Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 100:




Không đành lòng từ chối thỉnh cầu của ông Tô, Nam Hướng Bắc cuối cùng vẫn là đáp ứng, quyết định tìm cơ hội cho ông đứng từ xa nhìn Tô Lâm một cái.


"Bác trai muốn khi nào sẽ đi thành phố Z?" Trong lòng Hướng Bắc kỳ thật vẫn do dự, nhưng đã nói ra lời đồng ý, cô cũng không muốn thay đổi, chỉ có thể thấp giọng nói, "Đến lúc đó cháu đi đón bác."


"Vậy ngay hôm nay đi." Ông Tô trả lời không chút chần chờ, "Chút nữa không phải cháu sẽ bay về thành Z sao, bác đi cùng cháu."


Nam Hướng Bắc ngẩn ra, sau khi kịp phản ứng lại mới khẽ gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho nhân viên sân bay mà cô quen biết hỏi chuyến bay hôm nay còn ghế không, nhận được hồi đáp thì nhíu mày.


"Bác trai, chuyến bay hôm nay đã hết chỗ." Cúp điện thoại, Hướng Bắc có chút áy náy nói với ông Tô.


"Hôm nay không còn chuyến nào bay đi thành phố Z nữa sao?"


"Có, nhưng mà trễ lắm, đến thành phố Z cũng phải hơn mười một giờ, bác vẫn nên đợi chuyến sáng mai thì hay hơn." Biết ông Tô nóng lòng, Hướng Bắc mềm giọng khuyên nhủ, "Vả lại buổi tối sau mười một giờ, cháu cũng không có cách nào nói Tô tỷ tỷ theo cháu ra ngoài được."


Kiểu gì cũng không thể mang ông Tô đến Tô gia hay đưa đến phòng tranh trực tiếp gặp Tô Lâm được, cho nên Hướng Bắc đã nghĩ ra cách, chỉ cần tìm cái cớ hẹn Tô Lâm đi ra ngoài, như vậy ông Tô có thể đứng từ xa mà nhìn con gái nuôi của ông.


"Cũng tốt." Ông Tô gật đầu, nghĩ một lúc lại nói, "Vậy cháu giúp bác đặt vé chuyến sớm nhất sáng mai."


"Vâng." Nam Hướng Bắc đáp ứng, "Ngày mai là ngày cháu bắt đầu nghỉ phép, đến lúc đó sẽ đi đón bác."


"Ừ."


Giúp ông Tô đặt vé máy bay xong, Hướng Bắc ở lại nhà ông bà Tô ngơ ngác một lát, mắt thấy thời gian cũng không sớm liền đứng dậy cáo từ đi đến sân bay. Ông Tô ngồi một mình một người trong phòng khách ngẫm nghĩ những chuyện đã qua, thỉnh thoảng lại phát ra mấy tiếng thở dài.


---


Lúc Hướng Bắc về nhà, trong nhà vẫn chỉ có Tô Lâm cùng Tô Vị Tích, hôm nay Hướng Vãn cũng có lịch bay, máy bay đến sáng sớm ngày mai mới đáp xuống thành phố Z.


Nam Hướng Bắc tính toán qua thời gian, Hướng Vãn tầm khoảng hơn sáu giờ sẽ về tới sân bay, sau khi tiễn xong hành khách và họp tổng kết xong cũng khoảng hơn bảy giờ, lúc đó chuyến bay của ông Tô từ thành phố S mới hạ cánh xuống đây, hai người sẽ không chạm mặt.


Tuy là trong đầu tính toán như vậy nhưng trong lòng cô vẫn bứt rứt không yên, trong thâm tâm cô biết Hướng Vãn tuyệt đối không đồng ý mình làm như vậy.


"Tiểu Bắc." Hiện tại Tô Lâm cũng gọi cô như vậy, thật giống như chị gái thân thiết nhà bên, vẻ mặt ôn nhu, trên mặt luôn mỉm cười dịu dàng, đôi mắt sáng ngời trong suốt kia tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người, cũng có thể xoa dịu đi nỗi bất an trong lòng người khác.


Nam Hướng Bắc đang ngẩn người lập tức phục hồi tinh thần lại, lúc này mới ý thức được bản thân mình thế mà lại đứng trong phòng khách ngơ ngác nhìn Tô Lâm hồi lâu.


"Mệt lắm phải không, làm sao lại đứng ngơ ngác ở đó vậy, em nhanh đi tắm rửa nghỉ ngơi đi." Tô Lâm lúc này đang dạy Tô Vị Tích vẽ, rất nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn Nam Hướng Bắc cũng tràn đầy thân thiết.


Trong lòng giật thót, trong đầu chợt lóe qua câu chuyện ông Tô kể, Nam Hướng Bắc không tin nổi cái người quyết tuyệt lại cấp tiến kia trong miệng ông Tô lại là Tô Lâm, chị ấy là người yếu đuối và ôn nhu tốt đẹp thế cơ mà.


"Làm sao lại nhìn chị như vậy?" Bị ánh mắt Nam Hướng Bắc nhìn có chút kỳ quái, Tô Lâm đưa tay vén sợi tóc, "Có chuyện gì muốn nói với chị à?"


"Không!" Nam Hướng Bắc như thể phản xạ có điều kiện bật thốt lên, tiếp theo cảm thấy phản ứng của mình hơi bất thường, vội vàng mở miệng nói, "Không, không có gì, chị dạy Tiểu Tích vẽ đi, em đi tắm rửa."


Trên mặt vẫn dịu dàng như trước, Tô Lâm gật nhẹ, nhìn bộ dạng Nam Hướng Bắc giống như là hoảng hốt chạy trốn, trên mặt lộ ra nét đăm chiêu.


Ban đêm, tắm rửa xong vốn là nên lên giường lập tức ngủ, nhưng Nam Hướng Bắc bởi vì trong lòng có tâm sự mà cứ nằm trên giường trằn trọc hồi lâu cũng chưa vào giấc được.


Cô ngồi dậy, nhìn chiếc móc khóa nho nhỏ hình cổ cầm mà Tô Hướng Vãn đặt ở đầu giường, ánh mắt mông lung nhớ tới đoạn thời gian cô và Tô Hướng Vãn mới quen.


Thời điểm đó, tuy chưa ở cùng Tô Hướng Vãn nhưng mà cảm giác vui vẻ hơn nhiều so với hiện tại.


Tình yêu quả thực phải có ngọt có khổ, có phải lúc trước bản thân mình đã được hưởng thụ đủ ngọt ngào, cho nên bây giờ phải chịu khổ... Nếu như vậy còn Tô Lâm thì sao, trong tình yêu trước giờ chị ấy đều là người khổ sở...


Tựa như không còn chút sức lực nào, Hướng Bắc ngã xuống giường, trùm chăn lên đầu, không muốn bản thân suy nghĩ những chuyện làm người ta đau đầu khổ sở thế này nữa.


---


Sáng hôm sau, Nam Hướng Bắc thức dậy chuẩn bị bữa sáng, sau khi dùng bữa thì lái xe đưa Tô Vị Tích đến nhà trẻ, tiếp theo về nhà muốn xem xem Tô Hướng Vãn đã về chưa.


Nhưng mà trong nhà chỉ có Tô Lâm, chị ấy hôm nay cũng không định đi gallery, có bức họa chị muốn hoàn thành trong phòng Tô Vị Tích.


Thấy Tô Hướng Vãn chưa về, trong lòng Nam Hướng Bắc lập tức bồn chồn, sợ một lúc nữa đến sân bay đón ông Tô sẽ chạm mặt nàng. Vì thế cô gọi cho Tô Hướng Vãn, cũng may không có nghe thấy âm báo tắt máy của cái giọng tổng đài lạnh như băng kia.


Điện thoại một lát sau mới thông, Nam Hướng Bắc khẽ gọi một tiếng "Đại sư tỷ", trong tay Tô Hướng Vãn đang cầm một tập tài liệu lật xem, nghiêng đầu kẹp điện thoại, "Từ Tâm, tối nay chị mới về được, đang ở bên chỗ bác gái, em đừng lo."


Nam Hướng Bắc ngẩn ra, thế mới biết thì ra lý do Tô Hướng Vãn chưa về nhà là vì từ máy bay xuống đã lập tức đi qua chỗ tập đoàn của mẹ. Chân mày liền nhíu chặt, "Chị vừa mới xuống máy bay không bao lâu, sao còn đi qua chỗ mẹ làm gì? Mau về nhà ngủ."


"Được rồi." Nghe được cái giọng vội vàng lại mang theo ngữ khí đau lòng, trên gương mặt mỏi mệt của Tô Hướng Vãn lộ ra nét cười yếu ớt, "Chị xử lý xong việc sẽ về, em ở nhà chờ chị, ngoan."


"Không được, chị... Giờ khắc này Nam Hướng Bắc tạm thời buông xuống chuyện rối rắm trong lòng, thầm nghĩ khuyên Hướng Vãn nhanh về nhà nghỉ ngơi, nhưng mà cô chưa kịp mở miệng thì Hướng Vãn đã cắt lời, "Thôi không nói nữa, chị còn có việc, tối nay gặp."


"......" Nam Hướng Bắc thở dài, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu, "Về sớm một chút."


"Ừ."


Sau khi cúp điện thoại, Nam Hướng Bắc ngồi thần thừ nhìn tivi trong phòng khách, có mấy lần cô nhịn không được đi đến phòng Tiểu Tích, hiện tại cũng là phòng Tô Lâm. Cửa đang mở, Hướng Bắc có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Tô Lâm ở bên trong.


Người phụ nữ đang ngồi xe lăn kia đưa lưng về phía cô, tay cầm bút, chuyên chú vẽ vẽ trên mặt bàn vẽ, xung quanh chị ấy vô cùng im ắng, chị dường như đang ở trong thế giới riêng vô cùng tốt đẹp của mình.


Đứng ở cửa quan sát bất giác có chút ngây người, đợi đến lúc phục hồi tinh thần lại, Nam Hướng Bắc nhớ tới lời kể của ông Tô, cô cắn môi, vẫn không dám tin người hiền dịu như chị ấy lúc trước lại có thể bởi vì Tô Hướng Vãn quyết định đi du học mà đem nàng trói lại đến ba ngày, thậm chí muốn cùng chết với Tô Hướng Vãn.


Lắc lắc đầu, tạm dứt bỏ ý niệm này trong đầu, Nam Hướng Bắc nói với Tô Lâm một tiếng mình có việc đi ra ngoài, liền ra khỏi nhà, đi sân bay đón ông Tô.


---


Cầm trong tay một ít tài liệu từ tập đoàn đi ra, Tô Hướng Vãn mệt mỏi xoa huyệt Thái Dương, thầm nghĩ bây giờ về nhà là có thể ngủ một giấc thật ngon.


Tốt nhất là có thể ôm cái tên ngốc nghếch kia cùng ngủ, Tô Hướng Vãn vừa nghĩ như vậy liền bất giác lộ ra nụ cười ôn nhu có chút ngọt ngào, mặt mày tươi tỉnh làm cho người lái xe nhìn nàng qua kính chiếu hậu ngây cả người.


Lúc vào đến tiểu khu, xuống xe, nghĩ Nam Hướng Bắc mấy ngày tiếp theo đều ở nhà, tâm tình Tô Hướng Vãn không kiềm được vui sướng lâng lâng. Nhưng khi nàng lên lầu, lại nghe đến một thanh âm vô cùng quen thuộc, là cái giọng chanh chua lại vô cùng có tính đả thương người:


"Mày làm hại Hướng Vãn còn chưa đủ sao? Đi thì đi luôn đi, còn trở về tìm nó làm gì nữa?!"


Tâm giật thót, Tô Hướng Vãn vội vàng bước vào, ánh vào mi mắt là bộ dáng mẹ nàng mặt mày tức giận chỉ vào Tô Lâm. Tô Hướng Vãn hít một hơi lạnh, chân cực nhanh chắn trước người Tô Lâm, nhìn thẳng vào mặt người mẹ đang xanh xám mặt mày của mình, "Mẹ!"


Bà Tô nói ra câu kia xong bỗng dưng có chút hối hận, vì lúc này bà mới hoàn toàn nhìn thấy tình trạng hiện tại của Tô Lâm, con bé sao lại ngồi xe lăn...... Bà Tô trong lòng run lên một cái, lại nhìn đến con gái ruột kia trên mặt rõ ràng mang theo phòng bị, ngay lập tức lý trí lại bị che mờ, "Như thế nào? Còn muốn che chở cho nó? Sao tao lại sinh ra đứa con gái như mày, thật sự là tức chết mà!"


Từ sân bay đón ông Tô ra, Nam Hướng Bắc liền đưa ông đến một quán trà, gọi cho ông một chút cơm trưa và tuần trà, hẹn giờ với ông sẽ đưa Tô Lâm đến gần đây. Xong xuôi mới vội chạy về nhà.


Nhưng mà làm Nam Hướng Bắc không ngờ tới, trong lúc cô đang suy nghĩ làm sao để hẹn Tô Lâm ra ngoài, cô lại thấy được hình ảnh Hướng Vãn cùng với bà Tô đang giằng co trước nhà. Còn Tô Lâm thì đang ngồi trên xe lăn, ngay phía sau Tô Hướng Vãn, cả gương mặt đều tái nhợt, một chút huyết sắc cũng không có.


"Bác gái, sao bác lại ở đây?" Nam Hướng Bắc theo bản năng lên tiếng gọi, mấy người lập tức đồng loạt quay đầu lại nhìn cô. Tô Hướng Vãn nghe thấy lời của cô đột nhiên nghi hoặc cái gì, không nhịn được mím lại môi mỏng.


"Tôi là đến nhìn xem cái ngữ yêu tinh hại người này." Bà Tô vẫn chưa chịu buông tha, "Cái loại đàn bà này đã gây họa cho Hướng Vãn, bây giờ lại còn muốn hại tới cháu, tôi là muốn xem nó rốt cuộc muốn thế nào!"


"Bác, bác gái à..." Lòng giật thót, Nam Hướng Bắc nhận ra ánh mắt Tô Hướng Vãn nhìn mình đã trở nên sắc bén, cô vội vàng đi tới, hạ giọng cố gắng khuyên bà Tô. Cũng may thái độ bà Tô đối với cô nay đã thay đổi rất nhiều, cuối cùng vẫn là chịu nghe Nam Hướng Bắc khuyên giải, cùng cô rời đi. Trước khi đi, lại vẫn không quên liếc mắt nhìn Tô Lâm một cái, cái liếc mắt kia bên trong có chút phức tạp.


Tô Hướng Vãn nhìn thân ảnh Nam Hướng Bắc cùng bà Tô dần dần biến mất trong tầm nhìn, răng cắn chặt môi, tay run lẩy bẩy, trong đầu nàng quanh quẩn lời nói hồ đồ không phân rõ phải trái của mẹ mình.


"Cái loại đàn bà này đã gây họa cho Hướng Vãn, bây giờ lại còn muốn hại tới cháu."


Trong đầu nàng không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, lòng đau đớn không thôi. Tô Hướng Vãn tuyệt không muốn nghĩ tới, rốt cuộc Nam Hướng Bắc đã nói gì với mẹ mình mà có thể khiến cho bà buông ra những lời độc ác như thế này...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.