*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cảnh Tu nghi
Beta: Hy Thái phi
Ánh trăng mềm mại xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu lên phía trên chăn gấm, miêu tả được đường thêu văn, bên trong nhà là một mảnh yên tĩnh tốt đẹp. Ai ngờ người đang ngủ trên giường lại gặp ác mộng lúc ban đêm, đột nhiên mở to mắt ra, thái dương và chóp mũi của nàng đều rịn mồ hôi, có đều không bận tâm đến mà chỉ chậm rãi ngồi dậy. Thở ra hổn hển mấy hơi, cứ như vậy ghé vào bên cạnh giường, ánh mắt trống rỗng đảo qua một vòng
"Sơn Chi?" Đợi mãi một lúc lâu vẫn không thấy Sơn Chi đáp lại, Hiền Phi lại gọi một tiếng nữa nhưng mà vẫn như cũ đáp lại nàng chỉ là một căn phòng trống vắng tịch liêu[1].
[1]: "tịch liêu" 寂寥: vắng lặng
Nàng mặc thêm áo ngoài, rồi mở chăn ra chuẩn bị xuống giường mang giày. Mũi giày khẽ chạm xuống thì quả nhiên bên cạnh giường không thấy có người, chỉ có một chén trà nóng, dùng ánh mắt trong sáng ngây thơ của mình nhìn thiếu nữ phản chiếu trong nước trà.
Nàng thờ ơ nhìn mơ hồ của ánh trắng chiếu tới ấm trà, tự mình rót nước rồi quay trở lại giường, ngồi xuống.
Trà tiến cống có màu hổ phách[2] đậm, cảm giác khiến cho trong lòng nàng trở nên đau xót. Cho đến tận bây giờ, có hối hận thì có được ích gì chứ, trên tay nàng dính nhiều máu tanh giết chóc như vậy, cho dù dùng nước sạch rửa bao nhiêu đi chăng nữa cũng sẽ không thể tẩy sạch hết được. May mà thay cuối cùng cũng có thứ thuộc của mình, cũng không uổng công đi tới trần thế này đầu thai.
[2]: màu vàng ánh da cam
Khi ngẫu nhiên hồi tưởng lại, tất nhiên nàng cũng sẽ sợ hãi, sẽ khó chịu, sẽ ủy khuất, sẽ chua xót, nhưng mà, trà an thần có tác dụng làm cho đầu lưỡi chậm rãi cảm nhận được vị ngọt, nàng mỉm cười, tóm lại là không hối hận.
Điều duy nhất cần phải làm tiếp theo là bảo toàn cho Sơn Chi mà thôi. Hiền Phi lại đi tới chỗ gần ngoài cửa sổ rót thêm nước trà uống, ánh mắt trở nên bình thản xa xưa, nàng biết Sơn Chi sẽ hiểu ý tứ của nàng.
---
Hoàng đế ngồi ngay ngắn chính giữ ở trên ghế bành[3], khuôn mặt tối sầm, cả người tỏa ra hơi thở lạnh thấu xuống như ngăn không cho người nào tới gần. Đôi mắt hắn hơi rũ, tầm mắt chuyển thấp, nhìn về hướng cung nữ bên người Hiền Phi lúc nãy tìm không đượcSơn Chi
[3]: Ghế bành
Ở phía dưới, Sơn Chi đang rủn rẩy làm lễ với thánh thượng, lúc này đôi mắt to hay bị Hiền Phi trêu chọc là "Mắt cá vàng" đang tràn đầy nỗi sợ hãi. Sơn Chi buồn bực, mới vừa nàng còn đang ổ ở Vĩnh Hòa Cung ngủ gật, không biết tại sao vừa mở mắt ra đã ở trước mặt Hoàng Thượng rồi.
Nàng tưởng tượng bốn phía hẳn là đang bày dụng cụ, bỗng dưng cảm thấy khủng hoảng vô cùng, rốt cuộc tin tức ngọn nguồn là từ nàng, cho dù trong lòng nàng có làm tốt để chuẩn bị nhưng khi đối mắt vẫn sẽ sợ hãi...chẳng qua nàng chỉ mới là một cô nương trẻ tuổi như những đóa hoa vừa mới chớm nở. Nhưng chờ đến lúc nàng rũ mắt xuống cẩn thẩn liếc nhìn qua thì mới phát hiện chỗ này là một gian chính thất chật chội, cũng không biết là ở chỗ trắc điện hoang vu nào nữa.
Đem Sơn Chi đưa tới trước mặt Hoàng đế nhưng giờ phút này khuôn mặt Hùng Nghiêu vẫn không có biểu cảm gì, hắn tiến tới chắp tay, nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, người đã đưa tới."
Hoàng đế vẫy vẫy tay để cho hắn đứng ở một bên, âm thanh lạnh lùng nói: "Hẳn là ngươi biết vì sao trẫm cho người đưa ngươi tới đây."
Sơn Chi do dự một chút, co rúm lại đem vùi đầu xuống: "Nô tỳ sợ hãi." Không dám trực tiếp trả lời là biết hay không biết.
"Trẫm không có nhiều kiên nhẫn như vậy để cùng ngươi tốn thời gian ở đây."
Hoàng đế nhíu mày: "Bây giờ trẫm đã dùng cách thẩm vấn vào đêm hôm như này thì không có tính làm to chuyện lên. Nếu không thì trẫm cũng không cần tự mình thẩm vấn, mà sẽ có người khác dùng nhiều cách thức cạy được miệng của ngươi ra." Hắn ngẫu nhiên đi Vĩnh Hòa Cung thời điểm, có thể mơ hồ từ cái này cung nữ trên mặt nhìn ra nàng đối Hiền Phi sùng bái cùng trung tâm. Đối phó với người như vậy, thì phải có sự kiên nhẫn, dụng hình sẽ làm giảm hiệu quả. Tất nhiên phải xuống tay uy hiếp một cách chính xác mới được.
"Nếu muốn tốt, nhưng nếu trẫm không có kiên nhẫn, chờ đợi chủ tử ngươi chính là tội danh tru gia diệt tộc." Kỳ thật trong lòng Hoàng đế chỉ là hoài nghi, việc này có phải do Hiền Phi làm hay không còn chưa xác nhận được. Nhưng khi thẩm vấn lại không thể biểu lộ ra suy đoán như vậy.
Phụ thân Hiền Phi từng là Thái sư của Thái tử, tức là tự mình dạy dỗ gọi ân sư[4]. Cho dù việc này là Hiền Phi phạm phải, Hoàng đế cũng sẽ không rêu rao, như vậy không phải là đi bêu danh chính lão sư của mình hay sao, trừ phi hắn phạm phải tội lớn thông đồng với địch phản quốc. Nhưng một vung nữ trong thâm cung sẽ không biết được chuyện này không do Hoàng đế làm chủ được, nàng chỉ biết là thánh thượng miệng vàng lời ngọc, nói ra chính là nói được làm được.
[4]: Học trò thi đỗ đối với chủ khảo kinh xưng là "ân sư"/ tiếng học trò kính xưng với thầy 恩师.
Đến nỗi cho dù là Hiền Phi, hắn cũng phải cho Đức Phi cùng Đại nhi tử đã chết một công đạo.
Thật lâu sau Sơn Chi vẫn đang trầm mặt, dập đầu nói một câu: "Hoàng thượng xin được bẩm báo." Sau đó liền nói về việc Hiền Phi đã ám chỉ với nàng như thế nào "Hiểu quả việc dùng nước giếng vào sáng sớm" cùng với việc trong lúc vô tình nàng biết được tình huống của người khác mà báo lại.
Lúc trước Hoàng đế thẩm vấn thì những cung nhân đó đều nói giống nhau là Đại Hoàng tử đau bụng, trong lòng nhất định là có chuẩn bị, giờ phút này nghe thấy công tích vĩ đại của Hiền Phi, cảm xúc thật sự không có dao động gì mãnh liệt. Đối với vị phi tử nhã nhặn thanh nhã này, hắn chưa từng để ý quá nhiều ở trên người nàng ta, chỉ là không nghĩ tới nàng ta có thể làm những việc như thế.
Nữ nhân hậu cung, mặt ngoài tươi đẹp diễm lệ, lại đều là một họa bì[5], kết quả là không có lấy một người có thể làm hắn bớt lo
[5]: Họa bì: dịch nghĩa là "Bức tranh da người" là một tiểu thuyết của nhà văn Trung Quốc - Bồ Tùng Linh. Nói chung rằng đánh giá một người không chỉ xét đến vẻ bề ngoài, nó không nói nên tính cách, phẩm chất của một con người.
Hoàng đế xoa xoa mày, nhàn nhạt nói: "Ngươi cũng là người thông minh." Không chỉ có trả lời nhanh, còn đem chuyện này đều đẩy ở trên người Hiền Phi, việc này cùng với nhận thức của hắn có chút mâu thuẫn khiến cho hắn không khỏi cảm thấy kỳ quặc.
Sơn Chi không biết Đế vương đa nghi nhưng nàng nghe thấy ngữ khí của Hoàng Đế thì biết bản thân đã đi nhầm một bước rồi. Nói nhiều sai nhiều, nàng biết rõ là nên im miệng, cúi đấu thấp xuống hết cỡ không có đáp lại cái gì.
Hoàng đế nhìn nàng ta thêm vài lần, tuy cảm thấy sự tình thuận lợi làm người ta khả nghỉ, nhưng dựa vào việc điều tra cho tới chứng cứ được tìm thấy, việc này không phải là do có người vu oan hay oan uổng Hiền Phi. Vì thế hắn suy nghĩ một lát, ra lệnh cho Hùng Nghiêu: "Đi đem Hiền Phi tới đây." Hắn phải tốc chiến tốc thắng, triều đình còn có chính sự bận rộn, càng miễn bàn hiện giờ tình hình biên cương làm cho hắn rất là đau đầu. Nếu không phải Hoàng hậu bị cấm túc, Đức Phi lại gặp chuyện lớn, thì hắn cũng sẽ không tự mình hỏi đến.
Hoàng hậu, đột nhiên hắn nghĩ đến vị thê tử đã lâu không nhớ tới. Thừa Vận chết non, vui vẻ nhất còn không phải là nàng ta sao. Đáng tiếc, nàng ta còn giá trị.
"Thiếp thân cung thỉnh Hoàng thượng thánh an." Hiền Phi thu tay áo khom người chào, tư thái thong dong cùng với biểu tình an hòa, đem Hoàng đế đang trong trầm tư gọi trở về.
Hùng Nghiêu đang nắm chặt đao đặt ở eo đứng bên cạnh biểu tình có chút kỳ quái nhìn nàng ta, thời điểm hắn đi mời người, thì liền thấy trước mắt vị nương nương này đã sớm ăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên mép giường, thấy hắn xông vào cũng không có ngăn cản, chẳng qua là nhìn về hắn cười, rồi đứng dậy đi theo hắn.
Nếu không phải có ánh trăng có thể chiếu rõ ràng bóng dáng của nàng ta, thì hắn cũng sẽ hoài nghi đây chỉ là nữ quỷ uyên bác chuyện trần tục ở đời.
Sơn Chi bị áp giải xuống đi ngang người Hiền Phi, mặt mày nàng vừa động, giống như ngửi được mùi gì đó, đột nhiên sắc mặt biến thành kinh nghi[6]: "Nương nương..." Hương vị này nàng đã từng ngửi được là từ trong trà an thần của nương nương dùng mấy ngày trước, không nồng mà cũng không đọng lại, rất khó đoán được. Chẳng qua hiện tại đến gần, hương vị trên người chủ tử nhà mình bay tới như vậy, khiến cho tinh thần của nàng cảm thấy không yên, có dự cảm không tốt.
[6]: kinh ngạc và nghi ngờ
Hiền Phi không có quay đầu lại, vẫn hàm chứa nhàn nhạt cười, mắt đối mắt với Hoàng đế.
Đây là một lần cuối cùng của Sơn Chi nàng thấy kính yêu nương nương, cũng là lần đầu tiền nương nương của nàng nghe thấy âm thanh gọi đúng lúc quay đầu lại tươi cười lại trấn an nàng. Tay nàng bị thị vệ khóa ở sau lưng, dùng lực ấn chặt khiến cho nàng không tự chủ mà bước chân ra. Nàng gương mắt nhìn chỉ thấy hành lang ngoài cửa kéo dài gấp khúc, cho dù ánh trăng bao phủ cũng chỉ được một đoạn, sớm hay muộn cũng hoàn toàn đi vào trong bóng đêm đen tối mịt mờ. Nước mắt ướt át lăn dài ở trên mặt nàng, biểu hiện bí mật tiết lộ một sự bối rối không thể nói ra.
Nàng hiểu rõ ý tứ của nương nương. Vì điều gì mà giao việc này cho mình làm, lại vì gì mà đối với mình không thể nghi ngờ. Sơn Chi, ngươi nên sớm hiểu chuyện một chút, nàng tự nói với chính mình. Đây là hy vọng nương nương dành cho nàng.
---
"Vì điều gì mà ngươi làm như vậy." Hoàng đế nhìn nàng một cái, chậm rãi thu hồi ánh mắt hỏi.
Một câu này không có ý nghĩa gì, nhưng rốt cuộc cũng đã từng là người bên gối, cho dù tử hình cũng muốn kéo dài thời gian chết, để cho nàng ta thu thập tâm tình tốt rồi lại lên đường.
Có đều Hiền Phi cũng không cảm kích, nàng ta biết phía sau nhìn chằm chằm vào nàng ta muốn minh bạch đến cuối cùng thì thiếu nữ kia đã rời đi, đôi mắt nãy còn nhìn nay đã rũ xuống, không hề nhìn Hoàng đế. Chỉ nhẹ giọng nói: "Thiếp thân biết Hoàng thượng đối với việc xử trí chuyện của ta còn do dự, nếu Hoàng thượng chấp nhận không truy cứu trách nhiệm của Sơn Chi, thiếp thân nguyện ý tự mình kết thúc. Giúp Hoàng thượng giải quyết chuyện phiền lòng này."
Hoàng đế trầm mặc thật lâu sau, hắn phát hiện ra việc cung nữ kia khiến cho hắn không hiểu, ngay cả Hiền Phi bây giờ cũng khiến hắn nhìn không thấu. Nhưng mà nếu có thể đạt tới mục đích thì quả thật hắn có thể buông tha cho cung nữ kia.
"Tính toán khi nào?" Tiếng nói trầm thấp của Hoàng đế vào giờ phút này có vẻ đặc biệt lạnh nhạt.
Vẻ mặt Hiền Phi giống như bàn tay bạch ngọc không hề có dáng vẻ tư thái bề ngoài, với lại ở đây chỉ có hai người trong phòng ngay cả cười khẽ cũng có thể nghe được: "Nếu Hoàng thượng sốt ruột, thì ngay hôm nay cũng được." Dứt lời, nàng quay đầu nhìn ra phía bóng đêm ở bên ngoài, dường như đang tính toán canh giờ: "Chỉ là ngay tại chỗ này, thiếp thân còn muốn trò chuyện với Hoàng thượng một phen."
Chưa bao giờ Hoàng đế thấy qua bộ dáng tùy tính của nàng ta như vậy, gật đầu xem như ngầm đồng ý. Tuy hắn cho rằng không có cần thiết phải trò chuyện với nàng ta, nhưng nếu như nàng ta thức thời, thì lần này bản thân cũng không ngại phối hợp. Sám hối, hay là không cam tâm? Hắn có chút tò mò muốn biết nàng ta định nói gì với mình.
"Hoàng thượng cũng biết hậu cung này từng phát sinh quá nhiều chuyện dơ bẩn." Nàng hơi hơi nhíu mi lại, như đang nhẫn nại điều gì đó, tiện đà nói một câu để mở đầu, tiếp theo lại từ từ kể chuyện xưa tiền triều: "Tây Hán có tỷ muội Triệu thị âm thầm độc sát cung phi có thai, đoạn tuyệt con vua, Minh triều Vạn Quý hphi càng trắng trợn táo bạo hơn, nàng ta ghen ghét phi tần sinh con, nếu như biết phi tần nào hoài thai, liền muốn trăm phương nghìn kế bức lệnh uống dược phá thái. Đủ loại sự tích, trong hậu cung nhìn mãi cùng quen mắt."
"Cho nên ngươi nước chảy bèo trôi?" Hoàng đế cười lạnh, hắn không biết rằng kể ra những ví dụ tương tự cũng là một cách biện giải.
"Không" Hiền Phi cười cười: "Thiếp thân tự biết ghen ghét đan xen sẽ khiến Hoàng thượng ghét bỏ, nhưng vẫn cứ phạm phải sai lầm như vậy, có đều có một có thể được thể hiện – không kìm lòng nổi."
Hoàng đế hờ hững.
Hiền Phi thấy vẻ mặt ám đạm như thế thì thở dài, không còn tùy tính và thong dong như lúc nãy nữa, dường như có vẻ cô độc của phi tần nghiêng ngã ngồi một mình trong bình minh, giọng điệu tịch liêu[7] nói: " Tất nhiên là Hoàng thượng không hiểu."
[7]: tịch liêu 寂寥 vắng lặng
"Nhưng may mà người bên cạnh Hoàng thượng tới cuối không phải là thiếp thân, như vậy cầu mà không được, nữ nhân tâm tư ngoan độc --" Hiền Phi tự giễu cười nói, ngược lại rũ mi, âm thanh nhẹ nhàng nói: "Trân Chiêu Nghi so với chúng ta lại không giống."
Hoàng đế nghe thấy câu này sắc mặt đẹp hơn chút. Hắn cũng cho rằng bảo bối là bất đồng. Những lời này của Hiền Phi thật ra nói đến đúng trong tâm của hắn.
Hiền Phi đang định lại nói, cổ họng có vị ngọt, một tia màu đỏ tươi tức thì tràn ra khóe môi. Hoàng đế kinh ngạc: "Ngươi đây là..."
"Thiếp thân tự biết có hành động làm trái với luân thường đạo lý, đã sớm tự uống thuốc. Mong một mạng đổi một mạng, cũng để an ủi linh hồn Đại Hoàng tử nghỉ ngơi." Nàng cắn môi hàm hồ giải thích một câu, không muốn sửa đổi đề tài, lập tức lấy hơi để nói: "Chẳng lẽ Hoàng thượng thực sự không muốn biết vì sao Trân Chiêu nghi không giống với chúng ta sao?"
Hoàng đế không rõ nguyên do.
Nàng lặng yên rồi lặng yên mỉm cười nhìn Hoàng đế, câu chữ rõ ràng: "Hoàng thượng không hiểu được đố kị cùng hận thù trong lòng chúng ta, cũng sẽ không hiểu được sự để ý trong lòng chúng ta. Nàng ta không đố không hận không oán, tự tại cô độc một mình, chẳng qua là bởi vì nàng ta không thèm để ý." Đến đây khóe môi nàng mang theo vết máu, mỉm cười lộ ra vẻ quỷ dị.
"Bởi vì nàng ta không thèm để ý Hoàng thượng a --" Nàng thở ra một tiếng thở dài sâu kín, so với vừa nãy thì rõ ràng là cấp bách hơn. Bởi vì quả thật trong lòng nàng nhận định như thế.
Cho dù không đề cập tới chuyện của Thọ vương, trong cảnh thưởng mai yến trước kia, khi Hoàng thượng tới nàng đã nhìn thấy rõ ràng trong mắt của Trân Chiêu nghi. Trong suốt yên tĩnh, không có nửa điểm xấu hổ hay vui mừng.
Bây giờ nghĩ đến, cũng chỉ là giống như Sơn Chi không biết chuyện thiếu nữ, hay đúng hơn mà nói, nàng ta thật sự giữ vững tâm của bản thân, thế cho nên sau nửa năm liền đã thăng lên vị trí đứng đầu cửu Tần. Trong hậu cung, yêu ai đều là một điều tai họa, yêu Hoàng đế là cầu mà khó có, yêu người khác càng cầu mà không được, chỉ có không yêu mới có thể toàn thân lui ra.
"Vớ vẩn! Chẳng lẽ giết chết con vua mới là biểu hiện để ý trẫm! Nàng ấy không làm chính là không thèm để ý, trẫm cũng chỉ xứng có độc phụ như các ngươi sao?" Hoàng thượng nghe xong liền tức giận, đập muốn vỡ cái bàn. Tất cả đều là do Hiền Phi ghen ghét bảo bối của hắn được sủng nên mới nói như vậy, mấy ngày trước bảo bối còn muốn chết cùng với hắn, còn ăn dấm với phi tần khác.
Trong lòng hắn phản bác như thế.
Hiền Phi nhìn bộ dáng hiểu rõ của Hoàng Đế, nói như vậy trong ngày thường Trân Chiêu nghi không thiếu việc giáo huấn tư tưởng "Nàng thích hắn" cho Hoàng đế. Nàng có chút đau đớn khó nhịn được lảo đảo một bước, trên mặt trước sau vẫn giữ nụ cười: "Hoàng thượng còn nhớ rõ An Tuyển thị ngày thường đối với người có bộ dáng gì không? Hoàng thượng, có phải ghét bỏ nàng ta vô cùng vụng về hay không?"
"Hoàng thượng, thiếp thân cũng từng ở chung với An Tuyển thị, nàng ta là một nữ tử cực kỳ thông tuệ. Nếu không, phụ thân nàng sẽ không ngừng nghỉ đem cả đời hiểu biết mà hết lòng dạy dỗ nàng. Nàng ta vụng về là bởi vì đối mặt với Hoàng thượng trong lòng hoảng loạn. Nàng ta muốn làm Hoàng thượng thích, lại càng thêm luống cuống tay chân." Lời nói đến tận đây, khẩu khí của Hiền Phi có chút thở hổn hển, đã là cố gắng hết sức: "Để ý hay không, quả thật thiếp thân không thể thay Hoàng đế nhận định, nhưng Hoàng thượng chỉ cần tự mình nhìn một cái, là có thể hiểu rõ lời thiếp thân nói. Lời nói trên đầu môi trước sau không thành sự thật được." Có sự so sánh, càng có thể nhanh nhìn ra sự khác nhau giữa hai người.
Hiện tại nàng thật sự hy vọng Hoàng đế đối với Trân Chiêu nghi yêu thích càng thật càng tốt, càng nhiều càng tốt. Chỉ có như vậy, một khi Đế vương biết được nữ nhân của mình không hề để ý đến mình, mới có thể mất mát, tức giận, phẫn hận, cho đến hoàn toàn thất vọng. Hài tử trong bụng của Trân Chiêu nghi là bắt nguồn sự chú ý của Hoàng đế, một khi ánh mắt của Hoàng đế không còn đặt đúng trọng tâm nữa, nó sẽ không hề có bất cứ cái gì để uy hiếp.
Hoàng đế chợt đứng dậy, hừ lạnh nói: "Ngươi không cần phí tâm tư châm ngòi."
"Hoàng thượng!" Hiền Phi nâng giọng lên giữ bước chân đang hướng ra cửa của Hoàng đế lại, nàng vẫn không nhịn được mà nói: "Thiếp thân còn một thỉnh cầu."
Hoàng đế nghiêng người: "Ngươi nói."
"Thiếp thân muốn gặp Hoàng hậu nương nương một lần" Nói xong nàng như nghĩ được cái gì đó, gắng nén lại vị tanh ngọt đang chạm tới đầu lưỡi kia, miễn cưỡng nói: "Mong rằng Hoàng thượng nhìn đến việc thiếp thân chết đi mà tác thành, thiếp thân chỉ là muốn phó thác Hoàng hậu nương nương việc an bài trong tộc mà thôi."
An bài chuyện phía sau, yêu cầu này kỳ thật cũng không quá phận. Nếu không có lời nói vừa rồi của nàng ta, hắn sẽ không có không đáp ứng.
Ánh mắt Hoàng đế nhìn liếc qua nàng, mang theo lạnh lẽo, lại nói: "Đây là yêu cầu cuối cùng của ngươi." Hắn sẽ an bài tốt người ở trong tối theo dõi, để ngừa nàng ta lại gặp phải sự tình gì.
"Thiếp thân tạ ơn Hoàng thượng." Hiền Phi rốt cuộc chống đỡ không được lệch người qua một bên ghế dựa, cái miệng nhỏ đột nhiên không kịp phòng ngừa phun máu tươi trên vạt áo, nàng lại xoa ấn đường lần nữa cười cười, lúc đầu là muốn thu thập sạch sẽ thấy mặt nàng ấy lần cuối. Rốt cuộc là chuyện xấu làm quá nhiều.
Việc nàng quyết định đem việc này giao cho Sơn Chi khi đó cũng đã nghĩ tới kết quả. Từ sớm nàng đã nghĩ tới muốn được giải thoát, chỉ luyến tiếc một người khiến nàng lưu lại giãy giụa trong vũng bùn của hậu cung. Nhung chung quy nàng cũng không có xấu hoàn toàn, vẫn buông tay như vậy.
---
"Thật sự một chữ nàng ta cũng chưa nói?" Hoàng đế hoài nghi.
"Hồi Hoàng thượng, Hiền Phi nương nương không kịp nói chuyện, chỉ là nhìn Hoàng hậu nương nương mỉm cười, sau đó tay giật giật, thì...thì tắt thở rồi." Thị vệ quỳ một gối xuống đất, bẩm báo toàn bộ.
Hoàng đế hừ một tiếng, không nói nữa.
Hắn chỉ nói rằng không phải cứ có tâm nghĩ thành chuyện, nàng ta làm nhiều chuyện xấu, trời cao liền xử phạt nàng ta. Lại nào biết, an bài hậu sự là giả, chỉ cần một khắc(15 phút), nàng ta muốn cũng chỉ là nhìn lại một chút mà thôi.
Câu nói của Hiền Phi nói rất đúng, Hoàng đế không biết những chuyện này.
Trước sau hắn cũng không hiểu được.