Kính - Song Thành

Chương 53: Chương 53





Sau khi mở ra Vô Sắc thành, lực lượng của cả Lục tinh đều suy yếu, Tây Kinh lại đang bị trọng thương, Chân Lam thì trong đêm tối không thể sử dụng lực lượng của máu đế vương — trong nháy mắt ấy, không ai có thể có lực lượng ngăn cản Tô Ma.
Nhìn thiếu nữ người Miêu trước mặt, lại nhìn nhìn một chút chiến sĩ giao nhân hôn mê ở trên giường, trong mắt khôi lỗi sư bỗng hiện lên đầy sự căm hận và bi ai khó nói nên lời.
Như Ý phu nhân bóp tay, muốn tới ngăn cản thiếu chủ lại không biết mở miệng như thế nào.
“Ghê tởm.” Dường như có cái gì tại trong lòng cuồn cuộn dâng lên, ánh mắt Tô Ma càng ngày càng tối tăm, ngón tay bỗng nhiên ghìm chặt, chuẩn bị cắt đầu của thiếu nữ từ trên cổ xuống — người gỗ trên vai hắn cười rộ lên, nhìn Na Sinh đang không ngừng giãy giụa trước mặt, trong ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng đầy ác ý.
“Pặc”, ngay giây phút đó, bỗng nhiên một đạo bạch quang vụt tới, cắt đứt đoạn dây dẫn đang siết càng ngày càng chặt.
Tô Ma chỉ cảm thấy ngón tay bỗng nhẹ đi, mi gian càng hiện lên vẻ tức giận, không chút nghĩ ngợi, xoay người đánh trả một kích.
“Đinh”, sau một tiếng vang mạnh, người liền lảo đảo ngã xuống mặt đấy, kiếm quang bị chấn động gần như tuột khỏi tay, nhưng nàng lại không dám chậm trễ chút nào, vội vàng đứng ngăn ở giữa khôi lỗi sư và Na Sinh, một tay kéo thiếu nữ về phía sau, tay kia giơ kiếm lên phòng vệ.
Cô gái cả người trắng ngần lạnh lùng nhìn Tô Ma mặc bộ đồ đen đứng ở trước mặt, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên quyết không lùi bước.
“Dù cho không đáp ứng kiến nghị đưa ra lúc vừa rồi, cũng không cần vội vã giết Na Sinh chứ?” Bạch Anh che chở Na Sinh, cảm nhận thấy cô gái vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết ấy đang run run cố sức hô hấp, trong mắt Bạch Anh không nhịn được hiện lên vẻ tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm người trước mặt: “Ngươi hận người Không Tang chúng ta chết hết đi thì cũng được, tại sao ngay cả người Trung Châu cũng không buông tha? Ngươi điên rồi sao!”
Chân Lam bỗng cười khổ: Nguyên lai là Bạch Anh, tự cho mình là đúng, chạy trước tới đàm phán với thiếu chủ giao nhân.
“Ta nếu như điên rồi, chẳng phải là như mong muốn của các ngươi?” Trầm mặc trong chốc lát, Tô Ma bỗng nhiên cười rộ lên, “Các ngươi đều không phải ước gì ta bị điên rồi sao? Những người Không Tang các ngươi, hại nhiều giao nhân như vậy còn không buông tha Viêm Tịch!”
“Thiếu chủ, thiếu chủ!” Thấy ngữ khí khác thường như thế, Như Ý phu nhân rốt cục trở nên bất an, đi tới kéo hắn, khuyên can, “Đừng như vậy… Này không thể trách Na Sinh cô nương.
Số mệnh của Viêm Tịch cũng nhất định là như thế, người nếu như giết Na Sinh cô nương, Tả quyền sử sẽ…”
“Khụ khụ, khụ khụ.” Sau một loạt đối thoại có chút quái lạ, mọi người lại trầm mặc, chỉ nghe thấy Na Sinh bụm cổ họng không ngừng ho khan, Bạch Anh khẩn trương kéo Na Sinh, đưa tay sờ cổ nàng, vừa sờ cả tay đã nhiễm máu — mới vừa rồi Tô Ma thít dây dẫn đã làm mạch máu của Na Sinh bị cắt đứt.
Na Sinh ho khan, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cuối cùng cũng cố nói: “Cũng không phải, cũng không phải ta muốn hại Viêm Tịch! … Ngươi, thật không nói đạo lý, khụ khụ! Ta thích Viêm Tịch, có cái gì, có cái gì không thể sao?”
Nàng dốc sức ho khan, bụm lại máu đang tuôn ra trên cổ.
Song, dũng cảm biểu lộ như vậy lại làm cho tất cả mọi người thêm trầm mặc.

“Không có kết quả tốt.” Tô Ma hờ hững nói một câu, “Hắn là giao nhân, mà ngươi là người giữ Hoàng Thiên.”
“Cái đó, cái đó có gì liên quan đến nhau!” Na Sinh không phục, nhưng mà máu trên cổ tuôn ra rất nhanh, mang đi theo sức lực của nàng, “Mang Hoàng Thiên thì sao, mang Hậu Thổ thì sao, cùng với chuyện ta thích Viêm Tịch có gì liên quan đâu! Khụ khụ… Ta chính là thích giao nhân…thật là không biết lý lẽ.
Thật đáng ghét… Viêm Tịch lại phải gọi người như ngươi là thiếu chủ.”
Tô Ma chợt chau mày, tức giận, ngón tay lại nắm chặt một lần nữa.
“Đừng nói chuyện.” Nhưng mà Bạch Anh cũng đã vượt lên một bước che ở trước mặt Na Sinh, giơ tay lên kéo một mảnh vạt áo để băng bó vết thương trên cổ nàng — nhưng mà động mạch đã bị vỡ, làm sao dễ dàng ngăn lại được.
“Thái tử phi tỷ tỷ, hắn thật là không hiểu lí lẽ…” Nhưng mà Na Sinh vẫn còn không phục, yếu ớt tranh luận, “Ngươi thử nói xem…ngươi thử nói xem, vì sao…mang Hoàng Thiên lại không thể cùng…giao nhân…không thể.”
Bạch Anh ôm nàng ngồi xuống, nhanh chóng lấy ngón tay đè lại mạch máu của nàng, bắt đầu đọc chú thuật, dùng huyễn lực làm liền vết thương của nàng.
Mặc dù như vậy, thiếu nữ quật cường lại vẫn không chịu im tiếng, vẫn thì thào: “Có cái gì…không thể? … Đinh, Đinh thích Tây Kinh đại thúc…Mộ Dung Tu có mẹ là giao nhân và cha là người Trung Châu…vì sao không thể? Có phải là chê ta không đẹp bằng giao nhân? Thật không công bằng…Được rồi, không phải ngươi, ngươi cũng đã cùng hắn…”
“Yên lặng.” Chú ngữ của Bạch Anh bị nàng quấy rầy, bắn ngón tay một cái làm thiếu nữ quật cường ngủ thiếp đi.
Tô Ma ở một bên nhìn, dường như trong nháy mắt thần sắc có chút hoảng hốt, không ngờ lại không xuất thủ nữa.
Nhưng những lời nói đó đã làm cho những người ở trong phòng nhìn nhau thất sắc.
Xích Vương Hồng Diên dường như nhớ tới cái gì, khẽ gật đầu, vẻ mặt cảm khái.
Vẻ mặt Mộ Dung Tu vẫn khẩn trương nhìn tình huống đang thay đổi một cách chóng mặt ở bên cạnh, lại không có khả năng nhúng tay, lúc này mới nhẹ thở ra.
Tây Kinh nhìn về phía Đinh đã chết đi đang nằm một góc, vai chấn động, Chân Lam đang ngây người suýt nữa ngã xuống, cánh tay gãy bắt được cái đầu, nâng lên chỗ cũ.

Nhưng mà trong mắt hoàng thái tử Không Tang cũng có vẻ vô cùng kinh ngạc.
Hoàng Thiên lại chọn một cô gái như vậy … Năng lực thấp, nhưng lại có một đôi mắt không nhiễm một chút bụi bặm nào.
Có thể đó là nguyên nhân chọn lựa của chiếc nhẫn có linh tính đó.
Dơ bẩn đọng lại trong nghìn năm trên Vân Hoang cần một con mắt ngoại tộc, nhìn mọi thứ bình đẳng, tới để một lần nữa xem xét và phân phối lại thế cục biến chuyển.
“Trong mắt đứa trẻ này không có sự phân biệt giữa con người và giao nhân.” Bạch Anh ngừng máu ở cổ Na Sinh, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Ma, đạm nhiên, “Đừng làm sợ nàng — xem ra nàng thực sự thích Tả quyền sử của Phục quốc quân các ngươi.”
“…” Tô Ma bỗng nhiên trầm mặc, không trả lời, người gỗ trên vai hắn nóng lòng muốn động, lại bị hắn khó chịu ngăn lại.
Hắn dò xét nhiệt độ cơ thể của Viêm Tịch, biết đột nhiên phát sốt như thế chắc chắn là bởi vì chức năng trong cơ thể đang kịch liệt biến hóa gây ra, chuyện này sẽ kéo dài một đoạn thời gian rất lâi, mỗi người mỗi khác, có lúc là hai ba tháng, có khi lại cần một năm — rất nhiều giao nhân trong cuộc đời đều sẽ trải qua một lần như vậy, trong cơ thể sẽ chậm rãi biến hóa, không thể khống chế được, cơ thể chưa từng có giới tính sẽ phân hóa ra nam hoặc nữ.
Việc như thế, chính hắn cũng từng trải qua.
Năm đó sau một hồi kịch biến, bị đuổi ra Vân Hoang, mà một mạch đi một mình, chưa tới Thiên Khuyết, liền cảm thấy trên người nóng giống như lửa đốt.
Thiếu niên giao nhân còn hồ đồ, không rõ vì sao cơ thể lại vô cùng đau đớn như vậy.
Sau khi đi qua Thiên Khuyết thì rốt cục không chống đỡ được, trong lúc hôn mê, hắn đặt bản thân chôn ở tuyết dưới chân núi Mộ Sĩ Tháp Cách, ý đồ dùng băng tuyết làm lạnh cơ thể đang nóng cháy rừng rực.
Nhưng mà, sau khi mê man thời gian dài, lúc tỉnh lại hắn thình lình phát hiện thân thể của chính mình đã có biến dị kinh người.
Hắn rốt cục biết chuyện gì đã sảy ra.
Nhưng không ai biết trong nháy mắt ấy hắn đã khiếp sợ và tuyệt vọng như thế nào.
“Tất cả bắt đầu sau khi mọi thứ đã kết thúc.”
Trên Mộ Sĩ Tháp Cách gặp thiếu nữ người Miêu tự xưng có thể đoán mệnh đó, lời phán đã viết xuống trên tuyết đã vạch rõ ràng “quá khứ” của hắn, làm hắn trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.
Nếu như ý chí có thể có tác dụng, hắn tuyệt đối không để mình biến thành cái dạng ngày hôm nay…đáng tiếc tất cả đều không thể khống chế.
Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc đều không thể lấy sức người tới khống chế.
Theo nháy mắt ấy bắt đầu, hắn đối với thể xác và tinh thần của bản thân luôn xuất hiện cảm giác chán ghét không thể nào khắc chết được, từ nay về sau không hề còn biết quý trọng.
Cơ thể và trái tim đều không còn quan trọng, tùy tiện ném tới đâu đều được — dù thế nào tới cuối cùng, tất cả giao nhân đều sẽ trở về giữa một màu màu xanh thẳm.
Nhưng mà làm hắn chán ghét chính là, hắn phải mang theo cơ thể như thế đi thực hiện mộng tưởng của hắn, hắn còn muốn trở lại mảnh thổ địa đó, đối mặt với những người đã chết đi.
Cô gái minh linh đứng ở trước mặt hắn, trong ánh mắt bình tĩnh của nàng ngày hôm nay, hắn nhìn thấy bản thân đã chết đi.
Cho nên, lần đầu tiên gặp được Tả quyền sử Phục quốc quân, một giao nhân chưa phân rõ giới tính, từ sâu trong lòng hắn mới có thể cảm thấy ước ao.
Nhưng thật ghê tởm, những người đó đã làm Viêm Tịch thay đổi.
“Đúng vậy, Na Sinh tới bây giờ luôn đối tốt với giao nhân.” Mộ Dung Tu ở bên cạnh ước chừng đã đoán được đại khái sự tình, hắn chụp lấy thời cơ ngắt lời, “Đi từ Trung Châu tới, nàng chưa bao giờ nói với một nửa giao nhân như ta một câu ác ý hay khinh thường.
Tả quyền sử và nàng xuất sinh nhập tử, nàng thích Viêm Tịch như vậy cũng là đương nhiên.”
Như Ý phu nhân thở dài, nhẹ nhàng lôi quần áo của khôi lỗi sư, nhỏ giọng: “Thiếu chủ, Hoàng Thiên chọn người như vậy, xem ra…cũng là số mệnh.
Ta cũng coi như duyệt người không ít, cô nương này thoạt nhìn quả thực bản tính thuần lương.
Hơn nữa, người xem Tây Kinh đối với Đinh, Bạch Anh quận chúa đối với thiếu chủ…cũng không phải tất cả người Không Tang…”

“Câm miệng.” Không còn muốn nghe thêm, Tô Ma quát lạnh, nhưng mà bỗng nhiên quay đâu, “Bất quá tất cả theo ý hắn.
Chuyện của chính mình, người bên ngoài không có tư cách gì can thiệp –”
“A.” Như Ý phu nhân nghe thấy lời ấy, trong lòng biết thiếu chủ đã không hề cố ý phản đối, không khỏi kinh hỉ.
“Chỉ có điều sẽ không có kết quả gì hay ho.” Khôi lỗi sư quay đầu, không muốn tranh cãi nữa, nhưng mà con mắt nhìn xuống, thì thào tự nói ra một câu, ngữ điệu lạnh lẽo, giống như một câu chú ngữ không tốt.
“Sẽ có kết quả tốt.” Rốt cục làm máu ở cổ Na Sinh ngừng chảy, ôm thiếu nữ đã mất đi tri giác, cô gái minh linh ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn phía thiếu chủ giao nhân, giọng nói ôn nhu nhưng kiên định, “Sẽ có — Vân Hoang đã không còn là Vân Hoang trăm năm trước.
Nàng sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ.”
Tô Ma chấn động, đột nhiên càng thêm trầm mặc.
“Đúng, sẽ có.” Giữa một đoạn ngắn trầm mặc, một cánh tay đặt lên vai Bạch Anh, trầm giọng nhắc lại, giống như tăng thêm lực thuyết phục của tiên đoán đó.
“Bọn họ tương lai sẽ sẽ sống hạnh phúc dưới trời xanh biển biếc, rời xa tất cả chiến tranh hỗn loạn, ở trong cung điện san hô, con cháu đầy đàn, thẳng cho tới cái chết chia lìa bọn họ.”
Dường như đáp lại câu tiên đoán của hoàng thái tử Không Tang, Hoàng Thiên ở trên ngón tay cô gái trẻ đang hôn mê đột nhiên loé lên ánh sáng, chiếu rọi khuôn mặt hệt như trẻ con của Na Sinh.
Nghe thấy lời đó, hàng lông mi thật dài của Bạch Anh run lên, cúi đầu, chậm rãi giơ tay đeo “Hậu Thổ” lên, đặt lên mu bàn tay của Chân Lam ở trên vai.
Mấy câu nói ngắn đó phác họa lên cảnh tượng giống như mộng ảo, trong nháy mắt đoạt đi thần trí của nhiều người trong phòng.
“Sống hạnh phúc ở dưới trời xanh nước biếc…” Tiếng nói ấy vang trở lại bên trong lòng của mọi người.
“Thật, có thật là vậy?…” Ý chí lạnh lùng sắt đá cũng bị lay động, ánh mắt của khôi lỗi sư có chút hoảng hốt, không tự kìm hãm được mà thì thào hỏi, “Sống hạnh phúc ở dưới trời xanh nước biếc…thẳng cho tới cái chết chia lìa bọn họ.”
“Đúng vậy.
Đúng vậy.” Dưới đôi lông mày dài, ánh mắt Chân Lam hiện lên kiên định, lặp lại khẳng định, “Tương lai của Hải Quốc và Vân Hoang nên là như thế — Đó không chỉ là giấc mộng của bộ tộc giao nhân các ngươi, cũng là giấc mộng của người Không Tang ngày hôm nay, thiếu chủ Tô Ma, ta mong muốn tay ta và tay ngươi, cùng nhau hoàn thành nó.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.