Kinh Tủng Chi Thư

Chương 82:




Jane
Mạng lưới tin tức do lâu năm lăn lộn trên thương trường đã giúp Lilith nhanh chóng biết được thông tin nơi Thường Diệp Lâm sẽ đi đêm nay, người tiết lộ thông tin nói Thường Diệp Lâm sẽ đến Kim Dạ Club tối nay, sau đó gửi một đống tư liệu liên quan đến Kim Dạ Club.
Có một vài club khó nhận định được là cao cấp hay thấp kém, nếu nói nó cao cấp nhưng nội bộ lại che dấu rất nhiều chuyện xấu, những chuyện như làm tú bà, bản chất còn ăn đứt Câu Lan Ngoã Tứ ngày xưa [1], mua bán thể xác trở thành kế sinh nhai. Nói nó thấp kém nhưng nó còn phục vụ những quý ông quý bà tầng lớp thượng lưu, người ra vào nếu không phải con ông cháu cha thì cũng là người thừa kế quyền lực.
Kim Dạ là một loại club như vậy, nó phục vụ một vài người gọi là nhân sĩ thượng lưu, dục vọng là lý do tồn tại của nó, quyền thế và tiền tài là ô dù của nó.
Lilith xem giới thiệu về Kim Dạ Club xong thì cười lạnh, quay đầu nói với La Tá: “Lão La mang theo đồ đến, chúng ta đi gặp ngài Thường Diệp Lâm.”
La Tá im lặng gật đầu, quay về phòng xách theo một chiếc balo nặng trịch.
Sau khi năm người ngồi lên một chiếc xe đã được cải tiến vô cùng rộng rãi, Lilith mở chiếc balo của La Tá, xốc hết đồ đạc ở bên trong ra.
Chung Gia Thụ ngồi ở hàng sau nhìn thấy trong bao toàn là hàng cấm thì nuốt nước miếng cái ực, nói: “Chị Lith, tìm một gã đàn ông thôi mà, chúng ta chỉ cần trà trộn vào là xong, có cần gây lớn chuyện như vậy không?”
“Tôi chỉ hi vọng mọi chuyện có thể đơn giản chút.” Lilith nâng một khẩu súng lên đạn rồi nói: “Nhóc con, yên tâm đi.”
“Yên Tâm?” Chung Gia Thụ giả vờ nói: “Em chỉ sợ chị chơi đến ghiền thôi! Đây là Bắc Kinh, không phải nước ngoài đâu chị hai!”
Lilith cười nói: “Chị đây biết mà.”
Lilith nói xong liền ném cho Lục Phi Trầm một xấp thẻ nói: “Đến lúc đó anh mang theo hai đứa nhóc đập tiền vào, tìm một góc khuất người xem phim, tôi và lão La đi tìm thằng chó khốn nạn đó.”
Lục Phi Trầm tung hứng xấp thẻ nói: “Tuỳ cô.”
Sở Dương Băng quái lạ liếc nhìn Lục Phi Trầm, Chung Gia Thụ nói: “Ủa, tại sao anh ta lại mang theo em với Sở Dương Băng? Bọn em không tự đi được à?”
“Bọn em?” Lilith bật cười nói: “Hai con thỏ trắng nhảy vào hang sói nhảy múa, coi chừng còn chưa vào đến nói đã bị người ta lột da rồi.”
Một đám năm người lái xe đến một gara khác của Lilith, Lục Phi Trầm mang theo Sở Dương Băng và Chung Gia Thụ lái một chiếc siêu xe khác, cùng Lilith và La Tá phân công hành động.
Kim Dạ Club xây dựng sâu trong một sườn đồi của Bắc Kinh, màn đêm vừa kéo đến Kim Dạ Club đã đèn đóm sáng choang, xanh vàng rực rỡ.
Khi lái xe đến gần Kim Dạ Club đã có người đón xe yêu cầu kiểm tra thân phận, Lục Phi Trầm hạ cửa sổ xe xuống, người nhìn như bảo an đứng bên cạnh nói: “Thưa ngài, bên trong là club tư nhân, xin xuất trình thẻ hội viên.”
Lục Phi Trầm cười lạnh ném một xấp thẻ mà Lilith giao cho hắn xuống.
“Dăm ba chỗ rách nát còn bày đặt sĩ diện.” Lục Phi Trầm phô trương thanh thế công tử nhà giàu nói: “Hôm nay anh đây dắt bạn đến chơi, ai thèm kè kè đống thẻ của mấy người suốt ngày chứ. Tự tìm đi, tìm không ra thì đi báo người bên trong đăng ký cho anh một thẻ. Nhưng tụi mày phải nghĩ cho kỹ, làm mất mặt anh đây thì lũ chúng bây từ trên xuống dưới cẩn thận với anh.”
Đám bảo vệ đứng một bên bị đống thẻ card đập vào mặt vẫn rất kiên nhẫn khom lưng nhặt từng tấm thẻ lên, lật xem từng cái. Mấy tấm thẻ này có cái màu đen, có cái màu vàng, có cái màu bạc, có cái in hoa văn chìm, hoa văn nổi không giống nhau, nhưng không có thẻ hội viên của Kim Dạ Club.
Nhưng đám bảo vệ này rất biết điều, nhận ra những tấm này không phải thứ người bình thường có thể có được, bèn cung kính trả card lại cho Lục Phi Trầm, nói: “Em tìm không thấy thẻ hội viên của ngài, xin ngài đợi một lát, bọn em đi xin phép giám đốc thử.”
Lục Phi Trầm nhận thẻ lại rồi tiện tay ném ra ghế sau, cũng không thèm đếm xem đám bảo vệ có lén giấu cái nào không, thật ra bọn họ không dám giấu giếm gì. Hắn ném xấp thẻ này ra ghế sau rơi đầy lên người Chung Gia Thụ.
Chung Gia Thụ trước giờ chưa từng đánh thử loại map nào như thế này, nó đần người ra, cứng ngắc ngồi ở phía sau không dám nhúc nhích.
Mặc dù nó biết Lilith có tiền nhưng không ngờ lại giàu tới mức này.
Tuy nó cũng là người không lo cơm áo gạo tiền, muốn mua thứ gì đều chưa bao giờ liếc nhìn giá cả, nhưng đám thanh niên như chúng thì có thể mua được gì chứ. Nó không đam mê hàng hiệu, với nó mà nói mấy bộ đồ hàng hiệu kia còn không bằng thương hiệu top dưới tay Lilith, trước giờ nó quá lắm là mua trang bị trên game, chưa bao giờ vung tay ném một xấp thẻ như Lục Phi Trầm vừa rồi.
Lục Phi Trầm nhíu mày khó ở, tỏ ra vô cùng mất kiên nhẫn.
Đám bảo vệ gọi điện thoại cho quản lý nhanh chóng nói vài câu, sau đó ngắt máy đi tới trước xe cung kính nói: “Đã thất lễ, mời ngài vào trong.”
Lục Phi Trầm kệ xác chúng đạp chân ga phóng thẳng đến trước cửa Kim Dạ Club. Một người đàn ông mặc đồ vest mang giày da đứng trước cửa, thoạt nhìn có lẽ là quản lý ở đây tiến đến nịnh nọt mở cửa xe nói: “Xin chào các vị thiếu gia, hôm nay mọi người đến Kim Dạ muốn vui vẻ như thế nào ạ?”
Lục Phi Trầm xuống xe chặn lại người đang chuẩn bị mở cửa cho Sở Dương Băng, sau đó tự mình mở cửa ra kéo Sở Dương Băng xuống xe, Chung Gia Thụ ngồi bên cạnh cũng cứng ngắc người thò chân bước xuống. Vì căng thẳng mà cả khuôn mặt của Chung Gia Thụ đều cứng đờ, thoạt nhìn còn tưởng nó hơi lạnh lùng đáng sợ.
Lục Phi Trầm kéo tay Sở Dương Băng, tay còn lại siết eo cậu ép vào trong lồng ngực của mình, tiện tay vứt một tấm thẻ trong túi mình ra nói: “Thằng nhóc đứng ở bên đó là em trai tôi, hôm nay cho nó đi rửa mắt, tìm mấy hàng non sạch sẽ tới cho nó. Khỏi lo cho tôi, tôi phải cùng cục cưng của mình chơi đã hứng”
Nói xong Lục Phi Trầm còn lạnh lùng nhếch mép cười, gặm nhẹ một cái lên sườn cổ Sở Dương Băng, đôi mắt hứng thú và biến thái khiến người xung quanh sợ hãi trong lòng. Sở Dương Băng bị lời nói buồn nôn của hắn khiến cả người run rẩy, muốn tránh khỏi người hắn lại bị Lục Phi Trầm ôm càng chặt hơn.
Quản lý thấy phản ứng ngây ngô, muốn chống cự nhưng lại không kìm được mà khuất phục của Sở Dương Băng bèn tự bổ não rằng, Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng là đại thiếu gia nhà giàu và tình nhân nhỏ bé đến chỗ họ tìm kích thích.
Quản lý là người kinh qua bao nhiêu sóng to gió lớn, vẻ mặt bình tĩnh nhận lấy tấm thẻ giao cho nhân viên đang cầm khay đứng bên cạnh, cung kính nói: “Mời ba vị sang bên này.”
Bước vào trong Kim Dạ mới biết được cái gì thật sự gọi là xa hoa đồi truỵ.
Nam thanh nữ tú đứng xếp hàng hai bên cửa lớn, lả lướt thướt tha thấy người tiến vào khom lưng chín mươi độ hành lễ nói: “Xin chào quý khách, hoan nghênh quý khách đến đây.”
Đàn ông còn đỡ, những phụ nữ mặc đồ hở hang vừa khom người chào, đã thấy lấp ló hai bầu ngực trắng như tuyết.
Trong đại sảnh ầm ĩ tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ánh đèn chớp nháy chói loá đầy màu sắc và hơi khói mù mịt tạo nên sắc thái thối nát, những nàng vũ nữ chân dài thân hình nóng bỏng liên tục uốn éo trong tiếng hoan hô ồn ào của đám đông, tiếng cười lớn, tiếng hôn môi, tiếng ly chạm nhau….đủ loại âm thanh huyên náo hoà lẫn với âm nhạc, tạo nên một thế giới xác thịt dục vọng.
“Chỉ thế này thôi sao?” Lục Phi Trầm thờ ơ, bàn tay hắn xuôi một đường từ lưng xuống cặp mông cong của Sở Dương Băng xoa vuốt.
Sở Dương Băng biết tỏng hắn đang nhân cơ hội sờ mó mình, bèn nhân góc mù dưới tầm mắt của mọi người nhấn xuống xương sườn của hắn một nhát.
Lục Phi Trầm nhíu mày, nghiêng đầu gặm một miếng lên má cậu nói: “Cưng dữ quá, nhưng đừng phá anh đó, đêm nay anh cho cưng lên mây.”
Sở Dương Băng thầm lườm nguýt hắn, ý nói “Anh diễn sâu quá rồi đó.”
Lục Phi Trầm không để ý xì cười một tiếng, vị giám đốc đứng bên cạnh hùa theo nói: “Nếu thiếu gia không hài lòng thì trên lầu có nơi yên tĩnh, anh có thể…..chơi thứ mà anh muốn chơi.”
Lục Phi Trầm quay đầu liếc mắt nhìn quản lý, tỏ ra khá hài lòng với gã rồi nói: “Khỏi đi, ở dưới này trông thằng em tôi vậy, lên đó rồi mấy người làm thịt nó thì sao?”
Quản lý hoảng hồn, ngẩng đầu nhìn thấy ý uy hiếp ngầm trong ánh mắt vui cười của Lục Phi Trầm, gã vội vã cúi đầu nói: “Không dám, không dám.”
“Thôi, gọi hai người mới đến đây rồi đi xuống đi.”
Quản lý gật đầu lui xuống.
Lục Phi Trầm ôm lấy Sở Dương Băng, nói với Chung Gia Thụ: “Đi vào trong xem.”
“Anh chắc không đó.” Chung Gia Thụ theo bản năng hơi chống đối tình cảnh này: “Chúng ta ở dưới lầu còn Thường Diệp Lâm thì sao? Kệ xác lão à?”
Lục Phi Trầm còn nhún vai nói: “Đã tới đây thì phải chơi chứ, Thường Diệp Lâm cứ đợi đám Lilith tới rồi tính. Ở đại sảnh còn có thể quan sát được nhiều tình huống, chờ họ tới đây chúng ta lên lầu sau.”
Kim Dạ quả thật xứng với cái tên thô tục của nó (Jane: Kim Dạ là Một đêm vàng đó ạ =)))) nơi đây đầy rẫy những thứ không đàng hoàng, chẳng qua cũng phải nói, con người sống trên đời ai mà không thích những thứ tục tằng.
Bước vào đại sảnh, Lục Phi Trầm tỏ ra rất thành thạo điêu luyện. Hắn nhanh chóng đè Sở Dương Băng nằm dài trên ghế, sống chết muốn dùng miệng mình đút rượu cho cậu. Rượu mà Lục Phi Trầm khui là loại rượu ngoại nặng đô, Sở Dương Băng mới qua tuổi trưởng thành được một năm, bia uống còn ít huống chi là loại rượu nặng này.
Chung Gia Thụ ngồi bên cạnh bị bao vây bởi hai cô bé tầm mười bốn mười lăm tuổi, tuy tuổi còn nhỏ nhưng thân hình rất nảy nở. Hai cô bé một tay cầm ly rượu, tay còn lại vuốt ve cánh tay Chung Gia Thụ rót rượu cho nó.
Nhìn Chung Gia Thụ cứng ngắc như Đường Tăng bị yêu quái quấn lấy, nó đưa mắt cầu cứu nhìn về phía Sở Dương Băng, khao khát Sở Dương Băng giúp nó thoát khỏi khốn cảnh này.
Nhưng nó đành phải thất vọng vì Sở Dương Băng bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, cậu nuốt xuống ngụm rượu nặng độ mà Lục Phi Trầm rót vào miệng mình, Lục Phi Trầm hôn cậu, hai đầu lưỡi quất quýt dây dữa. Những giọt rượu không kịp nuốt xuống cùng nước bọt theo chiều cổ của Sở Dương Băng trượt vào trong cổ áo của cậu, tứ chi triền miên, răng môi dán chặt.
Lục Phi Trầm buông Sở Dương Băng ra, tựa trán lên trán cậu, ngắm nhìn cậu ở khoảng cách rất gần.
Rượu là ông mai bà mối của sắc dục, khi rượu vừa dứt hai người đã thở hổn hển.
“Sao hôm nay anh nhiệt tình quá vậy?” Sở Dương Băng thở dốc hỏi hắn.
Lục Phi Trầm khàn giọng cười nói: “Bởi vì anh cũng chỉ là một tên tục nhân.”
Vì là tục nhân, nên biết yêu.
Thứ gọi là động vật cảm quan, ánh đèn, hương khói, đám đông sa đoạ và tiếng nhạc đinh tai nhức óc, trong bầu không khí xấu xa tột cùng ấy làm sao không hứng phấn cho được, và ai mà chẳng muốn phóng túng bản thân một lúc trong tình cảnh ấy chứ?
****************************
[1] Câu Lan Ngoã Tứ: là những địa điểm vui chơi cố định của một số thành thị lớn và cũng là nơi hát múa diễn kịch chủ yếu thời Tống Nguyên. Bởi vì là nơi vui chơi nên trong một số trường hợp còn được gọi là kĩ viện, nhà chứa gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.