Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 103:




"Bác trai, cháu cảm thấy tạm thời hãy khoan gặp Tô tỷ tỷ thì hơn." Ở trên giường rối rắm cả đêm, buổi sáng Nam Hướng Bắc thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà xong liền ra ngoài tìm ông Tô.


"Cháu sợ bác sẽ tổn thương con bé?" Ông Tô thừa dịp bà Tô còn đang ngủ mới đi xuống dưới gặp Nam Hướng Bắc. Ông cau mày nhìn người đứng trước mặt mình, trong giọng nói có chứa bất mãn, "Bác chỉ là muốn biết mấy năm nay nó đã trải qua thế nào."


"Cháu hiểu được tâm tình của bác, nhưng mà... nhưng mà chúng cháu cũng cần để ý đến tâm tình của Tô tỷ tỷ." Nam Hướng Bắc cắn môi, vẻ mặt khó xử, "Cho nên......"


Nghe Nam Hướng Bắc nói vậy, ông Tô lại trầm mặc, sau một lúc lâu thì khẽ thở dài nói tiếp. "Thôi được rồi, vậy thì vẫn theo như sắp xếp lúc trước đi, cháu nghĩ cách giúp cho bác nhìn xem tình trạng hiện tại của con bé như thế nào."


"Sao ạ?" Nam Hướng Bắc không nghĩ tới ông ấy vẫn chưa quên chuyện này, thấy vẻ mặt ông khẩn cầu nhìn mình, cô nhíu mày, do dự một lúc mới nhẹ nhàng gật đầu, "Cháu sẽ cố hết sức."


"Bác tin tưởng cháu." Ông Tô vỗ vai cô, trong lòng Hướng Bắc lại một mảnh nặng nề.


"Không có mở lòng nổi thì còn muốn giả thánh mẫu làm chi?" Cô nhớ tới lời Từ Nhiêu kích động nói với mình.


Dùng qua bữa sáng, trong lòng ngẫm nghĩ không biết mới sáng sớm Nam Hướng Bắc đã chạy đi đâu, biểu cảm Tô Hướng Vãn trông vẫn có vẻ bình thản nhưng lạnh lùng. Lúc nàng ra khỏi nhà, lại sực nhớ mình quên mang theo tài liệu đã duyệt xong ngày hôm qua, cho nên vừa vội vàng trở về vừa âm thầm mắng bản thân bởi vì cảm tình cá nhân mà làm ảnh hưởng đến công tác, cũng không ngờ mới đi tới cửa lại nhìn thấy Tô Lâm đang đẩy xe lăn cùng hành lý, vừa mới khép lại cửa nhà.


"Chị?" Tô Hướng Vãn dừng bước, kinh ngạc nhìn túi hành lý đặt trên đùi chị ấy, vẻ mặt lập tức thay đổi, "Chị đi sao?"


Vốn không nghĩ tới Tô Hướng Vãn vừa đi lại quay về, Tô Lâm cũng ngẩn ra, trong mắt có chút bối rối lóe qua, lại rất nhanh khôi phục vẻ mặt nhu hòa trước giờ, "Chị quấy rầy các em cũng lâu rồi."


"Vì sao vậy?" Tô Hướng Vãn khó hiểu hỏi, lại nhanh chóng ý thức được vì sao, "Là vì chuyện của em và Từ Tâm à?"


Biểu cảm trên mặt cứng đờ, Tô Lâm lộ ra nụ cười, bắt đầu có chút miễn cưỡng, "Em nghĩ nhiều rồi, chỉ là chị cảm thấy ở cùng các em không được thuận tiện lắm... Đôi khi nửa đêm bỗng nhiên có linh cảm, chị cũng không tiện thức dậy vẽ làm phiền cả nhà."


Tô Lâm cố gắng tìm lý do giải thích cho việc mình muốn chuyển ra ngoài, nhưng mà Tô Hướng Vãn không tin, nàng cau mày, chăm chú nhìn Tô Lâm, "Chuyện của em và em ấy, vấn đề trọng yếu vẫn là giữa tụi em với nhau, không liên quan đến chị."


Lúc đang nói, bên hàng hiên xuất hiện một người, nhìn thấy bộ dáng hai người như vậy thì lộ ra vẻ mặt thắc mắc hóng hớt. Tô Lâm thấy thế chỉ có thể âm thầm thở dài, "Chúng ta vào nhà hẵng nói tiếp."


"Ừm." Tô Hướng Vãn mở cửa ra, đẩy xe Tô Lâm đi vào, rồi đem hành lý này nọ trên chân chị đặt xuống đất.


"Vấn đề lớn nhất giữa tụi em, là em ấy luôn giữ trong lòng tâm sự của mình không chịu nói với em, mà chính em cũng tự cho là mình đúng, lúc nào cũng nghĩ bản thân rất hiểu em ấy." Đối mặt với chị gái, Tô Hướng Vãn không chút nào che giấu ý tưởng chân thật của mình. Mỗi lần nghĩ về biểu hiện của Nam Hướng Bắc ở đoạn thời gian trước kia, nàng đều cảm thấy bản thân thật sự là quá trì độn, vì sao không phát hiện một chút gì.


"Em đã luôn cho rằng tụi em đối với nhau là tín nhiệm, nhưng thật sự không nghĩ tới Từ Tâm em ấy lại không có cảm giác an toàn như vậy... Là em đã không quan tâm đến em ấy hay sao, có lẽ em phải chấn chỉnh lại bản thân mình rồi."


"Em chưa từng nghĩ tới nguyên nhân khiến em ấy bất an là gì sao?" Nghe nàng nói vậy, Tô Lâm nhẹ giọng mở miệng, trên mặt lại mang theo nét cười chua xót. "Chính là vì chị. Em ấy là người thiện lương, dựa vào bản tính của em ấy quả thật rất muốn cùng với em chăm sóc chị, bởi vì chị là chị gái của em... Nhưng mà, chị còn có một thân phận khác. Dù cho có nói rõ ràng thế nào đi chăng nữa, chuyện đã xảy ra giữa em và chị vẫn không thể xem như chưa từng xảy ra. Em ấy bất an cũng là bình thường, không phải vậy sao?"


Nhìn chị ấy cười khổ mà nói lời này, Tô Hướng Vãn cắn môi yên lặng.


"Huống chi, tuy rằng chị nói không muốn làm ảnh hưởng quan hệ của các em, nhưng mà hành động của chị cho tới nay vô hình trung vẫn có tác động đến các em." Tô Lâm bỗng hạ thấp thanh âm, siết lấy tay vịn xe lăn, "Chị vẫn còn ích kỷ muốn cùng em nói chuyện nhiều hơn mấy câu, muốn nhìn em nhiều hơn một chút..."


"Chị..." Tô Hướng Vãn kinh ngạc.


Tô Lâm cúi thấp đầu xuống, nhìn đôi chân của mình, ánh mắt sâu kín, thanh âm cũng có chút trầm thấp, "... đúng vậy, bản thân chị đã khẩu thị tâm phi đến mức lừa được luôn cả chính mình... Cái gì mà nói không ảnh hưởng đến các em, chỉ cần còn ở nơi này, chị đều là vô thức muốn phân tán đi sự chú ý của em."


Trong lòng run lên, Tô Hướng Vãn kinh ngạc nhìn chằm chằm. Sau một lát, nàng khẽ lắc đầu, "Em xin lỗi chị, chị Hai..."


Có lẽ theo ngay từ đầu sai lầm vẫn là ở nàng, nàng tự cho là Nam Hướng Bắc thật lòng mong muốn Tô Lâm dọn vào ở cùng, cũng tự mình cho rằng Tô Lâm không muốn đến là vì cố kỵ Nam Hướng Bắc sẽ ghen, mà chính mình lại quên có lẽ Nam Hướng Bắc chính là cố gắng vì mình suy nghĩ mới có thể làm như vậy, còn Tô Lâm chính là không muốn nhìn thấy nàng cùng Nam Hướng Bắc thân mật nên mới cự tuyệt. Nếu không phải bản thân mình tự cho là đúng, sự tình sẽ không phát triển cho tới mức này.


Một lần nữa ngẩng đầu lên, trên mặt Tô Lâm lộ ra nụ cười, miễn cưỡng nhìn vẻ mặt hối hận của Tô Hướng Vãn, ánh mắt vẫn như trước ấm áp, chị vươn tay ra, "Em lại đây."


Tô Hướng Vãn quay đầu, kinh ngạc nhìn chị, bước hai bước về phía chị, chậm rãi ngồi xổm xuống.


Tay chạm đến đầu Hướng Vãn, giống như lại nhìn thấy được cô gái trẻ tràn ngập sức sống khi xưa, vì để chọc mình cười mà đã ngồi xổm trước mặt mình, nụ cười trên mặt Tô Lâm ngày càng ấm hơn, cô vén tóc Hướng Vãn nhẹ vuốt ve, "Em hãy bình yên mà sống cùng Tiểu Bắc, ở chung thì mâu thuẫn lúc nào cũng sẽ có, vượt qua được thì sẽ ổn thôi."


Khóe mắt Tô Hướng Vãn có chút cay cay, nàng úp mặt vào chân Tô Lâm, trong lòng khổ sở vô cùng.


Từ khách sạn về nhà, Nam Hướng Bắc luôn luôn suy nghĩ về thỉnh cầu của ông Tô. Lúc cô quyết định lần này cần phải nói chuyện rõ ràng với Tô Hướng Vãn một phen, thì đẩy cửa ra lại thấy được hình ảnh Tô Hướng Vãn cùng Tô Lâm đang ôm nhau.


"Chị vẫn còn thương em, Hướng Vãn à." Cô nghe được thanh âm dịu dàng kia, "Vẫn chưa thể quên em được."


"Chị......"


"Cho nên chị......"


Cả thân mình cứng ngắc một lúc Nam Hướng Bắc mới ý thức được, cô căn bản không muốn nghe Tô Lâm muốn nói gì thêm với Hướng Vãn, không chút do dự cô xoay người đi ra ngoài. Động tác vội vàng gấp gáp, cánh cửa vì động tác của cô mà sập lại, phát ra một tiếng vang.


Cho nên chị quyết định dọn đi. Câu này chưa kịp nói hết, Tô Lâm đã nghe được tiếng cửa đóng sập lại, trong lòng giật thót, vội vàng đẩy Hướng Vãn, "Nhanh đi giải thích với em ấy."


Tô Hướng Vãn cũng đồng thời hiểu được, nàng vội đứng dậy bước đi hai bước lại dừng lại, xoay người nhìn vào mắt Tô Lâm, cắn chặt răng, gật đầu mà chạy đi.


Xuống đến dưới lầu Tô Hướng Vãn đã không nhìn thấy bóng dáng Nam Hướng Bắc, nàng khó khăn lấy điện thoại ra gọi, đáp lại bên kia là "Tu.. tu.." hai tiếng liền bị từ chối.


"Cái... Cái người ngu ngốc này!" Dậm chân một cái, liên tiếp nhiều chuyện xảy ra làm cho Tô Hướng Vãn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nàng nắm chặt di động đứng một mình bên cạnh bồn hoa trong tiểu khu, trong lòng một trận bế tắc.


Vì sao luôn luôn không kịp đem tâm tình của bản thân thổ lộ với đối phương, tại sao ngay lúc đã hạ quyết tâm thì lại luôn xuất hiện hiểu lầm mới cùng ngăn cách?


Đến tột cùng là trùng hợp hay vẫn là do tính cách không hợp nhau mà tất yếu xảy ra chuyện này?


Ở trên đường lớn chạy một hồi lâu, liền một mạch qua hai dãy phố, thời điểm dừng lại thì cả người đã đầy mồ hôi, Nam Hướng Bắc đưa tay quẹt mồ hôi đang không ngừng túa ra, gập người xuống thở hổn hển.


Di động trong túi không ngừng vang lên, ban đầu Nam Hướng Bắc ngay cả xem cũng chưa xem mà cứ thế từ chối cuộc gọi. Nhưng hiện tại dừng lại, trong lòng cô một trận hỗn loạn, bối rối bắt máy.


Tuy rằng cô bỏ chạy một đường, nhưng mà với cảnh tượng mới vừa thấy, trong TV tiểu thuyết rất hiếm gặp thì cuối cùng cũng đều là hiểu lầm, cho nên Nam Hướng Bắc nghĩ, có phải cũng chỉ là hiểu lầm của mình không.


"Em trở về đi, chị có thể giải thích với em." Bên kia đầu dây Tô Hướng Vãn nói.


"...... Được." Vì thế Nam Hướng Bắc lại không tiền đồ mà đáp ứng, cho dù ngay lúc chạy ra khỏi nhà cô đã nghĩ là mình sẽ không bao giờ chịu đựng nữa.


Mang theo cảm xúc tiêu cực, Nam Hướng Bắc lại một đường cũ chạy trở về. Thời điểm bước vào cổng tiểu khu, cô nhìn thấy Tô Hướng Vãn đang đứng ở bên cạnh bồn hoa nhìn mình.


Tuy rằng trong lòng có chút oán hận, Nam Hướng Bắc vẫn chầm chậm hướng về phía nàng đi qua. Mãi cho đến khi đứng trước mặt Tô Hướng Vãn, cô mới gục đầu xuống không nói lời nào, thật giống như là đang chờ phán quyết cuối cùng của nàng.


"Cũng đến lúc rồi." Tô Hướng Vãn nhẹ giọng nói.


Ngẩng đầu nhìn Tô Hướng Vãn một cái, cô tiến một bước về phía nàng. Không đợi cô nói gì, Tô Hướng Vãn đã ôm lấy cô.


"Chị ấy đã quyết định chuyển đi rồi." Nam Hướng Bắc nghe được giọng Tô Hướng Vãn mang theo thở dài thầm thì bên tai, "Em sẽ không còn... hiểu lầm chị và chị ấy nữa."


Không biết vì cái gì, cái người ngày xưa cái gì cũng nhường nhịn Tô Hướng Vãn, cái gì cũng đều thay Tô Hướng Vãn suy nghĩ, bây giờ nghe đến những lời này, trong lòng đột nhiên bốc lên lửa giận.


Cô từ trong cái ôm Hướng Vãn tránh đi, thối lui một bước về sau, dùng một loại ánh mắt có chút xa lạ nhìn nàng, "Những lời này là có ý gì?"


"Cái gì là có ý gì?" Tô Hướng Vãn mông lung không rõ.


"Ý của chị là em bức Tô tỷ tỷ rời đi sao?" Nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy câu nói kia của Tô Hướng Vãn chất chứa ý tứ như vậy, vẻ mặt Nam Hướng Bắc dần trở nên nghiêm trọng. Khác với những lần cảm thấy khổ sở ủy khuất, lúc này đây trong lòng Nam Hướng Bắc chỉ cảm thấy một cơn thịnh nộ càng lúc càng dữ dội.


"Chị nói những lời đó lúc nào?" Tô Hướng Vãn cảm thấy hiện tại bản thân mình không cách nào hiểu được suy nghĩ của Hướng Bắc. Nàng nhìn Nam Hướng Bắc chăm chú, không hiểu được cũng như cảm thấy người trước mặt này thật xa lạ, "Em vì sao nhất định phải cố tình gây sự như vậy?"


"Em cố tình gây sự?" Nam Hướng Bắc nở nụ cười, cô gật gật đầu, xoay người, sải bước đi về phía cổng tiểu khu, mà Tô Hướng Vãn nhìn bóng dáng của cô càng lúc càng xa, một chút ý định gọi cô trở lại đều không có.


Từ khi mới quen biết mãi đến khi mến nhau rồi yêu nhau cuồng nhiệt, trong mắt của nhau luôn nhìn thấy điều tốt đẹp của đối phương. Nhưng cho đến khi trong cuộc sống bắt đầu tràn ngập hình ảnh của đối phương ở khắp nơi, đến khi bắt đầu nhìn thấy những điểm trái ngược, thế giới quan cùng giá trị quan bắt đầu bất đồng, thậm chí ngay cả phương thức tự vấn khi xảy ra vấn đề cũng không còn giống nhau nữa, thì cặp đôi yêu nhau liệu còn có thể tiếp tục đồng hành với nhau nữa hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.