lượng coi như không quá tệ, chẳng qua từ lúc quen biết Nam Cung Từ Tâm, số lần nàng uống rượu trước khi ngủ liền giảm đi đáng kể.


Hễ xảy ra chuyện gì làm nàng phiền não, chỉ cần nhìn thấy nhân vật bạch y kia, nhìn đến cái tên Nam Cung Từ Tâm, đọc những lời nói ngốc nghếch của người đó, tâm tình nàng sẽ tự nhiên trở nên tốt đẹp. Còn từ khi nào bắt đầu có chuyển biến thì nàng không thể nhớ rõ.


Ngồi bên giường, đưa tay véo hai má Nam Hướng Bắc, nhìn cô mơ ngủ mà vẫn nhíu mày vì bị mình quấy rầy, Tô Hướng Vãn thầm cười trộm trong lòng.


"Tưởng là chị say mèm không biết gì luôn sao?" Hạ giọng, bàn tay vẫn giữ nguyên vị trí, Tô Hướng Vãn lắc đầu thì thầm, "Người nhát gan, không tiền đồ."


Thoả thích khi dễ xong, Tô Hướng Vãn uống thêm mấy ngụm nước rồi đặt chai nước qua một bên, rúc vào lòng Nam Hướng Bắc, cánh tay vòng qua eo Nam Hướng Bắc, lần nữa chìm vào mộng đẹp.


Trời còn chưa sáng hẳn, Nam Hướng Bắc đã thức dậy, tối hôm qua thật sự ngủ quá sớm, ngủ đủ giấc liền tự động tỉnh lại.


Thời điểm mở mắt, thấy Tô Hướng Vãn không nằm trên người mình như đêm qua mà nằm ở bên cạnh, ngay trong lòng mình, Nam Hướng Bắc sửng sốt hai giây rồi mỉm cười như tên ngốc, cô ôm nàng càng chặt, cất giọng ôn hòa, "Buổi sáng tốt lành, đại sư tỷ."


"Buổi sáng tốt lành, Tiểu Từ Tâm." Kỳ thật Tô Hướng Vãn đã dậy trước cô một bước, có điều vẫn nhắm mắt không động đậy, lúc này nàng mới nén cười trả lời.


"......".


Không nghe hồi đáp, Tô Hướng Vãn ngước lên, quả nhiên nhìn đến vẻ mặt người kia ngơ ngốc rất đáng yêu, nàng nhịn không được lại đưa tay nhéo hai cái lên má Hướng Bắc, "Sao em ngây người rồi?".


"Em......" Trông thấy nàng nở nụ cười như ánh nắng mai, Nam Hướng Bắc mấp máy môi, "Chị......".


"Chị cái gì? Em cái gì?"  Tô Hướng Vãn thoải mái dính sát vào người cô, nàng nhắm mắt, vẻ mặt hài lòng.


"Chị...... Khi nào biết được? ....À..." Ngay tại giờ khắc này, cuối cùng Nam Hướng Bắc cũng tìm được đáp án cho câu hỏi thứ hai của mình vào đêm qua, thì ra Tô Hướng Vãn đã sớm biết cô là Nam Cung Từ Tâm.


"Em đoán xem ~" Tô Hướng Vãn cười tươi nói.


"Em......" Nam Hướng Bắc rối rắm nhíu mày, xâu chuỗi lại sự việc từ đầu tới đuôi.


Căn phòng an tĩnh, Nam Hướng Bắc nghiêm túc suy ngẫm, Tô Hướng Vãn thì ở trong lòng Hướng Bắc tiếp tục cười cười nghịch ngợm, tay còn không quên vẽ từng vòng tròn trên cổ cô, làm cho người có chút sợ nhột nhịn không được rụt cổ lại.


"Chẳng lẽ, trừng phạt chính là...... kể chuyện xưa?" Tuy rằng mỹ nhân trong lòng không ngừng làm loạn, Nam Hướng Bắc vẫn không bị cắt đứt dòng suy nghĩ, cô rất nhanh đem câu nói của bọn Phó Quân Quân "Đại sư tỷ muốn trừng phạt ngươi" liên hệ cùng sự việc "Kể chuyện xưa" đột nhiên xảy ra gần đây, bộ dáng bừng tỉnh của cô làm cho Tô Hướng Vãn phát ra vài tiếng cười dễ nghe, "Em đoán đi ~".


Nhớ đến ngày kết hôn trong trò chơi, mình bị dày vò thê thảm, Nam Hướng Bắc không xác định, dè dặt nói, "Vậy....hôm kết hôn... Tiểu Tích gọi điện cho em sớm ......".


Trực tiếp trở người đặt Nam Hướng Bắc dưới thân, Tô Hướng Vãn không ngừng nhéo má Nam Hướng Bắc, thần thái vô cùng hào hứng: "Em, tiếp tục đoán ~".


"......" Khóc không ra nước mắt nhìn nàng, Nam Hướng Bắc không biết giờ phút này đến tột cùng mình mang tâm trạng gì, hại cô phí công rối rắm lâu nay, nếu từ đầu thẳng thắn cùng đại sư tỷ, có lẽ cả hai đã sớm bên nhau.


Tô Hướng Vãn trượt tay xuống, đụng đến vật tròn tròn nổi lên bên trong túi quần Nam Hướng Bắc, nàng không ngần ngại đưa tay vào túi quần jean, lấy nó ra đung đưa trước mặt Nam Hướng Bắc, "Tiểu Từ Tâm, đây là cái gì a?".


Nam Hướng Bắc đáng thương chỉ biết nhìn nàng, không nói nên lời.


"Xét thấy biểu hiện của em gần đây tương đối tốt, trừng phạt đến đây kết thúc." Thu móc chìa khoá vào lòng bàn tay, Tô Hướng Vãn cúi đầu xuống, kề sát mặt Nam Hướng Bắc, "Nếu còn lần sau, Tiểu Từ Tâm, em sẽ biết hậu quả."


"Em...... Em sẽ không ......" Vì nàng đột ngột tới gần mà tim bắt đầu đập gia tốc, Nam Hướng Bắc yếu ớt nói, "Em không phải cố ý gạt chị, là sợ...... Là sợ nói ra chị sẽ chán ghét em.......".


"Nói cái gì?" Tô Hướng Vãn thu hồi nụ cười quyến rũ, nghiêm túc nhìn cô.


"Nói...... Nói......"  Nam Hướng Bắc đỏ bừng mặt, e thẹn không dám tiếp xúc ánh mắt Tô Hướng Vãn, "...... Em.....Em thích chị."


Tô Hướng Vãn tươi cười, giơ tay vuốt ve gò má Nam Hướng Bắc, chăm chú nhìn cô, "Nói mà không thèm nhìn chị sao?".


"Em......" Gian nan hướng tầm mắt đối diện nàng, rõ ràng thấy được tình cảm nồng nàn nơi đáy mắt kia, Nam Hướng Bắc cứ thế ngơ ngác đắm mình vào đó, hồi lâu sau dứt khoát nói, "Em yêu chị."


"Ngoan quá ~" Nhẹ giọng cười, Tô Hướng Vãn thả mình nằm úp lên người Nam Hướng Bắc, nàng vùi mặt vào cổ cô, nhắm mắt lại, giọng nói lộ vẻ thỏa mãn: "Tối hôm qua chị chủ động, hôm nay em chủ động, vậy mới công bằng."


Nam Hướng Bắc nghe được lời nàng nói, nháy mắt như hiểu ra chuyện gì, cô kéo nàng ôm sát vào người, khẳng định chắc nịch, "Sau này em sẽ không nhát gan như thế nữa đâu."


"Oh....Em ngốc."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.