Kinh Thương Nước Việt

Chương 21: Bánh Căn, Gói Cá Mai và Hai Tên Côn Đồ




Đồ ăn rất nhanh được làm xong.
- Bánh căn của con đây, ăn ngay cho nóng.
Cô chủ quán cười nói.
- Vâng, con cảm ơn cô, mùi bánh rất thơm.
Dương Thiên cũng không chần chờ, hắn chấm ngập nước dùng, đưa lên miệng cắn, hương vị bánh căn tôm tràn ngập trong khoang miệng.
Khi nhai, vỏ bánh rôm rốp giòn tan bên ngoài, nhưng bên trong lại dẻo mịn vô cùng, rất thú vị.
Phần nhân bánh đầy ắp, thực phẩm đều là tươi ngon, ngọt thanh, rõ vị của các loại nhân bánh như tôm, thịt heo, cá, mực, trứng, da heo chiên giòn ... phủ lên lớp hành lá cắt nhỏ.
Nước chấm cũng hấp dẫn, sắc vị đa dạng.
Tổng cộng ở đây có bốn loại nước chấm. Nước mắm ớt cà chua, nước mắm đậu phộng, nước cá kho và nước mắm nêm. Dương Thiên nghĩ tới lời khuyên trên mạng liền xin thêm một chén nhỏ, sau đó cho mỗi loại nước chấm vào chén và trộn đều lên. Tổng cộng năm loại nước chấm, chấm với bánh căn loại nào cũng ngon, cũng hương vị đặc trưng riêng.
Chưa hết thòm thèm, Dương Thiên thấy quán còn có món “gỏi cá mai”, hắn liền gọi thêm một suất thưởng thức thử.
Nhìn gỏi cá mai, Dương Thiên thấy loại cá này nhìn qua giống cá cơm. Cá thân nhỏ, mảnh, khoảng chừng ngón tay trỏ, nhưng khác cá cơm ở chỗ thân trong suốt, ngửi mùi ít tanh hơn. Cá mai được rút xương, làm chín tái bằng nước cốt chanh tươi, được trộn kèm với hành tây phi giòn, gừng thái nhỏ, đậu phộng rang.
Ninh Thuận đúng là xứ nước mắm khiến đồ chấm đều rất phong phú.
Nếm thử nước chấm, Dương Thiên thấy vị cay của ớt và tỏi băm nhỏ, được trộn đều cùng nước mắm nhĩ, đậu phộng giã mịn, một ít đường, một ít bột ngọt, chút nước cốt me, hỗn hợp trộn đều đem lại một mùi vị rất thú vị và kích thích thèm ăn. Đem rau sống cuộn với cá mai, sau đó chấm với nước chấm, hai thứ hòa quyện vào nhau tạo ra hương vị rất tuyệt vời.
Cá thơm dai, tươi mới, ngọt lành, vị bùi béo từ đậu phộng rang giòn kết hợp cùng hành phi, dậy lên mùi thơm từ các loại rau thơm ăn kèm, gói gọn trong cuốn bánh tráng dẻo dai, chấm một miếng đầy nước chấm ... chậc chậc, thật là mĩ vị nhân gian.
Dương Thiên vừa ăn vừa tấm tắc khen khiến cô chủ tình cờ nhìn qua càng thêm vui vẻ. Đã kinh doanh từ khi còn thiếu niên, không đi học, cô sống với nghề đã hơn 40 năm, nhưng dù vậy mỗi khi thực khách cảm nhận được vị ngon trên từng món ăn, có được trải nghiệm hài lòng, vẫn khiến lòng cô rất vui vẻ.
Đúng lúc Dương Thiên chính đang say sưa ngon lành thưởng thức đồ ăn, đột nhiên một tiếng quát vang lên, kèm với đó là tiếng bánh đĩa vỡ tan tành vang lên phía sau.
Choang! Rầm!
- Mẹ nó, thứ đồ gì bẩn thỉu có trong đồ ăn đây? Mụ già, dám dùng đồ ăn ôi thiu cho khách ăn. Mụ không muốn mở tiệm nữa đúng không?
Dương Thiên giật mình suýt nữa cắn vào lưỡi, hắn quay qua phía sau nhìn lại, mày không khỏi nhíu lên.
Bàn phía sau hắn có hai tên mặt mày hung dữ. Một tên thân hình hơi gầy, trên trán có sẹo, rất tiếc không phải trăng khuyết như bao thanh thiên, mà là một đường dài nham nhở vắt từ giữa trán cắt qua lông mày phải, suýt chút nữa đi qua con mắt. Một tên khác người rất đô con, săm trổ từ cổ phủ kín xuống hai tay, mặc dù có áo che đi nhưng hẳn là trước ngực và sau lưng cũng không kém. Hai tên này nhìn qua cũng biết là côn đồ cắc ké, cố tình gây sự.
Dương Thiên mặc dù có hảo cảm với bà chủ, nhưng dù sao hắn cũng chỉ đi ngang qua ăn một bữa cơm, trước khi biết thực hư thế nào hắn cũng không vội hành động gì.
Bà chủ mặt rõ ràng tái xanh vội vàng bỏ quầy chạy qua, tâm lý siết chặt.
- A Bưu, A Hổ, đồ ăn tôi luôn sạch sẽ có tiếng ở vùng này, các cậu không thể nói oan cho tôi a.
Tên thanh niên đô con tên A Bưu khoanh tay không nói, ngược lại tên gầy A Hổ nghe vậy lập tức nhảy dựng lên chỉ vào mặt bà chủ quát:
- Cô Hồng a, A Hổ tôi đây cũng có tiếng hành hiệp trượng nghĩa, chưa vu oan giá họa cho ai bao giờ, cô con mẹ nó chửi tôi ăn không nói có đúng không?
- Ấy, ấy, tôi không dám.
Cô Hồng rối rít xua tay, vừa định mở miệng liền thấy A Hổ khạc một cục đờm nhổ về phía cô Hồng. Cô Hồng vội vàng không kịp chuẩn bị trên mặt nhất thời bị thứ ô uế dính vào. Chưa kịp phản ứng, tên A Hổ chỉ tay vào bát bánh căn quát:
- Cô mở to mắt chó mà nhìn xem trong bánh căn này không phải là có ruồi? Một cái có còn là tình cờ tôi không thèm chấp, tôi gọi 5 cái thì 3 cái đều có ruồi, không ruồi thì có cả sâu. Ọe! Mẹ nó, thật kinh tởm.
Người xung quanh giống như đều là khách quen, biết rõ hai tên côn đồ là ai nên một bụng hỏa nhưng không dám phát, nhưng lúc A Hổ tưởng mọi chuyện đã tốt, nhất thời có ông cụ không nhịn được đứng dậy nói:
- A Hổ, cô Hồng bán bánh căn ở đây từ lúc cậu còn chưa sinh ra đâu, 40 năm rồi, tôi ăn ở đây chưa hề thấy cô Hồng nhập đồ cũ về bán, thức ăn đều là tươi mới, ôi thiu, ruồi nhặng khẳng định không có. Tôi thấy ...
Ông cụ lời còn chưa nói hết liền bị A Hổ trợn mắt ngắt lời:
- Lão Can, con trai lão còn chưa lết khỏi giường đâu, lão lại muốn vào viện nằm cùng đúng không?
Lão Can nghe vậy mặt tức tới đỏ bừng nhưng đành run rẩy ngồi xuống.
- Hừ.
A Hổ trợn mắt cảnh cáo hừ một tiếng, bánh căn có ruồi bọ hay không hắn là người rõ nhất, những người khác cũng rõ, nhưng hôm nay hắn chính là có chính sự cần phải làm.
- Tôi thấy cô Hồng làm ăn trước đó còn tạm được, nhưng càng ngày cái quán nát này khách càng ít, đây không phải vì đồ ăn không ra gì? Thực phẩm bẩn a, báo đài đưa tin rất nhiều, hôm nay nếu đi tố ra công an, chỗ này còn không phải dẹp tiệm?
Cô Hồng nghe vậy sợ hãi van xin:
- A Hổ, A Bưu, hai cậu tha cho tôi, con trai tôi cờ bạc nợ tiền bỏ đi hơn 1 năm rồi, nhà tôi cũng thế chấp trả nợ cho nó, còn một phần, cái quán này tôi chỉ mong duy trì để kiếm tiền trả nốt nợ, các cậu làm vậy tôi biết sống sao?
- Cô là mẹ tôi à? Hay là bà ngoại tôi? Nếu không phải cô sống thế nào liên quan đếch tới thằng này. Tiền cả gốc lẫn lãi lập tức giao ra đây, nếu không cái quán này cũng đừng mở nữa, đem ra bán cũng vừa đủ trả nợ. Không phải hôm qua vừa có người tới mua quán sao, lập tức bán, hai bên đều hết nợ, nếu không chờ sang tháng sau, tiền lãi tăng lên gấp ba, cô bán chỗ này cũng không đủ tiền trả đâu.
Cô Hồng nghe vậy quá sợ hãi:
- Làm sao lại gấp ba, trước đó không phải đã trả gần xong rồi sao?
A Hổ cười lạnh:
- Trả gần xong rồi? 500 triệu là giá tuần trước rồi, tới tuần này cả gốc cả lãi là 700 triệu, cái quán này giờ bán chắc cũng chỉ cái giá này, sang tuần sau tổng tiền nợ là 1 tỷ, cô bán cũng còn nợ 300 triệu đây.
- Các cậu ... các cậu, đây là muốn tiệt đường sống của người khác.
- Hừ hừ. Sang tuần sau cũng được, cô không phải còn một đứa con gái đang học ở tỉnh sao? Nhìn cũng rất xinh đẹp, chắc hẳn cũng đáng tiền, thiếu tiền đem gả cho tôi thế nào? Mẹ vợ? Haha.
A Hổ nhất thời cười to.
Cô Hồng sững sờ mặt đầy nước mắt, hai tay ôm ngực, mắt tối sầm, thân thể nhất thời đổ xuống.
Dương Thiên tới lúc này cũng sơ bộ hiểu đầu đuôi câu chuyện, thấy cô chủ lảo đảo hắn vội vàng đứng lên đỡ, rồi vịn cô ngồi xuống ghế.
- Cô ổn chứ? Có phải vào viện kiểm tra không?
- Cô không sao... Cảm ơn con.
Dương Thiên nhìn thần sắc tuyệt vọng của cô, hắn khẽ thở dài, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Hắn vừa đứng lên nhìn qua hai tên côn đồ, nhất thời nhận lại được cái trừng mắt của A Hổ.
- Thằng ranh con, nhìn cái gì? Thử nhìn lại xem tao móc mắt mày ra không?
Dương Thiên nghe vậy tức giận quá mà bật cười.
Thấy hắn còn nhe răng cười, A Hổ nhất thời thấy mặt mũi mất hết, hắn vốn không phải kẻ nhát gan gì, nhìn quanh một vòng lập tức chụp lấy cái ghế gỗ lao tới phang xuống. Một cú nện này hắn thậm chí đã dùng tới toàn lực, ra tay không thể không nói rất tàn nhẫn.
Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.