Kiêu Phong

Chương 79: Đại chiến Thường Châu (VII)




Khi Lục Thất đuổi kịp Phủ quân của Anh Vương, đại chiến ở huyện Vũ Tiến đã bắt đầu. Biển người ồ ạt xô nhau, giằng co nối tiếp không dứt, tiếng la giết, tiếng kim thiết va chạm hỗn độn rung trời. Hai vạn Việt quân hành quân cấp tốc tiến nhập huyện Vũ Tiến nóng lòng lập công, tuy nhiên Chủ soái không phải là quân tướng tầm thường, trên đường tiến quân vẫn không quên tung ra thám báo giám sát ở xa.
Ba vạn đại quân Ninh quốc mới đến sát biên giới huyện Nghi Hưng đã bị thám báo Việt quốc phát giác, lập tức phi ngựa cấp tốc báo tin. Kết quả lại khiến cho vị chủ soái của hai vạn đại quân này phạm phải sai lầm trí mạng. Không ngờ Chủ soái Việt quốc lại lệnh cho người cấp bách đi thông tri cho một vạn đại quân đang trên đường đánh vu hồi, báo rằng tại Nghi Hưng phát hiện mấy vạn đại quân của Đường quốc, căn dặn một vạn đại quân cẩn thẩn trúng phục kích, tốt nhất là rút về hợp binh.
Sau khi Chủ soái Việt quốc cho người đi thông báo rồi vẫn không dám rút quân về huyện Vô Tích, mà tạo thành thế phòng ngự ở một bên có lợi. Nguyên nhân là vì Chủ soái của một vạn đại quân đánh vu hồi là một vị Thế tử của Việt quốc, chính là người kế thừa của Trung Ngô Tiết Độ Sứ Tín Vương. Chủ soái Việt quốc không dám để cho Thế tử bị thất thủ, chỉ đành cắn răng tiếp tục tiến tới, kỳ vọng cùng một vạn đại quân đánh vu hồi hợp binh rồi đồng loạt thối binh.
Nhưng điều khiến Chủ soái Việt quốc hối hận không thôi đó là, hắn lo lắng truyền tin, tin tức lại đến vô cùng không đúng lúc. Vị Thế tử kia vừa nghe người đưa tin cảnh báo, tiếp đó liền nghe thấy âm thanh vó ngựa chấn động đại địa, được cấp báo là có đại quân đột kích hậu phương, Ngô Thành quân cũng nối tiếp ngang nhiên phát động thế công.
Vì thế, sai lầm mà một tướng quân thông thường sẽ không phạm phải, vị Thế tử ra trận kiếm quân công lấy tiếng kia lại phạm vào. Đứng trước tình cảnh hai quân giao phong không ngờ lại hạ lệnh trốn chạy, gã chạy rồi, một vạn tướng tốt tinh nhuệ Việt quân coi như chắp tay dâng người. Sự kiện này lập tức trở thành một đại truyền kỳ về một Chủ soái vô năng liên lụy tới vạn quân.
Lục Thất ở phía sau quan sát chiến trường tiền phương không khỏi hơi ngạc nhiên, cũng âm thầm gật đầu. Hơn một vạn đại quân Đường quốc vừa thu được thắng lợi sĩ khí cực cao, người người tranh lên trước tiến công. Nhưng Việt quân cũng có đội hình chỉnh đốn, chúng quân nghiêm cẩn có trật tự đón đánh công kích của Đường quân. Trái lại đội hình của Đường quân tán loạn mỗi người tự chiến, nhưng bởi vì sĩ khí dâng cao khiến cho quân tướng dũng mãnh binh tốt gan dạ, nhờ đó chiếm được thế chủ động thượng phong.
Việt quân rơi vào tình thế càng bất lợi chính là vì phải tác chiến ở cả hai mặt. Ba vạn đại quân của Ninh Quốc quân đã tiến công vào phía tây nam. Thế tiến công của ba vạn đại quân chặt chẽ cẩn thận có trật tự, đại quân như sóng thần cuồn cuộn hung mãnh tấn công, giết vào trận địa Việt quân khiến cho quân địch không ngừng thối lui về sau, rõ ràng cho thấy trong quân có một vị danh tướng thiện chiến chỉ huy.
Lục Thất đến ngoài chiến trường chỉ dừng lại quan sát trong chốc lát, sau đó hắn ở trên ngựa quay đầu liếc mắt nhìn Anh Vương ở cách đó không xa một cái. Anh Vương hết sức chăm chú theo dõi chiến trường, chỉ giữ lại bên người ba trăm Kinh quân bảo hộ, số còn lại đương nhiên là bị Anh Vương mệnh lệnh xuất kích.
Lục Thất cưỡi ngựa xông vào chiến trường, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười quỷ dị. Chém giết trên chiến trường trước mắt không có ý nghĩa gì với hắn, đã có nhiều mãnh tướng như vậy, hắn tiến vào cũng giống như một hòn đá ném vào giữa sông, chỉ có chút ít bọt nước bắn lên mà thôi.
Trận chiến ở huyện Cú Dung là cuộc chiến mà hắn phá cục đoạt lấy danh vọng, cho nên mới cần phải dũng mạnh liều mạng làm gương cho binh sĩ. Còn ở chỗ này, hắn căn bản không cần phải phô trương làm anh hùng cái gì, nhưng hắn nhất định phải tiến nhập chiến trường. Nguyên nhân không phải vì hắn muốn làm lính xung phong, mà vì hắn muốn tránh đi ánh mắt của Anh Vương.
Nhưng khi tiến nhập vào chiến trường rồi, tâm tư Lục Thất lại trỗi dậy tưởng niệm. Hắn cưỡi ngựa hùng dũng xung kích, đại thiết thương linh hoạt, sắc bén giết chóc, đánh thẳng vào trong trận địa Việt quân, hơn nữa mục tiêu rõ ràng là vị trí Chủ soái Việt quân, tựa hồ muốn chém soái đoạt công.
- Đó là Lục Thiên Phong à, quả là một dũng tướng.
Anh Vương đứng ở phía sau quan sát cuộc chiến. Chiến trường tuy loạn, nhưng Lục Thất xông lên đầu, rất dễ dàng thu hút ánh mắt của Anh Vương.
- Đúng là dũng mãnh. Nghe nói trong chiến dịch tiêu diệt phỉ ở huyện Cú Dung, cũng là Lục Thiên Phong hung hãn không sợ chết xung phong lên trước, khiến cho quân binh tiêu diệt phỉ không một người nào dám thoái lui trốn chạy.
Người nói là một trung niên nho nhã, mặc trên người quan bào của quan văn cao phẩm.
- Dũng tướng như vậy, ngươi lại không cho bổn vương đi thân cận.
Anh Vương bùi ngùi nói.
- Điện hạ, nếu Lục Thiên Phong không có bối cảnh là phủ Công chúa, Điện hạ đi thân cận sẽ không rước lấy họa. Nhưng với bối cảnh là phủ Công chúa của hắn, một khi Điện hạ thân cận, chẳng những sẽ khiến cho Thái tử điện hạ thù hận, còn có thể dấy lên tính đa nghi của Bệ hạ. Đây là một nhân vật mẫn cảm, không thể thân cận.
Người trung niên đáp lại.
Anh Vương gật đầu, lại nghe người trung niên nói:
- Điện hạ, Lục Thiên Phong hẳn sẽ không ở trong Phủ quân bao lâu đâu, chỉ cần Điện hạ không gây khó dễ hắn, cũng coi như là một loại thân cận.
Anh Vương ngẩn ra, gật đầu, chợt cả kinh nói:
- Hắn té ngựa rồi.
Lục Thất thật sự té ngựa. Hắn dũng mãnh gan dạ liều chết xung phong tiến công, dĩ nhiên sẽ có cung tiễn ngăn chặn. Quân chủng của địch phối hợp vô cùng tốt, chuyên trách của cung tiễn thủ là bắn lén phụ trợ cho chiến hữu. Lục Thất bị trúng tên, tuy mũi tên phóng tới hắn có thể tránh đi hoặc đánh bay, nhưng hắn lại cố tình mặc cho tên bay tới, dịch thân người để cho nơi tên găm vào không phải là vị trí yếu hại. Hắn muốn chơi khổ nhục kế một lần.
Rốt cuộc thân thể của hắn bị trúng hơn mười tên, chiến mã cũng bị trúng tên thảm trọng, cuối cùng vì chủ nhân vô đức cố tình để trúng tên mà chôn vùi cái mạng ngựa của mình. Sau đó Lục Thất xuống ngựa, dùng đại thương ngăn chặn, tiếp tục dũng mãnh chém giết, nhưng là từng bước một lùi về sau, nhìn như bị buộc phải né tránh công kích. Nhanh chóng có Đường quân tới tiếp ứng Lục Thất, mà bại cục của quân Việt cũng đã định.
Lục Thất vẻ vang ngã ngồi xuống, được bảy tám thuộc hạ kinh hoàng đỡ đi cứu trị. Lục Thất đối xử với thuộc hạ tử tể, lại dũng mãnh gan dạ dám một mình tác chiến xông pha trận địa của địch, có thể nói là nhân vật rất được ngưỡng mộ trong quân. Bây giờ thân trúng hơn mười mũi tên ngã xuống, tự nhiên là khiến cho quân lính dưới trướng vẫn luôn sùng kính hắn kinh sợ nóng ruột.
Anh Vương tất nhiên cũng trông thấy thân thể bị trúng hơn mười mũi tên thương thế dọa người của Lục Thất. Y muốn đi xem, nhưng lại bị thuộc hạ khuyên ngăn, nhưng cũng góp ý kiến với Anh Vương lệnh cho y quan đi cứu trị. Đây là một cách thể hiện sự quan tâm, lại không cần phải thân cận.
Lục Thất là Chủ tướng, y quan trong doanh dĩ nhiên tuân theo lời triệu tới, lập tức rút tên bôi thuốc, sau đó cởi giáp băng bó. Trong lúc rút tên khuôn mặt Lục Thất cương nghị, không hề kêu la thảm thiết thống khổ, nhưng tư thế hai tay nắm chặt chứng tỏ hắn đang cố chịu đựng.
Chân trúng chín mũi tên, dưới xương sườn ba mũi, sau lưng năm mũi, tổng cộng mười bảy mũi tên. Sau khi băng bó xong, thân thể Lục Thất khủng bố như xác ướp, chỉ có đầu và cánh tay không bị băng bó. Rút tiễn đương nhiên Lục Thất cũng đau đớn, tuy nhiên nhờ có Tiên Thiên công, đau đớn đã giảm đi. Thế nhưng hình tượng con người sắt đá của hắn cũng đã tạo nên danh tiếng, không lâu sau đó, tên gọi Thiết Cốt tướng quân đều được quân binh biết đến rộng rãi.
Quý Ngũ thúc vọt vào trong trướng, vừa thấy bộ dạng thê thảm của Lục Thất, lập tức quỳ sụp xuống bên cạnh Lục Thất, đôi mắt rơm rớm nước, kinh hoảng nhìn Lục Thất.
- Công tử.
Quý Ngũ thúc nghẹn ngào hoảng sợ hô.
- Mời các vị rời đi, ta có việc muốn giao phó cho Quý Ngũ.
Lục Thất thản nhiên mở miệng, thuộc hạ trong trướng im lặng hành quân lễ, sau đó lui ra ngoài.
Lục Thất nhìn Quý Ngũ thúc, mỉm cười nhẹ giọng nói:
- Ngũ thúc, ta không sao cả, còn nhớ lời ta đã nói ở huyện Cú Dung không?
Quý Ngũ thúc ngớ ra, kinh ngạc nghi hoặc quét nhìn thân thể Lục Thất một lượt, mới đưa mắt nhìn Lục Thất. Lục Thất nhìn Quý Ngũ thúc, mỉm cười nói:
- Không làm như vậy, gã Hoàng đế ngu ngốc kia tất nhiên sẽ gây chuyện bất lợi cho ta. Y sẽ nghi kỵ việc ta ở phủ Công chúa tăng cường quân bị.
Quý Ngũ thúc gật gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Có điều công tử làm như vậy quá nguy hiểm.
- Ta tự có chừng mực, những mũi tên này là ta cố ý để đâm trúng, bằng không đã trở thành con nhím rồi.
Lục Thất tự giễu nói.
Quý Ngũ thúc an tâm gật đầu. Lục Thất bắt đầu hỏi về tình hình hậu phương. Quý Ngũ thúc thấp giọng lần lượt thuật lại, về chuyện thuộc hạ của Dương Côn truyền lời, về kế hoạch ban hành ngân khế của Trung Phủ Sử, về việc Chu Vũ đang tiến hành thu phục tù binh.
Lục Thất nghe xong thì kinh ngạc, dường như đang lẩm bẩm:
- Không ngờ Dương tứ huynh đã cho người an bài chiêu hậu thủ, thật sự là kỳ tài.
Quý Ngũ thúc gật đầu, nói:
- Dương gia Tứ công tử quả là một tướng soái tài ba dũng cảm. Lần này, nếu không có ba vạn Ninh Quốc quân đến giúp, kẻ bại trận chính là chúng ta rồi.
Lục Thất im lặng gật đầu, hắn biết mình đã đánh giá sai quân lực kẻ địch có thể tập kết. Hắn tưởng rằng Việt quốc chỉ dám phái ra một vạn quân tập kích tiêu diệt Ngô Thành quân, đại quân sẽ giữ lại để phòng bị Giang Âm quân, cũng là ý tưởng cực hạn mà hắn có thể nghĩ tới. Xem ra trên chiến lược quân sự, hắn không chỉ kém Chu Vũ, mà Dương Côn tứ huynh cũng cao minh hơn hắn. Hơn nữa Dương Côn xuất binh có một nửa nguyên nhân là vì hắn, là vì bổ cứu cho sai lầm của hắn.
- Ngũ thúc, thúc lập tức trở về. Nếu Chu đại ca đã hoàn thành xong công việc thu phục tù binh, thúc lập tức tiến đến Giang Âm quân, dùng thân phận thân thích cầu kiến Trương Hồng Ba. Thúc nói cho Trương Hồng Ba, ta muốn gã trả ân huệ trước đây cho ta, làm ra trạng thái xuất binh tiến công huyện Tấn Lăng hoặc xuất quân đánh huyện Vô Tích.
Lục Thất thấp giọng căn dặn.
Quý Ngũ thúc ngẩn ra, thấp giọng nói:
- Lời công tử nói ta đã hiểu. Tuy nhiên nghe Trung Phủ Sử đại nhân nói, Trương Hồng Ba ở Giang Âm quân chỉ là Doanh tướng, hơn nữa bất hòa với thúc phụ là người chưởng quản quân quyền, chỉ sợ gã không thể làm được.
Lục Thất ngây người, suy nghĩ luân chuyển một vòng, thấp giọng nói:
- Vậy thúc nói cho Trương Hồng Ba, dùng thám báo khai man rằng Anh Vương đích thân thống lĩnh đại quân, cùng với Ngô Thành quân và Ninh Quốc quân liên hợp đột kích. Với Ngô Thành quân bên này, cũng dùng thám báo báo cáo giả rằng Giang Âm quân đã xuất động chạy tới huyện Tấn Lăng hoặc huyện Vô Tích. Chỉ cần có dấu hiệu giương cung bạt kiếm, bọn họ tất sẽ rơi vào tình huống giao tranh, như vậy coi như là thành rồi.
- Vâng, thuộc hạ đã hiểu.
Quý Ngũ thúc thấp giọng đáp lại.
- Còn nữa, thúc nói với Trương Hồng Ba, nếu có thể thành công tạo thành tình huống Ngô Thành quân và Giang Âm quân giằng co, Lục Thiên Phong ta sẽ cùng gã gắn bó như môi với răng, là huynh đệ vĩnh viễn.
Lục Thất thấp giọng dặn.
Quý Ngũ thúc đáp lại, sau đó vội vàng đi, y biết nhiệm vụ mà Lục Thất phân phó cho mình vô cùng trọng yếu, không thể trì hoãn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.