Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 102:




Trên mặt Tô Hướng Vãn nhìn không ra cảm xúc, nàng đứng trước mặt Nam Hướng Bắc, mím chặt môi nhìn cô, không nói một lời.


Nam Hướng Bắc nói xong lời kia, nâng tay lau nước mắt, cau mày cố gắng nén khóc, hít hít cái mũi, thoạt nhìn có chút đáng thương.


"Còn gì nữa?" Tô Hướng Vãn rốt cuộc mở miệng, thanh âm nàng thật nhẹ, bên trong thấy rõ mệt mỏi, "Em còn giấu trong lòng điều gì nữa, giờ nói ra hết đi."


Bởi vì thái độ của nàng như vậy mà thân mình run lên, Nam Hướng Bắc nhìn nàng một cái, thấy mặt nàng bình tĩnh, Hướng Bắc vừa rồi mới hùng hùng hổ hổ lập tức xìu xuống.


"Tại sao em cứ giữ trong lòng đến khi chính mình chịu không nổi nữa mới chịu nói cho chị biết em cảm thấy khổ sở?" Tầm mắt dời đi không nhìn cô, Tô Hướng Vãn cắn môi, biểu cảm rốt cuộc có biến hóa, "Là do thái độ của chị làm cho em cảm thấy không thể nói ra suy nghĩ trong lòng sao?"


"Em..." Người vốn đang cảm thấy đau khổ nghe được nàng nói như vậy, nhất thời ngây người, há miệng muốn giải thích cho bản thân, lại nói không ra lời.


"Là tại chị quá tự cao." Tô Hướng Vãn cười cười, miệng lại câu lên một nét cười chua xót, "Chị tự cho là mình rất hiểu em, kết quả em lại ẩn giấu nhiều tâm sự như vậy mà không nói với chị."


Cúi đầu, Nam Hướng Bắc nhìn chăm chăm sàn nhà, cau mày thật chặt, cô nghĩ đến lời Hướng Vãn nói, trong lòng hỗn loạn không thôi.


"Thôi, cả hai chúng ta hãy suy nghĩ lại cho thật kỹ, ngẫm lại tất cả những chuyện gần đây, cùng với những lời muốn nói đang chất chứa trong lời đều nghĩ cho kỹ càng." Tô Hướng Vãn khẽ thở dài nói xong, "Hiện tại cảm xúc của chị và em đều bất ổn, đợi trong lòng bình tĩnh lại rồi sẽ nói chuyện, được không?"


Nam Hướng Bắc ngẩng đầu lên, mắt chăm chú nhìn nàng vài giây rồi nhẹ nhàng gật đầu.


---


"Vậy rồi sao? Giờ em nghĩ gì?" Buổi chiều cùng ngày, Từ Nhiêu chống cằm nhìn người trước mặt tinh thần sa sút, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Nếu nàng đã nói như vậy, tốt hơn hết là em nên ngẫm kỹ xem muốn nói cái gì."


Nằm úp vào bàn, Nam Hướng Bắc cau mày. Sau một lúc lâu, thanh âm nặng nề, "Em không biết phải nói như thế nào."


"Có cái gì mà không biết? Em nghĩ thế nào thì nói thế ấy." Vẻ mặt Từ Nhiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Đừng có mà không tiền đồ như vậy được không? Em tốt xấu gì cũng từng phục vụ trong quân đội mà!"


"Lúc trước là chính em nói không ngại Tô tỷ tỷ ở chung nhà, cũng chính em chạy tới thuyết phục chị ấy dọn đến." Nam Hướng Bắc thanh âm buồn bã, ngón tay di di trên bàn, "Kết quả em lại không thoải mái như đã nghĩ......"


"Cảm thấy thật mất mặt chứ gì?" Từ Nhiêu nhíu mày, cũng học Hướng Bắc nằm úp sấp trên bàn, cùng một độ cao với Nam Hướng Bắc, nhìn cô nói, "Nam Hướng Bắc, em có thể đừng vô dụng như vậy hay không?"


"Em......"


"Làm bạn gái của em đúng thảm." Từ Nhiêu phóng một ánh mắt xem thường, "Không có mở lòng nổi thì còn muốn giả thánh mẫu làm chi?"


Xoay đầu qua, bởi vì câu nói có chút khó nghe của Từ Nhiêu mà nhăn nhó, Nam Hướng Bắc trầm mặc trong chốc lát, thanh âm càng nhẹ, "Nhưng lúc ấy em thật lòng nghĩ Tô tỷ tỷ cần người chăm sóc mà..."


"Em......" Lúc này Từ Nhiêu cũng hết nói nổi, cô chỉ chỉ Nam Hướng Bắc, "Đáng đời! Em cút đi uống rượu đi, phiền chết được!"


"Cơ trưởng." Nam Hướng Bắc hữu khí vô lực kêu cô một tiếng, "Chị không nói tới chuyện yêu đương, có phải bởi vì yêu đương mệt mỏi quá không?"


"Yêu đương thì không phiền." Từ Nhiêu đứng dậy, lười nhác vặn thắt lưng, lại liếc nhìn Hướng Bắc một cái, "Cùng nhau trải qua một đời mới có vẻ mệt."


Nam Hướng Bắc giật mình, lại sau một lúc lâu mới đứng dậy, tay cào cào tóc, "Nói chuyện yêu đương không phải là muốn cùng bên nhau cả đời sao?"


"......" Từ Nhiêu vẻ mặt biến hóa, tiếp theo nhìn chằm chằm Nam Hướng Bắc thật lâu, đột nhiên chống hai tay lên mặt bàn. Từ trên nhìn xuống Nam Hướng Bắc, khóe môi cong lên, "Em thật sự là ngây thơ đáng yêu cực kỳ đó Hướng Bắc. Thôi thì dứt khoát chia tay Tô Hướng Vãn đi, đi theo chị, để chị đây cho em biết rốt cuộc nói chuyện yêu đương với bên nhau cả đời có gì khác biệt."


Đầu tiên là trợn to mắt, tiếp theo vội vàng lắc đầu kịch liệt, không rõ rốt cuộc là không muốn chia tay Hướng Vãn, hay là không muốn đi theo Từ Nhiêu, hay cái nào cũng không chịu, tóm lại trên mặt Nam Hướng Bắc viết rõ hai chữ kinh hoàng, làm cho Từ Nhiêu càng cười xán lạn, cuối cùng đưa tay vỗ vỗ đầu Nam Hướng Bắc. Từ Nhiêu đang định nói cái gì đó, dư quang ánh mắt liếc đến một cô gái ngồi xe lăn vừa vào cửa quán, tay cô dừng động tác.


Tô Lâm là ngẫu nhiên đi qua quán cà phê này, cách cửa kính nhìn thấy Nam Hướng Bắc và Từ Nhiêu tựa hồ khá thân mật, trong lòng nàng giật thót nên mới muốn tiến vào xem đây là chuyện gì.


Vốn không phải nàng lo lắng Nam Hướng Bắc có tâm tư gì đối với người khác, nàng chỉ là cảm thấy em ấy thiện lương như vậy sẽ dễ mềm lòng mà bị người khác dây dưa.


Phát hiện biểu cảm trên mặt Từ Nhiêu trở nên nghiêm túc, Nam Hướng Bắc theo tầm mắt quay lại, thấy Tô Lâm cô cũng sửng sốt, mãi đến khi chị ấy đến trước mặt cô mới phản ứng lại hô một tiếng Tô tỷ tỷ.


Tô Lâm nhu hòa cười với cô, tầm mắt rơi xuống Từ Nhiêu. Từ Nhiêu không chút nào trốn tránh mà đối diện nàng, tiếp theo khóe miệng giương lên, lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ.


Cảm thấy không khí biến đổi, Nam Hướng Bắc định mở miệng nói cái gì đó, lại vì bản thân ăn nói vụng về, mới nói quanh co vài câu thì di động vang lên. Cô mở điện thoại thấy là ông Tô gọi đến liền cáo lỗi chạy đi tiếp cuộc gọi.


"Tôi đã gặp qua cô." Tô Lâm thanh âm vẫn ôn hòa mềm mại như trước.


"Ừm." Từ Nhiêu gật đầu một cái, nhấc chân bắt chéo đánh giá nàng, "Ở sân bay Colombia, lúc cái tên ngốc kia giúp cô nhặt hạt châu, tôi có thấy."


"Cái tên ngốc kia..." Tô Lâm vô thức lặp lại cụm từ này, tựa hồ nhớ tới cách nói quen thuộc của ai đó, nàng nhìn chằm chằm Từ Nhiêu, ánh mắt có chút thay đổi. Vài giây sau, lại chậm rãi mở miệng, "Tiểu Bắc em ấy có người yêu rồi."


"Tô Hướng Vãn cũng đã có người yêu." Từ Nhiêu thản nhiên đáp trả.


Sắc mặt Tô Lâm biến đổi, ngừng một lát mới nói, "Hai người họ rất tốt."


"Phải vậy không? Tôi còn không biết đấy." Từ Nhiêu vẫn tươi cười có vẻ khoái chí, sắc bén nhìn Tô Lâm, cười đến mắt cũng nheo theo, "Đương nhiên còn muốn cảm tạ cô, cảm tạ cô giúp tôi một cơ hội."


"Cô......" Tô Lâm rốt cuộc không thể duy trì được vẻ mặt ôn nhu nữa, nàng nhíu mày nhìn Từ Nhiêu một lúc lâu, "Tôi chưa bao giờ có ý định chen vào giữa hai em ấy."


"Nói thật dễ nghe." Từ Nhiêu nhếch miệng, "Người khẩu thị tâm phi tôi gặp nhiều rồi, người khẩu thị tâm phi đến mức cuối cùng lừa gạt luôn chính bản thân mình cũng không ít."


Nghe ra ẩn ý trong lời nói của người đối diện, Tô Lâm trầm mặc, nàng nhìn chằm chằm Từ Nhiêu một hồi lâu mới chuyển động xe lăn, xoay người hướng cửa quán cà phê mà đi, trong ánh mắt lộ ra tia trầm trọng.


Đến khi Nam Hướng Bắc tiếp xong điện thoại của ông Tô quay trở lại quán cà phê thì Tô Lâm đã không còn ở đó.


"Hơ? Tô tỷ tỷ đâu?" Nam Hướng Bắc kỳ quái hỏi Từ Nhiêu, Từ Nhiêu cà lơ phất phơ cầm ly cà phê lắc lắc, "Tô tỷ tỷ, thân mật quá nhỉ."


"......" Biết chị ấy lại đang châm chọc mình, Nam Hướng Bắc không nhiều lời. Cô đang nghĩ tới lời ông Tô vừa nói qua điện thoại, lại bối rối một hồi.


"Bác muốn gặp Tô Lâm, cháu giúp bác sắp xếp được không?"


Theo lý thuyết, sự cố mới hồi sáng khiến cho Nam Hướng Bắc cũng không muốn để cho Tô Lâm gặp mặt ông bà Tô. Bộ dáng mặt mày Tô Lâm không còn chút máu cô cũng đã chứng kiến. Nhưng mà nghĩ đến thanh âm đau khổ cầu xin của ông Tô trong điện thoại, cô lại mềm lòng.


Từ Nhiêu nói đúng, tính tình của mình như vậy, quả nhiên là không tốt chút nào.


Đến bây giờ Nam Hướng Bắc đã nhớ không ra con người trước kia của mình đã từng thế nào, thời còn ở đại học hàng không, bản thân làm cái gì cũng đều dứt khoát kiên quyết không chút do dự.


Bởi vì ý nghĩ này của mình mà tâm tình Nam Hướng Bắc lại hạ thấp thêm một chút. Kỳ thật cô muốn nói chuyện rõ ràng với Tô Hướng Vãn, muốn đem hết ý nghĩ cùng rối rắm trong lòng nói ra với nàng. Thật lòng cô cảm thấy việc Tô Lâm dọn về ở cùng không có gì là không đúng, nhưng mà trong lòng cũng quả thật bởi vì Tô Lâm dọn vào mà không thoải mái. Còn thì sau khi Tô Hướng Vãn biết được sẽ nghĩ thế nào, cô đã không còn muốn lo nghĩ nhiều thêm.


---


"Bác gái, con muốn xin nghỉ vài ngày." Vào lúc này, cũng không biết tâm tư Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn đối mặt với Bắc Đường Lạc Anh khí tràng cường đại, bình tĩnh nói.


"Lý do?" Bắc Đường Lạc Anh nhìn nàng, biểu tình không thay đổi, thản nhiên như trước.


"Con và... Tiểu Bắc, hiện tại có chút trục trặc, con nghĩ là..." Tô Hướng Vãn mở miệng, song Bắc Đường Lạc Anh cũng không cho nàng cơ hội nói hết, "Chuyện tình cảm cá nhân vốn không nên để ảnh hưởng đến công tác."


Tô Hướng Vãn lập tức im lặng, Bắc Đường Lạc Anh tiếp tục lạnh giọng, "Nếu ai trong đây cũng giống con thì tập đoàn sẽ dừng hoạt động hay sao? Mỗi một người thất tình đều cũng sẽ đến xin nghỉ phép?"


"Tình cảm cá nhân và đời tư, cùng với công tác là phải cân bằng, bản thân phải biết tự mình thu xếp, chứ không phải xảy ra vấn đề thì lựa chọn hy sinh một trong hai, đây là biểu hiện trốn tránh trách nhiệm."


"Được rồi, đơn nghỉ phép này bác không duyệt, con đi ra ngoài đi."


Bị răn dạy xong, Tô Hướng Vãn có chút bất đắc dĩ từ văn phòng ra về. Nàng đứng trong thang máy nhìn con số từng chút thay đổi, nhớ tới câu nói kia của Nam Hướng Bắc cùng với vẻ mặt trong lúc đó, ngực đau xót không thôi.


Em ấy rõ là đồng ý, nhưng mà mình cũng nhìn ra cảm giác do dự của em ấy, cho nên chuẩn bị làm cho em ấy vui lên, vì sao sự tình lại tiến triển thành ra cục diện như bây giờ? Là do mình quá tự phụ hay đúng là thật sự bản thân mình không đủ yêu Hướng Bắc?


Một đêm này, cả hai người như trước không nói với nhau lời nào. Bởi vì cả hai vẫn đang rối rắm tại con đường tình cảm mờ mịt phía trước, vẫn chưa thể vén lên màn mây đang che khuất bầu trời quang đãng.


---


"Dì hai, sao dì lại xếp quần áo?" Tô Vị Tích ngồi trong phòng, không biết Bắc Bắc và mami của mình đang giận nhau. Bé con ngồi bên giường, nhìn Tô Lâm đang lấy quần áo trong tủ xếp vào vali, vẻ mặt khổ sở, "Dì hai không muốn ngủ cùng Tiểu Tích nữa sao?"


Động tác Tô Lâm thu thập quần áo dừng lại, một chút do dự chợt lóe lên trong mắt, quần áo còn cầm trong tay được bỏ vào hành lý, tiếp theo nàng xoay người qua, lăn xe đến trước mặt Tiểu Tích. Tô Lâm nhìn bé con trước mặt đang hơi mếu cái miệng nhỏ nhắn, rưng rưng nước mắt, nàng lộ ra nụ cười dịu dàng, "Mai mốt dì sẽ trở về thăm Tiểu Tích nha ~".


"Nhưng mà......" Tô Vị Tích miệng mếu máo, nước mắt như hạt đậu rốt cuộc rớt xuống, cô bé hút hít mũi, đưa bàn tay nhỏ xíu lên lau mặt, nhưng không có nói gì nữa. Một lát sau bé con mới nói tiếp, "Mami nói, Tiểu Tích vẫn còn nhỏ, cho nên Tiểu Tích sẽ ngoan ngoãn nghe lời, dì hai nhớ phải trở về thăm Tiểu Tích."


Tô Lâm đưa tay vuốt đầu bé con, ánh mắt càng thêm nhu hòa, ánh sáng trong đôi mắt lại ở chỗ sâu nhất mà ẩn giấu một chút đau xót, "Được, dì sẽ đến thăm con."


Dừng một chút, nàng lại tiếp tục nói, "Con ở nhà ngoan ngoãn nghe lời mami và Bắc Bắc nhé."


"Dạ!" Tô Vị Tích dùng sức gật mạnh đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.