Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 122:




Chuyến bay này là bay đi London. Sau khi máy bay cất cánh, cửa buồng lái mở ra, tiếp viên trưởng chuyến bay tiến đến hỏi, "Các vị muốn uống gì?"


Nghe được thanh âm quen thuộc, Nam Hướng Bắc giật nảy người, quay đầu liền thấy Tô Hướng Vãn cười mỉm đứng đó.


"Đại, Đại sư tỷ," Lắp bắp hô một tiếng, Nam Hướng Bắc trợn tròn mắt, "Sao... sao chị lại ở đây......"


Rõ ràng lúc nãy xem danh sách nhân viên đội bay, tiếp viên trưởng không phải Tô Hướng Vãn mà.


"Chị đổi ca với Nhã Viên." Tô Hướng Vãn vuốt lọn tóc, trong đôi mắt lộ nét cười, cũng không e dè người khác đang ở đây, trực tiếp nhíu mày nhìn Nam Hướng Bắc, ái muội nói: "Không muốn nhìn thấy chị sao?"


"......" Nam Hướng Bắc lập tức nghẹn lời, theo bản năng nghiêng đầu nhìn Từ Nhiêu một cái, thấy chị ấy nghiêm trang nhìn chằm chằm phía trước như thể không có gì xảy ra, nhưng khóe môi khẽ nhếch đã biểu lộ cảm thụ lúc này của Từ Nhiêu. Nam Hướng Bắc nhất thời đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy.


Mà hai người ngồi phía sau cũng chỉ đưa mắt nhìn nhau một cái, không nói gì.


Tuyến bay quốc tế từ Trung Quốc đến Anh là chuyến bay dài, một đội bay thông thường sẽ được sắp xếp bốn phi công thay phiên điều khiển, để tránh quá mức mỏi mệt rồi xảy ra sự cố. Mà chuyến bay lần này hai người trong tổ lái chính là người có quan hệ tốt với Nam Hướng Bắc trong công ty, một người là thầy Lư, người kia là Phương Sắc.


Sự cố ngoài ý muốn xảy ra mấy ngày trước, nhờ có Nam Hướng Bắc đúng lúc có mặt trên máy bay mà may mắn thoát khỏi thảm họa. Có không ít tiếp viên đã thấy được hình ảnh vô cùng thân thiết của Nam Hướng Bắc và Tô Hướng Vãn trong lúc ấy, sau khi máy bay hạ cánh an toàn, cũng không biết là ai kể ra ngoài, hiện tại công ty đã có nhiều người biết quan hệ của các nàng. Nhưng có lẽ hai nhân vật chính của câu chuyện cũng không mấy bận tâm.


Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt cổ quái của thầy Lư và Phương Sắc, ý cười trong mắt Tô Hướng Vãn càng tăng, cùng Nam Hướng Bắc nhìn nhau một hồi, giọng mềm mại hẳn đi, "Uống nước chanh nhé?"


"Ừm ~" Nam Hướng Bắc nhanh chóng gật đầu.


"Vậy còn các vị?" Tạm thời không đùa giỡn Nam Hướng Bắc nữa, Tô Hướng Vãn chuyển tầm mắt nhìn về phía Từ Nhiêu, ngữ điệu cũng trở về lạnh nhạt như trước.


"Hồng trà, cảm ơn." Từ Nhiêu cũng bình tĩnh trả lời.


"Khụ, giống với A Nhiêu đi." Thầy Lư ho nhẹ một tiếng đáp, Phương Sắc bên cạnh thì ánh mắt tìm tòi trên người Nam Hướng Bắc cùng Tô Hướng Vãn một chốc, cuối cùng đối diện với mắt Tô Hướng Vãn, cô thấy mắt nàng hàm chứa ý cười nhẹ nhìn mình, trong lòng đột nhiên run lên, "Tôi muốn trà xanh, cảm ơn."


"Được, chờ một chút, rất nhanh sẽ có." Tô Hướng Vãn từ khoang điều khiển đi ra ngoài, Nam Hướng Bắc lập tức thở ra một hơi, Từ Nhiêu rốt cuộc bật cười. Nhưng mà nghĩ tới còn hai người ngồi phía sau, chị cũng không mở miệng cười nhạo Nam Hướng Bắc cái gì.


Nghe được tiếng Từ Nhiêu cười, hai má Nam Hướng Bắc càng đỏ, cô cắn cắn môi, nghĩ tới bộ dáng Tô Hướng Vãn thản nhiên cười với mình, cô liền đưa tay xoa mắt, không cho bản thân suy nghĩ linh tinh.


Lúc mang đồ uống cho mấy người trong buồng lái, Tô Hướng Vãn cũng không tiếp tục cố ý "khi dễ" Nam Hướng Bắc, người kia rõ ràng vừa thấy mình bước vào đã bắt đầu khẩn trương, trong lòng nàng có một chút đắc ý cùng giảo hoạt, sau đó liền rời đi.


"Bay Luân Đôn thật là lâu." Từ Nhiêu thờ ơ nói, chị quan sát người bên cạnh rõ ràng đang cố hết sức tập trung lực chú ý, có chút nghiền ngẫm, "Có lẽ em cũng không cần ở suốt trong khoang điều khiển."


Dù sao tới giữa hành trình sẽ đổi đến phiên thầy Lư và Phương Sắc điều khiển, chị và Nam Hướng Bắc cũng sẽ nghỉ ngơi.


"Vâng." Nam Hướng Bắc nhẹ nhàng đáp, sau đó cũng không nhắc lại. Phương Sắc ngồi đằng sau vẻ mặt vẫn còn kì lạ, nhưng cuối cùng cô cũng không đem nghi vấn trong lòng hỏi ra miệng.


---


Cầm tấm chăn mỏng, Tô Hướng Vãn đi đến khoang hạng nhất.


Cô gái tóc dài đến thắt lưng đang nghiêng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, khóe môi chị hơi hơi cong lên, cả người thoạt nhìn vô cùng điềm đạm.


"Chị." Đem chăn nhẹ nhàng khoát lên người chị, Tô Hướng Vãn gọi một tiếng.


Tô Lâm quay đầu lại, nhìn nàng mỉm cười, "Làm sao vậy?"


Chính là theo bản năng gọi chị một tiếng, cũng chưa biết nói gì, nhưng khi chạm tầm mắt với Tô Lâm, Tô Hướng Vãn phát hiện mình nói không ra lời.


Khi biết Nam Hướng Bắc hôm nay sẽ bay đi London, Tô Lâm liền mua vé máy bay chuyến này, thu dọn hành lý cũng bay đi London. Khác với Nam Hướng Bắc sẽ ở đó hai ngày rồi trở về, Tô Lâm định lưu lại một đoạn thời gian, cụ thể là bao lâu chị cũng không có nói. Tuy vậy chị nói với Tô Hướng Vãn là nếu có rời London, chị cũng sẽ báo cho nàng địa điểm tiếp theo.


Tô Hướng Vãn đột nhiên đổi ca với tiếp viên trưởng chuyến bay này, có một lý do quả thật là vì đã lâu rồi không có cùng Nam Hướng Bắc chung một đội bay nên rất nhớ loại cảm giác này, còn có một nguyên nhân khác đó là nàng muốn tự mình đưa chị gái đến London, cho dù trong lòng nàng thực sự không đành.


"Thật muốn nhìn bộ dạng Tiểu Bắc lái máy bay a." Một tay đặt trên quyển sách ở đầu gối, Tô Lâm nâng tay vén một lọn tóc nói, nụ cười trên mặt vẫn là thản nhiên, "Nhất định không giống với em ấy thường ngày."


Tô Hướng Vãn gật nhẹ, cũng không nói gì.


"Được rồi, em nhanh đi làm việc." Bất tri bất giác trong lòng lại nổi lên cảm giác phiền muộn khi ly biệt, Tô Lâm đưa tay vỗ nhẹ lên tay Tô Hướng Vãn, "Yên tâm."


Một câu yên tâm này, là hàm ý cuộc sống về sau của mình.


"Dạ." Thấy chị như thế, Tô Hướng Vãn đành gật đầu, lại nhìn chị một cái mới hướng tới bên kia mà rời đi.


Ca điều khiển trong chuyến bay lần này của Nam Hướng Bắc vừa hết, cô đứng dậy đổi chỗ ngồi với Phương Sắc, mắt còn thấy Từ Nhiêu đang ngáp, cô trợn mắt nhìn rồi khẽ đi ra khỏi khoang điều khiển.


Bên ngoài một mảnh im lặng, đại đa số hành khách đã ngủ, Nam Hướng Bắc vốn tưởng Tô Hướng Vãn lúc này hẳn là đang nghỉ ngơi trong buồng nghỉ. Không ngờ hỏi một tiếp viên thì biết được nàng còn đang ở trong khoang hạng nhất, cô nhịn không được cau mày.


Đều đã qua mười mấy tiếng rồi, chẳng lẽ cả buổi tối Tô Hướng Vãn đều chưa nghỉ ngơi chút nào sao?


Đi tới khoang hạng nhất, vừa vào liếc mắt một cái liền thấy được Tô Lâm, Nam Hướng Bắc sửng sốt một chút, bước nhanh qua.


Tô Lâm nghiêng đầu nhắm hai mắt, hiển nhiên cũng đang ngủ say, chăn mỏng trên người đã có hơi trượt đi. Nam Hướng Bắc đưa tay chỉnh lại chăn cho chị, ngơ ngác đứng bên cạnh nhìn, trong mắt mang theo nghi hoặc.


Tô tỷ tỷ muốn đi London ư? Vì sao?


"Từ Tâm." Lúc cô còn đang khó hiểu, từ phía sau truyền đến một thanh âm mềm nhẹ, Nam Hướng Bắc xoay người, quả nhiên nhìn thấy Tô Hướng Vãn đang chăm chú nhìn mình.


"Đại sư tỷ." Đây thật sự không phải nơi thích hợp nói chuyện, Nam Hướng Bắc gọi nàng một tiếng liền kéo nàng đến buồng nghỉ bên cạnh, "Tô tỷ tỷ muốn đi London sao?"


"Ừ." Tô Hướng Vãn gật đầu, "Tỷ tỷ vẫn luôn muốn đi khắp nơi, đối với hoạ sĩ mà nói, cuộc sống du hành khắp nơi mới có ý nghĩa."


Nam Hướng Bắc cau mày, cô trầm mặc một lúc, thanh âm có chút rầu rĩ, "Nguyên nhân là vì chúng ta sao?"


Tô Hướng Vãn yên lặng nhìn cô thật lâu, đột nhiên nắm tay Nam Hướng Bắc kéo cô vào buồng vệ sinh bên cạnh, đóng cửa lại.


Mắt trợn to, Nam Hướng Bắc nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu, hai má từ từ đỏ lên, bởi vì cô nhớ tới cách đây không lâu, ngay tại toilet trên máy bay, cô đã ôm Tô Hướng Vãn hôn sâu quyến luyến không rời.


"Chị chuẩn bị đi nghỉ." Tô Hướng Vãn cũng không tiếp tục cùng Nam Hướng Bắc rối rắm chuyện Tô Lâm nữa, này đều là chuyện không thể thay đổi, rối rắm cũng không có ý nghĩa gì. Nàng dùng một loại ánh mắt thập phần ái muội nhìn Nam Hướng Bắc, "Còn em thì sao?"


"Em...... Em cũng tính đi nghỉ ngơi." Rõ ràng nhận ra ánh mắt của Tô Hướng Vãn đã mang theo ý tứ khiêu khích, Nam Hướng Bắc cũng không thể tiếp tục suy nghĩ chuyện Tô Lâm, cô theo bản năng chà tay vào quần, "Chúng ta nên đi ra ngoài đi."


"Chị đang nghĩ không biết có nên kể chuyện xưa trước khi ngủ cho em nữa không." Đứng sát Nam Hướng Bắc, từng bước ép sát làm cho cô dính lên cạnh tường, Tô Hướng Vãn cố ý hạ thấp giọng thì thầm, nhìn hai má Nam Hướng Bắc chậm rãi đỏ ửng, nàng nén cười, "Hay là cứ lược hết các tình tiết, trực tiếp cho em nghe thanh âm em thích nghe là được rồi?"


Nuốt ngụm nước miếng, biết nàng lại đang chọc ghẹo mình, vẻ mặt Nam Hướng Bắc thật tội nghiệp, nhưng ý niệm hiện lên trong đầu ngay lúc này làm cho chính cô cũng không dám tin.


Trước đó không lâu cô đột nhiên muốn xem một thứ, vì thế truy cập vào trang web mà Từ Nhiêu cho, xem một video — trong đó nhân vật chính...ưm chính là đang mặc một bộ đồng phục tiếp viên hàng không thật mê người.


Trong đầu xẹt qua hình ảnh đó, người trong phim cũng đã thay bằng cô gái trước mặt, Nam Hướng Bắc siết chặt nắm tay, nhìn Tô Hướng Vãn càng lúc càng gần, hô hấp dần dần dồn dập. Ngay lúc cô rốt cuộc nhịn không được ôm lấy nàng tính hôn lên đôi môi kia, Tô Hướng Vãn lại nâng tay che lại môi cô, vẻ mặt vô tội, "Chúng ta vào đây có hơi lâu rồi, vẫn là không nên cản trở người khác vào toilet."


"......" Lửa nóng trong lòng lập tức giống như bị dội một chậu nước lạnh, Nam Hướng Bắc khóc không ra nước mắt nhìn Tô Hướng Vãn cười cười từ trong lòng mình lui ra. Cô cũng không tiếp tục ôm nàng, bởi vì cô nghĩ tới Tô Lâm đang ở trên máy bay sẽ rời khỏi Trung Quốc,


Tâm tình có chút hạ thấp, là con một trong nhà, kỳ thật Nam Hướng Bắc vẫn rất muốn có một người chị gái, mà Tô Lâm xuất hiện không thể nghi ngờ chính là làm cho cô có được cảm giác này. Nhưng vì mối quan hệ bối rối của các nàng mà cô không thể đơn thuần đối đãi với Tô Lâm như chị gái được.


"Được rồi, đi ra ngoài nào." Tựa hồ nhận ra tâm tình Nam Hướng Bắc bỗng nhiên xuống thấp, Tô Hướng Vãn hôn khóe môi cô một cái, "Tỷ tỷ có suy nghĩ của chị ấy, em không được suy nghĩ lung tung, biết không?"


"Ừm." Gật gật đầu, cùng Tô Hướng Vãn đi ra ngoài, kết quả hai người mới bước ra liền gặp Từ Nhiêu, nhìn ánh mắt chị ấy tràn đầy ý cười xấu xa, Nam Hướng Bắc thoáng một cái lại đỏ bừng hai gò má.


Tô Hướng Vãn đối với chuyện này không chút để ý, nàng vô cùng thân thiết sờ sờ gương mặt nóng bỏng của Nam Hướng Bắc, cười khẽ đi vào khoang nghỉ, "Em cũng đi ngủ một lát đi, Nam cơ trưởng tương lai của chị."


Ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn Tô Hướng Vãn đi vào buồng nghỉ, Nam Hướng Bắc nâng tay sờ lên mặt mình, giờ khắc này sâu sắc hiểu được cái gì gọi là dục cầu bất mãn.


Mà trong đầu cô cũng đồng thời hiện lên một ý niệm.


Đại sư tỷ...... có phải quá kiêu ngạo rồi hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.