Kinh Tủng Chi Thư

Chương 87:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Sở Dương Băng nói xong, ông lão bỗng nhiên vô cùng bức xúc: “Tất nhiên là do phù thuỷ mang đến, nếu như không phải do phù thuỷ thì vì sao người nhiễm bệnh chắc chắn phải chết? Tại sao toàn thân họ đều biến thành màu đen? Tại sao mới chỉ trong nửa năm đã có mười mấy ngàn người chết?”
Một thành phố, hai phần ba dân số đều chết vì một đợt dịch bệnh, mười mấy ngàn người lần lượt chết đi chỉ trong vỏn vẹn sáu tháng, chuyện như thế này chẳng khác nào tai ương ngập đầu đối với thành phố. Con người hoàn toàn chịu thua, thế nên quy kết mọi nguyên nhân cho một sức mạnh siêu nhiên nào đó, những thứ như phù thuỷ, ác ma liền trở thành đối tượng tốt nhất.
Lục Phi Trầm lại hỏi: “Vậy phương thức truyền nhiễm là gì? Hay vẫn chưa xác định được?”
“Do phù thuỷ!” Ông lão nói vô cùng chắc chắn: “Phù thuỷ lây lan dịch bệnh, nên dịch bệnh mới không chấm dứt!”
“Mấy người luôn hỏi câu này, vậy mấy người đang nghi ngờ giám mục sao?”
Ông lão không muốn tiếp tục nói chuyện với họ nữa, chẳng mấy chốc sau đã đuổi cả đám ra ngoài.
Tuy chỉ mới tiếp xúc ngắn ngủ nhưng họ cũng xem như đã nắm được thông tin cơ bản liên quan đến dịch bệnh.
“Phương thức lây truyền vẫn chưa xác định.” Lục Phi Trầm nói một cách nghiêm trọng, loại dịch bệnh này lây nhiễm mạnh, khả năng tử vong cao, họ cũng chỉ là người sống, không có năng lực bách bệnh bất xâm, trong thế giới của sách một khi bị nhiễm dịch thì chỉ còn nước chờ chết.
“Phương thức lây nhiễm cũng chỉ có mấy loại, mà trận dịch này lại có thể tạo thành quy mô lớn như vậy, khả năng cao nhất là lây qua không khí hoặc nước.” Lilith nói: “Kết hợp với chi tiết xác chết làm tắc nghẽn dòng sông, tôi nghiêng về giả thuyết lây qua đường nước.”
Giang Chi Nhu suy nghĩ một lúc, nói: “Tôi nghĩ chuyện không đơn giản như vậy, bất kể là Toà thánh hay là người dân đều một mực khẳng định dịch bệnh có liên quan đến phù thuỷ, dù sao ở đây cũng không phải hiện thực, chúng ta cũng phải cân nhắc giả thuyết nữ phù thuỷ lan truyền dịch bệnh thông qua con đường nguyền rủa hoặc đại loại như thế.”
Bốn người đi băng qua đường phố, chuẩn bị đi tìm dòng sông được gọi là “đĩa súp của nữ phù thuỷ” trong lời gợi ý. Muốn tìm được con sông đó cũng không khó, lời gợi ý có nói dòng sông bị thi thể làm tắc nghẽn, họ chỉ cần bám theo người mặc áo choàng đen đi nhặt xác, cứ thế mà ra khỏi thành.
Bên ngoài thành quả nhiên có một con sông lớn, vì thành phố này đã phát triển về mặt thương mại, nên giao thông đường thủy cũng cần phải phát triển hơn, do đó việc xây dựng giao thông ven sông là điều rất dễ hiểu.
Người nhặt xác chuẩn bị chuyển xác ra ngoài từ bên hông cửa thành.
Ở đây có binh lính canh gác, để chắc chắn ngoại trừ người nhặt xác thì không ai có thể đi ra khỏi tòa thành này.
Bốn người Sở Dương Băng núp trong bóng tối nhìn người nhặt xác lôi thi thể ra ngoài thành vứt bỏ, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm liếc mắt nhìn nhau, Lục Phi Trầm nói với Lilith cùng Giang Chi Nhu: “Hai người ở lại đây, tôi và Sở Dương Băng đi xem thử.”
“Cẩn thận” Lilith không nói nhiều lời, kéo theo Giang Chi Nhu chạy về hướng những căn nhà đá quanh co lẩn trốn.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm bám theo sau lưng người nhặt xác, khi gã đi vào cuối hẻm thì ra tay đánh ngất xỉu.
Lục Phi Trầm nhanh tay nhanh chân lột áo choàng đen trên người gã nhặt xác xuống, sau đó cẩn thận kiểm tra một lượt từ đầu đến chân Sở Dương Băng, bảo đảm không có chỗ nào bị lộ ra ngoài mới tròng áo choàng đen lên người mình.
Sở Dương Băng cũng muốn trợ giúp nhưng lại bị Lục Phi Trầm ngăn lại, hắn nói: “Thể chất của em dễ bị bệnh, quan trọng nhất là phải tự bảo vệ bản thân.”
Lời Lục Phi Trầm nói cũng khiến Sở Dương Băng nhớ lại thời điểm lần đầu tiên hai người cùng tiến vào chung một câu chuyện, bởi vì buổi tối mất ngủ cộng thêm việc bị tà khí tấn công, cậu bắt đầu sốt cao, lúc đó còn phải khiến Lục Phi Trầm chăm sóc cho mình.
Tuy Lục Phi Trầm không nói rõ, nhưng Sở Dương Băng biết hắn đang bảo vệ cậu.
Chính mình ở trong thành phố bị dịch bệnh bủa vây, tiếp xúc có nguy hiểm, ăn uống có nguy hiểm, thậm chỉ hô hấp cũng có nguy hiểm. Lục Phi Trầm đang rất cố gắng giảm khả năng gặp nguy hiểm của Sở Dương Băng xuống mức thấp nhất.
Lục Phi Trầm nhanh chóng tròng áo choàng đen lên người, hắn còn nghiêm túc kiểm tra một lượt hai người nhặt xác đang ngất xỉu, phát hiện ngón tay của một người cuối cùng đã bắt đầu chuyển sang màu đen.
“Đi thôi.” Lục Phi Trầm đứng lên nói: “Cố gắng tránh tiếp xúc với họ.”
Hai người kéo xe đẩy, lặng lẽ ra khỏi cửa thành đi đến dòng sông lớn ở bên ngoài.
Vừa bước ra ngoài Sở Dương Băng lập tức hoảng sợ vì cảnh tượng trước mắt.
Thi thể chất chồng chất đống, số lượng nhiều đến mức khó mà tưởng tượng được.
Lúc trước Sở Dương Băng còn suy nghĩ, nếu dịch bệnh không ngừng lan tràn thì tại sao không cố gắng chôn cất thi thể, làm tốt công tác xử lý phòng dịch mà lại chất đống thi thể ở bên cạnh nguồn nước để dịch bệnh có điều kiện khuếch tán mạnh hơn.
Cho đến khi cậu nhìn thấy cảnh tượng không khác gì địa ngục này, cậu mới hiểu được tại sao.
Bởi vì thi thể quá nhiều, nhiều đến mức không thể nào chốn cất hết được. Mấy trăm ngàn xác chết, đây là khái niệm gì, nếu như vừa bắt đầu người xử lý xác còn có thể chú ý chôn cất chúng, nhưng sau đó hết chiếc xe này đến chiếc xe khác chuyển xác đến ném trên mặt đất, người nhặt xác thì càng ngày càng ít, trong thành phố người chết còn nhiều hơn người sống, đã đến mức này thì còn ai đi chôn cất thi thể nữa chứ.
Thi thể chồng chất ngày càng nhiều, tầng tầng lớp lớp, có một vài thi thể còn bị đầy ra giữa sông, trên con sông không được tính là rộng lớn này có vô số thi thể đã phân huỷ nổi lềnh bềnh. Mùi hôi thối bốc lên tận trời, ruồi muỗi bâu quanh, những con quạ ăn xác bay lượn giữa trời, thỉnh thoảng đáp xuống đánh chén một bữa no nê.
Nước sông đã biến chất từ lâu, xung quanh thì hoang vu hẻo lánh.
Đồng thời cũng liên tục có người nhặt xác chuyển những thi thể mới ra đây.
“Meo!”
Bỗng nhiên một tiếng mèo kêu thảm thiết chói vào tai Sở Dương Băng.
Cậu quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, liền thấy một con mèo đen gầy trơ cả xương, mắt còn mù một bên đang mở to con mắt màu xanh lục còn lại nhìn mấy người nhặt xác một cách đầy cảnh giác.
Con mèo đó bắt gặp Sở Dương Băng đang nhìn nó, nó phát ra tiếng kêu khiến người ta sởn cả tóc gáy, sau đó linh hoạt nhảy tới nhảy lui giữa những cái xác như một bóng đen vút qua, thoáng chốc đã mất tích.
Sở Dương Băng nói nhỏ với Lục Phi Trầm: “Mèo, vừa mới có một con mèo đen chạy đi.”
Lục Phi Trầm nhanh chóng quan sắt bốn phía xung quanh, nhỏ giọng đáp: “Thấy thì thấy, đừng nói ra.”
Sở Dương Băng gật đầu, đồng thời cùng đẩy xe xác đổ xuống mặt đất với Lục Phi Trầm, sau đó kéo theo xe đi trở về.
Lúc này một người kỳ lạ xuất hiện ở bên cạnh đống xác, gã cũng mặc một bộ áo choàng đen, trên mặt mang một chiếc mặt nạ hình mỏ chim [1], tay cầm theo gậy chống đầu nhọn, đang châm châm chọc chọc giữa đống xác.
Khi chiếc gậy chạm đến những bộ xác mới, Sở Dương Băng nhận ra có mấy người đã ngỏm rồi, nhưng cũng có những người vẫn chưa chết. Những người dù chưa chết vẫn bị lôi ra ngoài thành này da dẻ đã chuyển sang màu đen nghiêm trọng, có thể thấy rõ ràng là người bị lây nhiễm.
Những người như thế đại để là chẳng còn sống được bao lâu nữa, vì để giảm thiểu khả năng lây lan đã bị người nhặt xác coi như thi thể, lôi ra ngoài thành chờ chết.
Người mang mặt nạ mỏ chim phát hiện trong đống xác còn khoảng hai ba người vẫn chưa chết hẳn, gã quay đầu lại nhìn thấy Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đang đẩy xe xác không, ngoắc tay.
Ý là…..Muốn bọn họ đi qua đó sao?
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm liếc mắt nhìn nhau, đi đến gần người mang mặt nạ mỏ chim.
Người đó nói: “Đưa những người này đến chỗ ở của tôi được không?
“Ngươi là ai…” Lục Phi Trầm hỏi.
“Tôi? Cậu không biết tôi là ai à?” Người mang mặt nạ mỏ chim nói: “Tôi, tôi là bác sĩ, tôi đang nghiên cứu phương pháp chữa trị dịch bệnh, những người này là bệnh nhân của tôi, tôi muốn chữa khỏi cho họ, vì vậy nhờ hai người đưa họ đến chỗ ở của tôi.”
Bác sĩ?
Ánh mắt Lục Phi Trầm thoáng chốc trầm xuống, mang mặt nạ mỏ chim, tay không mang bao tay, cầm gậy chống, đây đúng là bộ dáng của một bác sĩ mỏ chim thông thường. Thứ gọi là bác sĩ mỏ chim cũng bắt nguồn từ thời dịch bệnh Cái chết đen hoành hành, trên mặt nạ mỏ chim có trang bị thêm một lớp lọc không khí, trang bị quần áo cẩn thận để ngăn cách bệnh tật, gậy chống dùng khi tiếp xúc với bệnh nhân…
Lục Phi Trầm cùng Sở Dương Băng ở cạnh con sông không dò thám được tung tích của nữ phù thuỷ, thứ quái lạ nhất ở đây chính là vị bác sĩ mỏ chim này.
Đã thế chi bằng cứ đi chung với gã quan sát xem sao.
“Được, nhưng anh có thể dẫn đường không?” Lục Phi Trầm hỏi.
“Được chứ.” Bác sĩ mỏ chim nói: “Cảm ơn sự giúp đỡ của hai người, nếu hai người cũng bị nhiễm bệnh thì cứ đến tìm tôi để chữa trị nhé. Đương nhiên tôi rất không hi vọng các cậu sẽ bị lây bệnh rồi.”
Lục Phi Trầm cùng Sở Dương Băng cúi xuống kéo những người vẫn còn sống lên xe đẩy, vừa đi theo bác sĩ mỏ chim về chỗ ở của gã, Lục Phi Trầm vừa cố gắng trò chuyện với gã.
“Bác sĩ, anh có cho rằng bệnh dịch là do phù thuỷ mang đến không? Chỉ có cách thiêu chết phù thuỷ mới có thể chấm dứt dịch bệnh này.”
Bác sĩ mỏ chim nói: “Tôi không quan tâm dịch bệnh từ đâu mà đến, trên thực tế thế gian này tràn ngập dịch bệnh, mà thứ dịch bệnh duy nhất trên đời này chính là dịch hạch. Còn tôi, tôi sắp chữa lành cho những người phải chịu thua bởi căn bệnh quái ác này. Đúng, sắp rồi, đã rất gần rồi.”
“Vậy anh sẽ chữa trị cho những người này như thế nào?” Lục Phi Trầm thử thăm dò hỏi: “Chúng tôi có thể quan sát không?”
“Có gì mà không được?” Bác sĩ mỏ chim cười khẽ một tiếng, gã nói: “Dù sao hai cậu cũng sẽ thành bệnh nhân của tôi thôi.”
Sở Dương Băng vô cùng cảnh giác với tên bác sĩ mỏ chim quái dị này, hành động của gã vô cùng kỳ quái, trang phục rộng lớn hoàn toàn che giấu thân hình. Mà thoạt nhìn thì gã phải cao cả hai mét. Giọng nói của gã rất quái lạ, rất khó phân biệt được nam nữ, khi nói chuyện âm thanh vừa trầm thấp vừa vang vọng một cách lạ lùng.
Sau khi cả đám quay trở về nội thành, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm thoáng thấy Lilith đang đứng trốn trong bóng tối, Lục Phi Trầm ra dấu với Lilith để hai người đi theo ở phía sau.
Trên đường bốn người Sở Dương Băng và bác sĩ mỏ chim đi về chỗ ở của gã, Sở Dương Băng phát hiện tên bác sĩ mỏ chim này lại trốn tránh những người mặc áo choàng trắng đang rắc nước phép của Toà thánh. Xem ra mối quan hệ giữa tên bác sĩ mỏ chim này và Toà thánh cũng có vấn đề.
Chỗ ở của bác sĩ mỏ chim là một căn nhà đá, bên ngoài sơn một chữ chết màu đỏ.
Khi Sở Dương Băng nhìn thấy chữ đó thì hơi khựng người lại, bác sĩ mỏ chim dường như cũng nhìn ra bọn họ đang lo lắng bèn giải thích: “Yên tâm, đây là phòng thí nghiệm của tôi. Khá sạch sẽ, thoáng mát và vệ sinh. Nhưng mà, mọi người biết đây, tôi cần một nơi không bị người ta quấy rối.”
Bác sĩ mỏ chim đi vào, nói với hai người Sở Dương Băng: “Hãy đặt bệnh nhân lên giường giúp tôi, tôi chuẩn bị chữa trị cho họ rồi.”
Lục Phi Trầm vừa đặt người lên trên giường đã thấy bác sĩ mỏ chim lấy một con dao ra, bước đến trước mặt người bệnh nhân toàn thân đã chuyển thành màu đen, rạch ra những vết cắt khá tinh vi trên cơ thể người đó.
Tại sao lại nói là tinh vi? Bởi vì những nơi mà bác sĩ mỏ chim hạ dao xuống đều là động mạch chủ, vết thương không nông cũng chẳng sâu, vừa đủ để một lượng máu đều đều chảy ra.
*************************
[1] Mặt nạ mỏ chim: Đại dịch “Cái chết đen” được coi là một trong những đại dịch chết chóc nhất trong lịch sử nhân loại, xảy ra ở châu Á và châu Âu trong thế kỷ 14, mà đỉnh điểm là ở châu Âu trong giai đoạn 1346- 1400.
Trang phục mặt nạ mỏ chim của các bác sĩ chữa bệnh dịch hạch là một trong những biểu tượng dễ nhận biết nhất của Cái chết đen trong thế kỷ 17.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.