Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 110:




"Công ty thám tử tư chuyên điều tra tin đồn và ngoại tình." Tầm mắt dừng trên hàng chữ trong danh thiếp, mặt Nam Hướng Bắc đầu tiên lộ ra vẻ quẫn bách không nói nên lời, nhưng khi mắt cô rơi xuống hai chữ "Hách Liên", cô ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm cô gái một lúc, rụt rè lên tiếng, "Hách Liên...... Tiểu Hắc?"


"Ôi chao?" Hách Liên Hàng Ca ngẩn người.


Lúc trước Nam Hướng Bắc có thể ngay lập tức nhận ra Tô Hướng Vãn bằng thanh âm, là vì trong mp3 toàn bộ đều là giọng của nàng, cơ hồ mỗi ngày đều nghe, lúc nhàn rỗi đều lấy ra nghe.


Nhưng với Hách Liên Tiểu Hắc thì khác, Nam Hướng Bắc cũng không xác định cô gái kỳ quái trước mặt này có phải Hách Liên Tiểu Hắc mà cô biết trong trò chơi hay không. Cô hỏi như vậy là bởi vì cái họ "Hách Liên" đặc biệt này, cùng với chất giọng kia có chút đặc biệt.


Thường nói chuyện trong trò chơi nhất chính là Phó Quân Quân cùng Ngô Kiệt Tào, Hách Liên Tiểu Hắc bình thường cũng không hay nói chuyện, mỗi khi nói chuyện nhất định là lúc cần thiết mới lên tiếng. Bất quá Nam Hướng Bắc cảm thấy thanh âm của nàng rất đặc biệt, chất giọng có chút non nớt làm cho người nghe cảm giác như là giọng một cô bé mười lăm mười sáu tuổi.


"Ặc, tôi nhận sai người à?" Thấy nàng ngây người, Nam Hướng Bắc càng thêm không xác định, cô cào cào tóc, vừa định giải thích thì Hách Liên Hàng Ca chợt mở to hai mắt nhìn cô, "Cô là Tiểu Túng?".


Những lời này vừa thốt lên thì Nam Hướng Bắc liền xác định người trước mặt chính là Hách Liên Tiểu Hắc.


"Ừ." Gật gật đầu, Nam Hướng Bắc tâm tình không khỏi tốt lên một chút, bởi vì có thể trùng hợp mà gặp gỡ bằng hữu trong trò chơi ngoài đời thật như thế.


Kỳ thật ngẫm lại cẩn thận, cô có thể ở ngoài đời gặp được Đại sư tỷ, cuối cùng lại còn ở cùng một chỗ với Đại sư tỷ, là cỡ nào may mắn, cỡ nào có duyên phận a.


Ý niệm ấy vừa lóe trong đầu, ánh mắt Nam Hướng Bắc không khỏi tối sầm lại.


"Oa, trùng hợp như vậy à." Hách Liên Hàng Ca lộ ra vẻ mặt hưng phấn, tiếp theo nhìn nhìn bốn phía, "Đại sư tỷ đâu?".


"......" Nam Hướng Bắc lập tức không biết nên nói gì cho tốt, vẻ kích động trên mặt cũng đã biến mất. Hách Liên Hàng Ca không bỏ sót biểu cảm của cô, tựa hồ cũng ý thức được điều gì đó. Nàng nghiêng đầu qua, tiếp theo kéo ghế ra ngồi xuống đối diện Nam Hướng Bắc, "Đại sư tỷ sẽ không ngoại tình đâu."


Nam Hướng Bắc giật mình ngẩng đầu nhìn nàng.


"Vừa thấy biểu hiện của Đại sư tỷ trong trò chơi, tôi liền biết chị ấy là người phụ nữ có sự nghiệp." Gọi một tách trà chanh, Hách Liên Hàng Ca tay chống cằm, "Người có sự nghiệp như Đại sự tỷ rất dễ vì công tác mà xem nhẹ người yêu, cho nên cô cũng đừng suy nghĩ nhiều quá."


"Tôi......".


"Hơn nữa, vào đoạn thời gian trước lúc Đại sư tỷ login về cơ bản đều là đêm tối, rồi những lần tìm chúng tôi giải thích cũng là giải thích xong liền vội vàng logout, khẳng định là không có thời gian vào trò chơi." Không đợi Nam Hướng Bắc nói chuyện, Hách Liên Hàng Ca tiếp tục nói, "Lúc trước có một quãng thật lâu không thấy chị ấy vào trò chơi, ngay cả tài khoản của mình bị hack, bang hội bị người ta giải tán cũng không biết, chắc chắn là vì quá bận rộn chuyện ngoài đời thực, thậm chí chị ấy chắc cũng không tính tiếp tục chơi trò chơi nữa."


"Từ điểm đó đó có thể thấy được là, kỳ thật điểm hấp dẫn chị ấy nhất trong trò chơi đã không còn, hoặc là nói chị ấy không cần vào trò chơi cũng đã đạt được." Hất hất đuôi tóc, Hách Liên Hàng Ca trông rất tự nhiên, ngữ khí cũng vô cùng bình tĩnh và lý trí, "Như vậy cẩn thận ngẫm lại, có cái gì mà chị ấy không cần vào trò chơi mà vẫn đạt được đây? Không phải là cô sao?".


"Bất quá nếu chị ấy không chơi nữa thì kỳ thật chỉ cần login báo với tụi này một tiếng là được, vì sao còn thành lập bang hội lần nữa để làm gì?" Phục vụ bưng trà chanh lên, Hách Liên Hàng Ca uống một ngụm lớn, thanh thanh cổ họng lại tiếp tục nói, "Hơn nữa xem ra cô cũng không biết, điều này nghĩa là gì? Nghĩa là muốn cho cô một kinh hỉ."


Ngơ ngác nhìn Hách Liên Hàng Ca, Nam Hướng Bắc há miệng thở dốc, thật lâu sau đột ngột rút di động vẫn đang tắt máy từ trong túi quần ra, khởi động máy lại.


Nhưng lúc muốn nhấn gọi Tô Hướng Vãn, cô lại do dự.


"Cô do dự là vì trong lòng cô vẫn còn sĩ diện." Liếc cô một cái, Hách Liên Hàng Ca lại uống một ngụm trà chanh, "Cô bỏ nhà đi, hiện tại lại chủ động gọi điện thoại, có phải cảm thấy mình thực không có tiền đồ phải không?".


"Cô......" Nam Hướng Bắc nhíu mày, bởi vì lời nói không chút khách khí này mà hơi hờn giận, nhưng chút hờn này rất nhanh biến mất, bởi vì trong lòng của mình cô cũng tự chất vấn bản thân, đến tột cùng có phải đúng là như vậy hay không.


"Cô...... Cô làm sao mà biết nhiều như vậy?" Tạm thời không để mình suy nghĩ nhiều, Nam Hướng Bắc rốt cuộc mở miệng nói chuyện, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.


"Không phải nói rồi sao? Tôi là thám tử tư." Đem ngụm trà cuối cùng trong tách uống hết, Hách Liên Hàng Ca đứng lên, nhướng nhướng mi với Nam Hướng Bắc, vẻ mặt đắc ý, "Tách trà này cô trả tiền nhá, coi như thù lao tôi phân tích chuyện tình cảm cho cô."


"Lần sau tìm tôi, tôi sẽ tính phí." Cười tủm tỉm nói xong, Hách Liên Hàng Ca đưa tay vén vén tóc trên trán, lộ ra gương mặt trắng nõn thanh tú tràn đầy tự tin, "Tôi phải đi hoàn thành đơn hàng tiếp theo đây, cô mau trở về tìm Đại sư tỷ đi, đừng có lúng túng sợ sệt như thế."


Kinh ngạc nhìn Hách Liên Hàng Ca rời khỏi quán cà phê, Nam Hướng Bắc không nhịn được nắm chặt tấm danh thiếp trên tay. Sau một lúc lâu, cô mới gọi phục vụ, để lại tiền và rời đi. Từ quán cà phê đi ra ngoài, tìm một góc yên tĩnh, Nam Hướng Bắc nhấn phím gọi cho Tô Hướng Vãn.


Điện thoại rất nhanh có người bắt máy, nhưng không có một thanh âm nào, Nam Hướng Bắc chỉ có thể nghe được tiếng hít thở mà cô vô cùng quen thuộc.


"Đại sư tỷ......" Cô thấp giọng kêu nàng.


"Ừ." Thanh âm Tô Hướng Vãn cũng trầm thấp.


"Em......" Há miệng muốn nói, nhưng nhất thời lại không biết nên nói cái gì cho phải, Nam Hướng Bắc cứ như vậy đứng ở một góc phố nhỏ, tay nắm chặt điện thoại, ngây ngốc giương miệng, lại cuối cùng chỉ thốt ra được chữ "Em".


"Em nói đúng." Sau một lúc lâu, Tô Hướng Vãn mở miệng nói chuyện, trong thanh âm của nàng lộ ra mỏi mệt, "Chúng ta cần cùng nhau bình tĩnh một chút."


Tay cầm di động run rẩy, Nam Hướng Bắc khép lại miệng, cô nhìn chằm chằm bức tường bên cạnh, một lúc lâu sau mới trả lời, "Ừ."


Cúp máy xong, Nam Hướng Bắc từ từ ngồi xuống, cô cứ im lặng như vậy mà nhìn góc tường. Nơi đó có một đám kiến đang cố gắng tha một mẩu gì đó, bộ dáng đồng tâm hiệp lực, nhưng mà một lúc sau thì mẩu bánh được dời đi khỏi chỗ cũ một chút.


Nam Hướng Bắc đứng dậy, cô không tắt máy nữa, chỉ nhét điện thoại trở lại vào túi. Cô chậm rãi rời đi, lại cảm thấy phía trước mịt mờ chẳng rõ phương hướng là đâu.


Cô và Tô Hướng Vãn, tựa hồ đã thật lâu rồi không có nhất trí trong hành động như vậy, hơn nữa, phía mà hai người hướng tới dường như lại là hai hướng khác nhau.


Trở về nhà với tâm trạng mệt mỏi nặng nề, sự thanh tỉnh lại một lần nữa vì lời của Tô Hướng Vãn trong điện thoại mà biến mất, Nam Hướng Bắc im lặng cùng bà nội ở trong sân ngắm hoa lan một chút, mãi đến khi trời sụp tối mới cùng hai vị lão nhân gia ăn cơm chiều, sau đó trở về phòng.


Vẫn mở trò chơi lên, chuyện lúc trước muốn làm cũng phải đi làm cho xong, dù có thể cuối cùng kết cục của cô và Tô Hướng Vãn là chia tay thì cô cũng không muốn công sức của Đại sư tỷ Tiêu Dao Môn trong chốn giang hồ lưu lại vết nhơ.


"Suy nghĩ thế nào rồi?" Liễu Phi Miên lại một lần xuất hiện trước mặt cô.


"Cô nói trả thù, là trả thù như thế nào?" Nam Hướng Bắc mặt không có biểu cảm gì nhìn nhìn máy tính, đầu ngón tay gõ bàn phím.


"Xem ra cô đã có quyết định rồi?" Liễu Phi Miên cũng không lập tức trả lời cô, mà hỏi ngược lại như vậy.


Lúc này Nam Hướng Bắc không có lập tức trả lời.


"Theo tôi biết, cô vì cô ta làm không ít chuyện."


"Đổi ngược lại, tôi đều cảm thấy tôi với cô cùng một chỗ mới là tốt nhất."


"Nhưng mà cô ta vẫn cùng Tô Lâm dây dưa không rõ, chẳng lẽ cô một chút cũng không hận cô ta à?".


"Vậy nên, theo tôi trả thù cô ta đi."


Một hàng rồi lại một hàng chữ xuất hiện trên màn hình, hồi lâu sau, Nam Hướng Bắc khe khẽ thở dài, "Tôi nên làm như thế nào?".


"Chuyện thứ nhất, ly hôn Tô Mạc Che."


Thân mình trong nháy mắt trở nên lạnh như băng, lông mi Nam Hướng Bắc run rẩy, cắn môi, ngón tay đặt ở bàn phím cũng cứng ngắc không thể nhúc nhích.


"Xem ra cô vẫn là không nỡ." Hiểu được vì sao Nam Hướng Bắc chưa trả lời, Liễu Phi Miên vẫn rất kiên nhẫn, "Không vội, có thể cô còn muốn suy nghĩ thêm, ngày mai tôi sẽ login."


Tựa hồ vào trò chơi chỉ là để nói với Nam Hướng Bắc mấy câu đó, Liễu Phi Miên nhanh chóng logout, bỏ lại thiếu niên áo trắng Nam Cung Từ Tâm một mình đứng dưới tàng cây.
—-


"Dì Hai ơi, dì có biết khi nào Bắc Bắc trở về không?".


Sau khi kể chuyện xưa cho Tô Vị Tích, Tô Lâm đang định sửa chăn lại cho cô bé thì Tô Vị Tích lại mở to đôi mắt đen láy nhìn nàng hỏi ra một câu như vậy.


Động tác trên tay dừng một chút, Tô Lâm chỉ trầm mặc một giây, liền mỉm cười mở miệng, "Sẽ sớm về thôi con."


"Dạ......" Ngoan ngoãn gật đầu, lại nhíu mày, Tô Vị Tích nắm chặt chăn, thanh âm có chút sợ hãi, "Dì hai, có phải Bắc Bắc cãi nhau với mami không?".


Tô Lâm sửng sốt, lúc này nàng thật lâu cũng không phục hồi tinh thần lại.


"Ba mẹ của Ny Ny chia tay rồi." Tô Vị Tích thanh âm vẫn nho nhỏ như trước, còn có chút run run, "Bắc Bắc có phải cũng không muốn ở với con và mami nữa không?".


Bần thần nhìn cô bé con trong chốc lát, Tô Lâm lại lộ ra nụ cười ôn nhu, nàng cầm tay Tô Vị Tích, giọng dịu dàng, "Con cảm thấy vậy sao? Cảm thấy Bắc Bắc không muốn ở với con và mami nữa à?".


Nghiêng nghiên đầu nhỏ một lát, Tô Vị Tích ánh mắt sáng lấp lánh, tiếp theo liền nhanh đáp, "Sẽ không đâu!"


"Thì đó." Tô Lâm cười đem tay bé con nhét vào trong chăn, "Con mau ngủ đi, Bắc Bắc sẽ nhanh trở về thôi."


"Dạ!" Có được tin tưởng liền không lo lắng nữa, Tô Vị Tích gật gật đầu, khóe miệng hé ra một nụ cười vui vẻ, cô bé nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ.


Xác định Tô Vị Tích đã ngủ say, và không có đá chăn, Tô Lâm mới đẩy xe lăn ra khỏi phòng. Trong phòng khách Tô Hướng Vãn một mình xõa tóc ngồi dựa trên bộ ghế salon dài, trong tay bưng ly rượu vang, cả người toát ra hơi thở tịch liêu làm cho Tô Lâm có chút đau lòng.


"Hướng Vãn." Đẩy xe lăn qua, Tô Lâm nhẹ giọng kêu nàng một tiếng, nhưng Tô Hướng Vãn không có phản ứng gì.


"Từ Tâm, em lại làm ruộng sao?"


"Em chuyển một ngàn cái bánh bao cho chị làm gì, kho hàng của chị đã có rất nhiều bánh bao."


"Dũng tuyền chi ân, bánh bao tương hứa...... Em cứ đưa bánh bao cho chị như vậy thì chị phải cứu bao nhiêu mạng của em mới đủ đây cái người ngu ngốc này~".


Trong tai nghe điện thoại truyền đến là thanh âm của nàng, trong giọng nói kia chứa đầy ý cười làm cho đôi mắt nàng ươn ướt.


Mới không bao lâu không thấy Nam Hướng Bắc, không nghe được giọng của em ấy, mỗi một câu phát ra đều là giọng mình vậy mà lại có thể làm cho nàng cảm thấy vui vẻ và an tâm như vậy.


Vì sao hiện tại lại như thế này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.