Kinh Phá Thiên Không

Chương 123: Kiếm Trung Đế Vương




Trong khi bên ngoài đang rung động vì một màn vừa rồi thì Kinh Thiên lại chẳng thèm để ý, hắn chỉ thấy tò mò muốn thử xem mấy thanh kiếm ở đây có gì đặc biệt.
Hắn cầm Huyết Ngọc Kiếm trên tay lật qua lật lại xem một hồi thì chậc một tiếng rồi quăng thanh kiếm đó đi.
Huyết Ngọc Kiếm bị Kinh Thiên quăng đi thì phiêu phù giữa không trung, nó phát ra từng tiếng kiếm minh, như đang giận dữ tại sao Kinh Thiên được nó chọn mà lại không chấp nhận rồi thẳng tay quăng đi như vậy.
Kinh Thiên không biết sao mình lại hiểu ý đồ của thanh kiếm này, hắn chỉ hừ lạnh một cái.
"Ta đây không phải hạng người dễ chịu, các ngươi thích thì chọn ta làm chủ, không thích thì ra vẻ kiêu căng với ta, đơn giản vì ngươi không xứng"
Kinh Thiên quả quyết bá đạo mà nói ra lời này. Các ngươi tưởng các ngươi là ai mà ta phải khúm núm vui vẻ để cho các ngươi chọn.
Huyết Ngọc Kiếm không phục muốn tỏa ra kiếm khí dạy dỗ Kinh Thiên thì bỗng nhiên một tia kiếm khí màu ám kim chói mắt bắn ra, đánh thẳng vào Huyết Ngọc Kiếm làm nó run rẩy.
Diệt Tuyệt trong người Kinh Thiên phát ra kiếm minh về phía Huyết Ngọc Kiếm.
"Làm càn"
Huyết Ngọc Kiếm hiểu ra thì biết bản thân mình quả thật không xứng với Kinh Thiên, quang mang của nó ảm đạm đi hẳn rồi cắm xuống đất, nó không cắm thẳng như trước mà lại cắm xéo xuống, chuôi kiếm hướng về Kinh Thiên như nó muốn bái lạy hắn vậy.
Bên ngoài thấy Kinh Thiên làm thế thì trợn mắt kinh ngạc mà nhìn. Bọn họ vừa rồi khi thấy Kinh Thiên được Huyết Ngọc Kiếm chọn thì cứ nghĩ tên này sẽ tiếp nhận, ai ngờ hắn ngông cuồng tới nổi quăng tay Huyết Ngọc Kiếm kia đi mà không thèm nhìn.
Nhưng một màn phía sau mới làm họ thật sự khó tin.
"Con mẹ nó, vậy mà Huyết Ngọc Kiếm không đánh lại còn khuất phục hắn nữa"
"Ta cảm giác như Huyết Ngọc Kiếm ảm đảm hơn hẳn, còn hướng chuôi kiếm về phía cái tên Kinh Thiên kia như tạ lỗi"
Kiếm Si và Kiếm Khả Tình thấy thế cũng rung động. Kiếm Khả Tình hừ một cái.
"Đúng là ngông cuồng"
Kiếm Si ánh mắt thâm thúy nhìn Kinh Thiên.
"Chàng trai trẻ này thật không tầm thường, ngay cả Huyết Ngọc Kiếm cũng phải chịu phục hắn"
Một màn này cũng oanh động đám đệ tử của Kiếm tông, phàm là đệ tử ở đây thì ai mà chẳng khao khát có được một thanh kiếm ở trong Kiếm Đài, thế mà tên kia lại quăng đi không thương tiếc.
"Thật quá phí phạm a"
"Tại sao lại có hạng người đui mù như vậy, được Huyết Ngọc Kiếm của Huyết Kiếm trưởng lão lựa chọn còn không vừa ý"
"Tên này quá cuồng rồi, ta xem thử coi còn thanh kiếm nào mà thèm chọn hắn làm chủ hay không"
Trong lúc đám đệ tử đang bàn tán thì từ phía những căn phòng đặc biệt trong Kiếm Tông phóng ra ba thân ảnh, ba người này đều còn trẻ, khí độ bất phàm, anh tuấn thập phần, bọn chúng cũng từ xa đứng nhìn Kinh Thiên.
Ba người này đều ôm một thanh kiếm tuyệt phẩm ở trước ngực, thanh kiếm của bọn họ đều từ trên Kiếm Đài mà lấy xuống.
Một tên thanh niên mặc đồ đỏ lên tiếng.
"Tên này quả là có ý tứ"
Kinh Thiên sau khi quăng đi Huyết Ngọc Kiếm thì hắn từ từ bước tiếp di vào phía trung tâm Kiếm Đài.
Hắn vừa đi qua thì kiếm ý của những thanh kiếm xung quanh bắt đầu tỏa ra, Kinh Thiên không nhanh không chậm mà bắt đầu cảm ngộ.
Đúng lúc này thì Kinh Thiên cảm nhận được một tia kiếm ý kỷ dị, hắn hướng về tia kiếm ý đó rồi chộp một cái.
Một thanh kiếm cũng màu đen bình thường bay vào trong tay hắn, từ từ những lớp vỏ màu đen đó đã rơi xuống rồi hiện ra một thanh kiếm màu xanh, hình dáng hơi cổ.
Rồi tay trái hắn cũng chộp về một phía phát ra kiếm ý mãnh liệt, lại một thanh hắc kiếm bay tới, vỏ ngoài nó cũng nứt ra rồi để lộ một thanh kiếm màu hồng trông rất đẹp.
Cả đám người đứng vào đều hít một hơi khí lạnh.
"Đó là Thanh Đồng Cổ Kiếm của Thanh Ngưu trưởng lão"
"Còn kia là Xích Hồng Liên Hoa kiếm của Hồng Liên trưởng lão"
Mấy vị trưởng lão thì như chết đứng không nói nên lời.
"Không thể nào, việc gì đang xảy ra đây"
"tại sao hắn cứ chộp một cái là có một thanh kiếm bay tới, từ khi nào mà mấy thanh kiếm này lại để người ta chọn lựa"
Ngay cả Kiếm Khả Tình và Kiếm Si cũng không tin nổi nữa rồi, cả hai đều nuốt một ngụm nước miếng mà nhìn lại.
Kinh Thiên không thèm để ý tới hai thanh kiếm này nữa, hắn quăng chúng sang một bên. Hai thanh kiếm này lại giống như Huyết Ngọc Kiếm đều cắm xéo xuống mặt đất, chuôi kiếm hướng về Kinh Thiên như bái hắn.
Kinh Thiên không biết những việc làm tùy ý này của hắn lại gây ra một hồi chấn động trước này chưa từng có của Kiếm Tông.
Kiếm ở Kiếm Đài tự chọn chủ chứ chưa bao giờ có ai lại đủ cao ngạo để chọn bọn chúng cả.
Kinh Thiên đi được một hồi thì cảm nhận thấy những thanh hắc kiếm xấu xí kia bắt đầu rung rung, phát ra từng tiếng kiếm minh.
Hắn không thèm để ý mà bước tới phía dưới của thanh cự kiếm làm bằng đá kia. Kinh Thiên cảm nhận được nơi đây là sát khí và huyết khí nồng đậm nhất, nếu ngồi đây hấp thu sẽ nhanh hơn mấy phần.
Kinh Thiên bắt đầu ngồi xuống dưới cự kiếm kia, hắn nhắm mắt đả tọa, tập trung tư tưởng, nhưng việc đầu tiên hắn làm không phải là luyện Huyết Thủ Tu La, mà là cảm ngộ kiếm ý ở nơi đây, nâng cao kiếm đạo của bản thân. Dù sao binh khí sở trường của hắn là kiếm, nếu đã có cơ hội trời ban như vậy thì không dại gì mà từ chối.
Kinh Thiên sau khi ổn định lại tinh thần ở trạng thái tốt nhất rồi hắn chỉ vào một thanh kiếm bên tay trái, thanh kiếm này bay lên đánh tan lớp vỏ bên ngoài rồi lẳng lặng phiêu phù ở đó.
Kinh Thiên nhìn nó rồi ra lệnh.
"Phát ra kiếm ý của ngươi"
Thanh kiếm này vừa nghe Kinh Thiên nói thế thì nó liền làm theo, dường như lời nói của Kinh Thiên là đế vương của nó vậy, không cách nào kháng cự, bọn chúng ở đây nhiều năm cao ngạo bất quần, nhưng gặp Kinh Thiên thì như thần tử gặp quân vương, không dám kháng lệnh.
Vậy vị trưởng lão đứng ngoài thì khuôn mặt đều tức giận.
"Mụ nội nó, thì ra hắn muốn cảm ngộ kiếm ý"
"Mấy thanh kiếm kia thật quá mất mặt mà, tại sao lại răm rắp nghe lệnh hắn"
Kiếm Si nhìn thấy cử động của Kinh Thiên thì hắn chỉ cười khổ.
"Thật sự tên này là kiếm trung đế vương sao, trước mặt kiếm đế kiếm nào dám không theo"
Kiếm Khả Tình nghe cha hắn nói như thế thì liền thất thần, nàng không dám tin tưởng.
"Cha có hơi nói quá rồi, tên đó làm sao là kiếm trung đế vương được, từ trước tới nay chưa xuất hiện một vị nào a"
Kiếm Si nhìn con gái mình một cái, rồi hắn suy nghĩ tới cái gì đó.
"Một nghìn vạn năm trước có một người, người nay họ Mộng tên Thiên Thu"
Ba tên thanh niên tuấn lãng ở phía xa nhìn lại thì biểu cảm bất đồng, lúc trước họ còn xem thường Kinh Thiên, nhưng bây giờ thì khác hẳn, vẻ mặt ai nấy cũng ngưng trọng.
"Cường địch trong tương lai, chỉ cần có thể đánh bại hắn kiếm đạo tất thăng thiên"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.