Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)

Chương 80: Vả mặt




Edit: Su Thái phi.
Beta: Mai Thái phi.
"Toàn bộ người trong hoàng cung." Tiết Bích Đào suy nghĩ đưa ra đáp án. Nơi nữ nhân tụ tập tranh đoạt một nam nhân, người cướp được đương nhiên sẽ bị những kẻ còn lại ghi hận. Muốn nói đắc tội với ai, vậy thật đúng là không ít.
Thọ vương bật cười: "Thật có bản lĩnh!"
Chẳng qua trong lòng ít nhiều cũng đoán được người trong gia tộc Hoàng hậu không thoát khỏi chuyện này, nên không tiếp tục hỏi nhiều.
Tiết Bích Đào thấy Thọ vương lấy tay làm gối, thoải mái nằm lại, nheo mắt liếc hắn một cái, đành phải tay làm hàm nhai, chuẩn bị đi tới mật đạo. Trước khi người "bắt gian" đến đây, tất nhiên bên ngoài sẽ có thủ vệ nhìn chằm chằm tình hình bên trong.
Có rất nhiều cửa khác nhau để vào mật đạo, có cái ở Thư Phòng điện, có lẽ là dùng để bí mật thương nghị chính sự, có cái ở không xa ngoài điện. May mà chỗ này thiết kế ở bên trong, bằng không nàng thật đúng là không đi được, trừ phi Thọ vương đánh hôn mê tất cả người bên ngoài, mà còn phải dưới tình huống không phát ra tiếng động nào. Ai biết bọn họ có đốt pháo hoa, đạn tín hiệu đồ chơi quỷ dị gì hay không.
Như đáp lại suy nghĩ trong lòng Tiết Bích Đào, ngoài điện vang lên một tiếng thét hoảng sợ cực lớn.
Nàng và Thọ vương nhìn nhau.
Thì ra là dùng phương pháp báo tin này, nàng nghĩ sai rồi.
Trong nháy mắt, Thọ vương xoay người xuống giường mở cửa, đi ra ngoài che miệng nữ nhân kia, lấy tốc độ nhanh như sét đánh kéo nàng ta vào. Bên ngoài đáng lẽ nên có thái giám công công theo dõi thì đã sớm không thấy bóng dáng, có lẽ đã giao lại cho nữ nhân này rồi trở về.
Dựa theo kế hoạch do Hoàng hậu an bài thì hai người sẽ y phục không chỉnh tề, thần trí không rõ ràng đang dây dưa trên giường, cho dù nghe thấy thanh âm cũng không thể nhanh chóng phản ứng lại được. Mặc dù có thể vội vàng thu thập chạy ra ngoài nhưng không ngờ gặp phải người đang đi đến? Dù có mười cái miệng cũng đừng nghĩ sẽ giải thích rõ ràng.
Tiệc mừng thọ sắp tan, giữa sân an tĩnh hơn trước rất nhiều, ngay cả tiểu Công chúa Nam Cương đợi Thọ vương lâu không đến cũng về dịch quán trước. Thiên điện kia vốn là nơi dành cho những người say rượu nghỉ tạm, rất gần nơi này. Tiếng thét chói tai không thể không truyền vào trong tai mấy người Hoàng đế.
Hoàng đế nhíu mày, không muốn làm Thái hậu mất hứng, kêu Triệu Trung Tín đi xem.
Thái hậu lại cười cười: "Hôm nay gió êm sóng lặng, ta còn muốn khen Hoàng hậu chuẩn bị thật tốt đây. Nhưng chưa nói thì đã xảy ra chuyện rồi." Bà ở trong cung đã nửa đời người, phàm là những lúc náo nhiệt thì không thể không có chuyện xảy ra được. Nhìn nhiều nghe nhiều, hiện giờ bà đứng ngoài cuộc, ngược lại coi như là việc vui mà xem.
Không thể không nói, Thọ vương có tính tình như vậy, mười phần thì có tám chín phần không thoát khỏi liên quan với tính cách của Thái hậu.
"Mẫu hậu..." Hoàng hậu thẹn thùng.
Thái hậu không nhìn nàng ta, nói với Hoàng đế: "Chúng ta cũng đi xem náo nhiệt một chút chứ?"
"Nhưng... Nhi thần chỉ e làm mẫu hậu kinh sợ."
Thái hậu chậm rãi đứng lên nói: "Ta đã sống hơn nửa đời người, có cái gì chưa thấy qua. Có người tặng lễ thì ta nhận vậy. Đi thôi."
Tiết Bích Đào thấy Thọ vương kéo nữ nhân kia tiến vào, nhân thể đi tới khép cửa. Nàng xoay người nhìn lại, nữ nhân không ngừng giãy giụa kia lại không phải là cung nữ bình thường, mà là người quen cũ — Bùi Tài nhân.
Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc để ôn chuyện, nàng cho Thọ vương một ánh mắt, mím môi cười: "Lại khiến cho Vương gia bị uất ức rồi?" Thanh âm của Bùi Duẫn Nhi vốn rất thanh thúy, vừa nâng cao một chút thì sẽ thêm sắc nhọn không ai có thể ngăn cản. Chỉ sợ một lát nữa sẽ có người tới xem xét tình hình.
Đơn giản nhất chính là để Bùi Tài nhân tự mình làm, đâm lao thì phải theo lao, để cho nàng ta khoác áo giáp diễn trò hay này.
Thọ vương cảm thấy từ khi có quan hệ với Tiết Bích Đào thì cứ gặp hết chuyện này đến chuyện khác nhưng cũng rất thú vị, có thể giết thời gian. Hắn ném Bùi Tài nhân lên giường, không để ý tới biểu tình xấu hổ và giận dữ muốn chết đi của nàng ta, dùng một chân đè xuống khống chế để nàng ta không giãy giụa, nhướng mày cười tùy ý: "Ngươi gấp cái gì."
"Mèo con, đưa tay áo cho ta."
"Muốn làm gì?" Tiết Bích Đào vừa nói vừa duỗi tay đưa tay áo về phía hắn.
Thọ vương không trả lời, há mồm ngậm lấy tay áo tẩm rượu, hút chút rượu còn sót lại vào trong miệng. Diễn thì cũng phải diễn giống thật mới được.
Tiết Bích Đào quay mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn thấy: "Toàn là nước miếng." Ngữ khí ghét bỏ muốn chết.
"Ngại bẩn? Đợi lát nữa ngươi phải cảm ơn ta đó."
May mà tay áo rộng nên không dính lên cánh tay nàng, Tiết Bích Đào lắc đầu, bỡn cợt cười nói: "Vương gia hưởng dụng cho tốt, ta cáo lui trước." Sau đó lắc mình vào bên trong, thông qua mật đạo mà rời đi.
Thọ vương không quên che đôi mắt Bùi Tài nhân lại, nếu để nàng ta phát hiện người ở trong phòng biến mất, đi bẩm báo với Hoàng huynh, chưa biết chừng sẽ khiến cho Hoàng huynh phát hiện ra chân tướng.
Hoan tình tán dần dần có tác dụng, khuôn mặt hắn ửng hồng một cách không bình thường. Bùi Tài nhân cảm thấy cổ áo vạt áo đều bị mở ra tán loạn, hoảng sợ muốn thoát khỏi giam cầm ở hai bên, nhưng khi nàng ta đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Thọ vương thì không khỏi rùng mình.
"Ô, ô..." Nàng ta hoảng sợ lắc đầu, vẻ mặt đã đổi thành cầu xin.
Hắn cười nhạo: "Đừng lo lắng, ngươi còn chưa lọt vào mắt bổn vương đâu." Phần lớn rượu đã bị vải dệt hút đi, hiệu quả của Hoan tình tán không còn nhiều, đến khi diễn xong thì cũng không sai biệt lắm. Chịu diễn là một chuyện, vì diễn kịch mà đưa bản thân mình ra thì thật không đáng.
Ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân, Triệu Trung Tín vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn kinh sợ ở bên trong, Thọ vương và một nữ nhân không thấy rõ diện mạo nằm cùng nhau, y phục tán loạn, mùi rượu trong phòng bốc lên tận trời. Hắn cúi thấp đầu không dám ngẩng lên nhìn, lui đến phía sau đám người Hoàng đế.
Thọ vương không nghĩ Thái hậu sẽ đến, khụ khụ hai tiếng, nghẹn ngào nói: "Mẫu hậu?"
Chân mày Thái hậu nhíu chặt: "Xảy ra chuyện gì?" Trong giọng nói ẩn chứa dấu hiệu tức giận. Thái hậu cũng không phải tức giận vì hành vi phóng đãng của Thọ vương, bà hiểu rõ nhi tử của mình, tuy tửu lượng không tốt nhưng sau khi uống rượu nhất định sẽ không làm loạn, huống chi vẫn còn đang trong tiệc mừng thọ của bà.
"Có người hạ dược nhi thần." Thọ vương nói với vẻ uất ức.
Xảy ra loại chuyện này đương nhiên không thể thiếu Thái y được. Hồ Thái y tiến lên bắt mạch, có dấu hiệu bị hạ thuốc, quay về phía ba "ông chủ lớn" gật đầu: "Đúng là Vương gia trúng hoan tình dược."
Ánh mắt Thái hậu không tốt: "Hoàng hậu, ngươi nói nghe thử xem." Yến hội là do Hoàng hậu chuẩn bị, xảy ra chuyện thì nàng ta liên quan lớn nhất.
Hoàng hậu cũng bị sự thật trước mắt làm khiếp sợ quên luôn lời muốn nói. Rõ ràng chỉ hạ dược Trân Phi, sao dược lại chạy tới trên người Thọ vương? Nếu Trân Phi xảy ra chuyện, Hoàng thượng sẽ tức giận, cho dù tra ra việc bị hạ dược cũng chỉ hoài nghi là Thọ vương vì muốn có Trân Phi mới làm việc này. Cho dù như thế nào thì chuyện Trân Phi thất tiết sẽ lưu lại một cái gai ở trong lòng Hoàng thượng. Nhưng dược lại phát tác ở trên người Thọ vương—
Nhưng chỉ cần Trân Phi thật sự thất tiết, vậy ván bài này nàng cũng sẽ không thua.
Khi Hoàng đế xác định Thọ vương bị trúng dược đã sớm hạ lệnh tra rõ, ly trong tiệc rượu phải đặc biệt chú ý. Nhưng Hoàng Hậu vì chuyện này mà hao hết tâm lực, sao có thể lưu lại cái đuôi chứ? Chén rượu kia đã sớm bị người xử lý. Bởi vậy toàn bộ cung nhân đều báo lại là không điều tra ra được vấn đề gì.
Nhưng mà chuyện Thọ vương trúng dược là sự thật không thể chối cãi, không có vấn đề thì ngược lại chính là vấn đề lớn nhất. Thử hỏi trong hậu cung này, ai có năng lực lớn trong khoảng thời gian ngắn xử lý sạch sẽ như vậy?
Cái này ngay cả Hoàng đế cũng bất mãn với Hoàng hậu, chỉ vì nàng ta không có động cơ để hãm hại Thọ vương, cho nên chưa từng hoài nghi.
Hoàng hậu bị ánh mắt của Hoàng đế làm cho trong lòng kinh hoảng. Không đợi nàng ta sắp xếp lại lời nói thì nữ nhân trên giường kia đã phủ thêm xiêm y lăn xuống giường, quỳ trên mặt đất run bần bật: "Là, là Thọ vương gia bị hạ dược, sau đó... Sau đó bắt lấy thiếp thân... Hoàng thượng phải làm chủ cho thiếp thân..."
Khi Bùi Tài nhân ngẩng đầu lên, trong nháy mắt Hoàng hậu như bị sét đánh giữa trời quang, lùi lại một bước, thân mình lung lay, chỉ cảm thấy một trận choáng đầu hoa mắt.
Sao lại là nàng ta, sao không phải là Trân Phi!
Trách không được, trách không được vốn là an bài nàng ta ở ngoài cửa làm bộ lơ đãng thấy một màn Thọ vương dan díu với Trân Phi, sau đó sẽ sợ hãi kêu lên khiến cho Hoàng thượng chú ý, nhưng lúc tới cửa đại điện lại không thấy bóng dáng nàng ta đâu cả!
"Hoàng hậu bị làm sao vậy?" Thái hậu liếc nhìn nàng ta một cái.
"Hồi bẩm mẫu hậu" Nàng cố gắng tự trấn định lại: "Thiếp thân vốn tưởng rằng là một cung nữ, không nghĩ tới lại phát sinh ở trên người Bùi muội muội. Thật là có chút..." Nàng lộ vẻ như đang vì chuyện này mà đau lòng.
Các phi tần đều biết gần đây Bùi Tài nhân thường đến Trường Xuân cung, nàng làm như vậy cũng không coi là quá mức giả dối.
"Hoàng hậu nương nương và Bùi Tài nhân đúng là " tỷ muội tình thâm ", khiến ta cảm thấy hổ thẹn." Một tiếng nói yêu kiều mềm mại rơi vào trong tai mọi người, Tiết Bích Đào vịn tay Vân Lũ đi ra từ phía sau bọn họ rồi hành lễ.
Sắc mặt Hoàng hậu khó khăn lắm mới trấn định lại lập tức biến thành khó coi. Người vốn dĩ muốn tính kế thì đến lông tóc cũng không tổn thương mà xuất hiện trước mặt mình, lại còn mở miệng nói tỷ muội tình thâm cười nhạo âm mưu của mình. Sao có thể không làm cho nàng ta oán giận được chứ?
Tuy nói Bùi Tài nhân không hề có địa vị trong lòng Hoàng đế, nhưng bào đệ và nữ nhân của mình lại càn quấy ở cùng một chỗ, hắn vẫn cảm thấy mất hết mặt mũi. Khác với Hoàng hậu, Tiết Bích Đào vừa xuất hiện làm cho sắc mặt của hắn ôn hòa một chút, thân thiết đi đến đỡ nàng đứng dậy, quan tâm nói: "Trẫm thấy vừa nãy nàng uống rượu rồi không được tốt lắm, hiện tại có khó chịu gì không?"
Hoàng đế biểu hiện thái độ nhã nhặn trước mặt mọi người khiến cho Bích Đào có chút buồn cười, đáy mắt nàng lộ ra ý cười rõ ràng, nàng trả lời đặc biệt chân thành: "Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, thiếp thân đã khá hơn nhiều rồi."
Dời lực chú ý đi khiến trong lòng Hoàng đế cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Thái hậu nhàn nhạt liếc nhìn Trân Phi một cái, không ngăn cản hai người bọn họ dính lấy nhau. Sau đó lên tiếng nhắc nhở: "Hoàng thượng định giải quyết chuyện này như thế nào?"
Hoàng đế thấy sắc mặt mất tự nhiên của Hoàng hậu, cùng với việc vừa rồi tùy tiện lộ ra kinh ngạc, khác hoàn toàn so với cách xử sự trấn định tự nhiên của Tiết Bích Đào, không khỏi cảm thấy không vui. Hoàng hậu lớn tuổi hơn bảo bối, nhưng không thể làm được việc gặp chuyện không kinh ngạc, thật sự khiến hắn vô cùng thất vọng đối với Hoàng hậu.
"Việc này tuy không tra được người hạ dược, nhưng việc xảy ra trong tịch yến thì Hoàng hậu cũng không thể đổ lỗi cho người khác. Nếu Hoàng hậu không thể chuyên tâm giải quyết hậu cung, vậy sau này để cho Trân Phi cùng giải quyết đi."
Thái hậu không ý kiến, nhi tử xảy ra chuyện trong tiệc mừng thọ của bà, cho dù thế nào thì trong lòng bà cũng sẽ không vui. Tuy rằng bà cảm thấy Hoàng đế quá mức cưng chiều Trân Phi, nhưng hiện nay trong hậu cung nàng có phân vị cao nhất, an bài như vậy cũng coi là hợp lý.
Sắc mặt Hoàng Hậu trắng bệch, sau đó lại khôi phục thái độ đoan trang như bình thường, thi lễ lãnh chỉ. Hoàng thượng đã tuyên chỉ trước mặt mọi người, nàng phản bác chỉ làm cho hậu quả tệ hơn. Ít ra việc này không có liên hệ trực tiếp đến nàng, Hoàng thượng chỉ cho rằng nàng quản lý bất lực mà thôi.
"Về phần Bùi Tài nhân..." Hoàng đế trầm ngâm.
Tiết Bích Đào đứng bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: "Nếu thiếp thân gặp chuyện như vậy, hẳn là nên dùng một dải lụa trắng treo cổ, sẽ không để Hoàng thượng khó xử. Bùi Tài nhân, phải không?" Nàng nhàn nhạt mỉm cười chuyển ánh mắt đến người Bùi Duẫn Nhi.
Toàn thân Bùi Tài nhân từ lông đến xương đều dựng đứng cả lên, dường như lúc này mới ý thức được việc này đem đến ảnh hưởng gì cho nàng. Đúng vậy, nếu Trân Phi bất đắc dĩ gặp phải tình huống thất tiết này, có lẽ Hoàng thượng sẽ vì yêu thích mà buông tha. Nhưng nàng có gia thế bình thường, cũng ít được sủng ái, toàn dựa vào việc nịnh bợ Hoàng hậu mới có cuộc sống không quá gian nan ở trong hậu cung này.
Nàng gặp phải chuyện như vậy, nếu không tự mình kết thúc lấy đó làm kiên trinh, để Hoàng thượng chán ghét làm liên lụy đến người nhà thì nàng phải làm như thế nào đây?
Hoàng đế gật đầu đồng ý. Nếu để Bùi Tài nhân ở hậu cung, chắc chắn trong lòng hắn sẽ thấy ghê tởm.
Bùi Tài nhân nhìn thấy thái độ lạnh lùng không chút do dự của Hoàng đế không khỏi nản lòng thối chí[1]. Vừa mới dập đầu khiến cái trán đã bị bầm đen một mảnh, làm cho sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể phát run càng thể hiện sự đáng thương.
[1] Nguyên văn " vạn niệm câu hôi" (万念俱灰): nản lòng thối chí; thất vọng não nê.̀
Lúc này ngay cả Hoàng hậu cũng nổi lên lòng thương hại.
"Nhưng mà —" Tiết Bích Đào lại nói: "Thật sự thì Bùi Tài nhân cũng không có làm sai chuyện gì nên không thể phạt. Trong cung cũng có am ni cô, nếu Tài nhân chịu tự nguyện cạo đầu làm ni, từ đây quy y cửa Phật, cầu phúc cho giang sơn xã tắc, cũng chưa chắc không phải là một chuyện may mắn."
Hoàng hậu đột nhiên hiểu ra, Hoàng thượng mới bắt nàng giao ra một phần cung quyền thì Trân Phi đã bắt đầu sử dụng quyền lợi của chính mình. Lúc mới tiếp xúc với quyền lợi lộ ra tư thái cao ngạo nắm giữ sống chết của người khác, thì sau này khi xử lý cung vụ, người khác sẽ nhanh chóng thích ứng với thái độ này của nàng ta, cho rằng đây là thái độ bình thường.
Khi đó người có tâm cao mật lớn muốn đối nghịch với nàng ta e là sẽ không nhiều.
"Vậy dựa theo Trân Phi nói mà làm đi." Thái hậu mở miệng.
Thái hậu ăn chay niệm phật đã lâu, cho rằng có thể tĩnh tâm an thần, tất nhiên không cảm thấy đây là phạt, bà cảm thấy rất vừa lòng với cách xử lý của Trân Phi.
Mà Bùi Tài nhân, cho tới bây giờ nàng ta đã không có ý niệm phản kháng, nhân đó dập đầu cảm kích nói: "Thiếp thân tạ ơn Thái hậu nương nương từ bi, tạ ơn Trân Phi nương nương thương xót."
Tuy rằng từ đây phải thường xuyên làm bạn với thanh đăng cổ phật nhưng có cơ hội tránh được một kiếp, ai sẽ nguyện ý từ bỏ chứ?
---
Không tới một ngày, tin tức Bùi Tài nhân bị đưa vào am ni cô, cung quyền của Hoàng hậu bị phân ra đã truyền khắp hậu cung. Sau Tiêu Phi, đảng phái Hoàng hậu đã bị tổn thương, ánh mắt mọi người nhìn Trân Phi cũng khác xưa. Ban đầu các nàng chỉ biết nàng ỷ vào ân sủng nên kiêu ngạo ương ngạnh, một khi dung nhan già đi thì ân sủng sẽ không còn, hươu chết về tay ai cũng khó mà biết được. Nhưng từ những việc này không khó để nhìn ra, nếu nàng chỉ là cái loại ngực lớn ngốc nghếch không có mưu tính, thì sao có thể đánh bại người khác đồng thời còn toàn thân trở ra?
Có thể thấy được đây là một vị chủ nhân giả heo ăn thịt hổ.
Nhưng mà thay vì nói giả heo, không bằng nói là các nàng cho rằng nàng vụng về như lợn. Các nàng suy đoán theo lẽ thường, những người giương nanh múa vuốt, diễu võ dương oai thì sẽ không có kết cục tốt.
Lại không biết, trên đời này còn có một số người, không che dấu, không biết điều, sống một cách bừa bãi, cũng chưa chắc thua kém kẻ giấu mũi nhọn âm thầm ám hại người khác.
Dực Khôn cung.
Vân Lũ biết chuyện vừa xảy ra mà cảm thấy sợ hãi, nàng tỉ mỉ nhớ lại chuyện hôm qua rồi nói cho chủ tử nghe. Nói đến Vân Thanh, nàng dừng một chút, nhìn về phía chủ tử: "Chẳng lẽ..."
"Điều tra thêm sẽ biết." Tiết Bích Đào nói.
Dù có thu phục và sửa trị hạ nhân như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không có ai luôn luôn trung thành. Khi phản bội sẽ luôn có lý do, chỉ cần không phải thân tín, nàng vẫn chưa có ý định vạch trần.
Vân Lũ càng nghĩ càng cảm thấy đúng: "Lúc ấy còn để cho nàng ta đi Trường Xuân cung báo tin. Thì ra trước đây nàng ta vốn là người của Hiền phi nương nương... Vậy nô tỳ đi tra xét."
"Uh, có chứng cứ thì chúng ta mới dễ nói chuyện." Tiết Bích Đào nghĩ nghĩ, cười khẽ một tiếng nói: "Nếu thật là nàng ta, thì đưa nàng ta đến hầu hạ Hoàng hậu nương nương của chúng ta."
"Vâng..." Việc an bài cung nhân, trước nay đều là do Hoàng hậu đưa cho phi tần nhưng chưa có tiền lệ ngược lại như vậy.
"Bổn cung chính là muốn thử xem, không biết đánh vào mặt Hoàng hậu nương nương thì có tư vị như thế nào —"
Hàm Phúc cung.
"Trân Phi thật sự đưa Vân Thanh đến Trường Xuân cung?" Thanh âm Lệ Quý tần nghe có chút hưng phấn.
Uyển Hề không khỏi cười nói: "Nô tỳ hỏi thăm được, xác thật là đã đưa qua."
Vô duyên cớ vô cớ đưa một cung nhân đi, chẳng lẽ là Hoàng gia để cho Hoàng hậu thiếu thốn thứ gì sao? Tất nhiên là công khai cảnh cáo Hoàng hậu, đừng an bài cái đinh ở chỗ của nàng. Ngươi dám đưa một người tới, ta dám ném trả về hang ổ của ngươi. Còn phải để người ở hậu cung nhìn cho rõ ràng.
"Được, nàng đã có bản lĩnh và lá gan này, xem như bổn cung không theo sai người." Lệ Quý tần cắn môi kìm hãm vui mừng trong lòng, phân phó: "Đi giao đồ vật đến trong tay Như Nhi, nói với nàng ta, nếu nàng ta làm tốt thì bổn cung bảo đảm nàng ta sẽ không phải lo lắng điều gì."
"Không phải nương nương nói muốn đưa nàng ta tới Hàm Phúc cung của chúng ta ư?"
Lệ Quý tần lắc đầu: "Không nhanh như vậy, nàng ta cũng không thể làm quá thường xuyên. Nhắc nàng ta phải thật cẩn thận một chút, sau khi sự việc thành công tất nhiên bổn cung sẽ giúp nàng ta rời khỏi nơi quỷ quái kia."
"Vâng"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.