Kiêu Phong

Chương 57: Bàn bạc làm ăn




Sau khi tán thưởng, Lục Thất cười nói:
- Tỷ tỷ, ta không mang đủ tiền, phiền tỷ cho ta ghi sổ, sau này thanh toán có được không?
Kim Trúc sửng sốt, tiện đà lườm hắn một cái, khẽ cười nói:
- Thì ra là ngươi đến uống trà Bá Vương.
Lục Thất gượng cười không nói gì, Kim Trúc quay đầu nhìn về phía Tú Lan, dịu dàng nói:
- Hôm nay là ta mời Tú Lan muội muội, không cần ngươi trả.
Lục Thất gượng cười nói:
- Vậy đa tạ tỷ tỷ nhé!
Đôi mắt xinh đẹp của Tú Lan nhìn hắn vội nói:
- Tỷ tỷ, muội có bạc, đừng nghe hắn chơi xấu.
Kim Trúc thân thiết nói:
- Muội muội, nếu không chê ta thì để ta mời đi.
Câu này vừa được nói ra, Tú Lan đã ngẩn người đành phải nói:
- Đa tạ tỷ tỷ.
Lúc này Kim Trúc mới quay đầu lại nhìn Lục Thất, dịu dàng nói:
- Ngươi tìm nô đến có phải là có chuyện gì hay không?
Lục Thất mỉm cười, ôn hòa nói:
- Đúng là ta muốn tìm tỷ tỷ, là muốn thương lượng với tỷ tỷ một vài điều quan trọng về việc kinh doanh. Ta muốn bố trí một cửa hàng văn phòng tứ bảo, chỉ là tài lực của ta không đủ. Ta hi vọng có thể cùng hợp tác làm ăn với tỷ tỷ.
Kim Trúc gật gật đầu dịu dàng nói:
- Ý tưởng của ngươi lúc sáng Ngọc Trúc và nô có nói qua, lại không ngờ sau giờ ngọ ngươi đã đến.
- Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, là tiểu nhị hỏi ta có nghe hát không, ta thuận miệng nói tên tỷ tỷ, vốn tưởng là không mời được tỷ.
Lục Thất cười giải thích.
Đôi mắt xinh đẹp của Kim Trúc tức giận nhìn hắn một cái rồi lại nhẹ nhàng nói:
- Ngươi thực sự không biết Di Tâm trà các này là của nô sao?
Lục Thất ngẩn người ra ngạc nhiên nói:
- Trà các này là của tỷ tỷ.
- Đúng thế, Ngọc Trúc chưa nói với ngươi ư?
Kim Trúc khẽ cười nói.
- Tỷ tỷ, ta thực sự không biết, trà các này là Tú Lan nhắc tới, rồi dẫn ta đến đấy.
Lục Thất vội ôn tồn giải thích.
Tú Lan nghe xong gật đầu, dịu dàng nói:
- Là thật đó, mấy hôm trước muội có theo tiểu thư đến đây.
Kim Trúc cười gật đầu, Lục Thất vừa cười vừa nói:
- Không ngờ là tỷ tỷ lại có một trà các đẹp như vậy.
- Trà các này sang tay nô cũng được ba năm rồi. Lúc ban đầu nô thường đến đây gảy đàn, thời gian dài lâu trở nên lưu luyến nó. Chủ cũ muốn bán nó, cho nên nô liền mua lại.
Kim Trúc cười nói.
Lục Thất gật đầu, khôi hài cười nói:
- Tỷ tỷ mà quản lý quán rượu thì tốt rồi, ta còn có thể ăn một ít cơm Bá Vương.
Kim Trúc ngẩn người ra, khẽ cười nói:
- Nô còn có quán rượu Túy Vân, ngươi muốn ăn thì cứ đến đó là được.
Lục Thất lập tức giật mình nhìn chằm chằm Kim Trúc, nhìn giây lát hắn mới cười nói:
- Tỷ tỷ, tỷ còn lợi hại hơn Ngọc Trúc nhiều.
Khuôn mặt của Kim Trúc hơi ảm đạm, nàng dịu dàng nói:
- Nô không giống Ngọc Trúc, nô là một thần giữ của. Còn Ngọc Trúc có tâm, có lúc còn quá lương thiện.
Lục Thất im lặng, người lương thiện chưa chắc đã được báo đáp tốt. Kim Trúc là thần giữ của, nhưng có của cải mới đáng có cuộc sống của quý tộc. Ngọc Trúc có tâm, là người tốt, sẵn lòng buông bỏ tài của giúp người, nhưng lòng tốt của nàng chưa chắc đã được hoàn ân, thậm chí còn bị hạng người vong ân phụ nghĩa cắn ngược lại.
- Tỷ tỷ, đệ nghĩ rằng cách làm của tỷ mới là bình thường, người lương thiện như Ngọc Trúc đa số sẽ gặp phận lưu lạc bất hạnh.
Lục Thất ôn tồn giải thích quan điểm của mình.
Đôi mắt xinh đẹp của Kim Trúc liếc nhìn Lục Thất rồi tiện đà cười nói:
- Chúng ta thảo luận về việc kinh doanh đi.
Lục Thất mỉm cười gật đầu. Kim Trúc dịu dàng nói:
- Đối diện với quán rượu của nô có một cửa hàng lương thực đang muốn bán, nô có khả năng tự mua được. Nếu ngươi muốn cùng cộng tác kinh doanh, nô có thể bán lại, hơn nữa nô sẵn sàng nhượng lại cho ngươi với giá thấp hơn ba phần.
Lục Thất ngẩn người ra nói:
- Tỷ tỷ cho ta ba phần, hẳn là có chuyện gì muốn ta làm?
Khuôn mặt của Kim Trúc hơi nghiêm trọng, đôi mắt xinh đẹp nhìn Lục Thất, dịu dàng nói:
- Có, nô muốn mời ngươi thay nô quản lý trà các và quán rượu.
Lục Thất nghe xong, lặng im thoáng suy nghĩ một chút rồi giương mắt nói:
- Theo như lời tỷ, có phải là trà các và quán rượu không chân chính thuộc sở hữu của tỷ hay không?
Kim Trúc gật gật đầu ngán ngẩm, dịu dàng nói:
- Nô là một ca kỹ, không hợp pháp buôn bán, nô chỉ có văn khế của cửa hàng, cùng với hợp đồng chuyển nhượng tự lập.
Lục Thất trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tỷ tỷ sao không nhập tịch vào hộ tịch của ta, tài vật sau khi nhập tịch vẫn là của tỷ tỷ, lúc tỷ tỷ muốn đi, ta tuyệt đối sẽ không làm khó tỷ tỷ.
Kim Trúc nhìn Lục Thất rất kỹ rồi dịu dàng nói:
- Nô biết con người của ngươi rất tốt, chỉ có điều nô không thích ngươi là võ tướng. Nô muốn tự chủ mấy năm, sau mấy năm nữa nếu còn chưa gặp được người như ý, nô sẽ thuộc quyền sở hữu của ngươi.
Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một tiếng rồi ôn hòa nói:
- Tỷ tỷ, người làm ăn nói chuyện làm ăn, nếu tỷ tỷ không muốn nhập tịch vào hộ tịch của ta, ta chỉ có thể yêu cầu trả thù lao. Trà các và quán rượu của tỷ tỷ ta cũng góp một phần, còn tú trang chỗ tỷ tỷ hãy bán cho ta.
Kim Trúc ngẩn người ra, đôi mi của Tú Lan hơi nhíu lại, nàng dịu dàng nói:
- Tú trang là của nô cho Ngọc Trúc, đương nhiên không phải là của riêng nô. Giá trị của trà các và quán rượu là hai mươi vạn lượng bạc, ngươi muốn góp một phần, khá nhiều đấy.
Lục Thất lắc đầu dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ, yêu cầu của ta không nhiều đâu, chắc là tỷ tỷ biết được nguy cơ tồn tại của hai cửa hàng này. Hai cửa hàng này là tỷ tỷ mua lậu, sau khi tỷ tỷ nhập tịch, nếu muốn sang tên trên khế ước, chắc chắn sẽ không thành. Người bán cửa hàng có thể làm khó tỷ tỷ một cách có tình có lý, buộc tỷ phải bỏ một cái giá thật lớn mới chịu sang tên trên khế ước, thậm chí trở mặt không thừa nhận vụ buôn bán nữa. Nếu đưa lên quan gia, tỷ tỷ chỉ còn hai bàn tay trắng mà thôi.
Kim Trúc trầm mặc, một lát sau dịu dàng nói:
- Được, nô theo ngươi.
- Tỷ tỷ, người bán cửa hàng là ai, có quan mạch hay không?
Lục Thất ôn tồn hỏi.
- Chắc là không có quan mạch, đều là nhà giàu, phú quý, ngay cả khi có quan mạch cũng không phải là trực tiếp.
Kim Trúc dịu dàng nói.
Lục Thất gật đầu thoáng suy nghĩ, hắn cũng hiểu được chuyện của Kim Trúc không dễ xử lý. Phú hộ có thể sinh sống ở kinh thành, đa số đều có quan hệ cành lá đan xen khó gỡ với quan lại. Đây cũng không phải huyện Thạch Đại, để hắn có thể một tay che trời làm việc bá đạo.
Cường bá! Trong đầu Lục Thất lóe lên một ý tưởng, hắn nhếch miệng cười. Hóa ra hắn chợt nhớ đến chính là Chu Chính Phong, một tên tiểu tử nổi danh ngang ngược ở kinh thành. Nghe nói hắn sẽ quy về dưới trướng của Chu Chính Phong, chẳng phải đây là tạo điều kiện cho hắn có thể cáo mượn oai hùm hay sao? Đúng vậy, mượn danh của Chu Chính Phong đi gặp người bán, hắn không tin người bán dám can đảm giở trò chơi xấu.
- Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Kim Trúc nghi ngờ hỏi, nàng thấy nụ cười của Lục Thất đầy tà khí. Đôi mắt xinh đẹp của Tú Lan nhìn Lục Thất với vẻ cổ quái.
Lục Thất định thần trở lại cười nói:
- Ta đang nghĩ gì, tỷ tỷ có thế đi hỏi Ngọc Trúc, Ngọc Trúc sẽ nói cho tỷ tỷ nghe.
Kim Trúc hờn dỗi liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi dịu dàng nói:
- Ngươi định chừng nào thì đi hỏi chuyện sang tên khế ước?
- Mấy ngày gần đây không được, ta có thể sẽ đi gặp quan trên. Nếu tỷ tỷ vội vàng vậy thì tốt nhất là ban ngày đi tú trang cùng Ngọc Trúc. Ta rảnh rỗi sẽ lập tức đi tìm người bán sang tên khế ước với tỷ tỷ.
Lục Thất ôn tồn nói.
- Không phải bây giờ ngươi đang rảnh sao?
Kim Trúc dịu dàng nói, xem ra nàng rất vội.
Lục Thất cầm tách trà lên uống một ngụm chậm rãi nói:
- Tỷ tỷ, nhìn bộ dạng bây giờ của ta, nếu đi đòi một món nợ khổng lồ, tỷ nghĩ xem sẽ có kết quả gì.
Kim Trúc ngẩn người ra, nàng hiểu rồi gật đầu lặng im. Lục Thất lại nói:
- Tỷ tỷ, quan cần có ba phần uy. Ta đi tìm người bán nhà yêu cầu sang tên, ít nhất cũng phải mặc áo giáp lên mình, tốt nhất là dẫn mười tên giáp vệ đằng đằng sát khí đi theo. Nếu bây giờ ta cứ như vậy mà đi, nhỡ đụng phải người bán bất lương, thì người nọ căn bản sẽ không để ta vào mắt.
Kim Trúc nhìn kỹ hắn rồi gật đầu, Lục Thất vừa cười vừa nói:
- Tỷ tỷ biết làm khế ước có nguy cơ không sang tên được, vì sao còn muốn mua cửa hàng?
Kim Trúc nhìn hắn một cái, đôi mắt xinh đẹp lắng xuống. Lục Thất lắc đầu nói:
- Vì giá cả thấp à?
Kim Trúc lập tức giương mắt lên nhìn hắn, Lục Thất cười nói:
- Ta từng kể cho Ngọc Trúc nghe một câu chuyện xưa, tỷ tỷ có thể đi hỏi Ngọc Trúc, thú vị lắm đấy.
Kim Trúc ngẩn người ra, tiếp đó mỉm cười rồi dịu dàng nói:
- Ngày mai ta đi tú trang, nghe câu chuyện thú vị mà ngươi kể cho Ngọc Trúc.
Lục Thất cười rồi lại nói:
- Tỷ tỷ, ta còn chuyện muốn nhờ tỷ, mời tỷ tỷ quá bộ ra bên ngoài.
Kim Trúc ngẩn người ra, gật đầu đứng lên rồi cười chào Tú Lan rồi mới đi ra ngoài. Lục Thất cũng theo ra ngoài, còn lại một mình Tú Lan ngồi bất đắc dĩ. Lúc này nàng mới biết Lục Thất không tầm thường. Sở dĩ nàng chủ động gọi Lục Thất chủ yếu là vì địa vị của hai người cũng xấp xỉ nhau, hơn nữa nàng cũng có thiện cảm với Lục Thất. Lại không ngờ hắn là quan võ, nói chuyện rất khí thế. Điều này khiến nàng thấy mất mát nhiều

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.