Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 127:




Lúc đến nhà trẻ, đã sớm có nhiều người lớn chờ đón con ở cổng, Nam Hướng Bắc ở gần đó tìm chỗ đậu xe xong mới cùng Tô Hướng Vãn xuống xe, cùng các phụ huynh khác đứng ở ngoài cổng chờ bọn nhỏ tan học.


Cũng đúng lúc này, Nam Hướng Bắc bỗng nhiên nhớ tới Khương Quảng Duy, cô nhớ Đại sư tỷ từng nói Khương Quảng Duy có ý đồ gì đó với hai người, vì thế quay đầu nhìn Tô Hướng Vãn muốn hỏi, lại thấy chung quanh đều là người nên nhịn xuống nghi vấn kia.


Tô Hướng Vãn không có phát hiện cô muốn nói lại thôi, gương mặt nhu hòa đang nhìn cổng nhà trẻ, dựa vào cảm giác cầm lấy tay Nam Hướng Bắc, mười ngón đan nhau.


Thời điểm chuông tan học vang lên, cổng lớn mở ra, phụ huynh lục tục đi vào, Nam Hướng Bắc nắm tay Tô Hướng Vãn, âm thầm cảm khái trong lòng người Trung Quốc thật sự nhiều quá, cước bộ cũng không chậm lại đi đến lớp Tô Vị Tích.


"Sinh nhật Tiểu Tích sắp đến rồi." Vào trong nhà trẻ rồi cảm giác dể thở hơn, Nam Hướng Bắc thở ra một hơi nói, "Sắp sáu tuổi rồi, mau ghê."


Tô Hướng Vãn nghe vậy nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi hơi cong lên, "Đúng vậy, thời gian qua thật nhanh."


Ngẫm lại lúc mới biết Nam Hướng Bắc, Tô Vị Tích còn chưa tới năm tuổi, mới đây đã sáu tuổi, cuộc sống của hai mẹ con nàng vì người bên cạnh này mà có biến hóa thật lớn, mà thay đổi như vậy đáng giá cho các nàng hạnh phúc cả phần đời về sau.


Nam Hướng Bắc đương nhiên không biết tâm tư Đại sư tỷ nhà mình, cô trước sau đều nghĩ tới bé con hay gọi Bắc Bắc kia, đang suy tính tháng chín năm nay Tiểu Tích vào tiểu học, chưa biết nên đăng ký vào trường nào, cần phải tính kỹ một chút mới được.


Hai người rất nhanh đã đến cửa phòng học, ngoài dự kiến các nàng, Tô tiểu loli ngày thường luôn ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ hai người tới đón tan học, lúc này đang đối mặt với một tiểu loli thoạt nhìn trông còn nhỏ hơn cả bé con, vẻ mặt nghiêm túc.


Nam Hướng Bắc cùng Tô Hướng Vãn nhìn nhau, lại quay đầu nhìn Tô Vị Tích, tiếp theo nghe được đối thoại như sau.


"Tui sẽ không cưới mấy người." Nhìn từ bên mặt, Tô Vị Tích trước nay luôn thật đáng yêu bây giờ mặt đầy nghiêm trang, thế mà lại có thể nhìn ra có nét giống Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc nghĩ như vậy, lại vì lời Tô Vị Tích nói mà có chút buồn cười.


"Vì sao?" Đồng dạng nghiêm túc còn có Tiểu loli tóc ngắn đối diện Tô Vị Tích, thoạt nhìn nhỏ hơn Tô Vị Tích một chút, đại khái chắc chừng bốn tuổi, lúc này bĩu môi, vẻ mặt bất mãn, "Cô tui nói ai mà hôn rùi ngủ chung rùi thì phải cưới."


Mắt trợn to, Nam Hướng Bắc không thể tin được nhìn chằm chằm hai cô bé con kia, đối với đối thoại của hai đứa hoàn toàn không thể hiểu nổi.


"Bắc Bắc cũng đã hôn tui ngủ chung với tui, tui muốn gả cho Bắc Bắc." Tô Vị Tích rất lạnh lùng bình tĩnh trả lời.


"!" Nam Hướng Bắc hoàn toàn ngây dại.


Tô Hướng Vãn quay đầu, cười như không cười nhìn cô một cái, cô giáo nhà trẻ bên cạnh Tô Vị Tích vẻ mặt xấu hổ, vội vàng mở miệng giải thích, "Là như vầy ạ, trưa nay cô bé này không chịu ngủ, cứ đòi tìm đến bạn học Tiểu Tích, cho nên...... cho nên cô giáo của bé dắt qua đây, nhờ bạn nhỏ Tiểu Tích chăm cho em...... Tiểu Tích vừa hiểu chuyện vừa tốt bụng, cho nên, cho nên......".


Dường như lo Nam Hướng Bắc và Tô Hướng Vãn tức giận, cô giáo càng nói càng lắp bắp, mà Tô Vị Tích đã nghe được tiếng nói thì xoay đầu lại, nhìn thấy Nam Hướng Bắc và Tô Hướng Vãn cùng đứng đó, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lộ ra nụ cười tươi đáng yêu, đôi con ngươi cũng trở nên trong suốt lấp lánh, vội vàng từ trên ghế nhảy xuống, lon ton chạy về hướng các nàng đang đứng, "Bắc Bắc, mami!"


Mặt mày suy sụp, Tiểu loli tóc ngắn đang ngồi trên ghế cũng nhảy xuống theo, chân ngắn lúp xúp chạy tới trước mặt Nam Hướng Bắc đã bồng Tô Vị Tích lên, ngửa đầu nhìn cô, trong mắt còn có ngân ngấn nước mắt, lại kiên quyết ẩn nhẫn, cố nhịn nước mắt không cho rơi xuống, thanh âm nói chuyện còn rất khí thế: "Cô là Bắc Bắc hả?"


"Ặc......" Nam Hướng Bắc nhất thời có chút hóa đá, cô bất lực xoay qua nhìn Tô Hướng Vãn, Tô Hướng Vãn còn cố tình nín cười không chịu lên tiếng giúp cô.


"Tui...... sẽ không chịu thua đâu." Cũng không biết Tiểu loli tóc ngắn học ở đâu câu nói này, tuy rằng trong giọng nói đã nghe thấy nghẹn ngào, nhưng mà ánh mắt vẫn dị thường kiên định.


Trong lúc Nam Hướng Bắc không biết làm sao ứng phó chuyện này, thì một giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái từ phía sau vang lên, "Bé con? Làm sao vậy?"


"Cô." Nhìn người mới đến, Tiểu loli nước mắt lưng tròng rốt cuộc rớt xuống, nhào người tới ôm lấy cô ấy sau đó liền trong lòng cô òa khóc, Nam Hướng Bắc nhất thời càng thêm xấu hổ, đang lúc không biết giải thích như thế nào, lại nghe người đó lên tiếng: "Hướng Vãn."


Tô Hướng Vãn nghe tiếng xoay người, nhìn đến cô gái phía sau nàng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức nở nụ cười, "Sao đến thành phố Z mà không nói một tiếng, để chủ nhà tôi đây tận tình tiếp đón."


"Tới đây vì việc riêng." Cô gái hạ mắt đáp lời, "Không phải công việc cho nên đương nhiên không thể quấy rầy cô rồi."


"Xem cô nói kìa." Tô Hướng Vãn lắc đầu, không đồng ý cách nói của cô ấy, nhưng cũng không nói thêm gì, thấy cô đi đến ôm lấy Tiểu loli tóc ngắn bên cạnh, liền mở miệng kể lại tình huống lúc nãy.


Vốn còn tưởng hai đứa trẻ con khóc nháo, không nghĩ tới lại là thế này, Tô Hướng Vãn có chút oán trách liếc nhìn cô gái bị Tiểu loli tóc ngắn gọi là cô, "Sao cô lại nói với con nít mấy lời ấy chứ."


Cái gì mà hôn hôn ngủ chung thì phải cưới, lời này có thể tùy tiện nói với trẻ con bốn tuổi sao?


Chi tiết đã rõ, cô gái có chút áy náy nhìn Tô Hướng Vãn và Nam Hướng Bắc, đang định mở miệng nói thì Tô Hướng Vãn cười nhẹ ý bảo cô cũng không cần để ý.


Vì thế nốt nhạc đệm như vậy trôi qua, Tô Vị Tích bị bạn nhỏ cùng học ái mộ từ đầu tới đuôi đều ôm chặt cổ Nam Hướng Bắc, cũng không thèm nhìn tới Tiểu loli tóc ngắn kia một cái, mãi đến khi phải đi về, bé con mới quay đầu nhìn nhìn bạn nhỏ đang dụi mắt kia, khuôn mặt nhỏ nhắn thoắt cái lộ ra lo lắng, giây tiếp theo lại chuyển sang kiên định, lại ôm lấy cổ Nam Hướng Bắc thật chặt.


"Không nghĩ tới Tiểu Tích nhà chúng ta có mị lực như vậy nha, ở nhà trẻ còn có bạn học theo đuổi nữa." Bình thường khi có thời gian rảnh tới đón Tô Vị Tích, cô cũng có nhìn thấy không ít bạn nhỏ vây quanh cô bé, Nam Hướng Bắc đương nhiên biết Tiểu loli đáng yêu nhà mình rất được yêu mến, nhưng mà cho tới bây giờ cô cũng chưa nghĩ tới lại có thể chứng kiến một màn ngày hôm nay.


"Tiểu Tích không cần người khác đâu." Bé con trong tay Nam Hướng Bắc chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nhưng cũng không nói cái gì mà phải gả cho Bắc Bắc.


"Ha ha ~" Tuy rằng lúc nãy cảm thấy rất xấu hổ, nhưng nghĩ đến Tô Vị Tích thích mình như vậy, Nam Hướng Bắc vẫn cảm thấy mình thật không phí công yêu thương bé con này, cô cười híp cả mắt, thuận thế hôn một cái trên mặt Tiểu loli, "Buổi tối làm món ngon cho con ăn!"


"Dạ!" Tô Vị Tích lộ ra nụ cười tươi rói không thua Nam Hướng Bắc, đôi mắt đen láy cũng đồng dạng híp thành một đường.


Tô Hướng Vãn ở bên cạnh nhìn, không khỏi cảm thấy ghen tuông, nhưng mà nàng đã sớm quen mắt hình ảnh như vậy, giờ phút này cũng chỉ có thể lắc đầu, khe khẽ thở dài.


Đến nay nàng đã không rõ lắm bản thân mình đến tột cùng là đang ăn dấm chua của ai. Cẩn thận ngẫm lại, từ sau khi Tô Vị Tích ra đời, thái độ nàng đối với con bé không thể coi là ôn hòa, cho dù đến bây giờ đã dịu bớt nhưng mà vẫn duy trì nghiêm khắc với Tô Vị Tích, cho nên con bé thân cận Nam Hướng Bắc hơn cũng là bình thường. Mà Nam Hướng Bắc ngay từ đầu chính là thật sự xem Tô Vị Tích là con ruột mà yêu thương, quả thực là hận không thể đem điều tốt nhất của mình đều cho con bé, cho nên bé con dĩ nhiên cũng quen thuộc.


Dấm chua này, đại để Tô Hướng Vãn nàng phải ăn cả đời rồi.


Trước khi lên xe, trong đầu Tô Hướng Vãn bỗng nhiên hiện lên suy nghĩ như vậy, bất giác nở nụ cười thực ôn nhu.


Nam Hướng Bắc vừa đem Tiểu loli trong lòng đặt xuống ghế sau, thời điểm từ trong xe lui ra đứng dậy thì nhìn thấy nụ cười cực kỳ lay động lòng người của Tô Hướng Vãn, trong lòng thình thịch một tiếng, cứ vậy mà ngơ ngác nhìn nàng, cả nửa ngày chưa hoàn hồn.


"Nhìn gì chứ." Giữa thanh thiên bạch nhật bị nhìn chằm chằm như vậy, Tô Hướng Vãn vốn bình tĩnh cũng có chút ngượng ngùng, nàng liếc Nam Hướng Bắc một cái, nhẹ nhàng đẩy cánh tay cô, "Còn không mau lên phía trước đi."


"Hi, được." Nam Hướng Bắc cười cười, nghe lời mở cửa xe vào ghế điều khiển, Tô Hướng Vãn thấy cô không ngớ ngẩn nữa, liền cũng nhẹ nhàng thở ra ngồi vào ghế sau cùng Tô Vị Tích.


"Đúng rồi, vừa mới nãy là bạn của chị hả?" Khởi động xe, nhớ lời bố già căn dặn, Nam Hướng Bắc liền lái xe về hướng một cái siêu thị lớn, lại bỗng nhiên nhớ tới cô gái thoạt nhìn ôn nhu còn có thêm hơi thở cường thế vừa nãy gặp ở nhà trẻ cùng Tô Hướng Vãn có vẻ như quen biết, Nam Hướng Bắc mở miệng hỏi.


"Ừm, em còn nhớ dì Nhan không? Đó là con gái dì ấy."


Nam Hướng Bắc ngẩn người, tiếp theo liền nhớ tới người bạn kia của mẹ, hơi giật mình một chút, "À ra vậy."


"Ừ." Tô Hướng Vãn nhìn cô, biết cô không mấy hứng thú với việc của công ty, cũng không định kể nhiều về quan hệ hợp tác của công ty hai nhà, nàng chỉ mỉm cười nói, "Trường Kiếm Giang Hồ chính là của công ty nhà họ phát triển."


"Ôi?" Nam Hướng Bắc cảm xúc rốt cuộc cũng có thay đổi, nhưng mà cô vẫn nhìn thẳng phía trước tập trung tinh thần lái xe, đùa một câu, "Vậy em có thể nhờ cô ấy đo ni đóng giày cho chúng ta tạo ra một bộ nội công tâm pháp và chiêu thức võ học phù hợp không?"


"Ý kiến hay." Tô Hướng Vãn nhẹ giọng cười cười, thuận theo ý cô, "Lần sau gặp Nhược Thủy có thể đề xuất với cô ấy."


Từ sau khi lên xe vẫn im lặng không lên tiếng, Tô Vị Tích nghe Bắc Bắc và mami nói chuyện, tuy rằng cũng không hiểu gì, nhưng vẻ mặt vô cùng tập trung, không nói không cười, vô cùng nhu thuận.


Chính là cô bé đang nhớ đến lời mấy bạn học trong nhà trẻ nói với mình, mặt mày có chút hoang mang.


Kiếp trước của mình thật đúng là tình nhân của Bắc Bắc sao? Nghe có vẻ như rất lợi hại nha. Nhưng mà......


Kiếp trước nghĩa là gì? Tình nhân lại nghĩa là gì cơ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.