- Đại nhân, Thái tử điện hạ có ân tri ngộ đối với ta, ta cũng nguyện phục vụ cho Thái tử điện hạ, nhưng lại không có khả năng thực hiện hai chữ trung thành với Thái tử. Nếu hoàng thượng ban thánh chỉ cho ta, ta chỉ có thể tuân theo thánh chỉ mà làm, bởi vậy cho nên, đại nhân không nên mong đợi là ta sẽ trung thành với Thái tử điện hạ.
Mạnh Thạch im lặng, một lúc sau, Lục Thất lại nói:
- Đại nhân, ta rất kính trọng ngài, nhưng có những chuyện thật sự không thể làm được, nhất là việc đại nghịch, từ cổ chí kim, hễ ai giúp Thái tử làm chuyện đại nghịch, đều không có kết quả tốt, bởi vì Thái tử rồi sẽ trở thành hoàng đế, mà một khi trở thành hoàng đế, sẽ có ấn tượng xấu đối với người từng bất trung với hoàng đế, những người đó sẽ gặp phải tai họa diệt tộc một cách thê thảm về sau.
- Thái tử điện hạ là là một vị vua nhân hậu.
- Hoàng đế Đường quốc cũng là một vị vua nhân hậu.
Lục Thất không do dự, đap lại một câu.
Mạnh Thạch ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Lục Thất. Lục Thất chuyển sang chuyện khác:
- Đại nhân, chúng ta có nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì, nếu như đại nhân có thể tín nhiệm ta, sau này ta có thể làm việc cho Thái tử, tận lực giúp đỡ Thái tử điện hạ giữ vững ngôi vị, nhưng nếu như đại nhân muốn ta một mực trung thành với Thái tử điện hạ, ta không làm được.
Mạnh Thạch nhìn Lục Thất bằng ánh mắt ngờ vực, một lát sau mới gật đầu nói:
- Ngươi có thể tận lực là tốt rồi.
Lục Thất gật đầu, trong lòng cũng không ngừng nghi ngờ phỏng đoán, nhờ vào dị năng tiên thiên công của mình, hắn đã sớm phát giác bên ngoài nóc nhà có người, thế nhưng sự tồn tại của người đó khiến hắn hết sức ngạc nhiên, người đó khiến hắn cảm thấy đó chỉ là một cái bóng, nằm rạp trên nóc nhà như một vật chết, nói cách khác, nếu chỉ dựa vào tai nghe, thì không có cách nào phát hiện đó là một người sống.
Lúc đầu đã xảy ra ám sát, thay đổi chỗ ở thì lại bị nhân vật kỳ dị này theo dõi, Lục Thất không tránh khỏi có phần hoảng sợ. Hắn đã từng chết một lần, cho nên đối với cao nhân võ đạo, hắn rất sợ sệt và kiêng dè, vị tướng quân trước đây ở hoàng cung Chu quốc, tám phần là thị vệ trong hoàng cung Đường quốc, cho nên hắn nói như vậy với Mạnh Thạch, là cố ý thể hiện sự tôn sùng đối với hoàng đế Đường quốc, thà rằng hắn đắc tội với Thái tử, cũng không muốn làm cho nhân vật kỳ dị trên nóc nhà xuống tới.
Yên lặng một lát, Lục Thất để bầu không khí trở nên tự nhiên một chút, lại nói:
- Đại nhân, trong quân ở kinh thành, có Trung lang tướng nào họ Dương không?
- Trung lang tướng họ Dương? Chỉ có một người, là Dương Côn, quan thống lĩnh Tả Kim Ngô vệ (1).
Lục Thất ồ một tiếng, gật gật đầu, Mạnh Thạch kinh ngạc hỏi:
- Ngươi và Dương Côn biết nhau sao?
- Không, nhưng ta có thù với Dương gia ở huyện Thanh Dương.
Lục Thất thản nhiên trả lời.
- Dương gia huyện Thanh Dương? Đó là gia tộc xuất thân của Dương Côn, vì sao ngươi lại có thù với Dương gia?
Mạnh Thạch lấy làm lạ hỏi.
- Dương Sĩ Kỳ của Dương gia ở huyện Thanh Dương là bạn tri kỷ sinh tử của phụ thân ta, tỷ tỷ ta và con thứ hai của Dương tướng quân đã được đính hôn từ nhỏ, về sau nhà ta suy tàn, mười năm trước, Dương tướng quân cũng không chê, vẫn rước tỷ tỷ của ta về huyện Thanh Dương làm vợ.
Lục Thất đáp.
Mạnh Thạch ồ một tiếng, gật gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Lúc Dương tướng quân còn sống, tỷ tỷ của ta sống rất hạnh phúc ở Dương gia, nhưng sau khi Dương tướng quân mất không lâu, con thứ hai của hắn vì muốn thăng tiến trên quan lộ, không ngờ lại đuổi tỷ tỷ ta đi. Sau khi trở về nhà ta mới biết, nhưng cũng đành chịu. Ta thật sự nghĩ không ra, vì sao Dương tướng quân một đời trung nghĩa như vậy, mà con trai lại là một kẻ tiểu nhân bất trung bất hiếu bợ đỡ như thế.
Mạnh Thạch nghe xong im lặng không nói gì, một lúc sau mới lạnh nhạt nói:
- Ngươi oán cũng vô ích thôi, loại người này trong triều nhiều vô cùng, trên thực tế, chỉ có một số lão thần thời tiên đế là thật sự trung thành với hoàng thượng, hiện giờ phần lớn quan lại nắm giữ thực quyền trong triều đều là hạng người bợ đỡ.
Lục Thất im lặng. Một lát sau, Mạnh Thạch thở dài:
- Sai lầm lớn nhất của đương kim hoàng thượng, đó là không nên trong chờ vào sự tranh đấu giữa các thế gia, các thế gia không phải là kẻ ngu, trong lúc tranh giành cấu xé lẫn nhau, họ đều hiểu rõ một điều mấu chốt, đó là hậu quả lưỡng bại câu thương.
- Đại nhân nói hoàng thượng không nên mong đợi, vậy thì có biện pháp gì hay để đối phó với các thế gia? Nếu dùng thủ đoạn mạnh mẽ để đối phó, thì kết quả sẽ tốt sao?
Lục Thất hoài nghi hỏi lại.
Mạnh Thạch liếc nhìn Lục Thất một cái, cười cười hòa nhã nói:
- Chúng ta không cần nói nữa, tranh luận tiếp cũng không có kết quả gì, ta cũng nên nghỉ ngơi thôi.
Lục Thất gật đầu, đợi Mạnh Thạch nằm xuống, hắn vung tay lên tắt ngọn đèn ở phía xa.
***
Trong hoàng cung Đường quốc, hoàng đế Đường quốc mặc y phục bằng gấm vang, ngồi trên giường, cúi xem một cuốn sổ nhỏ, vẻ mặt hơi âm trầm, Hạ đại nhân cung kính khom người đứng trước giường.
- Cuối cùng họ đã tới Ninh Quốc quân (2) rồi.
Hoàng đế chợt lạnh lùng nói một câu.
- Bệ hạ, ảnh vệ báo tin về nói, thật sự không có cơ hội ra tay, tên Lục Thiên Phong và Mạnh Thạch như hình với bóng, mà Lục Thiên Phong từng là lính tham vệ hộ vệ chủ soái Hưng Hóa quân, hành sự vô cùng cảnh giác, võ nghệ rất lợi hại, lại có sự hỗ trợ của các võ tướng đi cùng, do đó ảnh vệ không nắm chắc, sau lần xuất thủ đầu tiên không thành công, đã rút về bình an.
Hạ đại nhân cung kính đáp.
Hoàng đế Đường quốc im lặng, qua một lúc lâu, mới ôn hòa nói:
- Hạ ý chỉ cho Lại bộ, ngoài việc bổ nhiệm Mạnh Thạch đến Nhiêu Châu nhậm chức, để cho Mạnh Thạch dẫn theo tùy tùng ở Ninh Quốc quân đi nhậm chức, không được trở về kinh, nguyên thứ sử Nhiêu Châu về kinh, nhậm chức Lễ bộ Thị lang.
Hạ đại nhân cung kính đáp:
- Bệ hạ, có tiếp tục thi hành lệnh ám sát hay không?
- Bảo ảnh vệ trở về đi.
Hoàng đế trả lời.
Hạ đại nhân cung kính đáp lời. Một lát sau, hoàng đế lại hỏi:
- Ngươi thấy chức Tư mã Nhiêu Châu có thích hợp với Lục Thiên Phong không?
- Bệ hạ từng nói, lo rằng Lục Thiên Phong và Vi Hạo kết thành quan đảng.
Hạ đại nhân cung kính đáp, đối với sự thay đổi lớn của hoàng đế, y hơi ngạc nhiên.
Hoàng đế im lặng một lát rồi hờ hững nói:
- Kết thành quan đảng thì cũng trở thành tay chân tốt của họ Vũ Văn, trẫm cần phải nhanh chóng nắm Nhiêu Châu trong tay.
Hạ đại nhân cung kính đứng yên, hoàng đế lại nói:
- Vấn đề tư mã ở Nhiêu Châu, trẫm đang xem xét, lần trước ngươi cho Lục Thiên Phong cái gì?
- Bẩm bệ hạ, là một thanh chủy thủ cao cấp trong bảo khố và một nữ nô tỳ trong cung.
Hạ đại nhân cung kính trả lời.
Hoàng đế gật gật đầu, như có chút suy nghĩ, rồi ôn hòa nói:
- Thật ra trẫm vẫn rất tán thưởng tài năng của Mạnh Thạch, hắn trung thành như vậy đối với Thái tử, trẫm thấy cũng đáng dùng.
- Bệ hạ thánh minh, dù sao Mạnh Thạch đại nhân cũng là quan văn.
Hoàng đế gật đầu, chợt nói:
- Con thứ hai của Dương gia có bối cảnh như thế nào?
- Nô tỳ đã sai người điều tra gấp, chính thê của con thứ hai của Dương gia là con gái nhà họ Vinh, hai người vợ khác, một người họ Chu, một người là con gái của huyện lệnh huyện Thanh Dương, con trai thứ hai của Dương gia hiện giữ chức Trưởng sử Cát Châu.
Hạ đại nhân nhỏ giọng trả lời.
Hoàng đế gật đầu. Hạ đại nhân lại nói:
- Bệ hạ, Dương Côn là người trung nghĩa.
Hoàng đế mỉm cười nói:
- Dương Côn từng là thị vệ của trẫm, trẫm hiểu rõ hắn.
Hạ đại nhân im lặng, hoàng đế cũng im lặng suy nghĩ. Một lát sau, Hạ đại nhân chợt lên tiếng:
- Bệ hạ, còn có một việc đã điều tra rõ, quan quyến mà Lục Thiên Phong hộ tống, là Thạch Thiền Huyền chủ của Ung vương phủ.
Hoàng đế ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi:
- Thạch Thiền Huyền chủ tới ngoại thành làm cái gì?
- Là tới gặp một số hộ vệ thường dân đã tuyển được ở huyện Thạch Đại. Sau khi Thạch Thiền Huyền chủ tới kinh thành, Tiêu thị ở Trì Châu đã cấp một căn nhà cho Thạch Thiền Huyền chủ, căn nhà đó giáp với mặt phố, có người nói Thạch Thiền Huyền chủ muốn kinh doanh nhà thuốc.
Hoàng đế cau mày nói:
- Nói như vậy, Lục Thiên Phong và Thạch Thiền Huyền chủ đã quen biết nhau từ trước.
- Bệ hạ, hẳn là không phải, có nhiều dấu hiệu cho thấy, Lục Thiên Phong hoàn toàn không nhận ra Thạch Thiền Huyền chủ, nếu là nhận biết, y sẽ không dùng quân lệnh sai Lục Thiên Phong làm hộ vệ, bởi vì thân là huyền chủ của Ung vương phủ, hoàn toàn có quyền ra lệnh trực tiếp cho Lục Thiên Phong làm hộ vệ.
Hoàng đế ồ một tiếng, Hạ đại nhân lại nói:
- Bệ hạ, rất có thể Lục Thiên Phong không biết Thạch Thiền Huyền chủ, nhưng Thạch Thiền Huyền chủ hẳn là rất hiểu Lục Thiên Phong, có thể là cố tình mời chào Lục Thiên Phong.
Hoàng đế gật đầu, rồi lại cau mày nói:
- Nàng là huyền chủ, mời chào tướng trong quân làm cái gì?
- Nô tỳ chỉ bẩm báo dựa theo điều tra, không dám nói bừa, tuy nhiên tuy nhiên gần đây Thạch Thiền Huyền chủ đã hai lần vào cung yết kiến Tiêu phi nương nương, nghe nói còn thay người khác tặng Tiêu phi nương nương một nô tỳ giỏi ca múa.
Hạ đại nhân nhỏ giọng đáp.
Hoàng đế im lặng một lát, Hạ đại nhân lại nói:
- Nô tỳ giỏi ca múa kia, đã được nội phủ kiểm tra, thị là một cô gái trời sinh xương cốt mềm dẻo, tuy nhiên thân thể khiếm khuyết, là một phụ nữ có bộ phận sinh dục dị dạng.
Lại lặng im một lát, hoàng đế ôn tồn nói:
- Đã nhiều ngày trẫm không gặp Tiêu phi, mau đưa xa giá tới cung Ngọc Hoa đi!
- Nô tỳ tuân chỉ.
Hạ đại nhân cung kính đáp.
(1) Tả Kim Ngô vệ: chức quan quản lý quân cấm vệ của hoàng đế, còn có hữu Kim Ngộ vệ.
(2) Ninh Quốc quân:
Thiết lập vào thời Đường, quản lý Tuyên Châu, nay là thành phố Tuyên Thành, tỉnh An Huy