Kinh Tủng Chi Thư

Chương 103:




Jane
Nhưng bởi Sở Dương Băng đã trốn ra khỏi thư viện nên không nhìn thấy, khi nhân viên quản lý thư viện trông như một đám khói đen tạo thành đi đến giá sách báo bỗng dừng bước lại. Nó khom lưng vươn tay rút tờ báo từ trên giá sách xuống, vừa đúng là tờ báo mà Sở Dương Băng đã xé tấm bản đồ đi.
Nó mở báo ra rồi đọc một lượt từ đầu đến đuôi, sau đó quay người nhìn về phía cửa lớn của thư viện. Cơ thể đen xì của nó hơi vặn vẹo rồi mới tiếp tục động tác lấy sách trả sách đầy máy móc.
Ở một bên khác, sau khi Sở Dương Băng trốn thoát khỏi thư viên thì lang thang trên phố lớn.
Bây giờ đang là buổi tối, ánh trăng mờ ảo chẳng những không có tác dụng soi sáng mà ngược lại càng khiến hoàn cảnh xung quanh thêm rùng rợn.
Sở Dương Băng đi dọc theo đường phố một đoạn, vừa mới đầu cậu còn lo lắng sẽ đụng phải ai đó gây ra bất trắc, nhưng đi được một quãng thời gian rồi cậu mới phát hiện vấn đề – nơi này hoàn toàn không có một bóng người.
Cư dân của thị trấn nhỏ này cứ như đã biến mất không còn dấu vết, không riêng gì cư dân mà toàn bộ thị trấn đều yên tĩnh đến sợ, ngay cả tiếng chó sủa hay tiếng côn trùng kêu vang cũng không có.
Sở Dương Băng đi ở trên đường, ngoài trừ tiếng bước chân của mình ra cậu chỉ nghe thấy tiếng gió mà thôi.
Hoàn cảnh kỳ quái này khiến Sở Dương Băng chắc chắn rằng cậu vẫn đang kẹt ở trong sách. Thế giới hiện thực sẽ không có thị trấn kỳ quái như thế này, bất kể là nhân viên quản lý thư viện đen thui lúc nãy hay là thị trấn yên tĩnh đến kỳ lạ này đều củng cố thêm cho suy nghĩ của Sở Dương Băng.
Nhưng tại sao cậu lại xuất hiện trong câu chuyện này?
Trong câu chuyện “Thành phố dịch bệnh” vừa rồi, sau khi bị nhiễm dịch đáng lẽ cậu phải chết rồi mới đúng, hiện giờ cậu chẳng những không chết mà còn bất ngờ xuất hiện trong câu chuyện tiếp theo nữa. Nhưng khi cậu tiến vào câu chuyện không biết tên này cũng không nhìn thấy lời gợi ý từ Quyển sách kinh dị, chẳng những không có gợi ý, mà ngay khi cậu tỉnh lại thì Quyển sách kinh dị đã không xuất hiện rồi.
Sở Dương Băng suy đoán một chút, trạng thái lúc ấy của cậu đã là hấp hối rồi, e rằng Lục Phi Trầm không có cách nào vừa cứu cậu vừa đưa cậu trở về thế giới hiện thực được, cho nên mới đành tiến vào câu chuyện tiếp theo để cứu cậu, và nếu cậu muốn trở về thế giới hiện thực thì cậu cần phải tìm thấy Lục Phi Trầm, đây chính là lời giải thích hợp lý nhất cho tình cảnh hiện tại.
Sở Dương Băng không suy nghĩ tiếp nữa, cậu bước đến một nơi tương đối sáng sủa và tương đối khuất, sau khi chắc chắn rằng xung quanh không có gì bất thường mới mở tấm bản đồ đã xé từ trong tờ báo ra xem kỹ.
Đây là một thị trấn quy mô nhỏ, tuy nhỏ những kết cấu đầy đủ.
Ở chỗ trung tâm nhất của thị trấn là một ngã tư hình chữ thập, hai con đường giao nhau một con đường chạy về hướng Bắc-Nam, con đường còn lại chạy về hướng Đông-Tây, vuông vức đến mức trông như một cây thánh giá trên tấm bản đồ.
Đường kéo dài về phía bắc nối với khu nhà riêng của dân nhà giàu, đường kéo dài về phía nam nối với những khu phố cũ nơi người dân bình thường sinh sống, phía sau những phố cũ là cánh đồng và rừng cây, đường kéo dài về phía tây dẫn đến nhà thờ và bệnh viện tư nhân, đằng sau nhà thờ là nghĩa địa, đường kéo dài về phía đông nối với trường học, thư viện và nhà trẻ.
Báo chí đưa tin thị trấn nhỏ này sắp trở thành tài sản riêng của vị phú hào kia là bởi những công trình quan trọng nhất của thị trấn như bệnh viện, nhà thờ, thư viện và trường học đều là do phú hào bỏ vốn xây dựng. Ngoài trừ khu phố cũ ở phía nam ra thì gần như toàn bộ thị trấn này đều từng được phú hào bỏ vốn ra để tu sửa.
Tình huống này đối với hội gia tộc phú hào mà nói là điều hết sức bình thường, giống như trong hiện thực nếu nhắc đến Florence [1] thì không thể không nhắc đến Medici [2]. Các quý tộc cha truyền con nối và những gia đình giàu có sẽ kết hợp gia tộc của mình với lãnh địa của họ, khắc dấu ấn của gia tộc lên từng viên gạch ngói trong lãnh địa, để những người sinh sống trên lãnh địa nhận ra quyền cai trị của họ, từ đó đảm bảo cho sự tiếp nối của các thế hệ trong gia đình.
Như vậy gia tộc sẽ có một loại tình cảm đặc thù đối với thành trấn của mình, cội nguồn của dòng họ gắn liền với mảnh đất ấy, cho dù là hàng trăm năm sau cũng không thể xóa được dấu vết do một gia tộc kếch xù để lại.
Một gia tộc như vậy chính là hiện thân của thành thị, lịch sử và nghệ thuật.
Mối quan hệ giữa vị phú hào với thị trấn này rất giống mối quan hệ giữa Florence và gia đình Medici.
Và trên báo cũng đã đưa tin, vào lúc thư viện tu sửa được một nửa thì vị phú hào ấy lại mất tích một cách bí ẩn, vị phú hào bị mất tích ấy là Lục Phi Trầm ư?
Sở Dương Băng cất tấm bản đồ đi, xách theo chiếc đèn bão không được châm lửa đi dọc theo con đường về phía bắc.
Cậu quyết định đi xem nhà riêng của phú hào, tìm thử xem ở nơi đó có manh mối nào liên quan đến danh tính của phú hào và sự biến mất kỳ lạ của anh ta không.
Sở Dương Băng đi dọc theo con đường tầm nửa tiếng sau mới đến nhà riêng của phú hào ở nơi xa nhất phía bắc.
Ngôi nhà riêng này là một tòa nhà kiểu Âu cổ điển với lối kiến ​​trúc Baroque [3]. Bên ngoài nhà chính là một khu vườn rất lớn, dường như đã lâu rồi không có ai chăm sóc khu vườn này, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây vốn là một vườn hoa hồng. Vườn hồng này dường như đã bị ai đó dẫm đạp lên, còn có một mảng lớn tàn tích do bị lửa thiêu rụi, trông vô cùng lộn xộn.
Khi bước đến hàng rào bên ngoài hoa viên, lúc đầu Sở Dương Băng còn lo lắng sẽ không vào được, nhưng lại phát hiện có người đã mở cổng hoa viên ra một khoảng đủ để một người có thể đi qua. Sở Dương Băng chen qua khe hở bước vào hoa viên rồi đi đến trước cửa nhà chính.
Nhưng ngay lúc Sở Dương Băng đẩy cửa thì phát hiện cửa nhà chính đã bị khoá, muốn mở được cửa thì phải tìm ra chìa khoá.
Sở Dương Băng lại thử đẩy cửa ra, cánh cửa này hiển nhiên được làm bằng vật liệu rất chắc chắn, nhìn từ bên ngoài Sở Dương Băng có thể phán đoán cậu không thể xâm nhập bằng bạo lực được. Không có chìa khoá cậu không vào được, sự tình lại rắc rối rồi.
Nơi có khả năng có manh mối nhất trong trấn chính là nhà riêng của phú hào, nếu như cậu không vào được, vậy chỉ còn cách phải tra xét toàn bộ thị trấn này thôi. Nhưng cho dù đây chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng nếu muốn tìm được chìa khoá thì chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Sở Dương Băng cau mày lùi ra sau hai bước, ngửa đầu nhìn ngôi nhà lộng lẫy này, bắt đầu suy nghĩ đến khả năng leo lên tầng hai thông qua những bức tượng phức tạp và cửa sổ rồi đập vỡ kính để vào.
Nhưng không cần Sở Dương Băng phải suy nghĩ lung tung nữa, hàng chữ đã từng hiện lên nhắc nhở trước mắt cậu bây giờ lại xuất hiện lần nữa.
“Tìm chìa khoá.”
Sở Dương Băng nhướn mày, tìm chìa khoá, nói cách khác chìa khoá chắc chắn sẽ ở nơi mà cậu có thể tìm ra. Lời gợi ý chỉ xuất hiện khi cậu đứng trước của nhà chính chứ không phải lúc cậu vừa bước vào hoa viên, như vậy rất có khả năng chìa khoá đang ở đâu đó xung quanh cánh cửa này!
Sở Dương Băng quan sát cẩn thận cánh cửa lần nữa, sau đó ánh mắt của cậu hướng xuống dần và cuối cùng đặt trên tấm thảm trải trước cửa.
Không phải chứ, phú hào rời nhà cũng giấu chìa khoá dưới thảm trải nhà sao?
Sở Dương Băng cau mày nhưng vẫn thử xem sao.
Cậu khom lưng sờ mép tấm thảm rồi nhấc lên, bên dưới lại không có chìa khoá, Sở Dương Băng cẩn thận quan sát thì phát hiệu dưới tấm thảm trải có một viên gạch bị chồng lên.
Cảm giác ấy cứ như….sau này mới được đặt thêm vậy.
Sở Dương Băng vươn tay đụng vào viên gạch, viên gạch này quả thật có thể di chuyển được, nhưng những khe hở xung quanh gạch quá nhỏ, cậu không thể thò tay vào nhấc gạch lên được.
Sở Dương Băng nằm rạp trên mặt đất đấu tranh một hồi lâu với viên gạch này, mệt tới mức muốn tắt thở nhưng vẫn không thể nhấc nó lên.
Bây giờ Sở Dương Băng thật sự hâm mộ những người có bàn tay thon dài…
Sở Dương Băng đứng dậy tiếp tục suy nghĩ về viên gạch này, hiện tại cậu rất chắc chắn chìa khoa đang nằm ở dưới viên gạch.
Cậu cần dùng chìa khoá, người giấu chìa khoá cũng phải dùng nó. Cậu không nhấc được viên gạch này lên thì người giấu chìa cũng thế. Nhưng người giấu chìa sẽ không bao giờ giấu chìa khoá theo cách mà mình không lấy được, vì điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Chìa khoá dự phòng bị giấu nhưng không lấy ra được cũng chẳng khác nào không có chìa khoá dự phòng.
Cho nên xung quanh đây chắc chắn có thứ gì đó có thể nhấc viên gạch này lên.
Sở Dương Băng nghĩ kỹ rồi bèn tìm lại một vòng xung quanh cửa và trong hoa viên, công cụ để lấy chìa khoá tất nhiên sẽ không đặt ở đâu quá xa, chỉ có thể là ở gần cửa hoặc trong hoa viên. Nếu đặt ở nơi quá xa thì khi người giấu chìa muốn dùng chìa khoá cũng phải hơi tốn công sức.
Tìm một lượt, Sở Dương Băng chú ý đến hòm thư đứng sừng sững ở cửa ra vào hoa viên.
Hộp thư được đỡ bằng một thanh sắt và dựng lên ở bên cạnh cửa, hòm thư đã bị khoá không mở ra được, xuyên qua miệng hòm có thể nhìn thấy bên trong không có thư từ gì cả.
Sở Dương Băng chẳng buồn tìm cách mở hòm thư ấy ra, bởi vì nếu cần chìa khoá hòm thư để lấy được chìa khoá dự phòng, hết chìa này đến chìa khác thế này hắn ta còn muốn về nhà nữa không?
Sở Dương Băng kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới hòm thư, trong hoa viên này chỉ có mỗi hòm thư là thứ khiến người ta chú ý nhất. Ánh sáng ở đây thật sự quá tối, vừa có một đám mấy kéo đến che khuất ánh trăng, việc này khiến Sở Dương Băng chỉ có thể dựa vào tay để kiểm tra hòm thư.
Sở Dương Băng lúc này vô cùng bực bội vì chiếc đèn bão không cách nào châm được lửa này. Kể từ khi nhặt được chiếc đèn bão, sự bực bội trong lòng Sở Dương Băng chỉ có tăng chứ không có giảm xuống, nếu có thanh tiến trình giá trị bực bội thì đường tiến trình của Sở Dương Băng có lẽ đã tăng lên hơn phân nửa rồi.
May thay, sau khi Sở Dương Băng mò mẫm đến bẩn hết hai tay thì cuối cùng cậu cũng sờ thấy hai miếng sắt mỏng ở đáy hòm thư, vừa cạy ra cậu phát hiện chúng có thể lấy xuống được.
Sở Dương Băng rút hai miếng sắt ra, hai miếng sắt trông như đôi đũa dẹp, rõ ràng là dùng để “gắp” viên gạch lên.
Sở Dương Băng cầm theo hai miếng sắt đi đến trước cửa nhà, khom lưng thử mãi mới “gắp” được viên gạch ấy lên rồi lấy được chiếc chìa khoá ở bên dưới nó.
Người giấu chìa nhàm chán đến mức nào mới khiến việc này như chơi trò chơi thế?
Sở Dương Băng vừa chửi thầm vừa cầm chìa khoá mở cửa ra.
Đèn trong nhà không bật được, ánh trăng ảm đạm khó có thể chiếu sáng trong nhà, ở đây nhà vô cùng tối tăm.
Sở Dương Băng không thấy rõ bất cứ thứ gì, sau khi chắc chắn trong nhà không có ai cậu mới mò mẫm tiến vào. Cậu đi thẳng một mạch đến lò sưởi trong phòng khách nhờ ánh trăng yếu ớt, cậu cần phải tìm được que diêm hoặc thứ gì đó thắp sáng đèn bão để quan sát kỹ căn nhà.
May mắn thay, lần này Sở Dương Băng đã tìm thấy một que diêm bên lò sưởi, và cuối cùng đã thắp sáng thành công chiếc đèn bão sau hai lần thử.
Sở Dương Băng thở phào nhẹ nhõm, chiếc đèn bão toả ra ánh sáng ấm áp sáng ngời.
Ngay khi đèn bão được thắp sáng, Sở Dương Băng bắt đầu cẩn thận quan sát trong nhà. Phong cách bài trí nội thất trong nhà vô cùng thống nhất và cách điệu, những tác phẩm nghệ thuật treo lơ lửng rất hài hoà phù hợp với phong cách trang trí trong nhà.
Có thể thấy chủ nhân của ngôi nhà này có trình độ nghệ thuật và thẩm mỹ rất cao, không giống những tên nhà giàu mới nổi trưng gốm màu đời Đường trong nhà còn tỏ ra vô cùng đắc chí.
Của cải và tố chất không liên quan đến nhau, muốn sở hữu gia sản giàu có là chuyện dễ dàng, nhưng muốn nâng cao trình độ nghệ thuật và thẩm mỹ thì lại không đơn giản.
Tuy ngôi nhà này rất đẹp, nhưng phòng khách dường như đã bị ai đó xâm nhập cướp sạch đồ đạc. Bình hoa và một số đồ trang trí khác vương vãi khắp sàn, ghế sofa và bàn trà thì ngả nghiêng, còn phòng khách thì đầy vết cháy đen do lửa thiêu để lại, một vài vệt máu khô văng tung toé và lênh láng, khiến người khác vừa nhìn đã khiếp sợ.
*********************************
[1] Florence: Firenze hay là Florence trong tiếng Anh, tiếng Pháp, là thủ phủ của vùng Toscana, Ý. Từ 1865 đến 1870 đây cũng là thủ đô của vương quốc Ý. Firenze nằm bên sông Arno, dân số khoảng 400.000 người, khoảng 200.000 sinh sống trong các khu vực nội thành.
[2] Nhà Medici: khởi đầu là một gia đình ngân hàng, tiếp đó trở thành một đế quốc chính trị và sau này là triều đại bắt đầu thống trị dưới quyền điều khiển của Cosimo de’ Medici trong nền Cộng hòa Florence trong nửa đầu của thế kỷ 15. Gia đình Medici có nguồn gốc ở khu vực Mugello của vùng quê Tuscan, dần dần phát triển cho đến khi họ thành lập Ngân hàng Medici. Ngân hàng này là ngân hàng lớn nhất tại châu Âu trong thế kỷ 15, và khiến nhà Medici có được quyền lực chính trị tại Florence — mặc dù chính thức họ vẫn là công dân chứ không phải là quốc vương.
[3] Kiến trúc Baroque (Ba Rốc): là một thuật ngữ dùng để mô tả phong cách xây dựng của thời kỳ Baroque, Ý bắt đầu vào cuối thế kỷ 16. Kiến trúc Baroque tận dụng những ngôn ngữ của kiến trúc Phục hưng theo một cách thức mới mang tính chất hùng biện và phong cách sân khấu, thường dùng để phô trương sức mạnh của Nhà thờ Công giáo La Mã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.