Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)

Chương 96: Hội đèn lồng (2)




Edit: Loan Sung viện
Beta: Giang Hiền tần
Thọ Vương tức giận túm cánh tay của tiểu công chúa làm vòng bạc trên tay nàng va vào nhau tạo ra những tiếng leng keng, mất kiên nhẫn lên tiếng: "Không khách khí với ngươi thì khách khí với ai, đừng có gặp ai cũng nhận là người quen."
Thần sắc của tiểu công chúa có chút ủy khuất, chẹp miệng lẩm bẩm vài câu. Trong ánh mắt mang vẻ uể oải nhưng không được bao lâu thì khuôn mặt nàng đã tươi tỉnh trở lại, đôi mắt to trong suốt trộm liếc Thọ Vương một cái, mím môi cười thầm.
Đây là lần đầu tiên hắn cầm tay nàng, thông thường khi nàng muốn cầm tay thì đều bị hắn tránh thoát.
Lúc này, Tiểu Thừa Cảnh bị hoàng đế ôm vào lòng cũng đã xoay người lại, tò mò đánh giá vị hoàng thúc này của hắn. Hắn hết nhìn hoàng đế, rồi lại nhìn Thọ Vương, ngây thơ nói: "Thật giống nhau nha."
Tuy hắn không nói là ai nhưng bọn họ đều ngầm hiểu người mà hắn nhắc đến, nhất thời cả bốn người ở đây đều cười vang.
" Giống nhau chỗ nào." Thọ Vương chỉ nốt ruồi trên cằm: "Cái này ta có nhưng cha ngươi không có."
Tiểu Thừa Cảnh tỏ vẻ đoan chính một lát, chân thành nói: "Chỗ này, có hay không cũng không sao".
"Nhóc còn nhỏ mà đã tinh ranh rồi". Thọ Vương bị hắn chọc cười, nhìn ngũ quan được di truyền từ cha mẹ của nó nhưng chưa nảy nở nên khuôn mặt vẫn béo múp phấn nộn, thoạt nhìn rất giống một cái bánh bao, vô cùng đáng yêu.
Cảm giác quen thuộc trong lòng khiến hắn nảy ra ý định muốn ôm lấy thằng bé: "Tới đây để hoàng thúc ôm một cái."
Bích Đào sờ đầu tiểu gia hỏa để trấn an nó, thằng nhóc hơi do dự cúi người một chút thì đã bị Thọ Vương ôm vào lòng
Thọ Vương là ai? đó là người có thể tìm được đường thoát khỏi mật đạo trong cung, do vậy việc bế hài tử cũng thành thạo hơn hoàng đế, huống hồ hắn không cần duy trì vai trò nghiêm phụ như hoàng đế. Hắn ôm tiểu gia hỏa đó một lúc rồi đặt thằng bé lên vai trái của mình, ngữ khí ôn nhu: "Đi nào, hoàng thúc mang ngươi đi xem vũ hội." Hài tử trong ngực cựa quậy một lúc rồi cười khanh khách. Tầm nhìn rộng rãi khiến thằng bé nhìn rõ, liền cảm thấy mọi thứ xung quanh đều vô cùng mới mẻ, tò mò đưa mắt nhìn khắp nơi, dường như quên cả phụ mẫu đang đi cùng.
Thọ Vương ôm được người thì nhanh chóng bước đi, tiểu công chúa không kịp ngăn hắn. Nàng hô "Ai" một tiếng cũng không thấy hắn quay đầu, dậm chân hờn dỗi đi theo hắn, đến gần bên cạnh gọi nhỏ: "Từ từ, đợi ta..."
Lông mày của hoàng đế nhíu lại, bộ dáng không chút yên tâm: "Nàng quay lại đây!" hoàng đế trở về tư thế quở trách quen thuộc ngay lập tức
"Được rồi" Bích Đào kín đáo nháy mắt với hắn "Hàn huynh, chúng ta cũng theo bọn họ du ngoạn đi."
Lông mày của hoàng đế nhíu càng chặt, hắn không hề kiêng kỵ mà ôm vị nữ phẫn nam trang trước mặt vào lòng, nhướng mày: "Nàng gọi ta là gì?"
"Nam nam thụ thụ bất thân". Bích Đào vừa cười vừa đẩy hắn ra, làm động tác xếp quạt, bày ra phong thái phong lưu, phóng khoáng tuyệt đối, thanh âm lại vẫn mềm mại, giòn tan như cũ: "Đi thôi". Sau đó liền nghe tiếng hoàng đế bật cười:
"Học cũng học không giống."
Trên đường đi giăng đầy những chiếc đèn lồng với đủ loại hoa văn màu sắc. Giấy màu được nhuộm thành từng sọc màu khác nhau đan xen, trông vô cùng rực rỡ, bắt mắt. Bỏ qua việc bắt chước tết Thượng Nguyên [1] dùng đèn lồng làm khung cảnh trở nên rực rỡ, thì còn có những loài hoa nở vào mùa xuân và hạ, cùng với những cánh hoa dùng làm túi thơm
[1] Tết Thượng Nguyên: tết Nguyên Tiêu hay tết cổ truyền (theo lịch Âm) của một số nước châu Á (trong đó có Việt Nam) bắt nguồn từ Trung Quốc.
Trong Định tình thi[2] có câu: Túi thơm mang bên người, là vì có tình ý? (何以致叩叩,香囊系肘后[3])
[2]Định tình thi: một bài thơ trong tác phẩm Nhạc phủ thi tập của thi nhân Phồn Khâm, được sáng tác những năm cuối thời Đông Hán.
[3] 肘后: hay mang theo bên người
叩叩: tình ý nồng hậu
Túi thơm là thứ không thể thiếu khi nam nữ muốn bày tỏ tình cảm với nhau.
Điều này khiến Bích Đào nhớ tới lúc nàng mới vào cung có đưa cho hắn một chiếc túi thơm. Nàng nhìn những chiếc túi thơm đó một lát, rồi khẽ khều người bên cạnh, cười nói: "Quà sinh nhật ta tặng chàng lúc trước, chàng có mang theo không?"
Thọ Vương đã ôm Tiểu Thừa Cảnh đi trước, chuyến du ngoạn ba người lúc trước đã biến thành thế giới riêng của hai người, nếu như bỏ qua bọn hộ vệ phía sau. Không khí rất phù hợp cho tình nhân ước hẹn, bầu không khí mập mờ đã làm trái tim thiếu nữ của nàng bỗng nhiên sống lại.
Hoàng đế dứt khoát bắt bàn tay không an phận trên người, hưng trí dạt dào nhìn nữ nhân được ánh đèn tô lên một nét rực rỡ khác thường. Hắn nói: "Cái nào?". Đây không phải lần đầu tiên hắn cải trang vi hành, nhưng đêm hội chỉ dành cho tình nhân như thế này hắn sẽ không đi. Giờ xem ra dù không tinh xảo hoa lệ bằng ngày tết Nguyên Tiêu nhưng lại có những nét phong vị dân gian, thật ra cũng rất thú vị.
"Chàng nói đi?" Bích Đào nắm tay hắn chỉ về hướng những sạp hàng bán túi thơm, cằm hơi nâng, nàng nghiêng mắt liếc về phía đó, ánh sáng trong mắt lưu chuyển biểu lộ phong thái vũ mị, thanh tao.
"Nàng ấy trưởng thành rồi!" Hoàng đế cảm thán trong lòng.
Nhìn theo tầm mắt nàng về phía sạp bán túi thơm bên kia hắn lập tức hiểu rõ. Bình tĩnh nhìn nàng, cười nhẹ: "Không đem"
Không đem? Bích Đào hoài nghi liếc hắn, nàng không tin.
Hắn nhìn tầm mắt nàng di chyển về phía eo hắn, đôi mắt đen nhánh lộ ra ý cười rõ ràng: "Ta không lừa nàng, ta thật sự không mang theo."
Bích Đào bực mình, giọng giận dỗi: "Không đem thì thôi". Dù vậy trong mắt vẫn lộ rõ vẻ không tin, chỉ cho là hắn đang chọc nàng.
Thấy lừa không được nàng, hắn liền cười nói: "Trên đường nhiều người chen lấn, sợ làm rơi mất nên ta không đem theo."
"Ta biết rồi" Nàng tươi cười vừa nghịch ngợm vừa đắc ý, ngẩng cao đầu như vị tướng quân thắng trận: "Đồ ta đưa sao ngươi dám ném được? Hừ hừ"
Ngày thường nàng cũng khá to gan, nói chuyên với hắn cũng thân thiết nhưng chưa bao giờ giống như lúc này. Giống như một đôi tình nhân bình thường ở nhân gian, nàng như vậy khiến hắn cảm thấy rất vui mừng, bằng lòng chiều chuộng nàng, gần như đáp ứng toàn bộ yêu cầu của nàng, đồ nàng đưa cho hắn đều cất giữ cẩn thận.
Thì ra nàng dù có to gan đến đâu nhưng khi ở trong cung tính tình nàng cũng bị gò bó.
Hắn không biết nên vui mừng khi giờ khắc này được nhìn thấy bộ mặt thật của nàng hay tiếc nuối vì khi hồi cung sẽ khó có cơ hội nhìn thấy nữa đây.
Âm thanh báo điểm tăng lên từ hệ thống vang lên trong đầu Bích Đào, nàng nghiêng đầu, cảm thấy hơi khó hiểu. Có thể khung cảnh hoa đăng rực rỡ, không khí tưng bừng này khiến hắn vô cùng vui vẻ chăng? Đến lúc cảm thấy mũi bị nhéo một cái, nàng mới hoàn hồn, tức giận đến thở phì phì mà trừng hắn.
Nam nhân này! Vừa mới thích nàng hơn một chút mà đã không nhịn nổi muốn bắt nạt nàng.
"Không phải nàng muốn đi xem hội đèn lồng sao? Phát ngốc gì vậy" Hắn giễu cợt.
Lời nói cũng mang theo vẻ tùy ý khác với lúc trong cung.
Nghe hắn nói, nàng liền túm lấy hắn đi về phía trước. Đi được một đoạn ngắn, nàng liền đắc ý quay lại, hếch mũi lên nói với hắn: "Bây giờ là ai đi chậm?!" Bộ dáng trẻ con này của nàng làm dáng vẻ thiếu niên phong lưu phóng khoáng lúc trước bay sạch trong chốc lát, quả nhiên là tiểu nữ nhi khả ái động lòng người.
Cách đó không xa, hàng vạn chiếc đèn lồng đủ màu sắc được treo thành một ngọn tháp cao, ánh sáng từ những ngọn đèn rọi sáng tứ phía, bên dưới vũ đài có rất nhiều cô gái cầm đèn lồng dõi theo những vũ cơ múa đèn.
Những người thu tiền bận rộn luôn tay, chen chúc đến không dư ra một kẽ hở, thật là không thua gì buổi diễn của minh tinh sau này.
Sắp tới lượt mình rồi thì Bích Đào lại bị hoàng đế kéo đi. Nàng không hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Hoàng đế kéo nàng đến một sạp hàng bán vòng tay, vật phẩm trưng bày cũng là thượng phẩm nhưng nếu đem so với đồ trong cung, những cống phẩm tinh mĩ thì vẫn kém khá xa.
Ông chủ thấy quần áo trên người hai vị khách đều là loại thượng phẩm, lại miễn bàn đến khí chất hơn người của họ, vội vàng cười nịnh tiếp đón: "Hai vị tùy ý xem, tùy ý xem, vật phẩm trong hàng của tiểu nhân đều là đồ tốt. Bất quá nhìn hai vị đây hẳn là có con mắt tinh đời, nhìn trúng món đồ nào thì cứ nói với ta. Đảm bảo là đồ tốt không tì vết.
Hắn khen đồ của hắn tốt, lại khen hai ngươi, giống như "có con mắt tinh đời" thì sẽ mua đồ tốt ở sạp hàng của hắn.
Hoàng đế mắt điếc tai ngơ, tự mình cầm lên một chiếc vòng tay san hô đỏ, chuỗi vòng có tổng cộng mười bốn viên, viên nào cũng màu sắc đỏ au, rực rỡ. Hắn cầm chiếc vòng đeo vào cổ tay của Bích Đào, da thịt bóng loáng ôn nhuận kết hợp với màu đỏ tươi của san hô, quả thật vô cùng xinh đẹp.
Lão bản này rất tinh mắt, nhìn Bích Đào đeo đẹp như vậy, liền cười nói: "Ôi chao, vòng tay này mang trên tay phu nhân, nhờ vào khí chất người đeo mà giá trị của nó cũng thẳng tắp bay lên. Đây còn không phải trời sinh là để phu nhân đeo hay sao?
Bích Đào vẫn đang phẫn nam trang, nghe vậy liền trừng hắn: "Phu nhân cái gì, ai là phu nhân"
"Là phu nhân nhà tôi bướng bỉnh" Hoàng đế lại cảm thấy xưng hô này thật hợp ý, liền chứng thực ngay, còn làm ra vẻ "ngươi đừng làm lộ thân phận của nàng"
Bích Đào tạc mao[4], cởi chiếc vòng ra khỏi cổ tay.
[4] tạc mao: xù lông, ý chỉ giận dữ, bực tức. Chỗ này để nguyên từ cho sinh động.
Lão bản vội cười làm lành: "Là tiểu nhân nói sai, nói sai rồi." Hắn lại nói: "San hô đỏ này là vật biểu thị điềm lành, đừng dễ dàng cởi ra. Hơn nữa, mười bốn là con số may mắn, theo nhà Phật nói, dùng để cầu tự, muốn sinh con gái thì được con gái, muốn sinh con trai thì được con trai.
Lời này là nói với hoàng đế, còn không nhìn ra ai trả tiền sao?
Hoàng đế nghe xong thì mắt liền sáng lên, gọi Triệu Trung Tín ở phía xa đến trả tiền, lôi kéo cô nàng đang bất mãn đi, hắn vừa đi vừa nhẹ giọng dỗ dành: "Nàng không phải luôn muốn sinh nữ nhi hay sao?"
Nhi nữ song toàn, thật ra cũng là tâm nguyện của hắn.
Bích Đào bĩu môi: "Hiếm khi ngươi tặng đồ cho ta... Đồ phái cung nữ đưa đến thì không tính! Tùy tiện mua đồ vật bày trên đường đối phó cho qua, ai biết được đồ này chất lượng thế nào." Tựa như nói hắn không chân thành, tùy tiện mua gì đó cho có.
Hoàng đế mỉm cười, gẩy gẩy những hạt châu đỏ trên tay nàng, chỉ cho nàng xem: "Có phải nhìn giống như hồng đậu?" Nếu không hắn cũng chướng mắt những vật phẩm ven đường này.
Tuy nhiên đối với người đang tức giận, thuận theo tự nhiên là cách tốt nhất.
Mặt Bích Đào thoáng chốc đỏ lên, màu sắc hạt châu so với hồng đậu còn giống hơn. Hồng đậu biểu trưng cho cảm xúc tương tư, tình cảm như vậy dù ai có cũng là bình thường. Nhưng cố tình đây lại là hoàng đế...
Bọn họ chỉ có sủng ái, sẽ không tưởng niệm nhung nhớ. "Ta đây đành miễn cưỡng đeo vậy." Tuy vẫn bĩu môi nhưng trong ánh mắt toàn là vui sướng, lẫn trong đó là một tia cảm động.
" Tiết tỷ tỷ... mau đến, mau đến! Chúng ta ở bên này!" Tiểu công chúa kiễng chân, vẫy tay với bọn họ, âm thanh trong trẻo. Bọn họ vẫn còn lẫn trong đám người, cách hai người Bích Đào cũng không quá xa.
Bích Đào vẫn còn vui vẻ, nhanh chân cùng hoàng đế sang bên đó, sắc mặt cũng không còn vui sướng xen lẫn xấu hổ như lúc nãy mà cười khanh khách gọi nàng ấy: "A Sanh."
"A" Sắc mặt tiểu công chúa càng thêm tươi sáng, cười khanh khách, đáng yêu nói: " Họ có trò ném vòng lấy đồ vật, mọi người có muốn chơi không? Ta đến kinh thành mới biết còn có cách chơi này, thật vui, thật náo nhiệt nha."
Bích Đào liếc mắt nhìn sang, quả nhiên thấy Thọ vương nắm tay Tiểu Thừa Cảnh, dạy thằng bé cách ném cho thật chuẩn.
Trong khu đất trống bày rất nhiều vật phẩm khác nhau, có vòng tay nhìn thấy lúc nãy, túi thơm vật nhỏ linh tinh, còn có cả đèn tròn, đèn tiên nữ, đèn xúc xắc dành cho lễ mừng. Chỉ không có đèn kéo quân, cũng đúng, loại đèn quý giá như vậy, nếu khách dành được thì đừng hòng thu lại được vốn.
Thọ vương cúi người, chăm chú dạy đứa nhỏ, không hề biết họ đến.
Chỉ lát sau, Tiểu Thừa Cảnh ném được một chiếc đèn lồng, vô cùng hưng phấn nhào về phía mẫu thân, khuôn mặt đỏ bừng, giơ đèn lên cao: "Tặng nương!"
Chiếc lồng đèn nhỏ này thiết kế khá đặc biệt, khung lồng đèn hình tròn, dùng vải lụa trắng dán lên như bình thường, nhưng bên trong có những chấm huỳnh quang màu xanh, ánh đèn chiếu lên hệt như một đàn đom đóm.
Lúc này, Thọ vương cũng đã đứng thẳng dậy. Dáng người đĩnh đạc, lười biếng cười cười, trên người còn mặc quần áo quý giá, khiến những thiếu nữ đi ngang qua xuân tâm nhộn nhạo, trái tim như nai con nhảy loạn, lẳng lặng đánh giá hắn.
Bích Đào nhận lấy chiếc đèn rồi khen ngợi tiểu gia hỏa vài câu, thấy tình cảnh này không khỏi buồn cười. Phóng hormone loạn như vậy thật giống ai đó.
"Hoàng huynh." Thọ vương liếc Bích Đào mang theo tia bỡn cợt, lười biếng sửa miệng: "Ca, huynh không chơi sao?" Hắn giơ bảy tám cái vòng đeo ở cánh tay lên, tùy ý nói.
---
Tác giả có điều muốn nói: Suy nghĩ nửa ngày thì cảm thấy xưng hô huynh trưởng quá trang trọng, lại nói... lúc Thọ vương gọi hoàng đế là "ca", sao lại thấy ấm áp thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.