Kiêu Phong

Chương 99: Tập kích bất ngờ Tô Châu (5)




Chu Vũ nhìn Lục Thất dẫn quân đi xa, cảm thán lắc lắc đầu, vốn y cũng muốn đi, nhưng Lục Thất không cho, nói là đại quân cần Chu Vũ thống lĩnh, mà khả năng chiến đấu của hắn cũng cao hơn Chu Vũ, thích hợp đi tiên phong đoạt cửa.
Mặc kệ Chu Vũ nghĩ thế nào, lần đoạt cửa thành này Lục Thất nhất định phải là người thống lĩnh, khả năng chiến đấu của hắn cao hơn Chu Vũ rất nhiều, hai là hắn lo lắng sẽ gặp phải cái Trịnh thái giám kia. Không chừng cái tên thái giám kia đang ở cửa thành đón hắn, muốn trực tiếp dẫn hắn đến gặp Tín Vương. Ba là hắn cần uy vọng, hắn biết rằng, cho dù chiếm được Tô Châu, hắn cũng không thể nào đối kháng với Đường quốc và Việt quốc, hắn cần thời gian thể giải quyết hậu quả chiến đấu.
Thuận lợi đi đến cửa thành đông, thủ thành đều là tướng sĩ mặc minh quang giáp, nhưng điều khiến Lục Thất kì quái chính là, cửa thành quả thực có rất ít người, đi ra đi vào cũng chỉ có năm người, có thể nói là lạnh lùng, Huyện Ngô không nên tiêu điều sơ xác như vậy.
Tới cửa thành đông, thủ vệ Hổ bí vệ không ngờ gây khó dễ không cho vào, ngạo mạn nói là cần thượng cấp chỉ đạo.
Lục Thất sao có thể cho phép xin chỉ thị, mặt lập tức trầm xuống, ảo não nói:
- Hôm qua Trịnh đại nhân đích thân đi gặp bổn quân, đối với bổn quân rất ôn hòa, các ngươi không ngờ lại khinh rẻ bổn quân như vậy, có phải là không thích bổn quân đến giúp Tô Châu, nếu như đúng, bổn quân có thể dẫn bảy nghìn đại quân trở về, không đoạt công lao của các ngươi.
Chủ tướng Hổ bí vệ lập tức thay đổi sắc mặt, một quan tướng khác bên cạnh y bước lên phía trước một bước cười nói:
- Tướng quân hiểu lầm rồi, chúng ta phụng mệnh làm việc, nếu tướng quân từng gặp Trịnh đại nhân, chúng ta sẽ đi dàn xếp, mời tướng quân vào trong.
Lục Thất sắc mặt hòa hoãn, chắp tay nói:
- Đa tạ.
Thấy quân đội của Lục Thất đi vào, quan tướng nói chuyện đầu tiên mới mắng:
- Con mẹ nó, đúng là quá kiêu ngạo.
- Bây giờ số quân bên ngoài này không thể đắc tội, Tín Vương điện hạ phải trông cậy vào số quân đội mà triều đình điều đến càng nhiều càng tốt, chúng ta cũng không nên gây chuyện.
Quan tướng hòa giải lắc đầu nói.
Lục Thất kiêu ngạo đi vào thị trấn Ngô, vừa bước trên đường, lập tức cảm thấy quá yên tĩnh, liếc nhìn qua, cả một khu phố to như vậy cũng chỉ thấy có mấy chục người, các cửa hàng cũng không mở cửa.
Lục Thất cảm thấy quái lạ, cho người đi tìm hiểu, người đi tìm hiểu quay về thông báo nguyên nhân. Hóa ra sau khi Thường Châu đại bại, trong thành huyện Ngô đã xảy ra rất nhiều vụ xét nhà, bắt hơn năm nghìn người, đứng mũi chịu sào đúng là Ngư phủ, hễ là quan tướng có liên quan đến Ngư phủ đều bị liên lụy, người bị dọa chạy rất nhiều, mà người ở bên ngoài cũng không dám đến thị trấn Ngô, sợ gặp phải tai họa.
Lục Thất nghe xong trong lòng mừng thầm, tình hình Huyện Ngô như vậy có lợi với hắn, trên đường tiêu điều, mà quân coi giữ cửa thành hắn đã nhìn qua rồi, ước chừng hơn hai trăm người, mà hắn một khi hội hợp với Trương Hồng Ba, thậm chí có thể không kinh động đến quân lực bên trong thành, yên lặng nắm lấy cửa nam, hắn im lặng mang uân vào.
Lúc đối hướng đi về cửa nam, chợt thấy phía đối diện xuất hiện một đoàn ngựa, Lục Thất cả kinh xua tay dừng lại, hắn rất nhanh thấy rõ đoàn ngựa che chở cho một cái xe, mà đoàn ngựa có khoảng mấy chục xe, tất cả đều là tướng sĩ minh quang giáp, rất phô trương, hẳn là nhân vật rất quan trọng.
Lục Thất không thể tiếp tục đi về phía cửa nam, chỉ có thể đứng đợi tùy cơ ứng biến, một lát sau, đoàn ngựa đến gần, phía trước có một quan tướng mặc minh quang giáp hỏi:
- Các ngươi là ai?
- Hạ quan là Đô úy Võ Thắng quân, phụng mệnh đến Tô Châu.
Lục Thất thi lễ đáp.
Quan tướng kia gật đầu, Lục Thất thuận thế hỏi:
- Xin hỏi, đây là vị quý nhân nào xuất hành?
Quang tướng ngẩn ra, trả lời:
- Đây là Tam vương tử của Tín Vương điện hạ.
- Hóa ra là Tam vương tử điện hạ, hạ quan thất kính.
Lục Thất cung kính đáp lại.
Quan tướng ngẩn ra, chợt cười mất tự nhiên, lời nói của Lục Thất thực ra là không tuân theo quy định, danh xưng của điện hạ chỉ có Tín Vương và thế tử mới được quyền gọi. Nhưng thế tử của Tín Vương lại thành tù binh, nếu không về được, vậy Tam vương tử ở trong xe có khả năng sẽ thành thế tử. Nhưng quan tướng chỉ phụng mệnh hộ vệ, y cũng không phải người của Tam vương tử, mà Tam vương tử cũng không có tư cách có được quân vệ chính quy, nói trắng ra chỉ là một quý tộc có địa vị rất cao quý.
Chợt có người hô:
- Lưu Giáo úy, mời vị quan tướng kia lại đây.
Quan tướng nghe xong chau mày, Lục Thất cũng thấy người hô không phải là minh quang giáp sĩ, mà là một người mặc áo bào gấm trong xe, nổi bật trong một đám giáp sĩ.
- Mời đi qua.
Sau khi quan tướng chần chừ, vẫn bảo Lục Thất đi qua, bây giờ y cũng không dám đắc tội với Tam vương tử.
Lục Thất thong dong đi vào đoàn ngựa, đi đến bên cạnh xe chào theo nghi thức quân đội nói:
- Đô úy Hồng Tú Phong bái kiến điện hạ.
Cửa xe mở, một mùi hương bay ra, Lục Thất thấy cảnh tượng trong xe, thân thể không nhịn được căng cứng, bên trong xe có một thanh niên mặc áo bào gấm đang ngồi, bộ dạng người thanh niên đoan chính, chỉ có điều sắc mặt rất trắng, mắt rõ ràng là sưng, đôi mắt cũng có chút vô thần, không ngờ trong ngực y còn có một nữ nhân khỏa thân đang ngồi, hơn nữa ngọc nữ mặt hướng ra cửa xe, thân thể hoàn toàn rơi vào trong mắt Lục Thất.
- Ngươi là quan tướng đến Tô Châu cứu viện?
Tam vương tử nhìn Lục Thất, nhẹ giọng hỏi.
- Vâng, hạ quan phụng mệnh đến làm thuộc hạ của Tín Vương điện hạ.
Lục Thất cúi đầu cung kính đáp lại.
- Ồ, ngươi tên là Hồng Tú Phong, tốt, tên rất hay, bản hầu nhớ kĩ.
Tam vương tử nói lời kì quái.
Lục Thất ngẩn ra ngẩng đầu, cung kính nói:
- Hạ quan còn có công vụ phải làm, không quấy rầy điện hạ.
Tam vương tử gật đầu, mỉm cười nói:
- Được, về sau nếu rảnh, bản vương hầu mời ngươi uống rượu.
- Tạ điện hạ nâng đỡ, hạ quan cáo lui.
Lục Thất cung kính đáp lại, sau khi lui ra rời khỏi đội ngựa, có người tiến lại đóng cửa xe, quan tướng kia sau khi liếc mắt nhìn Lục Thất một cái, quay đầu về ngự mã, quân kị bảo vệ xe đi theo phía sau.
Nhìn phương hướng đội ngữ đi đến cửa nam, Lục Thất chợt mỉm cười thản nhiên, hắn cất bước đi theo, bắt đầu cách đội ngũ phía trước khoảng hơn mười mét, sau thì càng ngày càng gần, giáp sĩ quang minh giáp ở phía trước tất nhiên phát hiện, nhưng cũng chỉ quay đầu lại nhìn sau đó liền không thèm để ý, nghĩ là đội quân này cũng muốn ra khỏi thành.
Mãi cho đến tận cửa thành nam, Lục Thất gần như chỉ cách đội minh quang giáp sĩ chỉ có mười thước, nhìn thấy đội ngũ minh quang giáp hơi dừng một chút, rồi lại tiếp tục tiến về phía cửa thành, mà quân đội của Lục Thất cũng đi đến trước động cửa thành.
- Đứng lại, giấy thông hành của các ngươi đâu?
Quan tướng thủ thành hỏi.
Lục Thất ở phía trước làm bộ ngẩn ra, dừng bước nhìn quan tướng kia, đáp lại:
- Giấy thông hành? Giấy thông hành gì, chúng ta là quân bảo vệ Tam vương tử.
Quan thủ vệ ngẩn ra, theo bản năng quay đầu nhìn đằng sau Lục Thất một chút hỏi:
- Các ngươi là hộ quân của Tam vương tử? Sao chúng ta lại không biết?
- Chúng ta từ hôm qua mới bắt đầu là thuộc hạ của Tam vương tử điện hạ.
Lục Thất đáp lại hợp tình hợp lí.
Quan tướng thủ vệ ngẩn ra, theo bản năng quay đầu nhìn về phía đội minh quang giáp sĩ, mắt chợt lóe ra hàn quang, sau đó cổ họng bị cái gì đó đâm vào, y đến tiếng la cũng không thể phát ra, liền bị đá một cước ngã xuống.
Lục Thất nhổ đao ra, tướng sĩ ở đằng sau ùa lên, Lục Thất nháy mắt giết chết quan tướng, lập tức chạy về phía đường cái, có rất nhiều tướng sĩ thân thể thoăn thoắt cũng đi theo cùng, trên đường căn bản không có kẻ thù, Lục Thất không hề bị ngăn cản liền xông lên tường thành.
Chiến đấu ở cửa thành, không thể tránh khỏi có tiếng vang, Hổ bí vệ trên thành nghe thấy tiếng vọng, rất nhanh thấy Lục Thất dẫn người vọt lên, Hổ bí vệ lập tức chen chúc chạy lại ngăn, đồng thời có người hạ lệnh kéo cầu treo, đó là quy củ lúc gặp địch, nhưng đội ngũ của Tam vương tử đúng lúc đang trên cầu treo.
Đáng sợ hơn chính là cách cầu treo ba mươi mét có hai trăm binh sĩ đang chờ vào thành, nghe nói đó là một ngoại quân quên mang theo công văn, bị Hổ bí vệ lệnh chỉ có thể chờ ở cách thành ba mươi mét, tới gần liền bắn chết.
Lục Thất ở trong thành vừa động thủ, lập tức bị đội ngũ Trương Hồng Ba nhìn thấy, lập tức cầm vũ khí lên đánh về phía cửa thành, hộ quân của Tam vương tử ngẩn ra, sau đó kinh hoàng quay đầu lui về sau, kết quả tiến thoái lướng nan, Trương Hồng Ba cầm trong tay giáo lớn chạy về phía trước, tới cầu treo, không nói không rằng vung giáo liền công kích về phía Lưu Giáo úy kia.
Lưu Giáo úy sớm đã rút mã tấu ra, nhưng vừa nhìn thấy giáo lớn đâm tới, mắt lập tức hiện lên tia tuyệt vọng, y ở trên cầu treo căn bản không có không gian để trốn tránh, ở đằng sau cũng loạn thành một đoàn, y cắn răng vung đao đón giáo đánh tới, keng một tiếng, giáo kia chỉ hơi lệch một chút, đột nhiên đánh rơi mã tấu, ác độc đâm vào ngực phải của Lưu Giáo úy, giết chết Lưu Giáo úy tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.