Kính - Song Thành

Chương 33: Chương 33





Na Sinh vừa muốn chỉ ngón tay về phía một loạt sương phòng đằng sau, Tây Kinh đột nhiên lấy tay ngăn trở, ánh mắt trầm lắng mà nhìn Bạch Anh: “Sư muội, không cần phải gặp hắn — bây giờ hắn và chúng ta không có quan hệ gì.
Ngươi không nên gặp lại hắn nữa.”
“Sư huynh…” Nhìn vẻ mặt của Tây Kinh, Bạch Anh nhịn không được nở nụ cười, “Đừng căng thẳng như vậy a! Ta đã không còn là khi mười tám tuổi rồi — không có quan hệ.
Chân Lam và ta cũng để ý tới ý đồ lần trở về này của hắn, nếu hắn cũng ở chỗ này, sao không đi gặp một chút.”
“Ách… Chân Lam và ngươi còn nói tới hắn?” Rõ ràng cho rằng cục diện vẫn dừng lại trăm năm trước, Tây Kinh đáng thương không rõ tình hình, gãi gãi đầu, xấu hổ mà lẩm bẩm, “Chân Lam hắn… Ách, tiểu tử đó cũng thực sự là kỳ quái…”
“Hắn ở phía sau sao? Ta đi gặp hắn đây.” Bạch Anh nhìn sắc trời một chút, mỉm cười, “Chào hỏi một chút sẽ trở lại.”
Tây Kinh đứng lên: “Ta cùng ngươi đi.”
Bạch Anh lắc đầu: “Không cần, sư huynh căng thẳng như vậy làm gì? Huynh đi theo qua đó nghe góc tường sao?”
“Cái này, cái này…” Tây Kinh xấu hổ mà lắc lắc bầu rượu, đành phải để nàng đi, trước khi đi còn không quên nói thêm một câu, “Này, ngộ nhỡ tên kia đối với ngươi không khách khí, ngươi liền gọi ta! Ta ở đây có thể nghe thấy!”
Na Sinh ăn xong một cái đĩa bánh quy xốp, thỏa mãn mà liếm ngón tay, nhìn kiếm khách lo lắng, lải nhải: “Đại thúc, ngươi khẩn trương cái gì a? Thái tử phi tỷ tỷ rất lợi hại mà, tên Tô Ma kia chắc chắn đánh không lại nàng!”
“Tiểu nha đầu, ngươi thì biết cái gì?” Thấy Bạch Anh rời khỏi, trong lòng Tây Kinh lúc nào cũng thấp thỏm, nghe thấy Na Sinh nói như vậy, nhịn không được quát chói tai, “Trăm năm trước A Anh ngay trên tay hắn chịu bao nhiêu thiệt thòi, ta sợ nàng lại bị tên kia mê hoặc — ngươi không biết tên kia có ma tính! Nếu như lại bị hắn quấn lên, A Anh liền xong! Nàng từ trên đỉnh Bạch tháp lại nhảy xuống một lần nữa cũng vô dụng rồi!”
“Hả?” Na Sinh miệng mở ra đến mức có thể bỏ cả quả trứng gà vào, nói lắp, “Ngươi, ngươi nói cái gì? Thái tử phi… Thái tử phi tỷ tỷ và Tô Ma có quen biết? Làm sao… Làm sao có thể? Hai người bọn họ khác nhau nhiều lắm?”
Tây Kinh hung hăng trừng mắt thiếu nữ, ngồi xuống: “Ngươi cũng biết khác nhau nhiều lắm? Làm sao vẫn còn nhiều lời?”
“Ta không biết bọn họ có quan hệ gì nha!” Na Sinh ủy khuất, nhảy dựng lên, nhưng mà lòng hiếu kỳ nổi lên, kéo Tây Kinh, “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, đại thúc, người nói cho ta biết có được hay không? Ta nếu như hiểu rõ rồi, cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói a! Người nói đúng không?”
“Đinh sao còn không có mua rượu trở về?…” Tây Kinh bỗng nhiên cảm thấy bản thân lỡ lời, không muốn nhắc lại chuyện trăm năm trước nữa, lắc lắc bầu rượu trống không, nhìn những giọt mưa rơi từ bầu trời tối đen xuống, thì thào.
“Nói cho ta biết, nói cho ta biết, nói cho ta biết đi….” Na Sinh nghe thấy chuyện úp mở như vậy thì trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu, giống như một khối kẹo cao su quấn lấy Tây Kinh, “Nói cho ta biết!”
***
Gian phòng tối đen, không có một chút gió.
Mùi hương tỏa ra từ chiếc đỉnh giữa phòng hư thối mà ngọt ngào.
Cơ thể của cô gái dưới thân còn đang hơi co giật, nhưng máu từ cổ và trên tứ chi cuồn cuộn tuôn ra, đã không thể nói chuyện nữa.
Cơ thể đó vẫn còn ấm áp mà mềm mại, máu tươi chảy đầy dưới người càng thêm nóng rực — hắn đem khuôn mặt chôn ở trong thân thể ấm áp, muốn cho cơ thể băng lãnh có thể ấm áp thêm một chút, nhưng mà bao nhiêu năm rồi mỗi đêm lạnh giá từ đáy lòng tràn ra, vẫn như cũ giống như muốn đem máu toàn thân đông lạnh đến hóa băng.
Giao nhân… Giao nhân lẽ ra nên sinh hoạt tại trong nước đi? Nếu không máu trong thân thể sẽ bị cái lạnh trên đất bằng làm đông lại.
Nhưng mà, là ai buộc bọn họ rời khỏi biển rộng, trở thành thịt cá mặc cho con người tàn sát?
Ban đêm không có gió, dục vọng đen tối ở đáy lòng sau khi điên cuồng liền như thủy triều thối lui, để lại sự mệt mỏi vô tận.

Đêm tựa hồ dài đến không có bờ bến, không có một chút ánh sáng… Vì sao trời còn không sáng lên?
Đầy giường là máu tươi chậm rãi lạnh đi, xác cô gái bên cạnh cũng chậm rãi cứng đờ, hắn thở mạnh ra một hơi, chán ghét mà đẩy ra, nhắm hai mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi — nhưng mà trong nháy mắt nhắm mắt lại, hắn lại thấy quần áo bạch y giống như sao băng, từ trước mắt rơi thẳng xuống, càng ngày càng xa, càng ngày càng xa… Nhưng mà kỳ quái chính là khuôn mặt của người rơi xuống ngược lại càng ngày càng hiện ra rõ nét, cách hắn càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Khuôn mặt tái nhợt ngẩng lên, con mắt không hề tức giận nhìn hắn, ngón tay vươn ra gần như muốn chạm vào khuôn mặt của hắn.
“Tô Ma” — bờ môi giống như cánh hoa héo rũ đó hơi hơi mấp máy, gọi hắn.
Trong bóng tối, hắn bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.
Lớp lớp màn buông xuống, mùi hương tỏa ra ngọt ngào mà hư thối, pha trộn với mùi máu.
Lại nằm mơ rồi sao?… Hắn chậm rãi chậm rãi đóng mắt lại, cưỡng ép bản thân ngủ.
“Tô Ma.” Nhưng mà, thanh âm ấy lập lại một lần nữa, gần trong gang tấc.
Ngón tay nhẹ nhàng gõ cánh cửa, ở trong yên tĩnh trước lúc trời sáng vang lên giống như là sấm sét: “Là ta.”
Hắn từ giữa nệm gấm đột nhiên ngồi dậy, trên đầu giường tiểu người gỗ tựa hồ bị động tác của hắn tác động, cũng nhảy lên.
Đầu của giao nhân và người gỗ đồng thời hướng về phía cánh cửa.
Con mắt trống rỗng của khôi lỗi sư ở trong đêm tối sáng lên, biến đổi vô số thứ, nhưng mà cuối cùng trầm mặc, không nói gì.
“Ta là Bạch Anh.” Thanh âm ngoài cửa rất nhẹ rất bình tĩnh, chợt như mộng, “Ngươi ở bên trong sao?”
Khóe miệng của tiểu người gỗ cong lên, nhưng mà miệng mới vừa mở ra, tay của khôi lỗi sư đột nhiên lộ ra, hung hăng bưng kín miệng của nó, dường như ngăn cản nó nói cái gì đó.
Nhưng mà tay của người gỗ di chuyển, trước khi chủ nhân không kịp khống chế, dây dẫn trên hai tay bay ra ngoài, cùng nhẫn gắn ở phía trên quấn lấy cánh cửa, lôi kéo, cạch một tiếng giật lại.
Ánh bình minh sáng yếu ớt xuyên qua sắc trời đen như than tiến vào, cùng với gió ẩm ướt của cơn mưa, lay động lớp lớp màn bên trong phòng.
Cánh cửa ầm ầm mở rộng, bạch y nữ tử vừa muốn bỏ đi dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía bên trong cánh cửa.
Mưa gió dưới hành lang thổi bay mái tóc dài tới mắt cá chân của nàng, bạc phơ như tuyết.
Con mắt không nhìn thấy gì cả dường như chịu không nổi ánh sáng đột nhiên chiếu vào, khôi lỗi sư từ trên giường nhỏ trần truồng ngồi dậy, vô ý thức đưa tay che mắt.
Nhưng mà theo hắn ngồi dậy, xác cô gái đầy người là máu nằm ngang ở đầu giường bịch một tiếng té rớt, đầu nện vào chân giường, máu từ thái dương người chết chảy ra.
Dưới tình huống quỷ dị như vậy, hai người trong ngoài cánh cửa đều không nói gì.

Đột nhiên lặng im giống như vực sâu nhìn không thấy đáy nứt ra, chiếm lấy tất cả.
Chỉ có người gỗ nho nhỏ ngồi ở đầu giường nhếch môi mà cười sằng sặc, hai tay mở ra, hướng tới người khách ngoài cửa làm ra một cái tư thế “Chào đón”.
Mưa càng lúc càng lớn, cuốn vào dưới hành lang, thổi bay mái tóc dài trắng như tuyết của bạch y nữ tử, tiếp theo thổi vào bên trong gian phòng kín bưng, trong nháy mắt thổi bay mùi hương tràn đầy căn phòng, làm cho đầu óc đột nhiên thanh tỉnh.
Hai người đều không nói gì, lẳng lặng nhìn chăm chú — lúc này đây nhìn nhau, ở giữa đã là trăm năm thời gian rồi.
Làm sao có thể không khiếp sợ chứ? Quay đầu lại là trăm năm.
Mặc kệ từng có quan hệ gì, bây giờ bọn họ đều đã không nhận ra người trước mắt.
Hoá ra nàng có hình dáng này…
Chuyện này thật là nực cười biết mấy, hắn lại có thể vẫn còn là lần đầu tiên “nhìn” đến nàng.
Trăm năm trước cái giao nhân ít tuổi ấy cùng nàng sớm chiều ở chung qua ba năm, nghe qua thanh âm của nàng, chạm đến gương mặt của nàng, hôn qua mi tâm của nàng… Nhưng mà, giao nhân ít tuổi bị mù chưa từng có thấy qua hình dáng của nàng.
Ngón tay chạm đến dáng dấp của thiếu nữ quý tộc ở trong lòng, khuôn mặt hư huyễn trong trăm năm qua đã vô số lần xuất hiện trong ác mộng — khuôn mặt tái nhợt ngẩng lên, con mắt không hề tức giận nhìn hắn, ngón tay chìa ra gần như muốn chạm đến khuôn mặt của hắn, bờ môi giống như cánh hoa héo rũ hơi mấp máy, gọi hắn.
Sau đó, thời không đột nhiên biến đổi, quần áo bạch y giống như lông vũ nhẹ bay hướng về phía vực thẳm nhìn không thấy đáy.
Chỉ có sự ấm áp của đầu ngón tay của nàng còn ở lại trên gò má hắn.
Mà Bạch Anh cũng đã không nhận ra nam tử trẻ tuổi giữa vũng máu trước mặt này.
Thời điểm cuối cùng của trăm năm trước, nàng đối với cái người giao nhân ít tuổi đó nói lời từ biệt.
Hài tử kia trên khuôn mặt như điêu khắc che giấu nụ cười nhạt, con mắt màu thâm bích ảm đạm, không hề có tiêu điểm, giống như con ngươi của loài bò sát.
Nhưng mà mặc dù như vậy, trên mặt cũng có vẻ trẻ con và ngây ngô của đứa trẻ hơn mười tuổi — hoàn toàn không giống bây giờ, người trước mặt này âm kiêu kiệt ngạo, nhìn không thấy đáy.
Trăm năm không gặp, giờ khắc này, thực sự là lúc gặp lại không hay ho nhất.
Trầm tĩnh thật lâu.
Khôi lỗi sư đầy người là máu, khóe miệng bỗng nhiên khẽ động, nở một nụ cười khó hiểu, buông tay xuống, đá một cước làm cho cái xác chết lăn vào dưới giường, không để ý mà đi khoác bộ trường y, ngẩng đầu như khiêu khích, đi nghênh đón bất luận vẻ mặt và ánh mắt gì.
Trầm mặc.

Trong lúc trầm mặc đó, bỗng nhiên có một tia chớp xé ngang bầu trời, làm cho cả trời đất sáng lên như tuyết.
Bạch y nữ tử không nói gì, chỉ nhìn mọi thứ trước mắt, tia chớp chiếu rọi khuôn mặt của nàng, sáng đến mức toàn thân gần như trong suốt, chỉ là hư ảo chứ không phải là thực thể.
Rất lâu sau đó, nàng hạ tầm mắt xuống như muốn che lại biểu tình ở trên mặt, nhưng mà theo tiếng thở dài nói ra một câu: “Tô Ma, ngươi tại sao lại biến chính mình thành cái dạng này a…”
Nhẹ nhàng nói một câu, trong nháy mắt đã đem tất cả những vách ngăn chắn ở giữa đánh tan.
Hắn đột nhiên động thủ.
Bên trong phòng tối, trong nháy mắt Tô Ma bất ngờ không ngại động thủ, Bạch Anh trở tay rút kiếm, chém vào phía vài chiếc nhẫn bay về phía mình.
Leng keng vài tiếng, chiếc nhẫn chạm phải kiếm quang bay ngược ra, nhưng mà lại nhanh chóng thay đổi phương hướng và tốc độ, lại từ vài cái phương hướng khác đánh tới.
Nàng cả kinh, chợt lướt đi như tia chớp, thân thể giữa căn phòng nhanh chóng vụt qua bên này lại vụt qua bên kia, giống như một ánh sáng trắng.
Nhưng mà, Bạch Anh không ngờ dần dần cảm thấy nghẹt thở — những sợi tơ đó! Những sợi tơ như có như không đó, không ngờ phạm vi lại gồm cả “vô” và “hữu” vật(1), làm cho nàng dù không bị một vật thật nào trói buộc lại cũng không thể né tránh.
Tầng tầng sợi tơ quấn quanh tới, không biết rốt cuộc là dài bao nhiêu, dường như sợi tơ là trong suốt, chậm rãi bao vây lấy nàng.
Tô Ma khoác trường y đứng ở bên trong chỗ tối, hơi hơi hạ tầm mắt, vẻ mặt kỳ quái.
Bên cạnh người hắn, người gỗ nho nhỏ đó trông như chưa bao giờ vui vẻ đến thế, tay chân không ngừng khua, dường như dựa theo tiết tấu nhảy của một điệu múa kỳ lạ.
Dây dẫn dính với các đốt ngón tay của người gỗ đó trong không trung bay lượn, dường như dệt thành một cái lưới, ngăn cản thân hình của Bạch Anh, không ngờ có thể không cho nàng lui ra ngoài cửa nửa bước.
Bạch Anh biết đêm dài sắp đi qua, tâm trạng quýnh lên, xuất thủ đột ngột trở nên nhanh chóng, không lưu tình chút nào.
Kiếm quang chặt đứt mấy sợi dây dẫn, thân thể của người gỗ chấn động, khửu tay phải kêu rắc một tiếng, động tác hơi chậm lại.
Bạch Anh phất tay áo vung kiếm, không đếm xỉa đến những chiếc nhẫn đánh về hướng người nàng, một kiếm chém về phía một sợi tơ khác nối với cổ của người gỗ.
Kiếm bỗng nhiên uốn gập, kiếm quang nhẹ nhàng quấn lấy dây dẫn cũng mềm mại không chịu lực, dây dưa qua lại, sau đó, nàng quát một tiếng, cổ tay chấn động, chuẩn bị sẽ đột ngột phát lực, đánh gãy đoạn dây dẫn đó.
Đột nhiên, động tác của nàng dừng lại, liếc mắt nhìn qua, bỗng nhiên thấy sắc mặt Tô Ma trở nên quỷ dị, dường như thống khổ lại dường như vui sướng không gì sánh được.
Hai loại vẻ mặt như tia chớp đan xen hiện ra trên khuôn mặt của hắn, mà khửu tay phải của khôi lỗi sư chậm rãi chảy ra tơ máu xuống.
Vết thương như vậy, hoàn toàn cùng tay phải của người gỗ giống nhau như đúc!
Bạch Anh bỗng nhiên hiểu được, kiếm quang quấn lên kéo sợi tơ của cổ người gỗ bỗng nhiên dừng lại, không dám phát lực — trong nháy mắt, những chiếc nhẫn thừa dịp nàng bây giờ không phòng bị, toàn bộ bắn trúng lưng của nàng.
Bạch Anh lảo đảo về phía trước từng bước, kiếm quang keng một tiếng rơi xuống đất.
Toàn bộ cơ thể đột nhiên mờ nhạt, dường như giống sương mù tan rã.
Nháy mắt đó, trong khi thị giác mơ hồ, nàng thấy được người gỗ nhếch môi cười ha hả, ánh mắt như vậy… ánh mắt như vậy dường như không hiểu sao quen thuộc, lại dường như xa lạ đến đáng sợ.

Nàng muốn gọi lực lượng của “Hậu Thổ”, nhưng mà, trong giây phút giao nhau giữa đêm tối và bình minh, nhẫn không phát ra đáp ứng bảo vệ chủ nhân.
“Sư huynh!” Nàng cuối cùng lên tiếng, kêu gọi Tây Kinh, “Sư huynh!’.
“Chết ở chỗ này đi!” Trong lúc hoảng hốt, nàng nghe thấy nho nhỏ người gỗ ấy đang nói chuyện, “Ngươi trốn không thoát đâu.”
Thanh âm ấy, đúng là của Tô Ma khi còn là thiếu niên, ác độc mà vui sướng: “Ngươi trốn không thoát đâu!”.
Mưa rào có sấm chớp của sáng sớm đã qua đi, sắc trời chậm rãi sáng lên, ánh sáng từ dưới hành lang xuyên tới, nhè nhẹ chiếu vào đây.
Minh linh sẽ giống như băng tuyết ở trong ánh mặt trời.
Tia sáng đâm vào cảnh vậy mờ nhạt trước mắt nàng.
Nàng trong giây lát có chút hối hận — bản thân vốn không nên sơ suất mà qua đây gặp Tô Ma như vậy — trăm năm trước, cái thiếu niên ấy đẩy nàng đến tuyệt cảnh, trăm năm sau, vẫn như cũ muốn đẩy nàng vào chỗ chết!
Hắn vì sao lại hận nàng như vậy.
“Sư huynh!” Nháy mắt ánh sáng chiếu vào, nàng hô to.
Nhưng mà, Tây Kinh không có tới.
Ở đúng vào giây phút sinh tử, đột nhiên có một cánh tay vươn tới, ầm một tiếng đóng cửa lại, kéo tầng tầng lớp lớp màn che xuống, đem tất cả ánh sáng chặn đứng ở bên ngoài! Những chiếc nhẫn ở giữa không trung bay lượn bỗng đột nhiên đều rơi xuống trên mặt đất, cánh tay kia bắt lấy những sợi tơ gần như trong suốt, nắm chặt, sợi tơ thít vào tay, máu thấm ra.
Người gỗ thấy Bạch Anh được cứu, không cam lòng mà tiếp tục giãy dụa, muốn phát động nhữung dây dẫn ấy.
Nhưng mà cái tay tái nhợt ấy lại không buông lỏng chút nào, cố sức lôi kéo, tạch, tất cả dây dẫn trong chớp mắt toàn bộ đứt.
Người gỗ đột nhiên phát ra một tiếng kêu thống khổ, té ngã trên giường.
Bên trong phòng chớp mắt lại tối đen, Bạch Anh cảm giác được có người cúi người xuống lẳng lặng mà nhìn nàng, có vật gì đó rơi xuống, rơi xuống lòng bàn tay của nàng.
Nàng cả kinh, vô ý thức mà đem vật nhỏ bé đó nắm ở lòng bàn tay.
Chờ linh lực tan rã của nàng một lần nữa ngưng tụ, nàng lại nhìn thấy đuợc cảnh tượng trước mắt, nhưng thấy khôi lỗi sư đột nhiên buông lỏng hai tay ra, suy sụp té ngã trong bóng đêm, không một tiếng động.
Bạch Anh đứng dậy, ngạc nhiên thấy được toàn thân hắn trong nháy mắt tuôn ra máu.
“Trời! Đây, đây là ‘liệt’?” Nàng đưa tay cầm lên cái tiểu người gỗ ấy, không thể tưởng tượng nổi mà kinh hô.
***
“Thật an tĩnh.” Na Sinh nghe tiếng động của sương phòng phía sau, nửa ngày không có nghe thấy cái gì, thở dài.
Sau đó lại quấn lấy Tây Kinh, tiếp tục lèo nhèo: “Như vậy nói, khi đó thái tử phi cũng cùng với ta tuổi tác xấp xỉ nhau — kể lại tỉ mỉ cho ta nghe một chút, câu chuyện xưa đặc sắc như vậy, ngươi tại sao nói nói mấy câu như thế là đã xong rồi?”.
“Chuyện xưa?” Bị cuốn lấy đến không có cách nào khác, đành phải lời ít mà ý nhiều, nói truyện trăm năm trước với tiểu nha đầu này, Tây Kinh đang hối hận bản thân tiếp theo sinh sống khó khăn như thế nào, nghe một câu như thế thì nhịn không được nhảy dựng lên, “Ngươi là một nha đầu, biết cái quỷ! Có bản lĩnh ngươi từ nơi nào nhảy xuống cho ta xem?”.
Na Sinh không ngờ tới Tây Kinh phản ứng như vậy, không khỏi lui đầu, le lưỡi.
“Ta chỉ biết tên Tô Ma ấy không phải người tốt.” Càng kiểm chứng nhận định ngay từ đầu của mình, thiếu nữ người Miêu căm giận nhíu mày, “Thế nhưng không nghĩ ra rằng từ nhỏ hắn đã xấu xa đến như vậy!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.