Kính - Song Thành

Chương 37: Chương 37





Nghe thấy bốn chữ “Chinh Thiên quân đoàn”, khách đánh bạc ầm ầm kêu một tiếng, đều như chim thú chạy tán loạn.
Chinh Thiên quân đoàn, nghe nói là quân đội điêu luyện nhất của Thương Lưu đế quốc trăm năm qua, có thể tung hoành ngang dọc trong trời đất, chinh phục tất cả từ đế quốc đến bất kể người nào không tuân phục.
Năm mươi năm trước Hoắc Ân bộ lạc ở Sa Quốc phương bắc đấu tranh, hai mươi năm trước giao nhân Phục quốc quân khởi nghĩa, cuối cùng đều là bị Chinh Thiên quân đoàn dùng phương pháp độc ác trấn áp xuống, ngoài ra sức chiến đấu mạnh mẽ cùng hành động nhanh như gió to, làm cho tất cả những người bất mãn trên đại lục Vân Hoang kinh hãi không dám chiến đấu.
Thế nhưng hai mươi năm trước, sau khi Phục quốc quân giao nhân bị trấn áp, Vân Hoang tiến nhập thời đại yên ổn vô cùng không có bất luận việc rối loạn gì nảy sinh, cho nên Thập Vu của Thương Lưu đế quốc chẳng bao giờ lại phái ra Chinh Thiên quân đoàn — khách đánh bạc trong sòng bạc hiển nhiên cũng không có tận mắt thấy qua quân đội đáng sợ như vậy.
Nhưng mà, bốn chữ như sấm bên tai như thế đủ để hù dọa đám khách đó chạy hỗn loạn.
Du hiệp đầu trọc nhìn đám người chạy trốn, lại chần chờ không chịu rời khỏi.
“Lão đại, lão đại, còn không mau đi!” Đồng đội của hắn ở xa xa dừng bước chân, gọi hắn.
Nhưng mà tên đầu trọc đó lại cắn răng, nhìn trong tay rượu vừa mới mua, thì thào tự nói: “Con bà nó, không được, không thể đi — phải ở lại chỗ này chờ Tây Kinh đại nhân quay lại! Khó khăn lắm mới mua được túy nhan hồng hai mươi năm của bà chủ, muốn dùng để bái sư, nếu như bị thử thách này làm cho sợ mà chạy thì làm sao làm môn đồ của Kiếm Thánh được?”
Hắn nắm chặt kiếm, ngẩng đầu nhìn phong chuẩn lượn vòng giữa không trung, một cái đầu bóng lưỡng sáng láng rực rỡ.
“Thiếu chủ, quả nhiên là Chinh Thiên quân đoàn tới bên ngoài rồi!” Bên trong phòng, thấy tiếng rầm rĩ bỏ chạyở trước sân như vậy, Như Ý phu nhân đi ra ngoài nhìn một chút, quay lại thì sắc mặt tái nhợt, “Làm sao bây giờ? Bọn chúng, bọn chúng có thể hay không đã phát hiện chúng ta rồi?”
“Chưa chắc.” Tô Ma không có đi ra cửa, chỉ là nghe tiếng gào thét trong gió, thản nhiên nói, “Rất có thể chỉ là bị Hoàng Thiên đưa tới đi? — Như di, ngươi mau đưa tư liệu của Phục quốc quân dời đi, ta ở chỗ này canh phòng.”
“Vâng, thiếu chủ.” Nghe thấy lời dặn dò không hốt hoảng chút nào như vậy, tâm trạng của Như Ý phu nhân cũng bình tĩnh hơn, không nhịn được giậm chân, “Tả quyền sử lúc này đi đâu rồi? Hắn và Vân Hoán từng chạm mặt nhau, nếu như bị Vân Hoán phát hiện hắn ở chỗ này, rất có thể sẽ nảy sinh nghi ngờ!”
“Muốn hắn đuổi cô gái kia đi, chuyện như vậy sao lại làm không đến nơi đến chốn?” Trong mắt trống rỗng của Tô Ma có ánh sáng lạnh lùng, sắc bén, cười nhạo, “Chẳng lẽ là hắn không đành lòng? Không phải là nữ hài tử kia đã nói rằng từng cứu mạng của hắn sao?”
“Vâng, nhưng thật ra Tả quyền sử công và tư luôn luôn rõ ràng, quyết không như vậy.” Lúng ta lúng túng mà ôm ra một đống sách xếp chồng lớn, Như Ý phu nhân còn không quên giải thích rõ, vội vội vàng vàng từ phía sau cánh cửa đi ra ngoài, “Thiếu chủ, ta đi rồi, người phải cẩn thận nha!”
Tô Ma có chút không kiên nhẫn gật đầu, không có trả lời.
Chờ trong phòng chỉ còn lại có hắn một mình, con mắt trống rỗng mới giương lên, “Nhìn” Bầu trời càng ngày càng đen bên ngoài — cuối trời có vài cái phong chuẩn bay đến, hướng phía này tập kết, hai cánh to lớn che đậy bầu trời, phát ra tiếng gào thét chói tai kỳ dị.

Thực sự là phiền phức… Cư nhiên lại đụng phải quân đội khó giải quyết nhất của Thương Lưu đế quốc nhanh như vậy.
Tay hắn nhấc lên, mang theo ngón tay có nhẫn đỡ cái trán, cau mày.
Phía sau hắn, tiểu người gỗ dường như bị tác động, cùm cụp cùm cụp đi tới, nhảy lên trên cửa sổ, nhìn đ cảnh ại quân ngoài cửa sổ tiếp cận, miệng chậm rãi hé, hai tay mở ra, dường như vui mừng không gì sánh được.
“Cút!” Càng ngày càng cảm thấy chán ghét đối với phân thân này, khôi lỗi sư hai tay kéo một cái, đem người gỗ từ trên cửa sổ kéo rớt.
Nhưng mà A Nặc đột nhiên giơ tay chỉ chỉ cánh cửa của gian phòng bên cạnh — đó là phòng ngủ của hắn.
Gian phòng hàng đêm tràn ngập mùi thối nát và mùi máu tươi.
Là địa ngục mà hắn vĩnh viễn không thể thoát khỏi.
Nhưng mà theo tay người gỗ chỉ, sắc mặt khôi lỗi sư bỗng nhiên hơi đổi, thấy được cánh cửa bên kia bỗng nhiên mở ra, áo choàng màu đen quét đất nhẹ nhàng đi ra.
Không biết vì sao hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng chấn động, ngón tay âm thầm nắm chặt.
Là ai… Là ai từ trong phòng kia đi ra? Bạch Anh?
Nàng là minh linh, ban ngày làm sao có thể từ nơi ấy đi ra?
Hắn nhìn về phía dưới hành lang.
Dường như chú ý tới ánh mắt của hắn, người mặc áo khoác màu đen khpé cửa lại, quay đầu nhìn hắn — đó là khuôn mặt của nam tử tuổi còn trẻ, mặt mày đoan chính, nhìn qua rất bình thường, không hề có điều gì đặc biệt, nhưng mà Tô Ma thấy khuôn mặt người kia trong lòng lại chấn động.
Là… Là… Hẳn là người bản thân biết nhưng mà hắn lại không gọi ra tên!
Mặc dù hết sức che giấu, nhưng mà dưới áo choàng khuôn mặt tái nhợt vẫn còn tạo ra lực áp bách, làm cho khôi lỗi sư không tự kìm hãm được nắm chặt ngón tay.

A Nặc cùm cụp một tiếng nhảy về tới bệ cửa sổ, ngồi, nhếch môi mỉm cười với người kia.”
“Thật là một thứ ác tâm.”Namtử khoác áo choàng màu đen đó quay đầu lại thấy người gỗ trên bệ cửa sổ, bỗng nhiên nhăn lại lông mày, thì thào.
Sau đó ngẩng đầu nhìn hắn một cái, dường như không chút nào ngạc nhiên gật đầu, chào: “Đã lâu không gặp, Tô Ma.”
Thanh âm đó! Nghe qua..Tay của khôi lỗi sư bỗng nhiên chấn động, dừng ở khuôn mặt của hắn, nghĩ thông qua huyễn lực nhìn người đã tới này nhưng mà chỉ thấy trống rỗng — hắn lại có thể không nhìn thấy! Đây là cái dạng người gì, lại ngay cả hắn cũng nhìn không thấu? Hắn vì sao từ trong phòng kia đi ra, Bạch Anh, Bạch Anh đâu?
Sắc mặt Tô Ma bất động, nhưng mà con mắt lại ngưng tụ sắc bén, “Ngươi là ai? Tới nơi này làm cái gì?”
“Ngươi còn hỏi ta?”Namtử khoác áo choàng kia bỗng nhiên cười rộ lên, mang theo một tia cười hài hước, nhìn hắn, gật đầu, “Ngươi đem thê tử của ta giam giữ ở trong phòng ngủ của ngươi giữa đêm giữa hôm, còn hỏi ta tới nơi này làm gì?”
“Cạch”, một tiếng vang rất nhỏ, dưới ngón tay của khôi lỗi sư chấn cửa sổ bỗng nhiên gãy.
“Chân Lam?” Trên mặt hắn lần đầu tiên có thần sắc phức tạp không thể che giấu, bình tĩnh nhìn về phía đối phương, thần sắc trong ánh mắt thay đổi trong nháy mắt — cũng là như vậy, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vị hoàng thái tử của người Không Tang này.
Một trăm năm trước, bất kể là bị đưa đến ngồi hỏi tội hay là được đặc xá trục xuất khỏi Vân Hoang… Số phận của bản thân khi là thiếu niên luôn luôn bị nắm trong tay người trước mặt này.
Nhưng mà, đứa trẻ giao nhân mù chưa từng có trông thấy vị chủ tể của người Không Tang này, trượng phu của Bạch Anh, ân nhân cứu mạng của bản thân.
“Ngươi chính là Tô Ma? Ngẩng đầu để ta xem, rốt cuộc ngươi dựa vào cái gì mà có thể làm cho Bạch Anh thành ra như vậy?”
Sau lần biến cố kinh thiên động địa tại hôn lễ đó, toàn bộ Già Lam Thành bị bão tố bao phủ, khắp nơi chỉ trích và tranh giành lẫn nhau, ác ý đối với tộc người giao nhân cũng đạt đến cực điểm.
Nhưng mà, trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy, đối với kẻ đầu sỏ gây nên tội ác bị áp lên chuẩn bị xử tử, thanh âm của người ngồi trên vương tọa đó lại vẫn kiềm chế bình tĩnh.
Thiếu niên giao nhân vẫn trầm mặc hơi hơi cười lạnh, ngẩng đầu nhìn theo hướng tiếng nói, nhưng mà trước mắt lại là một khaỏng trống rỗng, không nhìn thấy bất cứ cái gì.

Vậy kia là, kia là hoàng thái tử của người Không Tang, trượng phu của Bạch Anh?
Nhưng mà, tựa hồ là thấy được nụ cười ác ý, sắc bén của thiếu niên giao nhân như thế, người trên vương tọa đột nhiên sửa lại ngữ khí, nổi giận: “Ngươi còn cười! Bạch Anh đã chết, ngươi còn cười? Nàng từ nơi cao như vậy nhảy xuống, hài cốt cũng còn chưa tìm được! Ngươi vẫn cười? Giao nhân các ngươi đều là máu lạnh sao?” Trong giây lát, có vật gì đó đị đạp vỡ thật mạnh, thiếu niên giao nhân căn bản không có né tránh, cái trán liền chảy máu xuống.
“Điện hạ, điện hạ! Người sao cầm ngọc tỷ truyền quốc để ném giao nhân? Sẽ làm bẩn bảo vật đấy a.” Một bên vương tọa cao cao, truyền đến lời khuyên can hoảng hốt của Đại ti mệnh.
“Ha ha” Thiếu niên lạnh lùng cười rộ lên, đột nhiên giãy giụa khỏi gông xiềng, tìm kiếm ngọc tỷ ở trước người, gắng sức đập vào bạc thềm đỏ! Một lần lại một lần.
Chờ bọn thị vệ bên cạnh ùa lên, gắt gao đè hắn xuống mặt đất, bốn góc ngọc tỷ đã bị sứt, khuôn mặt của thiếu niên bị ấn sát xuống bậc thang cẩm thạch, khóe miệng chảy máu, cũng không ngừng cười lạnh.
“Phản rồi! Thật là phản rồi! Mau đưa giao nhân này kéo đi ra ngoài chém!” Thấy một màn như vậy, Đại ti mệnh giận dữ.
Thị vệ xung quanh bắt đầu kéo hắn, chuẩn bị lôi ra ngoài.
Nhưng mà người trên vương tọa vung tay lên, lại phát ra mệnh lệnh ngăn cản.
“A, quả nhiên vẫn còn có chút tâm huyết, ngoại trừ khuôn mặt này ra thì hoàn toàn không có cái gì đáng khen.” Dường như có người bên cạnh người hắn, cúi đầu nhìn hắn, cười lạnh lùng, “Ngươi muốn chết có đúng hay không? Ta biết tội của ngươi rất lớn, dù cho chém đầu mười lần cũng không đủ — nhưng ta đã đồng ý với Bạch Anh thả cho ngươi một con đường sống, cho nên ngươi cho dù muốn chết, cũng không cho chết ở trong lãnh thổ của ta!”

Hôm nay, trăm năm trôi qua, lại lần thứ hai nghe được giọng nói quen thuộc này, cảm giác như đã trải qua mấy đời người.
“Chân Lam?” Khóe miệng bỗng nhiên mỉm cười, khôi lỗi sư cúi đầu, trong mắt đột nhiên tràn đầy sát khí kiềm chế không được, ngón tay hắn chậm rãi nắm chặt, đột nhiên ngẩng đầu, “Ta muốn giết ngươi.”
————
Một cái phong chuẩn màu ngân bạch giảm tốc độ lại, lượn vòng trên bầu trời Như Ý đổ phường, Vân Hoán lạnh lùng nhìn xuống đám khách đánh bạc bỏ chạy tứ tán trong sân nhỏ phía dưới, con mắt trước sau không rời thiếu nữ mang theo Hoàng Thiên ấy.
Na Sinh nhảy vào phía sau cửa, tránh thoát vòng công kích thứ nhất của phong chuẩn, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, sắc mặt nháy mắt trắng bạch, không ngờ lại quay đầu đẩy ra cánh cửa cắm đầy kính nỗ, vọt tới bên ngoài đường lớn, đi theo dòng người cùng nhau chạy trốn.
“Ây, đánh chết cũng không chạy vào bên trong! Ta không cần đám người kia khinh thường ta!” Thiếu nữ Đông Ba oán hận nghĩ, bỗng nhiên trông thấy phần bụng phong chuẩn trên đỉnh đầu đột nhiên mở ra, dây thừng dài màu ngân bạch như tia chớp bắn xuống, đánh vào trên tường ngoài của Như Ý đổ phường, đất đá ầm ầm bay lên.
Na Sinh còn chưa kịp hiểu gì, chỉ thấy quần áo màu đen dọc theo dây dài trượt nhanh xuống, giống như sao băng.
“Ai nha!” Chờ nhìn rõ ràng đầy đủ người theo dây thừng trên phong chuẩn nhảy xuống lại là một quân nhân tuổi còn trẻ thì Na Sinh mới cảm thấy sợ hãi, kinh hô một tiếng, quay người bỏ chạy — chết tiệt, Tây Kinh đi nơi nào rồi! Thái tử phi tỷ tỷ còn đang trong cái phòng chết tiệt kia sao? Lẽ nào hai người đêu không thèm để ý đến nàng nữa?
“Vẫn trốn?” Thiếu nữ Đông Ba vừa mới quay đầu, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có một tiếng quát lạnh, kình phong kéo tới.
Quay đầu lại, nàng thấy hoa mắt, trang phục màu đen của quân nhân Thương Lưu đế quốc chưa rơi xuống đất, không ngờ lại dễ dàng rút kiếm, răng rắc một tiếng vang nhỏ, một đạo bạch quang từ bên trong ống đồng bắn nhanh ra, trong nháy mắt vươn ra mấy trượng, chém về phía thiếu nữ đang chạy trốn.
Na Sinh dùng hết sức lực chạy trốn, nhưng mà trước mặt đột nhiên ào ào lao xuống một loạt kính nỗ, bắn chết mười mấy tên loạn dân chạy trốn trước người nàng, thi thể đắp thành đống ngăn trở, cản lại bước chân của nàng.

Phong chuẩn màu bạc hạ thấp, xẹt qua, lượn vòng ở phía trên, thiếu nữ giao nhân Tiêu mặt không biểu tình mà điều khiển cỗ máy móc khổng lồ hoạt động, phối hợp với thiếu tướng Thương Lưu đế quốc ở dưới đất tác chiến.
“Á”, không kịp né tránh, đạo bạch quang kỳ dị đó cắt đến, Na Sinh từ từ nhắm hai mắt, nắm tay đưa ra trước mặt ngăn cản, tưởng là Hoàng Thiên có thể như vài lần trước dễ dàng giúp nàng giải quyết đối phương.
Cảm giác cánh tay phải từ bờ vai đến đầu ngón tay chấn động mạnh, dường như có cái gì đó mạnh mẽ bị kéo ra — nhưng mà, một kiếm của đối phương tuy rằng thực sự không có rơi xuống trên người nàng, nhưng giây phút mở mắt, nàng lại cực kỳ hoảng sợ mà thấy được vị hắc y quân nhân từ trên phong chuẩn xuống tới kia đã tới gần cạnh mình chưa được một trượng!
Hoàng Thiên… Hoàng Thiên cũng không làm gì được hắn?
Trong nháy mắt ấy, Na Sinh thực sự cảm thấy sợ hãi, tay phải của nàng giơ lên phía trước khua loạn lên, muốn ngăn cản người kia tới gần, vừa lảo đảo ở giữa đầy đường thi thể, cố gắng tìm đường chạy trốn.
Nhưng mà Hoàng Thiên theo ngón tay nàng đang vung lên, vẽ ra một đường sáng chói màu xanh nhạt, giao kích với trường kiếm đang chém tới của hắc y quân nhân.
Hai loại đồng dạng vô hình vô chất không ngờ lại phát ra ánh sáng chói mắt khi va chạm vào nhau.
REPORT THIS AD
“Thật là lợi hại.” Lần đầu tiên giao kích, cảm giác được kiếm quang trong tay rõ ràng bị chấn động đến méo mó, thiếu tướng còn trẻ tuổi không khỏi âm thầm kinh ngạc, “Thảo nào đội phong chuẩn thứ hai lại bị bắn rơi xuống! Bất ngờ gặp phải loại lực lượng này có thể không là xui xẻo sao?”
Nhưng mà, dù sao cũng là quân nhân thân kinh bách chiến, vài kiếm sau hắn liền từ cách thức khua tay lung tung của thiếu nữ nhìn ra nhược điểm của nàng, nhanh chóng thay đổi chiến thuật, không hề tiêu hao khí lực chính diện đối đầu lực lượng của Hoàng Thiên, thân hình Vân Hoán đột nhiên chạy đi, biến mất trong tầm mắt của Na Sinh.
“Ủa?” Nháy mắt liền không nhìn thấy hắc y quân nhân kai nữa, Na Sinh kinh ngạc thở phào nhẹ nhõm, xoay người tiếp tục chạy trốn.
Nhưng mà ở giây phút xoay người lại, con mắt của nàng đột nhiên mở to, quần áo quân đội màu đen phần phật ở trước mắt nàng, vị thiếu tướng trẻ tuổi kia lại cầm trong tay kiếm quang đứng ở ngay trước mặt, hai tay cầm chuôi kiếm, hung hăng chém xuống một kiếm.
“Ai nha!” Na Sinh căn bản không có khả năng ứng đối, đối mặt đối thủ gần trong gang tấc không ngờ lại giật mình.
“Ngu ngốc!” Đột nhiên nghe thấy có người mắng to, một tia chớp phóng tới, kiếm quang trong tay của Vân Hoán đột nhiên bị đón đỡ, không ngơ rằng thiếu tướng có kiếm thuật đệ nhất Thương Lưu đế quốc lại có thể không ngừng lùi lại ba bước.
Cùng trong một thời điểm, một bóng người như tia chớp mà chạy tới, kẹp lấy người Na Sinh, từ trong phạm vi công kích của Vân Hoán thoát đi.
Phong chuẩn trên không trung lập tức bắn một vòng kính nỗ như mưa xối xả trút xuống, truy đuổi người mang đi thiếu nữ Đông Ba, người kia trở tay rút kiếm, từng cái đón đỡ, không biết vì sao, trong chiến đấu như vậy, sau lưng hắn có vết máu chậm rãi thấm ra, nhưng mà lại không chậm rãi chút nào dẫn Na Sinh chạy thoát khỏi Vân Hoán.
“Nằm úp xuống, đừng lộn xộn!” Một mạch mang theo thiếu nữ chạy ra xa mười trượng, ấn Na Sinh ngã vào chỗ góc tường, nơi mà kính nỗ không thể bắn đến, người kia mới thở nhẹ xuống thả tay ra, quở trách, “Ngươi cùng Vân Hoán đánh nhau? Không muốn sống nữa à?”
“Viêm, Viêm Tịch?” Lúc này mới nghe ra giọng nói của người kia, Na Sinh lúng ta lúng túng hỏi, ngẩng đầu liền thấy được khuôn mặt chiến sĩ giao nhân gần trong gang tấc, tay nàng mới vừa rồi chạy trốn vô ý thức ôm bờ vai của hắn, lúc này buông ra chỉ thấy đầy tay là máu — hôm qua mới bị trọng thương như vậy, bây giờ còn muốn phát lực, chỉ sợ tình trạng thương tích ở lưng càng chuyển biến xấu rồi?
“Viêm Tịch!” Na Sinh bỗng nhiên cảm thấy cay mũi, dường như tinh thần đã trở lại, khóc lớn lên, “Hoá ra ngươi vẫn còn để ý đến sự sống chết của ta?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.