Kinh Thương Nước Việt

Chương 11: Thượng Đẳng (2) Tâm Lý Biến Thái




Còn chưa kịp hướng dẫn, Quỳnh Nga đã thấy hắn bắt đầu bọc hoa. Một hai bông đầu còn hơi chậm nhưng các bước rất đầy đủ, đôi tay chắc chắn, ổn trọng, thao tác có tiết tấu nhịp nhàng.
Từ bông thứ ba trở đi, Quỳnh Nga thấy hắn tốc độ tay của hắn nhanh hơn rõ ràng, cô hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều chỉ khẽ nói tiếng cảm ơn, rồi tập trung làm việc.
Dương Thiên tinh thần tập trung cao độ, ở trạng thái này, hắn thậm chí không nghe thấy lời mắng chửi bên ngoài, đôi tay nhanh nhẹn, lưu loát, chính xác để Quỳnh Nga cũng bớt đi nhiều áp lực, tốc độ có phần cải thiện theo.
Hai người bên cạnh thấy vậy vốn định nói gì nhưng thấy người ta đến giúp cũng không thể đứng xem, vì vậy cố gắng trấn định thao tác cũng dần ổn định.
Lý Thái Sơn nắm tay người đẹp vốn đắc ý mắng chửi người cho thỏa tâm lý tự cao tự đại của mình, đang mắng rất thoải mái đột nhiên có người bước tới hỗ trợ đám nhân viên liền hơi kinh ngạc. Nhưng thấy người tới này một thân quần áo cũng không đáng mấy đồng tiền, cũng không có cản hắn mắng chửi, ngược lại bước vào liền là lúi húi bọc hoa, hắn liền nghĩ người này là nhân viên được tiệm này gọi tới hỗ trợ, vì thế càng lớn tiếng quát mắng.
Người ngoài một mặt xem thường, nhưng cũng không có ai can đảm đứng ra phê phán. Chủ tiệm một tiếng không dám ho he, họ đứng ra giúp cũng không biết giúp thế nào. Việc không liên quan, đừng liên lụy vào.
Dương Thiên sở dĩ lựa chọn giúp đỡ mà không đôi co với tên mập cũng vì hắn không có xích mích trực tiếp với người này, chủ tiệm không lên tiếng, hắn người ngoài không tiện nhúng tay. Việc hắn làm chỉ là muốn hỗ trợ mấy nhân viên này sớm sớm bọc cho xong hàng, đỡ nghe chửi, chẳng may bị kích thích lại làm hỏng, đền mấy tháng lương sợ cũng không đủ.
Dưới tiết tấu ổn trọng của Dương Thiên, cả nhóm tăng mạnh tốc độ.
Công việc bọc lót vốn dự kiến 1 tiếng mới xong, nay lại thêm bị khách hàng quấy rối sợ là 2 tiếng cũng chưa hoàn thành, nhưng Dương Thiên xuất hiện giúp công việc rất nhanh liền xong. Tổng thời gian 50 phút, xong trước 10 phút, mấy người nhất thời thở phào một hơi.
Tên mập Lý Thái Sơn vốn đang mắng hưng khởi đâu, uống hết 2 chai nước hắn còn muốn mắng tiếp nhưng thấy đã xong cả người nhất thời đần ra.
Lý Thái Sơn sở dĩ tâm lý biến thái như vậy là vì khi đi làm, hắn năng lực không có, chỉ biết vận dụng kỹ năng luồn cúi liếm chó tới chức trưởng phòng của một tập đoàn Big Four trong nước, tiền mỗi tháng kiếm được rất nhiều, xung quanh 1 tỉ trái phải, đã được xếp vào là giai cấp giàu có.
Hắn ở công ty bị các sếp coi là nơi trút giận, thường xuyên bị mắng cẩu huyết lâm đầu. Tâm lý dần dần sinh ra vặn vẹo, biến thái, hiện tại khi ra ngoài, đối mặt với những kẻ hắn cho là làm thuê thấp kém, hắn muốn phát tiết tất cả khó chịu trong lòng. Chưa kể hôm nay, bồ nhí đi theo, đương nhiên hắn càng phải thể hiện một phen.
Bồ nhí nghe hắn mắng người ban đầu cũng rất phiền, nhưng mỗi ngày đi chơi đều được cho không dưới 50 triệu, một tuần 2-3 lần, nghe hắn mắng người, lại không phải mắng mình, vì thế dần dần cũng lười quản.
Thậm chí, nghe hắn mắng người thô tục xong, dần dần cô cũng thấy nghiện, thi thoảng cũng lên tiếng chèn thêm vào, một kẻ làm tình nhân, địa vị xã hội thấp kém, nghề nghiệp chính thức chẳng đủ tiền thuê trọ căn hộ, ra ngoài không ít lần bị chèn ép, hãm hại qua, nên tâm lý vốn cũng sớm đã vặn vẹo không giống người.
Vừa nãy khi Lý Thái Sơn mắng đám người kia, cô còn tranh thủ mắng thêm vào được mấy câu đâu, giờ phút này cũng đang thoải mái đây. Vốn cũng muốn mắng tiếp, nhưng thấy đám nhân viên đã làm xong, họng nhất thời vẫn còn có chút ngứa, chỉ là cũng không tiện nói gì thêm.
Đúng lúc này, nhân viên vận chuyển cũng đã tới, tên quản lý thu ngân chạy tới phân phó:
- Hàng đã bọc xong cần vận chuyển về địa chỉ trên card visit này, các anh phải hết sức cẩn thận, giá cây hoa cẩm tú cầu này 800 triệu, có vấn đề gì bán các người cũng không đền nổi đâu.
Nói xong, hắn còn có chút tự đắc, giống như người mua không phải Lý mập mạp mà là hắn vậy.
Đang phấn khởi đâu, đột nhiên Lý Thái Sơn hai mắt hơi híp, hắn nghe thấy ba nhân viên kia cúi đầu cảm ơn người thanh niên nọ, đầu hắn ý tưởng chợt lóe lên, người tới không ngờ là không phải là nhân viên tiệm. Hắn thấy người này tay chân nhanh nhẹn còn tưởng là nhân viên kỳ cựu đâu, trong lòng thầm cười lạnh: “Tốt lắm. Mày thích lo chuyện bao đồng, thích xen vào việc của người khác, đã vậy một chiêu này xem mày làm sao ứng phó đây?”
Lý Thái Sơn mua cây cẩm tú này cũng không phải cho mình dùng, hắn thừa tiền nhưng cũng chẳng muốn tiêu vào mấy đồ chơi vô dụng này. Tiền hắn nuôi một lúc 4-5 em bồ nhí, mỗi tháng cũng hết vài trăm bao dưỡng, mỗi tháng làm được tiền tỉ nhưng hiện tại cũng có chút chịu không được. Lý Thái Sơn rất rõ, mình thân hình này, mặc dù dâm thành tính nhưng sinh lý cũng thường xuyên phải dùng thuốc kích thích mới lên được. Do vậy, hắn càng lúc càng bớt tiền nuôi gái.
Trần Lê Mai là bồ nhí hắn mới cua được, dáng người mặc dù có thẩm mĩ qua, nhưng kỹ năng rất tốt, hôm nay lại là sinh nhật nàng. Hắn từng hứa sẽ mua cho cô một món đồ đắt tiền. Vốn dĩ định mua cho một cái túi xách vài trăm đâu, đột nhiên đi qua cửa hàng hoa này, thấy cẩm tú ngọc ngà xinh đẹp, Trần Lê Mai hai mắt liền thẳng, nài hắn bắt mua cho bằng được. Lý Thái Sơn bất đắc dĩ hỏi giá, nghe được 800 triệu hắn thầm mắng con kỹ nữ đào mỏ, nhưng hắn vốn thổi da trâu tiền không phải vấn đề nên đành phải xuống tiền mua hoa.
Chỉ là hắn không ngu, tiền này hắn giao trước nhưng cửa tiệm này vẫn phải nôn ra trả lại, bồ nhí sẽ thấy cửa hàng không tốt, không phải hắn không được, lát nữa đổi lại thành cái túi xách hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Vì vậy, khi nghe xong quy trình xử lý trước khi chuyển hàng, hắn âm thầm quyết tâm vui vẻ sảng khoái một hồi. Vốn đang thấy lý do ban đầu có chút chưa ổn lắm, nhưng giờ hắn đã nghĩ ra một kế giá họa cho tên lo chuyện bao đồng này. “Hề hề. Cho mày chừa thói xen vào chuyện người khác”.
Nghĩ là làm, hắn túm lấy tay quản lý nhíu mày hỏi:
- Chậm đã. Quản lý Phương, người này là nhân viên của tiệm cậu sao?
Vừa nói hắn vừa chỉ vào Dương Thiên một mặt nghi ngờ.
Trần Phương trong lòng lộp bộp, hắn thầm nghĩ tên mập này lại nổi điên gì nữa. Nhưng mặt ngoài hắn vẫn phải nở nụ cười nịnh nọt đáp:
- Không phải. Bất quá ...
Hắn vốn định nói bất quá người này nhiệt tình hỗ trợ thôi, là nhân viên hay không cũng không quan trọng. Nhưng lời còn chưa nói hết, Lý Thái Sơn liền quát lớn:
- Không phải nhân viên mà cậu lại dám để hắn tới gói hàng? Nếu ngọc bị xước, hoặc trong lúc gói hắn táy máy lấy trộm một bông hoa thôi cũng khiến chậu cây này vứt đi rồi. Không được, tháo hết vỏ bọc ra, cậu kiểm tra từng bông hoa cho tôi, thiếu một mảnh tôi cũng không nhận. À. Soát người hắn cũng đừng làm, đám trộm này tôi quá quen, đồ đạc khả năng đã tranh thủ ném vào góc nào, thậm chí có kẻ còn nuốt vào mồm rồi móc *** ra đem bán đâu.
Trần Phương lúc này quả thực muốn chửi má nó, bọc lại đã mất trên dưới 40 phút, bóc ra phải tỉ mỉ cẩn thận hơn, thường phải gần gấp rưỡi thời gian. Tên mập này rốt cuộc muốn giở trò gì đây.

Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.