Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)

Chương 3: Tuyển tú




“Truyền chi nữ của Lễ Bộ Thượng thư, Tiết Lục Ngạc, Tiết Bích Đào. Chi nữ của Văn Hoa Điện đại học sĩ Phó Ôn Bội, chi nữ của Lai Bộ Tả Thị Lang Bùi Duẫn Nhân, Thái thường tự Hiểu Khanh chi nữ Cổ Chân Chân yết kiến”
Những tú nữ bị điểm danh đứng dậy, một hàng năm người ra khỏi sườn điện, đi vào chính điện.
Tiết Bích Đào lục trí nhớ một hồi, cuối cùng cũng biết được kiến thức về lễ nghi, vội vàng coi qua, cử chỉ không tính là quá đột ngột.
“Bình thân” Trên đầu truyền đến thanh âm trầm thấp hùng hậu, giàu từ tính.
Đây là đại điện của đế vương, càng có vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm.
Năm người lên tiếng trả lời, lã lướt đứng dậy.
Đều là dáng người thướt tha như ngọc.
Vị trên kia tầm mắt đều dừng lại ở nhị nữ Tiết gia, có ngạc nhiên, có tò mò đánh giá.
Chỉ thấy hai người giống nhau mặc xiêm y màu lam, đều là khuôn mặt phù dung lạnh như băng, làm cho người ta không nhịn được cảm thấy khác biệt.
Sao có thể không nhìn thêm vài lần?
Tiết Bích Đào cảm thấy áp lực lớn trên người mình, liền biết kế này đã thành công.
Mới gặp mặt, ấn tượng nhất là tướng mạo, cử chỉ. Phải thật đặc biệt, không bị chôn vùi giữa đám đông
Sự khác biệt của tỷ muội Tiết gia, tin rằng hoàng đế đã chú ý tới.
Như vậy, chúng phi tử địa vị cao cũng không dám dựa vào dung mạo mà kiêng kị, không vào đêm tân hôn lôi ra một đống quy cũ vô lý. [???]
Nếu bị gạch tên khỏi danh sách, hoặc là thụ phong cấp độ thấp nhất, phẩm chất rất kém, hoặc là không có gì cả [Chém T^T]
Ở các triều đại, tỷ muội song sinh vào cung làm phi không phải không có, nhưng nếu không phải là hoạt bát hướng ngoại, thì chính là tính tình khác nhau.
Vả lại, ở triều đại này đây là đôi đầu tiên, là lần tổng tuyển cử thứ hai sau khi hoàng đế lên ngôi.
Bởi vậy biểu tình hiện tại của hai người khiến hoàng đế cảm thấy mới mẻ.
Đầu tiên, nội thị kêu tên Lục Ngạc, nàng tiến lên, chưa đợi hành đại lễ, chỉ vừa khom người liền được miễn.
Vừa nhìn lên cũng không thấy ánh mắt dao động, lại càng không sợ hãi hay khẩn trương, chính là bộ dạng lạnh nhạt vô cầu.
Hoàng hậu liền nhìn hoàng đế mỉm cười:” Thật là một người trầm ổn.”
Hoàng đế vuốt cằm:”Vậy lưu lại đi”
Nội thị tuyên thánh ý, lại bảo Tiết Bích Đào bước ra khỏi hàng.
Tiết Bích Đào hành lễ nạp thái, tạm thời đem suy nghĩ áp chế.
Chậm rãi ngẩng mặt lên cười, cắn cắn môi lần nữa, rồi mới nhẹ nhàng thả lỏng, nhất thời khác với bộ dạng lạnh lùng của Lục Ngạc.
Môi đỏ mộng trên khuôn mặt tái nhợt, đáy mắt lạnh lùng biến thành dịu dàng gợn sóng, sắc thái đối lập cực hạn, làm người ta như thêm đui mù.
Hoàng hậu vẫn đoan trang hiền lành ngồi tại chỗ, còn lại vài vị phi tần cũng không thấy biểu tình gì, chỉ là kín đáo muốn bẻ đứt cả móng tay.
Tất cả đều có cùng suy nghĩ, người này nếu không phải thân mình ốm yếu. Sợ rằng không phải kẻ dễ coi thường.
Trong lòng liên nâng lên cảnh giác.
Hai tỷ muội này vào cung, phải thừa dịp hai người còn chưa đứng vững, giải quyết tốt mới được.
Hoàng đế cũng mặc kệ loan loan nhiễu nhiễu xung quanh, chỉ bằng yêu thích, giọng điệu nghiền ngẫm nói:”Lưu”
Hai người này, còn chưa cần thi triển tài nghệ, đều đã được lưu
Ba người còn lại thấy thế, đều nóng lòng muốn thử, nhưng đều cắn răng kiêng kị.
Tiếp đó còn lưu lại Phó Ôn Bội lịch sự nhã nhặn và Bùi Duẫn Nhân nhạy bén hoạt bát.
Năm người đều rất xuất sắc.
Cổ Chân Chân bị bỏ lại bài tử cũng là tinh khiết hồn nhiên, nhưng so với Bùi Duẫn Nhân, tính cách tuy giống, nhưng nhạy bén không bằng. Cũng không phù hợp ở lại hậu cung.
Tiết Bích Đào nghĩ, như vậy cũng không tệ, nhưng chỉ là sợ vài vị trên kia đã bắt đầu không hài lòng rồi.
Nếu hoàng thượng không có ở đây, chỉ sợ kết quả sẽ khác hẳn, có thể sẽ lưu lại Cổ Chân Chân dễ bắt nạt kia.
Đoàn người trừ Cổ Chân Chân thất hồn lạc phách đi về bên trái điện, thì còn lại những người trúng cử đều đi về phía bên phải.
Chân mới vừa rợn bước, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng bên tai:” muội muội hôm nay cũng thật khiến tỷ tỷ nhìn với cặp mắt khác xưa”
Tuy rằng nàng đứng phía sau, không thấy được biểu hiện của Tiết Bích Đào, nhưng dựa vào giọng điệu của hoàng thượng, rõ ràng là đối với nàng nổi tâm tư.
“Tỷ tỷ là nói biểu hiện trước kia của muội đều là giả?”Tiết Bích Đào buồn cười liếc nhìn nàng dò xét, chỉnh lại cây trâm ngọc bích trên đầu, lại nói tiếp:” Chẳng lẽ nương đối với tỷ sủng ái, cũng là giả sao?”
Lục Ngạc hơi ngạc nhiên.
Tiết Bích Đào trong mắt dâng lên một màn sương mù, nhìn chằm chằm về phía nàng:”Cha mẹ không coi trọng ta, ta đều nhịn.”
Ánh mắt nàng như muốn nói: Tỷ tỷ, ngươi nợ ta rất nhiều.
Ngươi thực có thiện tâm sao?
Lục Ngạc không tự chủ được lui về phía sau.
Tiết Bích Đào che miệng cười, bước đi.
Ai bảo nàng hiện giờ sắm vai một tiểu băng sơn mỹ nhân đây.
Dù nàng bỏ qua cho bọn họ, họ cũng không bỏ qua cho nàng.
Nhưng song bào thai luôn bị mọi người chú ý. Nhất thời bị rất nhiều người coi là kình địch.
Tiết Bích Đào cân nhắc có nên thay đổi sách lược không. Làm như vậy có thể khiến hoàng đế chú ý, nhưng cũng khiến mọi người chú ý…
“Tiết gia tỷ tỷ” đúng lúc nghĩ đến muốn chán chết, thì bị tú nữ cùng dự tuyển là Bùi Duẫn Nhân cười mỉm vỗ vai “Tỷ tỷ đang nghĩ gì vậy?”
Tiết Bích Đào liếc nhìn nàng, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười coi như đáp lại, cũng không trả lời nàng.
Cũng may Bùi Duẫn Nhân cũng chỉ là muốn kiếm chuyện mở đầu, cũng không bắt nàng nhất định phải đáp.
Nàng ta rất nhạy bén, thấy Tiếc Bích Đào không có vẻ là khó chịu gì, liền tiến sát lại, cười hỏi nàng:” Tỷ muội hai ngươi bộ dáng đẹp giống nhau như vậy, cũng thật khiến người ta khó phân biệt. Không biết tỷ tỷ và vị tỷ tỷ kia, người nào lớn tuổi hơn?”
“Nàng ấy là tỷ tỷ của ta”
“ Ta biết mà, vị tỷ tỷ kia có vẻ lạnh lùng hơn một chút, đúng là tỷ tỷ của tỷ tỷ”
Tiết Bích Đào nhịn cười, nhưng trong mắt cuối cùng cũng xuất hiện ý cười.
Bùi Duẫn Nhân có chút đăm chiêu, cảm thấy việc này cũng không phải không hợp tình hợp lý. Cùng nàng nói chuyện rất cao hứng.
Ngươi hỏi ta đáp vài lần, qua một canh giờ, liền nói mấy lời kết thúc.
“Sau này trong cung, mong rằng tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn.” Đây là nói một cách hình thức.
“Ừ, được” Đây cũng là trả lời theo hình thức.
Nghe nội dung có vẻ không chút khách khí, nhưng giọng điệu của nàng dần dần mềm mại, Bùi Duẫn Nhân không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác thỏa mãn.
Cảm giác giống như trước đây, các tỷ muội trong nhà tranh giành sủng ái của cha mẹ, cuối cùng lại bị nàng đoạt được.
Cái loại thỏa mãn này, không phải là cảm giác vui mừng khi được sủng. Chính là nghĩ: a, thành công rồi. Là loại cảm giác sự cố gắng được đền đáp.
Tiết Bích Đào không để ý trong lòng nàng nghĩ thế nào. Chỉ là cảm thấy tính tình mình hiện tại như vậy, tìm người lôi kéo làm quen là tuyệt đối không có khả năng.
Có người nói chuyện phiếm qua ngày cũng không tệ.
Huống chi, Bùi Duẫn Nhân bây giờ trong mắt vẫn chưa có sự khôn khéo, âm ngoan, lạnh lùng. Chỉ có cảm giác mới mẻ, thích thú, nóng lòng muốn thử khi mới vào cung mà thôi.
Ở hiện đại, khi nàng hai mươi tuổi vẫn chỉ là một chú dê con chưa bước chân ra đời. Khối thân thể này mới chỉ mười lăm tuổi, đã phải lập gia đình.
Nàng dù sao cũng lớn tuổi hơn các nàng, nhìn người cũng rõ hơn một chút.
Sau khi chia tay Bùi Duẫn Nhân, nàng như trước cùng tỷ tỷ một đường hồi phủ, như trước tọa trên một chiếc xe ngựa.
Thanh âm ròng rọc kéo nước phá vỡ suy nghĩ lung tung của Tiết Bích Đào, cũng đem cuộc chiến trong hậu cung của vương triều Nguyên Trưng năm thứ ba mở màn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.