*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Chang Phi
Beta: Vy Chiêu dung
Mưa rào vừa tạnh, mây tan mặt trời lên. Một cơn mưa phùn kéo dài xoá tan khí nóng cùng bụi bặm trong không khí, con cá vẫy đuôi bơi, chim tước chơi đùa, vì là ngày hè, sau cơn mưa cảnh vật rất nhanh rút đi áo ngoài ướt át, hoà cùng ánh nắng, hương khí cỏ cây, bày ra cảnh đẹp thiên nhiên.
Ngự uyển nơi hoàng gia dùng để đua ngựa, đá cầu, mã cầu, chờ thi đấu thỉnh thoảng có tiếng hoan hô náo nhiệt truyền ra, tựa như sóng biển một người tiếp một người tiếng vang rung trời.
Vị trí trước sân thi đấu, các phi tần cùng nữ quyến mặc xa hoa y phục ngồi ở dưới Hoa Cái [1], đỉnh lều có năm màu, thêu hoa văn phiền phức tinh xảo, bốn góc tua rua màu xanh và hồng theo gió bay bay, đúng lúc có thể che nắng chắn gió.
Tiết Bích Đào tất nhiên là ngồi ở dưới Hoa Cái thêu ngũ trảo kim long, màu vàng dưới ánh nắng hiện ra quang mang lộng lẫy, đâm vào hai mắt người khác. Ngoài Hoàng hậu ra, hậu cung được hưởng ơn trạch này chỉ có một mình nàng mà thôi.
"Nhìn cũng khá náo nhiệt." Nàng đặt một miếng quýt ở bên môi, hàm răng khẽ cắn, một dòng nước chua ngọt chảy ra, nhẹ hút vào rồi nói: "Chỉ là cứ xem thi đấu như vậy lại có chút không thú vị."
Hiện tại còn hai đội thị vệ thi đấu dưới sân, trên trán bọn họ buộc khăn trùm đầu màu hồng và lam để phân biệt tránh lẫn lộn, giúp người bên ngoài thấy rõ là đội nào có điểm, đội nào mất điểm. Tuy nói thế gia tông thân đệ tử còn chưa dự thi, những thị vệ tam đẳng da dày thịt béo này không câu nệ tiểu tiết, đánh lên cũng là xung đột kịch liệt, rất đặc sắc.
Hoàng đế nghiêng đầu, gõ gõ bàn cười: "Là có ý tưởng gì sao?"
Loại trường hợp chính thức này, vật nhỏ còn khá thu liễm, sẽ không vô duyên vô cớ làm mất mặt mũi của hắn. Nàng nói ra lời này, đơn giản là trong lòng nổi lên tính toán mưu ma chước quỷ gì đó. Nhìn bộ dáng nàng thong thả ung dung ăn thế kia, thật sự nghĩ là hắn không nhìn ra đáy mắt lập loè bỡn cợt của nàng sao?
Sắp ăn hết cả quả quýt rồi, Tiết Bích Đào không hề cố kỵ mà đưa một miếng quýt cuối cùng vào trong miệng Hoàng đế, không trực tiếp trả lời Hoàng đế, chỉ cười khanh khách nói: "Ăn cái gì cũng phải chú ý sắc hương vị đều đủ... thiếp thân bón quả cam này, hương vị như thế nào?"
Hoàng đế tràn ngập thâm ý liếc nhìn nàng một cái, theo ý nàng ngậm lấy miếng quýt, nuốt xuống rồi nói: "Cũng khá ngọt." Nếu không phải đang ở trước công chúng, nói không chừng còn muốn cắn ngón tay oánh nhuận như ngọc của nàng một cái, nếm thử sắc hương vị chân chính.
Mùa dạ vốn dĩ không phải mùa quýt ra quả, là do dùng kỹ xảo giúp nó mọc ra, cho dù là đưa vào trong hoàng cung, cũng không thể thơm ngọt như mùa thu.
"Thế gian đạo lý chính là liên quan với nhau." Tiết Bích Đào thu tay, hàng lông mi cong vút khẽ chớp, làm như bị vị quýt nhiễm, tươi cười ngọt thêm vài phần: "Nếu đồ ăn có ba muốn, thì sao thi đấu lại không có?"
Hoàng đế thấy nhắc đến ba chữ sắc hương vị, buồn cười, còn chưa đợi hắn lên tiếng, Vinh Quý nhân bên cạnh đã xì vui vẻ: "Chữ " Sắc " thiếp thân còn nghĩ được, hương sao, chẳng lẽ là lúc chạy vội chảy ra mồ hôi... thơm?" Nàng cười xong thấy ánh mắt mọi người đều tụ tập ở trên người mình, không khỏi lại xua xua tay: "Nói đùa, nói đùa thôi."
Tiết Bích Đào nghĩ theo ý của nàng ta cũng thấy buồn cười, hoàn toàn không thấy tức giận vì quan điểm bị phản bác. Này nếu là do phi tần khác nói ra, dùng lời nói trong bông có kim, ngữ điệu tươi cười trào phúng, tất nhiên nàng sẽ không vui. Nhưng Vinh quý nhân lại khác, sau chuyện nàng đâm bay Tào Tuyển thị, Tiết Bích Đào liền cảm thấy, tuy rằng bộ dáng nàng ta vụng về là giả vờ, nhưng là do tính tình thẳng thắn là nguồn gốc.
Như nàng ta nói, thật sự chỉ là nói đùa."Nếu thi đấu đặt mình ở giữa trời đất, vậy hương khí tự nhiên không phải chiếm cái chữ hương kia sao? Mùi hoa cỏ xanh tươi, mùi thơm điểm tâm, hoa quả lúc xem thi đấu, còn có... " Tiết Bích Đào gõ gõ bàn giống Hoàng đế vừa nãy, tươi cười xinh đẹp: "Còn có bàn gỗ hoa lê tản mát ra mùi hương thoang thoảng, vương vấn quanh mũi, cũng đều có thể tính là mùi trong trận đấu."
"Lúc để phẩm thơ vẽ tranh cũng không ngồi yên được, lúc này xem thi đấu, ngươi lại có nhàn tâm nghĩ đến những thứ này." Hoàng đế nhướng mày. Vật nhỏ giải thích cũng khá thú vị, chỉ là hắn nhớ tới ngày thường bảo nàng đọc thơ nàng đều chu miệng lên rồi chạy đi, không khỏi muốn cười bộ dáng tao nhã mười phần mà giải thích này của nàng.
Theo hiện đại mà nói, đồng chí Tiết Bích Đào tuyệt đối không có một tấm lòng của nữ thanh niên văn nghệ.
"Còn có chữ " vị " đâu?" Trinh Bảo lâm cười cong cong mắt, mặt ngoài làm như là nghe thấy chuyện thú vị mà cổ động, trong lòng lại thấy hành động làm bộ làm tịch này đúng là vớ vẩn.
Chẳng qua là loè thiên hạ thôi.
Chỉ là hiện giờ trong cung truyền lưu một câu nói cùng loại với "Muốn thượng vị, dựa Quý phi", hầu như không ai sẽ không cho Quý phi mặt mũi. Ngay cả nàng, cũng không thể không lợi dụng những lời này, hoặc là nói, lợi dụng địa vị của Quý phi ở trong lòng Hoàng thượng, mưu tính cho bản thân. Nàng nói lời này, ánh mắt bất giác nhìn thoáng qua sân thi đấu, rồi lại thu hồi.
"Ai nói là " vị "?" Tiết Bích Đào lười nhác chống cằm cười: "Nếu chỉ nói ba muốn, cái cuối cùng, vì sao không phải là một chữ " âm "." Nói cách khác, chính là chiếm thị giác, khứu giác, thính giác cảm quan.
"Tiếng nhạc càng thích hợp với tiệc rượu ăn mừng hoặc là thưởng cảnh, cùng bầu không khí trên sân thi đấu cũng không hợp." Trinh Bảo lâm khó hiểu nói.
Tiết Bích Đào cười khẽ: "Tà âm thật là như thế." Nói cách khác, không phù hợp hoàn toàn là bởi vì Trinh Bảo lâm ở lúc nàng nói liền nghĩ tới những nhạc khúc làm người chân mềm thân nhũn, hoàn toàn không nghĩ tới những nhạc khúc bồng bột đại khí.
Trinh Bảo lâm cũng thật sự không nghĩ tới, hoàng cung tranh sủng, đàn tấu những nhạc khúc tràn dâng không khỏi làm người có mất "Tính" trí, nào có chỗ thực dụng của âm nhạc kéo dài xuân tình? Chẳng qua, cho dù là muốn chọn làn điệu làm cho trào dâng...
"Chẳng lẽ Quý phi nương nương muốn dựng sân khấu kịch ở đây sao? Nếu không một người đàn tấu, sao có thể so sánh với thanh thế to lớn trên sân thi đấu chứ. Chỉ sợ mệt đến thở hồng hộc, cũng không có ai nghe thấy được?" Ngô Tiệp dư so với Trinh Bảo lâm càng nhanh hơn một bước mà nghĩ tới vấn đề như vậy, không khỏi che môi cười.
Lúc thi đấu muốn tìm người dựng đài đặt cầm, còn nói dễ nghe là "ba muốn", đây không phải là nhàn đến hoảng thì là cái gì.
"Bổn cung thấy là Ngô tiệp dư muốn hát tuồng đi." Tiết Bích Đào cười như không cười mà nhìn nàng.
Ngô Tiệp dư rùng mình một cái, nghĩ đến "Bộ bộ kiều" trên sân khấu kịch hôm đó, liền lập tức ngậm miệng lại.
Một vở diễn khó khăn lắm mới dừng lại, chúng phi tần lại tiếp tục cười vui vẻ mà xem thi đấu, hoan hô.
"Ai nha, thị vệ đeo khăn đỏ tím kia, nhìn thật là lợi hại, lại tiếp một cầu nữa rồi."
"Ồ, đây là Hùng đại nhân mang tới cái kia...... Họ gì mà......"
"Ngươi nói Tống thị vệ? Nghe nói nương hắn là dòng bên của Hùng thị, vòng đi vòng lại cũng xem như có chút quan hệ, Hùng đại nhân tất nhiên khó tránh khỏi chiếu cố hắn. Nhìn qua công phu không tồi nha......"
---
Ban đầu Tiết Bích Đào nói những lời này cũng chỉ là muốn chọc cười Hoàng đế mà thôi, sau lại bị ánh mắt của một đám người nhìn chằm chằm vào nàng, thật đúng là làm nàng có chút ăn không tiêu, liền dừng lại câu chuyện. Chỉ ngầm kéo kéo tay áo Hoàng đế, lén lút đưa ra yêu cầu, lại giống như làm nũng nói: "Nếu không cũng không dậy nổi tinh thần."
Hoàng đế cười ở dưới bàn xoa bóp tay mềm mại của nàng, gật đầu phân phó Triệu trung tín vài câu.
Không bao lâu, bốn phía có trống to hình trụ được nâng tới hai bên sân thi đấu, trên mặt trống được bọc da trâu, sơn đỏ thẫm ở hai bên viền, hai sườn còn có hai khuyên sắt lớn, mấy cái thị vệ buông tay ra, vừa rơi xuống đất liền tạo thành một trận gió bụi.
"Ồ... Đây là muốn làm gì..." Vừa nhìn thấy trống, các phi tần ở dưới không khỏi châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi.
Cũng không phải đua ngựa, cần trống cảnh báo, huống chi cảnh báo cũng chỉ dùng một cái trống là được.
Nhưng thấy trước mỗi cái trống lập tức có một người thị vệ đứng, lúc này bọn họ đều tinh thần hưng phấn, thẳng lưng eo, nhìn đến tam giác cờ xí vung lên một cái, liền giơ cao cánh tay đánh thật mạnh lên mặt trống, phát ra tiếng vang trầm túc. Bốn gậy gõ trống đều nhịp đánh trên mặt trống da trâu, cơ bắp trên cánh tay nổi lên biểu lộ ra động tác đánh xuống của bọn họ có bao nhiêu cứng cỏi hữu lực, tiếng trống ù ù chấn động mặt cỏ, trên mặt trống cũng vù vù không ngừng.
Tiếng trống kia gãi đúng chỗ ngứa, không có vang vọng phía chân trời làm ảnh hưởng tới trạng thái thị vệ phát huy cùng đua ngựa, cũng sẽ không biến mất trong tiếng hoan hô cùng vó ngựa lộc cộc. Như một khúc nhạc làm khung cảnh trào dâng, làm cảm xúc của mọi người xem thi đấu ở đây tràn ngập trong tiếng nhịp trống, không tự giác mà tăng vọt lên.
Ngay cả các thị vệ trên sân thi đấu phấn đấu đã lâu, lúc này hơi hiện mệt mỏi, ở trong tiếng trống cổ vũ cố cũng thấy tinh thần phấn chấn, tựa như một gậy chém ra, liền đục thủng cầu môn của đối phương.
"Hoá ra đây là "âm" theo lời của Quý phi nương nương." Không ít phi tần sau khi nghe xong tiếng trống liền tăng thêm nhiều hứng thú, đầy mặt hưng phấn nói chuyện với người bên cạnh, sau khi nói xong mới rốt cuộc phản ứng lại, bừng tỉnh đại ngộ.
Trong chỗ của con vua, trên mặt Nhị hoàng tử Thừa Trạch chín tuổi có vẻ mặt suy nghĩ không hợp tuổi, ánh mắt đen nhánh chợt lóe, mang theo một chút tính trẻ con mà cười nói: "Quý phi nương nương quả nhiên là người nghĩ thứ người không dám nghĩ, làm người không dám làm."
Mẫu thân hắn là Hiền phi. Tuy rằng hiện giờ đứng hàng tứ phi, nghe thì thấy cao cao tại thượng, nhưng hắn từ nhỏ liền biết, mẫu phi không có gia tộc để dựa vào, thế đơn lực mỏng, chẳng qua là dựa vào Hoàng hậu hèn mọn mà sống, là người đáng thương mà thôi. Mẫu phi không được sủng ái, tính tình nói dễ nghe là cẩn thận, nói khó nghe chính là nhát gan, ngay cả đối với hắn cũng là ngàn dặn dò vạn dặn dò, ở trước mặt phụ hoàng không được lướt qua Đại hoàng huynh.
Mặc dù hiện tại Đại hoàng huynh đã chết non, hắn mới là người lớn tuổi nhất trong đám huynh đệ, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng nổi lên tâm tư bồi dưỡng hắn, hắn vẫn là không thể quá lộ diện. Bởi vì mẫu phi quyết định...
Hắn quay đầu sang hướng Thừa Cảnh, cười hỏi: "Ngũ đệ cảm thấy đúng không?"
Kỳ thật hắn đối với lời Hoàng hậu nương nương nói cái gì đại vị cái gì vinh đăng đại bảo đều ngây thơ mờ mịt, chỉ là tình cảm đơn thuần của con cái đối phụ hoàng mà thôi. Hắn nghe nói Ngũ hoàng đệ có thể thường được phụ hoàng dạy dỗ chỉ điểm, thậm chí lúc hắn ta vừa sinh ra cũng được phụ hoàng ôm, cái này làm cho hắn thực hâm mộ.
"Là không thể nghĩ được." Thừa Cảnh nhìn thấy như vậy nhưng biểu tình vẫn thực nghiêm túc như cũ, lúc nghe thấy Thừa Trạch hỏi chuyện liền quay sang mờ mịt chớp mắt một chút, sau đó nghiêm túc mà chỉ ra chỗ sai nói: "Mẫu phi là có thể nghĩ tới cái người khác không thể nghĩ được."
Rốt cuộc tuổi còn nhỏ, có thể nghe hiểu được lời này đã khó có được. Chỉ là không biết lời phản bác này là dựa vào tính trẻ con đúng lý hợp tình, đều có một cách suy nghĩ muốn người khác phụ họa, hay là thật sự ở trong lòng suy nghĩ qua, cảm thấy Nhị hoàng huynh nói không ổn mới phản bác.
Đương nhiên, cái trước có khả năng lớn hơn một chút.
Tứ Hoàng tử cúi người ăn trái cây, cái chân nhỏ lắc qua lắc lại, giống như không nghe thấy gì. Lục Hoàng tử chỉ ngây ngốc mà cười cười, nghiêng đầu ngượng ngùng. Vẫn là Đại Công chúa khí phách, nàng hừ một tiếng, quét mắt nhìn bọn đệ đệ một cái: "Nháo cái gì, xem thi đấu đi!"
"Giọng lớn nhất chính là hoàng tỷ." Tứ Hoàng tử phồng miệng lên vừa nhai vừa thấp giọng lẩm bẩm.
"Hàn Thừa Đức... " Đại Công chúa vừa muốn nổi bão, dư quang nhìn thấy trên sân thi đấu có một đoàn màu trắng bay tới, thế như gió, nhanh như điện xẹt, sắc mặt nàng trắng bệch xoay mặt nhìn cẩn thận, màu trắng kia càng lúc càng gần, giống như viên cầu, lại bay thẳng tới... Quý phi.
"Nương nương cẩn thận!"
[1] 华盖:Hoa Cái (Lọng che) Nghĩa nguyên thủy nhất là lọng che trên xe của Đế vương. Thường dùng trong các trường hợp Đế vương đi ra ngoài sẽ có người che lọng che trên đầu hoặc che trên xe.