Kính - Song Thành

Chương 42: Chương 42





Hoàng Thiên ở giữa ngón tay nàng sáng lấp lánh, theo nàng khua tay, đột nhiên phát ra một đường ánh sáng rực rỡ, nhánh tên ở giữa không trung trong nháy mắt bị chặt đứt.
“Hả? Lại dùng được rồi?” Na Sinh thật sự là không rõ ràng lắm về quy luật động kinh quả cái nhẫn này, trái lại tại chỗ giật mình, ngây người đờ ra.
“Hoàng Thiên!” Bất chấp có hay không thấy hai người trên mặt đất bỗng nhiên đồng thời kinh hô.
Con mắt của Vân Hoán ngang qua vai Tây Kinh, thấy được thiếu nữ phía sau chạy vội mà đến, cùng với chiếc nhẫn lấp lánh giữa ngõn tay nàng — hắn đột nhiên thu lực, dùng hết sức chạy về phía bên trái.
“Phốc”, vẫn còn chậm chút, kiếm quang của Tây Kinh đột nhiên hạ xuống, đâm vào gáy của hắn.
Máu cuộn trào mãnh liệt ra, nhưng mà Vân Hoán hoàn toàn không chú ý, động tác nhanh đến như là báo vằn, theo trên mặt đất lao thẳng dậy, một kiếm đâm hướng về phía Na Sinh.
Na Sinh bất ngờ, ngơ ngác mà giơ tay che ở trước mặt, thi thể của Đinh từ trong ngực nàng rơi xuống đất.
Vân Hoán đã thăm dò thiếu nữ mang theo Hoàng Thiên này, biết nàng căn bản không có bản lĩnh gì — tựa như một đứa trẻ, trong tay nắm châu báu nhưng lại không biết cách dùng.
Một kiếm đó là động tác giả.
Đến khi Na Sinh giơ tay che ở trước mặt, lúc Hoàng Thiên phát sinh nhá sáng trắng xanh, kiếm của Vân Hoán sẽ đột nhiên nuốt vào, ánh sáng bị vặn, chuyển qua bàn tay của Na Sinh, đâm hướng về phía trái tim của thiếu nữ.
Mặt Na Sinh tái nhợt, mắt nhìn thấy, đầu óc nghĩ đến, nhưng tay lại không kịp phản ứng.
Trong nháy mắt ấy, Tây Kinh đã đến, một kiếm nghiêng đón, cố gắng rời kiếm quang của Vân Hoán ra.
Nhưng mà, Na Sinh đã bị kiếm khí làm bị thương vùng ngực, vùng giữa lông mày nhăn lại, đau đến muốn hét lên, nhưng mở miệng lại phun ra một búng máu, trước mắt mọi thứ đột nhiên liền thành màu đen.
Giây phút Na Sinh mất đi tri giác, của và Vân Hoán lại lần thứ hai giao thủ.
Lửa cháy bừng bừng đang thiêu đốt, phong chuẩn đang lượn vòng, tiếng kêu thảm và rên rỉ sắp chết tràn đầy bên tai, đầy người là máu mà ở trong đống đổ nát hỗn độn vung kiếm — Kiếm Thánh Không Tang, hai vị đệ tử của Tôn Uyên.

Vân Hoán không ngừng đỡ hai kiếm của Tây Kinh, nhưng mà kiếm quang trong tay cũng bắt đầu buông lỏng, suýt nữa tuột tay bay ra — theo lực lượng mà nói, chính mình vốn đang trên Tây Kinh, thế nhưng lúc này giữa gáy đã trúng một kiếm, tuy rằng không đâm thủng động mạch, nhưng thương thế như vậy đã làm cho thể lực từ trên người thiếu tướng Thương Lưu đế quốc nhanh chóng bị cuốn trôi đi.
Phong chuẩn hạ thấp, vẻ mặt của Tiêu ở trên khẩn trương mà sợ hãi, thả dây xuống, không ngừng lắc lư qua bên người Vân Hoán, nhưng mà hắn lại không cách nào đưa tay ra nắm lấy, trở lại trên phong chuẩn — máu giữa gáy không ngừng phun ra, đã không thể trì hoãn nữa.
Chớp mắt ấy, sau khi tiếp được một kiếm của Tây Kinh, Vân Hoán lảo đảo lui về phía sau, chân sau bỗng nhiên vướng phải cái gì đó, té ngã.
Hắn vừa cúi đầu nhìn, sắc mặt hơi đổi, ánh mắt sáng như tuyết.
Kiếm tiếp theo của Tây Kinh không ngừng mà đâm tới, Vân Hoán bỗng nhiên cười lạnh, không chút nghĩ ngợi, thò tay trái ra, nắm lên thứ làm hắn té ngã, che ở trước mặt.
“Phốc”, kiếm quang đâm xuyên qua vật ấy, máu chảy ra, nhưng mà khuôn mặt của Đinh vẫn mỉm cười như cũ.
Trong nháy mắt ấy, Tây Kinh đột nhiên giật mình hoảng sợ, nhìn kiếm quang của chính mình đâm thửng cơ thể Đinh.
“Xoẹt”, một tiếng cực nhẹ cực khẽ vang lên giòn tan, kiếm của Vân Hoán xuyên qua xác chết ở trước mặt, bỗng nhiên đâm trúng Tây Kinh.
“Trên chiến trường, giao nhân là được sử dụng như thế.” Lạnh lùng nói, ở trước khi sư huynh ngã xuống hắn còn kịp đáp lại một câu, sau đó không chút nào chậm chạp đứng lên, giơ tay ôm lấy Na Sinh còn đang hôn mê — giây phút dây dài lần thứ hai rơi xuống, Vân Hoán một tay bấu vào, hít một hơi thật sâu, nhịn xuống đau đớn ở mi tâm và gáy, thân hình leo lên trên, trở về.
Bất kể như thế nào, lúc này đây nhiệm vụ đã hoàn thành, cuối cùng cũng chưa hề làm cho Vu Bành đại nhân mất mặt.
Đối với Chinh Thiên quân đoàn của Thương Lưu đế quốc mà nói, thắng lợi đó là tất cả.
Sư huynh nói kẻ sát nhân không biết thương sinh linh, chắc là muốn nói rằng kẻ như mình không có khả năng thật sự lĩnh hội được tinh túy trong “Thiên Vấn” sao ? — nhưng mà, bọn họ hiểu cái gì.
Bọn họ chưa từng ở bên trong Già Lam Thành của Thương Lưu đế quốc lớn lên, chưa từng lĩnh hội chế độ và đẳng cấp nghiêm khắc, cũng không biết thắng lợi đối với chiến sĩ mà nói có ý nghĩa như thế nào.
Đó là quốc gia, dân tộc, thanh xuân, quang vinh và mộng tưởng của hắn — hắn làm chiến sĩ Thương Lưu đế quốc, thuở nhỏ bị giáo dục cần phải dâng ra mọi thứ.
“Thiếu tướng, chúc mừng.” Tiêu thu hồi dây dài, đưa hắn kéo vào giữa phong chuẩn, thấy Vân Hoán thuận lợi mang Na Sinh về, vẻ mặt đột nhiên có chút kỳ quái.

Nàng cuối cùng một lần nhìn xuống mặt đất phía dưới, hai tay run rẩy, điều chỉnh góc độ của hai cánh, lướt lên trên.
“Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa chặt đứt động mạch.” Vân Hoán đem Na Sinh đang hôn mê bất tỉnh ném xuống đất, giơ tay ôm gáy, đầy tay là máu, “Đám lợn ngu ngốc kia đang làm gì? Nhiều người như vậy vẫn còn không tìm được một cái cô gái! Bây giờ tìm được rồi, mau trở về Già Lam Thành — trời sắp tối!”
“Vâng, thiếu tướng.” Tiêu cúi đầu, trả lời, điều khiển máy móc.
Đột nhiên, giống như có vật gì đó bị đứt, một chuỗi tiếng lạch cạch vang nhẹ lên.
“Lại làm sao vậy? Khóc cái gì mà khóc?” Nhìn những hạt châu lăn đến bên chân, Vân Hoán khuôn mặt tái nhợt, tự mình băng bó lại vết thương ở gáy, đột ngột có chút không kiên nhẫn, nhìn về phía thiếu nữ giao nhân đang điều khiển phong chuẩn, “Là do thấy ta cầm cái giao nhân kia đem làm lá chắn? Cái loại giao nhân không bị khôi lỗi trùng khống chế như ngươi thật phiền phức!”
“Vân Hoán thiếu, thiếu tướng…” Ngón tay của Tiêu vẫn thao tác nhanh như bay, phong chuẩn bay lên, ngoảnh đầu hướng đến đội ở bầu trời ở phía nam thành để trở về, nhưng mà tuy rằng cố hết sức duy trì bình tĩnh, trên khuôn mặt lạnh lùng mà xinh đẹp của thiếu nữ giao nhân vẫn có nước mắt không ngừng rơi xuống, “Cái cô gái ấy…cái cô gái ấy, nhìn qua hình như là em gái của ta …Đinh.”
Taycủa Vân Hoán bỗng nhiên từ gáy buông xuống, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ giao nhân điều khiển phong chuẩn, ánh mắt sáng như tuyết, ngón tay không nhịn được nắm chặt kiếm quang bên cạnh người — nếu như giao nhân này có chút động tĩnh khác thường, liền không chút nào chần chừ mà xuất thủ.
Nhưng mà, một mặt khóc, một mặt Tiêu lại vẫn điều khiển phong chuẩn chuẩn xác, không có chút sai lầm nào — dù sao khác biệt với những khôi lỗi chỉ hành động dựa theo phản xạ đã được huấn luyện, mức độ nhanh nhẹn và khả năng ứng biến của nàng vô cùng xuất sắc, thậm chí một người là có thể khống chế máy móc khổng lồ như vậy, đồng thời bay trên không và công kích.
Trong nhiều lần chiến dịch, sự phối hợp của Tiêu thành nguyên nhân quan trọng khiến hắn thắng lợi.
Chính vì sự xuất sắc này, chính mình mới luôn luôn không đành lòng để Tiêu dùng khôi lỗi trùng, trở thành một con rối?
Thế nhưng, không ngờ hôm nay lại xuất hiện tình huống như vậy.
Bây giờ chính mình vô cùng suy nhược, nếu như Tiêu làm phản vào lúc này, như vậy…
“Ta vài chục năm không hề nhìn thấy cô ấy… Chỉ là nghe nói cô ấy theo một người kiếm khách.
Ta nghĩ ta hai mươi năm trước đã cùng tộc nhân hoàn toàn đoạn tuyệt, cũng sẽ không có mặt mũi chào tạm biệt Đinh — không nghĩ tới, không nghĩ tới, lại chỉ có thể nhìn đến thi thể của nàng…” Nghẹn ngào, nước mắt không ngừng nhỏ giọt, ở bên trong phong chuẩn nhẹ nhàng tản ra xung quanh.

Con mắt Vân Hoán nheo lại, sát khí chậm rãi tràn ra.
“Thế nhưng ta nhìn thấy cô ấy đang cười… Khoảnh khắc cuối cùng có lẽ cô ấy cũng không hối hận đi theo Tây Kinh? Cô ấy đã cố gắng đi làm việc cô ấy muốn làm.” Tiêu khẽ lẩm bẩm nói, tốc độ của phong chuẩn nhanh hơn, đan xẹt qua bầu trời của khu phố đang bốc cháy, “Tựa như… không hối hận đi theo thiếu tướng vậy.
Chúng ta lựa chọn con đường khác nhau, thế nhưng, đều sẽ không hối hận.”
Vân Hoán bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, gật đầu: “Nói dễ nghe như vậy — chứ thành thật mà nói, ta đã làm cái gì tử tế với ngươi sao? Đáng giá ngươi phản bội tộc nhân, vứt bỏ cố quốc như vậy?”
Ngón tay của Tiêu ngừng một chút, cúi đầu, hồi lâu mới nói: “Thiếu tướng, ngài cho phép ta không thành con rối mà ở bên cạnh, kề vai chiến đấu, đó là đã đối xử tử tế nhất với ta rồi… Nếu không ta cũng chỉ là một cái cô hồn dã quỷ bị trời đất ruồng bỏ mà thôi.”
Vân Hoán đột nhiên có chút nghẹn lời, dường như vết thương ở mi tâm lại hé ra, hắn dùng lực ôm chặt đầu.
“Năm đó thiếu tướng ngài từ Giảng Võ đường học xong kiếm kỹ, với năng lực bản thân tiến vào Chinh Thiên quân đoàn, nguyên soái đế quốc Vu Bành đại nhân cũng đối với ngài nhìn với con mắt khác — dưới tình huống một bước lên mây như vậy, ngài lựa chọn một người bị tiếng xấu như ta cùng hợp tác, vì không đồng ý cho ta trở thành khôi lỗi, thiếu chút nữa cùng cấp trên đánh nhau…” Nhớ lại cảnh mười năm trước, Tiêu ngẩng đầu lên, “Nếu như không phải cuối cùng Vu Bành đại nhân quý trọng tài năng của ngài, ngăn trở thẩm phán của quân đoàn, tiền đồ của ngài trong quân đội có thể ngay lúc đó kết thúc.”
“A, cái đó a…” Nhấc tay che lại vết thương giữa gáy, khóe miệng Vân Hoán nổi lên một tia cười nhạt, lắc đầu, “Ta không đồng ý cho ngươi dùng khôi lỗi trùng, chẳng qua là vì để bản thân có thể thu được giao nhân mạnh nhất làm người hợp tác mà thôi.”
Đối với câu trả lời như vậy, Tiêu chỉ là khẽ cười cười: “Thiếu tướng, lẽ nào ngài không sợ bất cứ lúc nào sẽ phản bội? Phải biết rằng, hai mươi năm trước sau khi Phục quốc quân thua trận, liền có lời đồn ta là một trong những kẻ phản bội bán đứng tộc nhân… Lẽ nào ngài không sợ ta lại lần nữa phản bội?”
“Phản bội bất quá chỉ là tính trời sinh của mỗi người mà thôi, có cái gì đáng sợ.” Vân Hoán băng bó xong vết thương, bỗng nhiên cũng nở nụ cười, lạnh lùng, “Ta nếu thích dùng một con đao sắc bén, sẽ không thể sợ cát phải tay của chính mình.”
Tiêu không nói lại, trong mắt có chút cười khổ, đau khổ và mâu thuẫn kịch liệt như vậy, gần như muốn đem lòng của nàng xé rách thành hai nửa — đó là con đường nàng đã lựa chọn… Đó là con đường chính nàng tại hai mươi năm trước đã lựa chọn.
Nàng không có bất cứ cái gì ràng buộc, trời đất ruồng bỏ, chỉ còn lại có cô độc, một mình đối mặt với con đường không hề có ánh sáng phía trước.
“Tuy rằng hai mươi năm trước ta còn là một đứa trẻ, không có trải qua một hồi dẹp quân làm phản đó — thế nhưng, sau này ta cũng biết cái tội danh gọi là ‘bán đứng tộc nhân’ chỉ là một tin tức giả vì muốn quét sạch tàn dư của Phục quốc quân mà cố ý thả ra mà thôi.” Vân Hoán băng bó xong vết thương, đem tay chân của Na Sinh trói lại, ném tới một bên, thản nhiên trả lời, “Khi đó Vu Bành đại nhân đem ngươi và một ít chiến sĩ giao nhân còn lại đẩy ra ngoài như mục tiêu, hấp dẫn tàn dư của Phục quốc quân, với mong muốn một lưới bắt hết — việc này người khác không biết, ta vẫn còn biết một chút.”
Phong chuẩn bỗng nhiên chấn động, tay của Tiêu từ trên máy móc buông xuống, gần như không cầm vào bánh quay, cơ thể nàng run nhè nhẹ, không dám quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Vân Hoán — hắn biết? Cho tới bây giờ cũng không có đề cập qua với nàng, mà hắn rõ ràng là đã biết chân tướng?
Như vậy hắn có nhớ lại sự kiện hai mươi năm trước đó không…
Nhưng mà, không đợi nàng tiếp tục nghĩ, hình như đụng phải cái gì đó, hướng đi đột nhiên bị ngăn chặn — Tiêu bị bất ngờ, ngón tay vừa mới tiếp xúc đến bánh quay, cả người đã theo quán tính thật lớn ngã về một loạt các thanh điều khiển máy móc.
“Cẩn thận!” Vân Hoán bỗng nhiên đưa tay, đem nàng kéo lại, nhưng mà phong chuẩn mất đi cân bằng, làm cho hắn cũng giẫm lên sàn không vững.
Hắn vội vàng một tay đỡ lấy tường, một tay ổn định thiếu nữ giao nhân điều khiển phong chuẩn, quát chói tai, “Mau điều chỉnh lại!”
Đụng vào… Đụng vào cái gì sao?

Nhưng mà kỳ quái chính là trước mặt căn bản không có cái gì cản lại, phong chuẩn chỉ là bị cái gì đó không nhìn thấy được kéo lại, đi chậm lại mà thân của nó cũng nghiêng đi.
Hai chân của Tiêu đã không còn chạm sàn, toàn bộcơ thể dựa vào Vân Hoán mới có thể ổn định thân hình, nhanh chóng điều khiển, đem độ nghiêng của cánh điều chỉnh lại.
Nhưng mà, không có cách nào di chuyển, phong chuẩn dường như bị cái gì đó vô hình kéo lại, tốc độ càng ngày càng chậm.
“Rắc”, bên ngoài có một tiếng giòn tan vang lên, giống như vật gì đó bỗng nhiên bị nát vụn.
Vân Hoán ra bên ngoài nhìn lại, rồi đột nhiên con mắt ngưng tụ, đồng tử co rút lại — vật gì đó… Vật gì vậy trói phong chuẩn lại! Không ngờ lại có vật gì đó giống như dây thừng vô hình trói lại phong chuẩn!
Vỏ ngoài rắn chắc của phong chuẩn một tấc lại một tấc bị sụp đổ, giống như bị một bàn tay vô hình xé rách, tan rã theo nhiều hướng.
Vân Hoán ngầm nhìn lại, ở trong đống hoang tàn đang bốc cháy mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông áo trắng giơ tay lên hướng về phong chuẩn, hình như dùng những sợi tơ vô hình lôi kéo cái máy móc to lớn này.
Người này… Người này là?! — tuy rằng bởi vì quá xa mà nhìn không rõ khuôn mặt, trong nháy mắt lúc thân hình của người nọ đập vào tầm mắt, Vân Hoán nhịn không được ngừng hít một hơi, cảm giác được sát khí cùng quỷ dị mạnh mẽ.
Một người thật mạnh…So sánh với Tây Kinh vừa rồi, so với chính mình lúc chưa bị thương hẳn đều là mạnh hơn?
Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy không tốt.
“Tiêu, cẩn thận! Chờ chút nữa ngươi mang theo cô gái này đi đến trong đội thì hạ thấp xuống, ta đi chặn người kia lại!” Phong chuẩn lắc lư càng ngày càng kịch liệt, khuôn mặt Tiêu tái nhợt, ngón tay nhanh chóng hoạt động, thử đủ loại cách thức, muốn làm phong chuẩn hoạt động lại như lúc trước, nhưng mà lực lượng căn bản không đủ.
Vân Hoán quyết định thật nhanh, dặn dò: “Không cần lo cho ta! Ngươi đem cô nàng này mang về Già Lam Thành phục mệnh đi!”
“Thiếu tướng!” Tiêu buột miệng kinh hô, nhưng mà ở trong lúc không ngừng bị lắc lư, ngay cả động tác quay đầu lại cũng không làm được.
“Ta đi đây!” Lúc hắn nhảy ra, cánh bên phải của phong chuẩn bị bẻ gẫy, nháy mắt mất đi thăng bằng, cắm đầu xuống rơi xuống đất.
Tiêu cắn môi, một tay cầm lấy tay vịn làm cho chính mình ổn định cơ thể, tay kia gắt gao lật bánh lái, gắng gượng khống chế được phong chuẩn đã vụn nát, làm cho nó bay hướng về đồng đội đang tụ tập ở phía nam thành.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.