Kinh Thiên

Chương 107: Trở Mặt






- Trảm sơn đoạn vân.
Kim Danh Thắng tung mình lên cao, từ trên không tung ra một sát chiêu nhằm thẳng vào cái đầu còn lại của con Cạp nia nhị đầu xà đang ngóc đầu ra khỏi đám lửa cháy hừng hực.
“Xoạt, bịch” hai âm thanh liên tiếp vang lên.
Một âm thanh là từ nhát chém của Kim Danh Thắng, một âm thanh là tiếng va chạm khô khốc từ cái đầu còn lại của con Cạp nia nhị đầu xà rơi xuống đất.
Ngọn lửa tạo ra hỏa phù sau một lúc cũng tiêu hao hết linh lực và lụi tắt.
Toàn bộ thân thể con Cạp nia nhị đầu xả bị hỏa công nhưng cũng chỉ cháy xém chút bên ngoài mà thôi.
Kim Danh Thắng giải quyết xong con yêu thú cấp hai trung cấp liền lập tức ngồi xuống đả đọa, vận công hồi sức.
Tuy rằng không bị trọng thương nhưng linh lực cũng bị tiêu hao rất nhiều, đây là cuộc chiến mà hắn phải dốc toàn lực.
Tất nhiên vẫn còn những sát chiêu, pháp bảo mà hắn chưa tung ra.
Bởi chiến đấu với một con yêu thú đơn thuần thì hắn cũng không cần thiết phải đem hết tất cả tài bảo, sát chiêu áp hòm của hắn ra chiến đấu.
“Mọi người xử lý con yêu thú này đi, đợi lát Kim sư huynh điều hòa khí huyết chúng ta tiến vào trong động thu hoạch Bạch sa tinh nhũ”.
Tịch Phù Dung lên tiếng nói.
Chiến lợi phẩm từ con Cạp nia nhị đầu xà này cũng là một phần tài bảo, tuy rằng trong mắt Tịch Phù Dung và Kim Danh Thắng thì chẳng là gì.
Nhưng đối với những người khác thì thịt muỗi cũng là thịt, có lợi thì ai lại chê.
Rất nhanh chóng hai hộ vệ đi theo Tịch Phu Dung đảm nhiệm công tác phân tách con yêu thú cấp Cạp nia nhị đầu xà.
Hầu hết toàn bộ cơ thể của nó đều không có thứ gì bỏ đi, da có thể chế tạo áo giáp, xương cốt có thể nghiền ra làm vị thuốc, đặc biệt là mật của nó cũng là một vị thuốc hiếm cho những đơn thuốc cường thân kiện thể…
Kinh Thiên mặc dù nhìn thấy một đống thịt rắn ngon lành… thèm nhỏ dãi, nhưng vẫn kiềm chế.
Bởi chiến lợi phẩm lần này là thuộc về Kim Danh Thắng, anh cũng chẳng góp mấy chút công sức nên cũng không dám lên tiếng đòi hỏi.
“Xong hết cả chưa?” Kim Danh Thắng sau khi điều tiết xong đứng lên hỏi.
“Đây là yêu đan của con Cạp nia nhị đầu xà, cái này phần huynh.
Còn những thứ còn lại thì chia cho những người khác”.
Tịch Phù Dung lên tiếng nói với Kim Danh Thắng.
“Muội giữ lấy đi, ta không cần dùng nó vào việc gì”.
Kim Danh Thắng cười nói.
Hắn thật sự không để cái viên yêu đan của con yêu thú cấp hai trung cấp vào trong mắt.
“Vậy ta không khách sáo”.
Tịch Phù Dung đem yêu đan của Cạp nia nhị đầu xà thu vào và nói.
Tịch Bá Lĩnh thì lấy một mảng da yêu thú để sau này khi trở về thì hắn sẽ tìm một luyện khí sư luyện chế cho hắn một bộ áo giáp.
Mỗi người chọn lấy một phần nhỏ từ trên cơ thể của con yêu thú làm chiến lợi phẩm, người lấy khúc xương, người chọn lấy mật… Còn Kinh Thiên thì thương lượng với tất cả những người khác dành cho anh toàn bộ thịt con yêu thú này.

Trên cơ thể của con yêu thú Cạp nia nhị đầu xà thì thứ ít giá trị nhất chính là thịt của nó, nên hầu hết tất cả mọi người đều đồng ý.
Còn Kim Danh Thắng và Tịch Phù Dùng thì chẳng buồn lấy bất cứ thứ gì, bởi với địa vị của họ thì những thứ này thực sự họ không để vào mắt.
“Được rồi, chúng ta vào trong hang động của con yêu thú đi, xem xem thu hoạch có xứng đáng không?” Kim Danh Thắng nói với tất cả mọi người.
Cả đoàn đội dưới sự dẫn dắt của Kim Danh Thắng tiến vào trong hang động của con Cạp nia nhị đầu xà để thu hoạch Bạch sa tinh nhũ.
Cả nhóm đi sâu vào trong hang động, càng đi vào sâu thì ánh sáng càng yếu và dần dần hang động trở lên tối sầm.
Tịch Bá Lĩnh liền lấy từ trong túi trữ vật của hắn ra một viên dạ minh châu chiếu sáng cả một khoảng không gian trong động.
Những viên dạ minh châu là một loại ngọc phát sáng trong bóng tối mà ở thế giới Lạc Hồng này nó rất phổ biến.
Nó phổ biến đến nỗi giá trị của nó cực kỳ thấp, hầu hết tu luyện giả nào cũng có vài viên trong túi trữ vật dùng để soi sáng khi cần thiết.
Sau một hồi kiểm tra toàn bộ hang động không gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì, hay có thể nói Cạp nia nhị đầu xà là con yêu thú duy nhất trong hang động, và đến hiện tại thì không còn bất kỳ nguy hiểm nào cả.
Ở tại trong nơi gần như sâu nhất của hang động một bồn chứa Bạch sa tinh nhũ phát sáng lấp lánh, khiến cho những tu luyện giả có mặt đều thèm thuồng đến nhỏ dãi.
Nhìn kỹ lại Bạch sa tinh nhũ Kinh Thiên có thể thấy rõ ràng nó là một loại chất lỏng sền sệt có màu ánh bạc, mùi hương của nó rất thơm khiến cho tu luyện giả khi hít vào cảm thấy rất sảng khoái.
Bạch sa tinh nhũ như một loại linh dược tự nhiên, không cần phải luyện chế, chỉ cần trực tiếp phục dụng là được.
Tuy nhiên mỗi một lần dùng cũng cần có liều lượng nhất định, nếu dùng quá nhiều thì cơ thể tu luyện giả không hấp thụ hết cùng một lúc sẽ rất lãng phí.
Đặc điểm nữa nếu dùng lâu dài thì tác dụng của nó với tu luyện giả cũng sẽ giảm đi, hơn nữa nó có tác dụng với cả tu luyện giả tại Nhân vương cảnh và tu luyện giả tu vi Nhân Hoàng cảnh, chỉ cần dùng với liều lượng khác nhau là ổn.
“Một bồn đầy ắp, đủ để chúng ta ở đây chia nhau.
Vậy bây giờ phân chia thế nào? Kim công tử mời ngài cho ý kiến”.
Một tên tán tu lên tiếng nói.
“Ta đã hứa cho các ngươi một phần, các ngươi lấy đi một phần năm đi.
Số còn lại ta sẽ phân chia cho những người khác”.
Kim Danh Thắng lên tiếng nói với ba tên tán tu.
“Đa tạ Kim công tử hậu ái”.
Một tên tán tu lên tiếng nói, đồng thời lấy ra lọ đựng linh dược chuyên dụng lấy phần của bọn chúng.
Còn sau đó ba tên đó chia nhau thế nào thì đó là chuyện riêng của ba người.
Tịch Phù Dung tiến lên thu hết phần còn lại của Bạch sa tinh nhũ vào trong bình chứa của cô, đồng thời lấy một bình ném cho Kinh Thiên.
“Đây là phần của đệ, đệ xem có phù hợp không?” Tịch Phù Dung ném cho Kinh Thiên một bình chứa Bạch sa tinh nhũ lên tiếng nói.
Kinh Thiên cầm bình chứa mở ra nhìn thấy bên trong có lưng bình chất lỏng sền sệt màu bạc lấp lánh, anh rất hài lòng với thu nhập này.
Với số lượng Bạch sa tinh nhũ này đủ cho anh tu luyện một đoạn thời gian, ít nhất cũng có thể tiến triển lên hai ba tiểu cảnh giới.
“Đa tạ, tiểu đệ không có ý kiến gì”.
Kinh Thiên chắp tay đáp lễ cười nói.
Quả thực thì tuổi của Kinh Thiên chỉ hơn Tịch Bá Lĩnh một chút và kém tuổi của Kim Danh Thắng và Tịch Phù Dung, nên việc xưng hô như vậy cũng không chút gì gượng ép cả.
“Mọi người đều nhận được phần của mình cả rồi.
Ta với Phù Dung muội có chút chuyện cần phải làm.
Kinh Thiên tiểu đệ, đệ cùng với ba vị huynh đài này trở về thành Châu xuyên nhé”.
Kim Danh Thắng lúc này lên tiếng nói.
Chưa đợi Kinh Thiên trả lời Kim Danh Thắng lúc này quay sang nói với ba tên tán tu.
“Ba vị huynh đài, ta có chút chuyện phải làm.
Nhờ ba vị tiện đường cho Kinh Thiên tiểu huynh đệ đây đi cùng trở lại thành Châu Xuyên”.
Kim Danh Thắng chắp tay nói.
“Không vấn đề gì, công tử yên tâm.
Có chúng ta bảo hộ đảm bảo vị tiểu đệ đây sẽ an toàn về đến thành Châu Xuyên”.
Một tên tán tu cầm đầu cả nhóm chắp tay đáp lễ nói.
“Vậy ta thay mặt Kinh Thiên tiểu đệ cảm ơn ba vị”.
Kim Danh Thắng nói.
“Công tử khách khí, khách khí…” Cả ba tên tán tu cùng đưa tay lên đáp lễ nói.
Kinh Thiên cũng không hiểu lắm trong hồ lô của Kim Danh Thắng bán thuốc gì? Anh chỉ cảm thấy có chút gì đó mà nhóm người Kim Danh Thắng, Tịch Phù Dung không muốn cho anh biết và tham gia.
Trong suốt quá trình tham gia đoàn đội, kể cả quá trình giết Cạp nia nhị đầu xà mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp, không có gì bất thường cả.
Dù sao thì Bạch sa tinh nhũ cũng đã đến tay rồi, nên việc trở về thành chỉ là chuyện nhỏ.
Kinh Thiên cũng không mảy may nghi ngờ gì, vì lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử thì cũng không được hay cho lắm.
Do vậy Kinh Thiên cũng không có biểu hiện gì hay phản đối gì cả.
Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ và không có trong dự liệu ban đầu Tịch Bá Lĩnh định lên tiếng nói điều gì đó, nhưng hắn đã bị tỷ tỷ của hắn ngăn lại không cho phát biểu bất cứ ý kiến gì.
“Mọi người lên đường bảo trọng.
Sau này gặp lại trong thành Châu Xuyên ta mời mọi người uống rượu”.
Ra khỏi hang của Cạp nia nhị đầu xà, mọi người chia tay Kim Danh Thắng còn chắp tay làm lễ nói với mọi người.
“Công tử bảo trọng”.
Nhóm tán tu cũng làm lễ đáp lại nói.
Một đoàn đội ban đầu giờ phân chia thành hai nhóm đi hai đường khác nhau.

Kim Danh Thắng cùng nhóm người Tịch Phù Dung thì cất bước tiến sâu hơn vào trong Hoàng Liên Sơn sơn mạch, còn nhóm Kinh Thiên và ba tán tu thì cùng nhau hướng trở về thành Châu Xuyên.
“Có chuyện gì vậy? Đệ tưởng chúng ta sau khi lấy được Bạch sa tinh nhũ thì sẽ cùng nhau trở về thành Châu Xuyên?” Tịch Bá Lĩnh lúc này mới lên tiếng hỏi tỷ tỷ của mình.
“Đệ không cần hỏi gì cả, cũng không cần phải làm gì hết.
Chỉ cần đệ yên lặng đi theo ta và Kim sư huynh là được.
Chuyện còn lại sau này đệ sẽ hiểu”.
Tịch Phù Dung lên tiếng trả lời, cũng không giải thích rõ ràng gì cả.
“Hai người để ý và nhớ bảo vệ thiếu gia an toàn”.
Tịch Phù Dung sau đó quay sang nói với hai tên hộ vệ đi cùng.
“Vâng, tiểu thư”.
Hai tên hộ vệ hành lễ đáp.
Tịch Bá Lĩnh vẫn không hiểu chuyện đầu cua tai nheo như nào.
Nhưng hắn cũng không dám lên tiếng hỏi nữa, hắn biết cho dù hắn có cố hỏi thì tỷ tỷ của hắn cũng sẽ không nói.
Tình cảnh như này cũng chỉ có thể làm theo lời của tỷ tỷ hắn mà thôi.
“Được rồi, chúng ta vòng trở lại đi.
Nếu không sẽ mất dấu”.
Kim Danh Thắng lúc này lên tiếng nói.
Kinh Thiên cùng với ba tên tán tu trên đường trở lại thành Châu Xuyên, đoạn đường đầu tiên mọi chuyện diễn ra rất xuôn xẻ.
Nhưng khi đi được một phần ba đoạn đường thì sự việc bắt đầu phát sinh.
“Sao các huynh lại dừng lại?” Kinh Thiên thấy ba tên tán tu dừng lại, không rõ phía trước có gì xảy lên tiếng hỏi.
“Không có gì, chỉ là chợt nhớ ra có chút chuyện cần làm nên dừng lại”.
Một tên tán tu cười nói.
Hắn vừa dứt lời thì hai tên đồng bọn của hắn đã tách ra hai bên phong tỏa Kinh Thiên vào giữa, rõ ràng cả ba tên này không hề có ý tốt.
Mục đích bọn chúng là nhắm vào Kinh Thiên.
“Các vị đây là ý gì?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi.
Chỉ cần nhìn vào hành động của ba tên tán tu anh cũng hiểu cả ba tên này nhắm vào anh để cướp đồ.
“Không có ý gì cả.
Tiểu đệ dù sao chúng ta cũng cùng chung một đoạn thời gian, chỉ cần tiểu đệ giao ra số Bạch sa tinh nhũ của đệ cho bọn ta.
Bọn ta đảm bảo sẽ đưa đệ trở về thành Châu Xuyên an toàn”.
Một tên trong số chúng mặt vẫn tươi cười nói với Kinh Thiên.
“À thì ra các ngươi nhắm vào số Bạch sa tinh nhũ trên tay ta.
Không phải các ngươi cũng có phần của mình sao?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi.
“Ha ha, chẳng ai lại chê tài bảo nhiều cả.
Bạch sa tinh nhũ không chỉ có tác dụng với tu luyện giả Nhân vương cảnh, nó còn có tác dụng với cả tu luyện giả Nhân Hoàng Cảnh.
Chúng ta cũng chả mấy chốc đều sẽ đạt đến cảnh giới đó.
Hơn nữa nếu thừa có thể đem bán, đó cũng là một khoản tài phú không nhỏ.
Chỉ cần ngươi giao phần của ngươi cho chúng ta, ta có thể đảm bảo ngươi không mất một sợi lông và an toàn về thành Châu Xuyên”.
Một tên khác lên tiếng giải thích rất chi tiết.
Ban đầu buổi sáng khi tiếp xúc với Kinh Thiên ở cổng thành phía Đông, ba tên đều biết Kinh Thiên cũng chỉ tán tu và có chút quan hệ chẳng sâu gì với đội nhóm của Kim Danh Thắng cả.
Từ việc Tịch Bá Lĩnh giới thiệu Kinh Thiên với mọi người là bọn chúng đã biết được sơ sơ mối quan hệ của Kinh Thiên với nhóm người tôn quý kia rồi.
Bản thân bọn chúng cũng không ngờ rằng sau khi đạt được Bạch sa tinh nhũ thì Kim Danh Thắng lại nhờ bọn chúng đưa Kinh Thiên trở lại thành Châu Xuyên.
Việc đó chẳng khác gì trao cho bọn chúng cơ hội đoạt bảo.
Bởi cả ba tên bọn chúng đều là tán tu của thành Châu Xuyên một thời gian dài, những danh gia vọng tộc ở trong thành bọn chúng đều biết cả.
Bọn chúng cũng biết rằng nhóm của Kim Danh Thắng cũng không phải là tu luyện giả của thành Châu Xuyên, có thể là con cháu của một danh gia vọng tộc của một thành nào đó đi ngang qua đây.
Sau khi xong chuyện thì sẽ rời đi, lúc đó cũng chẳng ảnh hưởng hay gây ra chuyện gì với bọn chúng.
Thậm chí khi nhìn thấy Kinh Thiên chúng cũng biết Kinh Thiên là một tán tu lạ hoắc, trẻ tuổi mới chạy đến thành Châu Xuyên chả có bối cảnh gì.
Mỡ dâng đến tận miệng thì chả có lý do gì từ chối cả.
“Nói tóm lại các ngươi định cướp phải không? Có bản lĩnh thì cứ đến mà lấy”.
Kinh Thiên cười nói.
Vì thực tế đối với ba tên tán tu này anh có rất nhiều biện pháp để có thể xử lý bọn chúng.
Thậm chí Kinh Thiên còn mừng thầm, nhân cơ hội này cướp của bọn chúng một mớ, sau này cũng đủ tài nguyên tu luyện một đoạn thời gian.
Ba tên tán tu này một tên có tu vi cao nhất là Nhân vương cảnh thập nhất giai, hai tên còn lại là tu vi Nhân vương cảnh thập giai.
So với Kinh Thiên thì không phải là khúc xương khó gặm.
Chỉ so sánh tu vi luyện thể của Kinh Thiên hiện đang là cấp một viên mãn tương đương với tu luyện giả Nhân vương cảnh thập nhị giai, như vậy cũng đủ để anh ở thế bất bại.
Chưa kể Tiểu Bạch vẫn còn nằm trong quả cầu giới trữ, ba quả lựu đạn yêu đan của anh, cùng với trận pháp cấp hai mà anh đã chuẩn bị từ trước.

Do đó Kinh Thiên rất bình thản đối mặt với ba tên tán tu đang bao vây mình.
“Nếu ngươi đã không biết điều thì đừng trách chúng ta ra tay độc ác.
Chúng ta lên”.
Một tên tán tu lên tiếng nói, đồng thời trên tay hắn xuất hiện một thanh đao chuẩn bị ra tay.
Hai tên còn lại cũng rút ra binh khí của mình để phối hợp với đồng bọn cùng ra tay, một tên sử dụng vũ khí là một cây kích, tên còn lại binh khí là một đôi song câu.
Nhưng cả ba tên chưa kịp ra tay tấn công Kinh Thiên thì bỗng nhiên có tiếng cười vọng ra từ trong rừng hướng thẳng đến chỗ nhóm người Kinh Thiên”.
“Ha ha ha, cậy lớn hiếp nhỏ, ỷ đông hiếp ít.
Các ngươi thật cũng biết bắt nạp người khác đấy”.
Lời vừa dứt thì một tu luyện giả cao gầy, mặt dơi hai mắt ti hí mắt lươn, cằm nhọn, làn da có chút nhăn nheo xuất hiện ở gần sát nhóm người Kinh Thiên.
Ba tên tán tu lập tức cảm nhận được người vừa đến tu vi không đơn giản liền tụ lại một chỗ để có thể hỗ trợ nhau đối phó.
Do vậy khi vị khách lạ xuất hiện hắn liền đứng chắn giữa Kinh Thiên và nhóm tán tu ba người.
“Ngươi là ai, sao lại xen vào chuyện của bọn ta?” Một tên tán tu mạnh mồm lên tiếng hỏi, nhưng trên tay vẫn cầm lăm lăm binh khí phòng bị.
“Ta chỉ là kẻ đi ngang qua, chướng mắt bọn ngươi cướp đoạt tài nguyên của vị tiểu huynh đệ đây.
Nên thích nhúng tay vào”.
Tu luyện giả lạ mặt hai tay chắp sau lưng nheo mắt nhìn ba tên tán tu, đồng thời tỏa ra uy áp hướng thẳng vào cả ba người.
Ở một khoảng cách xa hơn một chút cách nhóm Kinh Thiên có một nhóm tu luyện giả khác đang theo dõi toàn bộ sự kiện diễn ra với Kinh Thiên.
“Hỏng rồi, từ đâu xuất hiện một tên lạ mặt vậy?” Tịch Phù Dung truyền âm nói với Kim Danh Thắng.
“Bĩnh tĩnh, quan sát thêm xem sao?” Kim Danh Thắng truyền âm trả lời.
Dường như tất cả mọi chuyện diễn ra đều có bàn tay thôi động từ Kim Danh Thắng.
Từ khi biết tin tức về Bạch sa tinh nhũ Kim Danh Thắng đã lên một kế hoạch khá tỉ mỉ và diễn xuất cũng rất đạt.
Ban đầu chỉ cần hắn cho ba tên tán tu một ít tiền và bảo bọn chúng vẽ lại bản đồ cho hắn là được, nhưng hắn không làm vậy mà lại yêu cầu nhóm tán tu dẫn đường cho hắn và chia phần rất hậu hĩnh.
Sau đó hắn bắn tin cho Tịch Bá Lĩnh để dụ tên thiếu gia ngây thơ này rủ Kinh Thiên gia nhập đoàn đội.
Trên đường đi hắn cũng rất khách khí và thân thiện với tất cả mọi người.
Tiếp đến việc ra tay giết yêu thú cấp hai trung cấp cũng hầu như một mình hắn ra tay, thể hiện việc hắn rất vô tư quang minh chính đại chiếm trọn niềm tin của mọi người.
Ngay cả việc chia phần Bạch sa tinh nhũ hắn cũng rất hào phóng chia cho mọi người đúng như những gì hắn đã hứa.
Tiếp đó hắn đẩy Kinh Thiên cho nhóm ba tên tán tu này vì hắn biết trên đường trở về thành Châu Xuyên thì Kinh Thiên và ba nhóm tán tu này kiểu gì cũng xảy ra chuyện.
Vì bản tính tham lam của những tu luyện giả, đặc biệt là những tán tu luôn luôn thiếu tài nguyên tu luyện, nên không dễ dàng bỏ qua một món hời trước mắt.
Sau việc Kinh Thiên dụ Cạp nia nhị đầu xà ra khỏi hang hắn cũng đánh giá Kinh Thiên là người có chút bản lĩnh, khả năng Kinh Thiên chạy thoát khỏi ba tên tán tu là rất cao.
Hắn dẫn người quay trở lại theo dõi nhóm Kinh Thiên là chờ xung đột giữa Kinh Thiên và nhóm tán tu xảy ra.
Đợi cho Kinh Thiên chạy thoát lúc đó hắn sẽ xuất hiện cản lại ba tên tán tu, thu hồi lại số bạch sa tinh nhũ, thậm chí nếu cần có thể để cho ba tên này đăng xuất khỏi thế giới tu luyện.
Lúc đó Kinh Thiên chỉ còn một mình chạy trong Hoàng Liên Sơn sơn mạch, sẽ là mồi dụ thích hợp để dụ tên tu luyện ma công xuất hiện.
Chỉ có điều hắn không ngờ đến là kế hoạch của hắn lại từ đâu xuất hiện một tu luyện giả lo chuyện bao đồng từ đâu nhảy ra chắn ngang.
Việc một tu luyện giả bất ngờ nhảy ra chắn ngang cũng khiến cho Kinh Thiên vừa ngạc nhiên vừa hơi sợ.
Bởi mặc dù tu vi linh lực của anh hơi thấp, nhưng linh thức của anh cũng không thua kém gì tu luyện giả tu vi Nhân Hoàng cảnh.
Việc anh chỉ tập trung vào ba tên tán tu trước mặt mà quên cảnh giác xung quanh là điều tối kỵ trong thế giới này.
Đây cũng là một bài học để anh ghi nhớ, luôn cảnh giác mọi lúc mọi nơi, mọi tình huống.
Dĩ nhiên nhóm của Kim Danh Thắng đứng ở khoảng cách đủ xa để linh thức của Kinh Thiên và những người còn lại không cảm ứng được.
“Còn không mau cút đi, hay là để ta phải ra tay.
Hôm nay ông đây vui vẻ nên tha cho các ngươi một mạng”.
Tu luyện giả lạ mặt cao gầy lên tiếng nói với ba tên tán tu, đồng thời thả ra tu vi thật của hắn phóng thẳng vào ba tên tán tu tạo ra uy áp, áp lực khiến cả ba tên lạnh buốt sống lưng nhưng mồ hôi lại chảy thành hột lăn dài từ trán xuống dưới.
Không một câu trả lời cả ba tên tán tu đều quay đầu co giò bỏ chạy thục mạng.
Cả ba tên đều cắm đầu cắm cổ chạy, như thể thần chết đang đứng ở ngay trước mặt bọn chúng.
Bởi tu vi của tu luyện giả lạ mặt tỏa ra là Nhân Hoàng Cảnh ngũ giai, cùng với sát khí như ăn tươi nuốt sống cả ba tên.
“Cảm ơn tiền bối đã ra tay tương trợ”.
Kinh Thiên chắp tay làm lễ, đồng thời cũng lùi lại một chút giữ khoảng cách với tu luyện giả lạ mặt này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.