Kỳ Dao Lục

Chương 7: Trọng Thương





"Thần Kiếm Ngự Lôi là một trong các kỹ thuật trấn sơn của Thanh Vân môn, dùng thân thể phàm nhân để dẫn phát uy lực vĩ đại của trời đất, khi thi triển cần thông qua thần binh tự động bao phủ một lớp bảo vệ vô hình xung quanh người, tụ thiên lôi vào trong thần binh, uy lực cực kỳ lớn, không phải là cấp độ phàm nhân có thể đạt được" Thủy Nguyệt cầm lấy bộ sách Lục Tuyết Kỳ đưa lên, giảng giải, "Vì vậy, Tuyết Kỳ, khi tu vi của con đạt tới một trình độ nhất định, vi sư sẽ tặng cho con một thanh thần binh sắc bén, đến lúc đó con sẽ được tập lại Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết, nhưng trước đó tuyệt đối không được tự tiện sử dụng thuật này, đã hiểu chưa?"
"Cho dù có sư phụ bên cạnh, cũng không được ạ?" Lục Tuyết Kỳ ngẩng đầu băn khoăn, đúng là Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết rất khó luyện, khẩu quyết và kỹ xảo nàng đã thuộc lòng từ lâu, nhưng vẫn chưa bao giờ dẫn phát được thiên lôi, sư phụ bảo tu vi của nàng chưa đủ, hơn nữa còn không có thần binh nên vẫn chưa thể dẫn phát, tuy nàng hơi thất vọng nhưng không hề nản chí, xem ra phải đề thăng tu vi của mình lên.
Thủy Nguyệt kiên quyết: "Không thể! Thanh kiếm trong tay con chỉ là một thanh kiếm bình thường, sẽ không chịu nổi uy lực của thiên lôi, hơn nữa với tu vi hiện tại của con mà tự tiện dẫn phát, nếu thành công, con chắc chắn không chịu nổi, nhẹ thì trọng thương, mất hết tu vi, nặng thì khó giữ được tính mạng!" Đứa trẻ này tư chất thông minh, trong thời gian ngắn đã học được pháp thuật của Thanh Vân môn, dù không định dạy Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết cho con bé sớm như vậy, nhưng nó lại tình cờ tìm thấy thuật này ở Tàng Thư các, nhất định xin được luyện.
Thà rằng luyện dưới sự giám sát của mình còn hơn để nó lén luyện, vạn nhất xảy ra chuyện gì, mình cũng có thể ngăn cản, cho dù con bé chưa từng một lần thi triển Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết thành công.
Nhìn dị tượng trên bầu trời lúc đó, Thủy Nguyệt cau mày, tự nhiên có dự cảm không lành, Tăng Thúc Thường ở bên cạnh kinh ngạc nói: "Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết? Là ai vậy?" Số người trong môn có thể thi triển thuật này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thủy Nguyệt cùng Tăng Thúc Thường sau khi nghe được thông tin từ Tăng Thư Thư bèn vội vã chạy xuống dưới chân núi, trên đường đi thấy dấu hiệu thi triển Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết, hai người liếc mắt nhìn nhau, tức thì tăng tốc hơn nữa.
Lục Tuyết Kỳ cảm thấy toàn thân tê dại, nhất là tay phải, cả cánh tay co rút từng cơn, vô cùng đau đớn, cảm giác tê dại mơ hồ từ cánh tay từ từ lan lên trên, mà đầu óc nàng cũng bắt đầu u mê, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Những lời sư phụ dặn dò như văng vẳng bên tai, nàng biết mình đã làm trái mệnh lệnh sư phụ, nhưng nàng không hối hận, để cứu Dao Dao, dù phải dùng phương pháp gì, nàng cũng chấp nhận.
Khi Niên lão đại còn ngơ ngác, Lục Tuyết Kỳ gắng gượng đứng dậy, rút kiếm cố gắng vung lên, sấm sét từ thanh kiếm bắn ra đánh thẳng vào ngực Niên lão đại, Niên lão đại đau đớn, lùi về phía sau mấy bước, ôm ngực ho khan, đồng thời cũng buông Bích Dao ra.
Hắn kinh ngạc nhìn Lục Tuyết Kỳ, sao có thể như thế? Chỉ là một đứa trẻ trên dưới 10 tuổi mà đã biết thi triển Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết? Hắn đã bất cẩn rồi, mặc dù tu vi không đủ, nhưng đòn đó cũng khiến hắn tổn thương nguyên khí nặng nề, xem ra không thể giữ lại con nhãi này, bằng không lúc nó trưởng thành, ắt sẽ trở thành chướng ngại vật cản trở Ma Giáo thống nhất thiên hạ!
Lục Tuyết Kỳ thấy Bích Dao ngã xuống đất bèn kéo cơ thể trĩu nặng nhích từng bước về phía cô bé, kiếm trong tay không chịu nổi uy lực của thiên lôi đã vỡ tan thành từng mảnh, nhưng nàng không hề hay biết bởi cánh tay cầm kiếm đã mất hết cảm giác bởi nỗi đau.
Bích Dao thấy tiểu Kỳ bước đi lảo đảo, biết nàng đã thi triển pháp thuật vượt quá sức chịu đựng của mình, cô bé vội đứng dậy, muốn chạy tới lại thấy Niên lão đại đang tập trung hắc khí vào lòng bàn tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tiểu Kỳ, liền vội quay ngược lại.
Niên lão đại hoan hỉ trong lòng, "Hừ, ta vốn không định giết ngươi, là tự ngươi tìm chỗ chết!" Nói đoạn vung tay đánh ma khí về phía Lục Tuyết Kỳ, bất thình lình một người lao ra đâm thẳng vào Niên lão đại, khiến đòn hắn đánh ra bị chệch hướng, sượt qua tóc Lục Tuyết Kỳ, chỉ làm rụng vài sợi.
Nếu bị đánh trúng, tiểu Kỳ chắc chắn sẽ phải chết, hiện tiểu Kỳ không còn sức lực đánh trả, ngay cả đứng cũng không vững, Bích Dao nghĩ vậy, bất chấp đau đớn, bất chấp cả việc bản thân lại rơi vào tay Niên lão đại.

"Khốn kiếp!" Niên lão đại nhận ra kẻ lao vào mình chính là Bích Dao, hắn tóm chặt lấy áo Bích Dao, gầm lên, "Đã muốn chết như thế, thì ta sẽ cho ngươi đi gặp mẹ!" Rồi ném thẳng Bích Dao xuống vách đá.
Lục Tuyết Kỳ trừng mắt, trong phút chốc cơ thể không hề cảm thấy đau đớn, trong mắt nàng chỉ còn hình ảnh Bích Dao đang chầm chậm rơi xuống vách đá.
Không biết lấy sức lực từ đâu, Lục Tuyết Kỳ đột nhiên như một cơn gió phi xuống dưới, lúc này nàng chỉ muốn nắm lấy Dao Dao, chỉ thế mà thôi.
Niên lão đại quay lại đã thấy Lục Tuyết Kỳ nhảy xuống dưới theo Bích Dao, hắn cười lạnh, "Xem ra không cần ta phải tốn nhiều công sức." Chợt cảm thấy áp lực mạnh mẽ đang tiến đến rất gần, Niên lão đại thầm tự nhủ không xong, nhất định là đã kinh động đến trưởng lão trong Thanh Vân môn, nơi này không nên ở lâu, Niên lão đại hóa thành một luồng hắc khí, lập tức biến mất.
Bích Dao cảm nhận thân thể mình đang rơi xuống giữa không trung, cô bé nghe thấy tiếng gió rít, đồng thời cũng nghe thấy tiếng tiểu Kỳ văng vẳng bên tai, thậm chí càng ngày càng gần, cô bé mở mắt, nhận ra đúng là tiểu Kỳ.
Chỉ thấy khắp người nàng đầy thương tích, đặc biệt ở cánh tay phải, chỉ nhìn qua đã biết là bị thương rất nặng, trên mặt dường như vẫn có thể thấy ánh sét còn lưu lại, nhưng tỷ ấy vẫn không ngừng gọi tên mình, mặc kệ thương tích trên người, tay trái với ra cố gắng nắm lấy mình, Bích Dao cảm động trong lòng, tiểu Kỳ, tại sao tỷ lại nhảy theo ta.
Lục Tuyết Kỳ nghe tiếng gió gào thét bên tai, thấy Dao Dao đã ở ngay trước mắt, nàng không ngừng gọi, "Dao Dao! Dao Dao!"
"Tiểu Kỳ, tỷ thật là ngốc, tại sao lại nhảy xuống" Bích Dao hai mắt nhòe lệ nói.
"Dao Dao, muội mau nắm lấy tay ta, nhanh lên!" Lục Tuyết Kỳ lo lắng nói.
Nhìn cánh tay trước mặt bê bết máu, Bích Dao cũng giơ tay lên, khoảng cách với đầu ngón tay tiểu Kỳ càng lúc càng được thu ngắn lại.
Chợt cô bé nhớ lại một câu mẹ từng nói, để đưa tay ra thì chỉ cần một khoảng khắc, nhưng để dắt tay thì lại cần cả một đời, cô bé không hiểu câu đó có hàm ý gì, cũng không hiểu tại sao lại nghĩ đến những lời ấy, đông thời hình ảnh tiểu Kỳ lúc này cũng in sâu vào trong trái tim cô.
Một khắc ngón tay hai người chạm vào nhau, cả hai cùng nhìn nhau cười, họ cảm thấy hi vọng, tựa như chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là sẽ bắt được người kia, cả hai cùng nghĩ như thế.
Nhưng chính lúc đó, một luồng bạch quang bất ngờ xuất hiện, ôm lấy ngang hông Lục Tuyết Kỳ bất chợt kéo nàng đi, hai người cứ như vậy nhìn đối phương cách càng lúc càng xa, càng lúc càng xa...!

Bích Dao nhắm hai mắt lại, giọt lệ nơi khóe mắt hòa vào gió, tiểu Kỳ, chỉ cần tỷ tiếp tục được sống, là tốt rồi...!Lục Tuyết Kỳ hốt hoảng nhìn Bích Dao càng ngày càng rời xa mình.
"Dao Dao!!!" Lục Tuyết Kỳ gọi to.
Một giọt nước theo gió bay tới, rơi vào mắt phải Lục Tuyết Kỳ, tựa như một ngọn lửa thiêu đốt mắt nàng, nàng chỉ có thể mang theo bi thống, không cam tâm mà ngất lịm.
Gần đây trên dưới Thanh Vân môn mọi người đều trở nên cảnh giác hơn, đồng thời cũng canh phòng cẩn mật hơn, việc lần này Ma Giáo xuất hiện dưới chân Thanh Vân sơn khiến tất cả thủ tọa các phong trong môn phải tập trung lại, bàn bạc xem Ma Giáo có ý gì.
Thủ tọa Thông Thiên phong, đồng thời là chưởng môn, Đạo Huyền chân nhân, ngồi ở thượng tọa, bên trái từ trên xuống dưới theo thứ tự là thủ tọa Long Thủ phong - Thương Tùng đạo nhân, Phong Hồi phong - Tăng Thúc Thường, thủ tọa Lạc Hà phong - Thiên Vân đạo nhân; về phía bên phải là thủ tọa Đại Trúc phong - Điền Bất Dịch, thủ tọa Triều Dương phong – Thương Chính Lương, thủ tọa Tiểu Trúc phong – Thủy Nguyệt đại sư.
"Ma Giáo lần này rốt cuộc đã gây ra những gì?" Đạo Huyền chân nhân nhíu mày khó hiểu nói, "Có thể tra ra là môn phái Ma Giáo nào không?"
"Thưa là Luyện Huyết đường." Điền Bất Dịch gật đầu nói.
"Hừm, Luyện Huyết đường này quả thực to gan, dám tới làm loạn Thanh Vân sơn ta!" Thương Tùng đạo nhân lòng đầy căm phẫn, tay cũng không kiềm chế nổi mà siết chặt lấy thành ghế.
"Nếu không phải con trai ta Tăng Thư Thư kịp thời quay về bẩm báo, còn có Lục sư điệt dũng cảm quên mình đánh lui Ma Giáo, e rằng thôn trang dưới núi ắt gặp phải tai ương." Tăng Thúc Thường cảm khái nói, hắn cho rằng Ma Giáo nhắm đến thôn trang nằm dưới chân Thanh Vân sơn.
"Nếu thật sự đơn giản như vậy thì đã tốt..." Điền Bất Dịch nhíu chặt mày, lẩm bẩm.
Thương Tùng đạo nhân nghiêng đầu nói: "Nhưng việc Tăng Thư Thư và Lục Tuyết Kỳ tự ý hạ sơn là vi phạm môn quy, ta thân là Đường chủ Giới Luật đường đâu thể làm ngơ."
Hai tay Thủy Nguyệt đang để trên đùi hơi nắm chặt lại, có chút tức giận nhìn Thương Tùng, Tuyết Kỳ đã hôn mê hơn một tháng, sinh tử ra sao còn chưa biết, hiếm khi Tiểu Trúc sơn thu nhận được một đệ tử có thiên tư thông minh, Long Thủ phong các ngươi thấy ngứa mắt đến như vậy sao?
"Ai, Thương sư huynh," Điền Bất Dịch giơ tay khuyên giải, "Lục sư điệt trọng thương đến nay vẫn chưa tỉnh, huống chi con bé còn đánh lui ma giáo, hay coi như lấy công chuộc tội đi."
Tăng Thúc Thường vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, chuyện này cũng từ đứa con hư của ta mà ra, nếu không phải Thư Thư một mực kéo Lục sư điệt hạ sơn, con bé cũng sẽ không bị thương đến hôn mê, về phần Thư Thư ta đã nghiêm khắc trừng phạt nó, kính xin sư huynh nể mặt ta, giơ cao đánh khẽ cho hai vị tiểu bối." Thương Tùng thấy vậy cũng ngẩng đầu nhìn Đạo Huyền chưởng môn tựa như không có ý trách tội, hắn sẽ không phạt nặng hai đệ tử, chỉ phẩy tay áo rồi ngồi xuống.

Bấy giờ, một người mặc bạch y thanh sam, tiêu sái anh tuấn bước vào đại điện, chính là đệ tử đắc ý của Đạo Huyền – Tiêu Dật Tài.
Tiêu Dật Tài chắp tay bái kiến các vị trưởng bối rồi lần lượt báo cáo tin tức thăm dò được, "Thưa sư phụ, các vị sư thúc Đường chủ Luyện Huyết đường thừa dịp Quỷ Vương cùng hai vị Đại hộ pháp không có mặt, đánh lén Quỷ Vương tông, sở dĩ có mặt chân núi Thanh Vân là để đuổi theo người của Quỷ Vương tông."
Đạo Huyền gật đầu, "Xem ra không phải là nhắm vào Thanh Vân." Ông cũng không muốn Chính - Ma đại chiến xảy ra sớm như vậy, đại chiến mười mấy năm trước đã khiến cả hai tổn thất nặng nề, đôi bên đều cần thời gian hồi phục nguyên khí.
"Nội chiến ma giáo?" Thương Tùng giễu cợt, hai mắt lóe lên, "Vậy cũng đủ để Ma Giáo rối loạn trong một thời gian rồi."
Với kết luận đó, tất cả mọi người đều thấy an tâm, Đạo Huyền vẫn không quên dặn dò: "Mặc dù là thế, cũng không được lơi là cảnh giác, phải luôn luôn lưu ý động tĩnh của Ma Giáo."
"Vâng!" Mọi người chắp tay nói.
Ra khỏi Ngọc Thanh điện, Tăng Thúc Thường đi tới cạnh Thủy Nguyệt, thoáng chút áy náy nói: "Thủy Nguyệt sư muội, đều là do tiểu nhi ngỗ ngược, làm hại Lục sư điệt, những cái này đều là linh dược hiếm có của Phong Hồi phong ta, hi vọng có thể giúp được Lục sư điệt."
Thủy Nguyệt dừng bước, liếc mắt về phía chiếc hộp gấm trong tay Tăng Thúc Thường, khẩu khí cứng nhắc nói: "Linh đan diệu dược của Tiểu Trúc phong ta cũng không kém hơn của Phong Hồi phong huynh, chỉ cần sư huynh quản tốt nhi tử của huynh, đừng tới quấy rầy đồ nhi của ta nữa là được!" Thủy Nguyệt phất tay rồi rời đi, Tăng Thúc Thường nhìn bóng lưng Thủy Nguyệt lắc đầu thở dài.
Quay về Tiểu Trúc phong, Thủy Nguyệt đi thẳng tới chỗ Lục Tuyết Kỳ, Văn Mẫn đang ở bên giường chăm sóc Lục Tuyết Kỳ nghe thấy tiếng lập tức đứng dậy chắp tay: "Sư phụ!"
Thủy Nguyệt gật nhẹ đầu, bước tới cạnh giường, "Tuyết Kỳ vẫn chưa tỉnh lại sao?"
Văn Mẫn lắc đầu thở dài, sau đó bất an hỏi: "Sư phụ, liệu tiểu Kỳ có..." Nàng rất lo Lục Tuyết Kỳ cứ ngủ mãi như vậy không tỉnh, suy cho cùng hậu quả của việc cưỡng ép bản thân thi triển Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết cũng vô cùng nghiêm trọng.
Nét mặt Thủy Nguyệt hơi đanh lại, nhớ lúc ấy bà vội vàng chạy tới, thấy có dấu vết giao chiến cực kỳ khốc liệt, bà dựa vào một tia sét còn lưu lại từ Ngự Lôi Chân Quyết, dùng pháp lực mang Tuyết Kỳ lên.
Khi đã ôm được Tuyết Kỳ trong tay, tảng đá lớn đè nặng trong tim bà mới được gỡ bỏ, nhưng nhìn thấy bộ dạng Tuyết Kỳ khi ấy lại khiến bà vô cùng đau xót.
Lục Tuyết Kỳ khắp người đầy vết thương nông sâu khác nhau, đạo bào màu trắng bị sấm sét của Ngự Lôi Chân Quyết xé rách tươm.
Nhất là tay phải của nàng, buông thõng không hề có lực, còn bên mắt phải đang nhắm chặt có một vệt máu chảy xuống, kéo dài từ khóe mắt qua khuôn mặt.
Thủy Nguyệt run run vuốt nhẹ vệt máu, phát hiện ra chỉ có máu mà không bị thương, sau đó ôm Lục Tuyết Kỳ thật chặt, lòng căm thù Ma Giáo càng khắc sâu vào xương tủy.
Mà hiện tại điều Thủy Nguyệt lo lắng nhất vẫn là di chứng từ thương thế của Lục Tuyết Kỳ, tay phải tuy đã được cứu chữa kịp thời nhưng vẫn không thể trở lại được như trước, còn mắt phải nàng, vì đến giờ vẫn chưa mở ra nên không biết kết quả thế nào, liệu có mất đi ánh sáng hay không?
Đột nhiên, Lục Tuyết Kỳ đang nằm trên giường chợt nhíu mày đầy bất an, giãy dụa như mơ thấy ác mộng vậy, Thủy Nguyệt lo lắng gọi: "Tuyết Kỳ? Tuyết Kỳ?"
"Dao...!Dao..." Lục Tuyết Kỳ đau đớn rên khẽ, Thủy Nguyệt không nghe rõ câu nói ngắt quãng, nhưng thấy dáng vẻ đau đớn Lục Tuyết Kỳ, nhất định là rất khổ sở, nên đưa tay truyền chân khí vào người nàng.

Một lát sau, Lục Tuyết Kỳ từ từ tỉnh lại, nàng nghi hoặc chớp mắt vài cái, giọng khàn khàn: "Sư...!phụ?"
"Ta đây, con thấy thế nào?" Thủy Nguyệt gật đầu, đồng thời thu hồi pháp lực.
Lục Tuyết Kỳ nhìn xung quanh, nhận ra đây là phong minh, "Con đang ở...!Thanh Vân?"
"Đúng vậy," Thủy Nguyệt ngồi cạnh giường, "Con đang ở Tiểu Trúc phong, nơi đây là phòng con."
"Con...!trở về rồi..." Lục Tuyết Kỳ thì thầm, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Dao Dao rơi xuống dưới, đôi mắt không khỏi nhòe lệ, nhưng nước mắt chỉ chảy ra từ mắt trái, còn bên mắt phải không hề rơi một giọt.
Thủy Nguyệt càng nhíu mày, bà giơ tay che đi mắt trái của Lục Tuyết Kỳ, nhẹ giọng hỏi: "Tuyết Kỳ, con có nhìn thấy rõ vi sư không?"
Lục Tuyết Kỳ không hiểu lắm, chớp chớp hai mắt rồi gật đầu, "Có, thưa sư phụ, con thấy rõ."
Thủy Nguyệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bà thật lòng rất sợ Tuyết Kỳ ngay cả mắt phải cũng không giữ lại được, chỉ cần có thể nhìn thấy, cho dù không thể rơi lệ cũng không ảnh hưởng gì.
Lục Tuyết Kỳ thấy dáng vẻ lo lắng của Thủy Nguyệt, trong lòng thấy áy náy, nàng vừa đứng dậy bỗng phát hiện cơ thể có điểm khác thường, "Sư phụ? Tay của con? Tay phải của con làm sao vậy, tại sao lại không có cảm giác?"
Thủy Nguyệt thở dài, "Tuyết Kỳ, vi sư đã nói cho con biết, hậu quả của việc cưỡng ép thi triển Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết, hiện giờ tay phải của con coi như đã hồi phục, nhưng không thể cầm kiếm được nữa."
Lục Tuyết Kỳ ngã ra giường, đúng vậy, đáng ra nàng nên biết, nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng không thể cứu Dao Dao, "Sư phụ, tại sao lại cứu con lên, nếu như lúc đó..." Lẽ ra nàng nên ở cạnh Dao Dao, dù cho có phải đối mặt với cái chết.
"Tuyết Kỳ!" Thủy Nguyệt nghiêm nghị nói, "Còn nhớ trước kia khi vi sư nhận con làm đồ đệ, đã nói gì không?"
Lục Tuyết Kỳ sửng sốt, gật đầu: "Sư phụ nói, thân là đệ tử Thanh Vân, phải dốc lòng vì bách tính thiên hạ, coi trảm yêu trừ ma là trách nhiệm của bản thân..."
Thủy Nguyệt thấy Lục Tuyết Kỳ vẫn nhớ rõ lời mình, vui mừng nói: "Nếu đã như thế, Tuyết Kỳ, con phải nhớ kỹ, mọi việc con hiện giờ phải gánh chịu đều là do những kẻ trong Ma Giáo gây ra, về sau cũng phải trả lại cho ma giáo, không phải ở đây oán trách bản thân."
Lục Tuyết Kỳ khẽ rùng mình, nhớ đến chuyện Dao Dao cùng mẫu thân tiểu Si đều bị Ma Giáo hãm hại, nàng mím chặt môi, trong lòng thề nhất định sẽ không tha cho Ma Giáo!
"Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi." Lục Tuyết Kỳ hạ mắt nói, nàng nhất định phải báo thù cho Dao Dao.
Thủy Nguyệt vui mừng nói: "Tốt lắm, Tuyết Kỳ, mấy ngày này con hãy nghỉ ngơi, dưỡng thương cho tốt." Sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ Lục Tuyết Kỳ rồi rời đi.
Văn Mẫn thương xót nhìn Lục Tuyết Kỳ, dặn dò: "Tiểu Kỳ, muội dưỡng thương thật tốt nhé." Vì không muốn quấy rầy nàng nghỉ ngơi nên cũng đi ra ngoài.
Nghe thấy tên gọi quen thuộc kia, bên tai lại như vang lên tiếng Dao Dao, không ngừng gọi nàng là tiểu Kỳ, Lục Tuyết Kỳ nhìn tay trái của mình, mắt không khỏi lần nữa ướt lệ, tại sao lại không bắt được tay Dao Dao? Tại sao! Nàng cố kìm lại tiếng nức nở, áp mu tay trái lên mắt mình, khóc nghẹn không ra tiếng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.