Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 114:




"Vậy Liễu Phi Miên làm sao bây giờ?" Hồi lâu sau, Nam Hướng Bắc rốt cuộc tỉnh táo lại, cô vò tóc nhìn Tô Hướng Vãn, "Không để ý tới cô ta nữa à?".


"Để ý." Tô Hướng Vãn đưa tay nắm lấy bàn tay kia, "Em muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế ấy."


"Nhưng mà...... Cô ta nói em phải đi tăng độ thân mật rồi kết hôn." Nam Hướng Bắc hạ mi mắt, lời nói có chút ngập ngừng.


Sắc mặt hơi đổi, Tô Hướng Vãn mím môi, nâng mắt nhìn Nam Hướng Bắc, "Em cảm thấy thế nào?".


"......" Nam Hướng Bắc lập tức trầm mặc, cô cúi đầu, nhìn bàn tay mình đang được Tô Hướng Vãn nắm, một lúc sau mới nhẹ giọng nói, "Nếu không kết hôn sẽ không có cách nào làm cô ta tin tưởng, không tin tưởng thì không lấy được chứng cớ a."


Lúc nói lời này, Nam Hướng Bắc rất lo sợ, ngay cả ngẩng đầu nhìn Tô Hướng Vãn cũng không dám, sợ nàng tức giận. Tô Hướng Vãn nhìn bộ dáng cô như vậy, mặt vẫn bình tĩnh một lúc sau lại thở dài, "Được rồi, kết hôn đi."


Ngẩng đầu nhìn Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc không thể tin được, cô lại cụp mi mắt, "Thực sự để em kết hôn với cô ta sao?".


Cắn môi, nhìn chằm chằm cô một lúc, Tô Hướng Vãn bỗng nhiên đẩy Nam Hướng Bắc ngã lên giường, xoay người áp trên người cô, sau đó tiến đến gần hai má cô cắn một cái, "Nam Hướng Bắc cái người này thật sự ngu ngốc tức chết đi được!".


Trong lòng mềm nhũn, lâu rồi chưa từng có cảm giác yên bình thế này, Nam Hướng Bắc lộ ra nét cười ngây ngốc, cô ôm cả người Tô Hướng Vãn vào lòng, cằm cọ cọ vai nàng, thầm thì, "Đại sư tỷ......".


Thật sự đã lâu không có được cảm giác ôm nàng đơn giản như vậy, ấm áp như vậy.


Tô Hướng Vãn cũng im lặng, nghiêng người ôm Nam Hướng Bắc, "Em muốn làm thế nào cũng được hết."


"Liễu Phi Miên hình như là người quen biết chúng ta." Nghe được Tô Hướng Vãn nói như vậy, Nam Hướng Bắc càng ôm nàng chặt hơn, hơi cau mày, "Biết rất rõ chuyện của chúng ta, mà chuyện với Tô tỷ tỷ cũng vậy."


Nói tới đây, cô bỗng ngồi phắt dậy, "Chị và Tiểu Tích tới đây, vậy Tô tỷ tỷ ở nhà phải làm sao a?".


Nhìn bộ dáng này của cô, Tô Hướng Vãn lại lần nữa nở nụ cười, Nam Hướng Bắc vẫn là Nam Hướng Bắc rất thiện lương, chính là quá mức lặng lẽ lại hay suy nghĩ lung tung, nếu mình chịu khó nói chuyện rõ ràng với em ấy, thì sẽ làm cho em ấy an tâm, em ấy sẽ không phải rối rắm như vậy nữa.


"Em yên tâm đi, nhiều năm qua chị ấy không phải vẫn tự mình xoay sở đó sao." Thấy cô cau mày lo lắng, Tô Hướng Vãn rốt cuộc mở miệng trấn an, "Bác trai cũng đáp ứng chị để ý tới tỷ tỷ, còn gửi hai vệ sĩ đến nhà chúng ta nữa."


Nghe nàng nói vậy, Nam Hướng Bắc lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại thầm nghĩ, "Ừm ừm, rốt cuộc cái người Liễu Phi Miên này là ai chứ?".


"Có mật khẩu tài khoản của chị, ngoài em ra chỉ có Tây Giang Nguyệt." Tô Hướng Vãn nhẹ giọng nói.


Nam Hướng Bắc lập tức ngây ngẩn cả người.


Cô biết Tây Giang Nguyệt và Tô Hướng Vãn ở ngoài đời là bạn tốt, bất quá vẫn chưa gặp mặt bao giờ. Tô Hướng Vãn cũng rất ít khi nhắc tới cô ấy, chỉ có khi đi ra ngoài ăn cơm với Tây Giang Nguyệt mới nhắc tới người này.


"Nhưng mà......" Cô nhăn mày, biểu tình có chút rối rắm, "Tây Giang Nguyệt tại sao lại làm thế?".


"Hẳn là không phải cậu ấy." Tô Hướng Vãn nhẹ nhàng lắc đầu, "Cậu ấy không phải loại người như vậy, cũng không có động cơ gì."


"A.." Nếu Tô Hướng Vãn nói vậy, thì chắc chắn là như vậy, Nam Hướng Bắc cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề này, "Vậy là ai nhỉ?".


"Không biết, chờ trở về thành phố Z, chị sẽ hẹn Tây Giang Nguyệt ra hỏi một chút." Tô Hướng Vãn vừa nói vừa nhích gần hơn vào lòng Nam Hướng Bắc, khoảng thời gian bao lâu nay rối rắm với Nam Hướng Bắc làm cho nàng cảm thấy cả người đều mệt mỏi cùng cực. Cũng may hiện tại đã tìm về cái cảm giác chỉ cần vùi trong lòng em ấy là có thể an tâm.


"Được." Nam Hướng Bắc nhẹ giọng đáp ứng, tựa hồ cảm giác được Tô Hướng Vãn đang mệt, cũng ôm nàng sát vào lòng.


Thời gian lẳng lặng cứ như trước kia, những rối rắm nay đã thành hư không, hai người cứ như vậy ôm nhau. Một lúc lâu sau, Nam Hướng Bắc bỗng nhiên vùi mặt lên vai Tô Hướng Vãn cọ cọ, "Thực xin lỗi."


Tô Hướng Vãn đưa tay ôm gáy cô, giọng mềm nhẹ ấm áp, "Ừ, thực xin lỗi."


"Về sau sẽ không vậy nữa."


"Ừ, về sau sẽ không vậy nữa."


Giống như con vẹt bắt chước, Nam Hướng Bắc nói một câu, Tô Hướng Vãn liền lặp lại một câu, ánh mắt càng ngày càng ấm áp, thanh âm cũng càng lúc càng dịu dàng.


"Chị làm sao lại bắt chước em?" Không giống với Tô Hướng Vãn, hai má Nam Hướng Bắc chậm rãi đỏ lên, cô tiếp tục vùi mặt vào bả vai Tô Hướng Vãn, thanh âm có chút làm nũng.


"Bởi vì chị đang theo đuổi em mà." Tô Hướng Vãn nén cười, biết rõ người nào đó đã bắt đầu ngượng ngùng, tâm tình nhất thời thả lỏng liền muốn chọc cô.


"......" Nam Hướng Bắc lại ở trên vai nàng cọ hai cái, bĩu môi không nói.


"Được rồi, chúng ta nên đi ra ngoài." Sau một lúc tuỳ ý để Nam Hướng Bắc ôm mình làm nũng, Tô Hướng Vãn nhẹ nhàng tách ra, "Lỡ đâu bà nội bước vào nhìn thấy sẽ không hay, mau đứng lên nào."


"Ừm." Nam Hướng Bắc cũng không dây dưa thêm, cô đương nhiên biết lão nhân gia lớn tuổi rồi không chịu nổi kích thích, cho nên cũng không định để cho ông bà nội biết chuyện mình và Tô Hướng Vãn.


Hai người từ trong phòng đi ra ngoài, phòng khách chỉ có người giúp việc đang dọn dẹp. Nam Hướng Bắc cào cào tóc, dắt Tô Hướng Vãn ra hoa viên sau nhà, vừa tới cửa sau liền nhìn thấy bà nội đang nắm bàn tay nhỏ bé của Tô Vị Tích, kể tên mỗi gốc cây hoa cho bé con, Nam Hướng Bắc nhún vai, "Bà nội, Tiểu Tích còn nhỏ, nghe không hiểu đâu."


"Ai nói." Tô tiểu loli nhu thuận không khác gì Nam Hướng Bắc trước đây, thế cho nên lão nhân gia cảm giác như một lần nữa được có cháu gái, bà nắm chặt tay bé con bên cạnh, cũng không quay đầu lại mà phản bác cháu mình, "Tiểu Tích thực sự rất thông minh."


Nói xong bà cũng không để ý tới cô, tiếp tục nói gì đó với đứa nhỏ bên cạnh, mà Tô Vị Tích thì ngửa đầu nhìn lão nhân gia, thực ngoan ngoãn gật đầu lắng nghe.


Nhìn một màn này, Nam Hướng Bắc bất đắc dĩ cười cười, nghiêng đầu nhìn Tô Hướng Vãn, thấy nàng cũng nhìn mình, trong mắt còn ẩn chứa ý cười, Nam Hướng Bắc giật thót, cô bỗng nghĩ tới lời Tô Hướng Vãn nói cái gì mà làm cho mình cảm thụ tư vị nữ thần, vì thế cô lập tức đỏ mặt, xoay qua không nhìn nàng nữa.


Trạng thái không được tự nhiên tiếp tục kéo dài suốt buổi chiều, tiểu loli nhu thuận lại nghe lời hết sức đáng yêu, đến cả ông nội Nam Hướng Bắc cũng bị thu phục, vì thế hai vị lão nhân gia đều mong muốn ngủ cùng bé con một đêm, Tô Hướng Vãn thấy thế cũng không tiện cự tuyệt, đành phải đáp ứng.


Chính là Tô Vị Tích rõ ràng có ý không vui, cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn Nam Hướng Bắc, đôi mắt đen láy tràn đầy ý không cam lòng, trong lòng Nam Hướng Bắc mềm nhũn, thiếu chút nữa đã mở miệng nói nếu không thì thôi đêm nay vẫn để cho Tô Vị Tích ngủ cùng mình đi, kết quả khi chạm mắt Tô Hướng Vãn thì câu nói kia lại bị cô yên lặng nuốt trở về.


"Tiểu Tích, trước mắt tối nay thay Bắc Bắc ngủ cùng với ông bà cố được không?" Thừa dịp ông bà nội đến hoa viên thăm mấy giò hoa lan, Nam Hướng Bắc nhanh chóng tới ôm đứa nhỏ dỗ dành, "Bắc Bắc lớn vậy rồi, ngủ cùng ông bà cố không tiện lắm, nhưng mà ông bà cố cũng rất muốn nghe chuyện cổ tích nha, cho nên Tiểu Tích thay Bắc Bắc kể chuyện xưa cho ông bà nghe được không?"


Cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, Tô Vị Tích nhìn Nam Hướng Bắc vẻ mặt rất nghiêm túc, nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói, "Bắc Bắc, ông bà cố cũng đòi Bắc Bắc kể chuyện cổ tích nữa sao?"


"Đúng vậy a." Nam Hướng Bắc ôm bé con, trán cọ cọ lên trán của cô bé, "Mới đây thôi, bà nội còn thích nhất là nghe Bắc Bắc kể chuyện Tôn Ngộ Không đó."


"Dạa.. –" Kéo dài giọng, Tô Vị Tích lại chăm chú nhìn, vươn bày tay trắng nõn bé xíu sờ sờ mặt Nam Hướng Bắc, "Vậy Tiểu Tích buổi tối sẽ kể chuyện xưa dỗ ông bà cố ngủ, sẽ kể những chuyện mà Bắc Bắc đã kể cho Tiểu Tích nghe."


"Ừ!" Nam Hướng Bắc dùng sức gật đầu, "Vậy kính nhờ con nha, Tiểu Tích."


"Dạ!" Bàn tay trắng xinh lại lại chìa ra trước mặt Nam Hướng Bắc, lộ ra ngón út, Tô Vị Tích hàng mi cong cong, "Bắc Bắc ngoéo tay nào."


"Được, ngoéo tay." Nam Hướng Bắc một tay ôm bé con, tay kia vươn ngón út, ngoắc cùng một chỗ với tay bé con, cũng cười theo đến ngốc nghếch.


Tô Hướng Vãn ở bên cạnh nhìn bộ dáng hai người một lớn một nhỏ, khóe môi cong lên, ánh mắt càng trở nên dịu dàng.


Đợi khi Tô Vị Tích cùng hai vị lão nhân gia trở về phòng ngủ, Nam Hướng Bắc cũng liền lôi kéo Tô Hướng Vãn trở về phòng mình, tuy rằng trong nhà có phòng ngủ cho khách, nhưng cô vẫn tìm một cái lý do nài ông bà nội đồng ý cho Tô Hướng Vãn ngủ phòng mình.


Mở máy tính lên, dưới ánh mắt của Tô Hướng Vãn đang đứng khoanh tay nhìn, Nam Hướng Bắc hơi có chút khẩn trương mở trò chơi, Liễu Phi Miên quả nhiên đang online.


"Cô ta đi tìm cô?" Phát hiện Nam Hướng Bắc login, Liễu Phi Miên rất nhanh nhắn tới một tin nhắn riêng.


Nam Hướng Bắc sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Tô Hướng Vãn, trong mắt lộ ra lo lắng.


Tô Hướng Vãn nhìn chằm chằm tin nhắn tới của Liễu Phi Miên, sau một lát nàng nhẹ nhàng nói, "Cứ theo suy nghĩ của em mà trả lời đi."


Gật gật đầu, Nam Hướng Bắc cắn môi, do dự một lát mới nhắn trở lại, "Cô rốt cuộc làm sao lại biết nhiều như vậy?".


"Hiện tại cô đã quay lại với cô ta?" Liễu Phi Miên cũng không trả lời câu hỏi của Nam Hướng Bắc mà tiếp tục nói, "Nam Hướng Bắc, cô có thể đừng vô dụng như vậy không? Bị chị em nhà họ Tô kia đùa bỡn đến thế rồi mà vẫn còn muốn ở cùng với Tô Hướng Vãn sao?".


"Ha ha, tôi thấy cô thật sự đúng là vô cùng ngu ngốc."


Mắt thấy Liễu Phi Miên nhắn tới Nam Hướng Bắc một câu lại một câu, biểu cảm Tô Hướng Vãn dần dần lạnh xuống như băng, trong mắt lại ẩn ẩn tia lửa giận.


Lo sợ nhìn Tô Hướng Vãn liếc mắt một cái, thấy nàng mím môi mỏng không nói lời nào, Nam Hướng Bắc nuốt nước miếng một cái, vẫn là dựa theo ý nghĩ của mình mà đáp lại Liễu Phi Miên: "Cô ấy tới tìm tôi, cũng không có nghĩa là tôi muốn gặp."


Gõ xong bấm trả lời, Nam Hướng Bắc chỉ cảm thấy sau lưng có một ánh mắt giống như đang xuyên thấu mình, cô cười ngượng ngùng quay đầu nhìn Tô Hướng Vãn, Tô Hướng Vãn cũng đang nhìn cô chăm chú, một lúc sau thở dài, "Chị nói rồi, em muốn làm như thế nào thì cứ làm thế ấy."


"Vậy...... em.. em cùng cô ta đi tăng độ thân mật." Nam Hướng Bắc nói xong liền quay đầu lại đối diện máy tính, không dám nhìn Tô Hướng Vãn nữa, Tô Hướng Vãn nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, cứ vậy nhìn thân ảnh của cô, nhướng nhướng hàng mi đẹp.


Hiện tại là mình đang theo đuổi Nam Hướng Bắc, chờ sau xong xuôi hết, chuyện này sẽ không đơn giản như thế...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.