Kiêu Phong

Chương 53: Truy phỉ




Lục Thất vừa thấy trong đám đạo tặc chạy trốn có một người phụ nữ được cõng trên lưng, trên người của ba tên đạo tặc đều có bọc quần áo, hắn liền quát lớn:
- Chạy trốn chính là trùm thổ phỉ, mau theo ta đi kiếm tiền nào.
Lời nói này có sức hấp dẫn nhất, 16 tên quan quân liền buông luôn đạo tặc cửa sau, lần lượt theo Lục Thất truy đuổi. Lục Thất biết trùm thổ phỉ chạy thoát sau sẽ loạn vô cùng, bất luận thế nào cũng phải nhanh chóng giết hết. Hắn thống lĩnh quan quân mau chóng truy quét.
Ba tên đạo tặc chạy trốn thân thủ mạnh mẽ, chạy trốn vừa nhanh vừa xảo quyệt, chuyên hướng về bụi cây chạy tán loạn, khiến cho Lục Thất truy đuổi rất khó dùng mũi tên bắn trúng. Truy đuổi một hồi, một tên đạo tặc vẫn bị Lục Thất bắn trúng vào chân trái. Tên đạo tặc đó lảo đảo ngã xuống đất, kết quả là bị quan quân đuổi kịp bắn thành con nhím.
Hai tên đạo tặc còn lại hoảng sợ chạy tán loạn. Lục Thất lệnh cho quan quân truy đuổi chậm lại, hắn một mình đuổi theo tên đạo tặc phụ nữ đó. Mặc dù tên đạo tặc lưng cõng một phụ nữ, nhưng chạy rất nhẹ nhàng như hổ báo.
Mặc dù đạo tặc rất nhanh, nhưng mũi tên lại càng nhanh hơn. Khi truy đuổi còn gần mấy trăm mét nữa đã nhìn thấy trên dòng Tiểu Long, do vì cây cối thưa thớt, Lục Thất chỉ bắn một mũi tên vô tình trúng vào đùi phải của đạo tặc.
Đạo tặc lập tức loạng loạng, liền nhấc người phụ nữ trên lưng xuống, đồng thời xoay người đem đao đặt ngang gáy người phụ nữ.
- Đứng lại, còn tiến về phía trước ta sẽ giết chết ả.
Đạo tặc lớn tiếng đe dọa, không ngờ dùng người phụ nữ cõng trên lưng để uy hiếp Lục Thất.
Lục Thất ngẩn người ra dừng lại, cách đạo tặc khoảng 5 bước giương cug lên ngắm. Hắn nhìn thấy rõ phỉ nhân là một người đàn ông hung hãn mặt mày dữ tợn, đang há mồm thở hổn hển, thân hình khôi ngô cố gắng thu gọn lại. Người phụ nữ phía trước phỉ nhân dường như đã bị ngất đi, đưa lưng về phía Lục Thất bị phỉ nhân ôm sát vào người phỉ nhân.
- Ngươi dùng một người phụ nữ để uy hiếp ta, không thấy buồn cười sao?
Lục Thất châm biếm.
- Đương nhiên là không buồn cười rồi, người phụ nữ này là tiểu thư của đại hộ Bảo Vương Thất Lý. Vương Đại hộ đã hứa mang một ngàn lượng tới chuộc. Ngươi là quan binh có thể giết chết ta, nhưng người phụ nữ này là người dân lương thiện. Ngươi giết nhầm cô ta cũng là tội lớn, ngươi thả ta đi ta chỉ nhảy xuống sông là thả người phụ nữ này ra.
Phỉ nhân lộ rõ vẻ dữ tợn ra điều kiện.
Lục Thất lạnh lùng nói:
- Chiêu này của ngươi không lừa nổi ta đâu. Người phụ nữ này chính là phỉ bà.
Phỉ nhân kinh sợ vội la lên:
- Ngươi chớ làm loạn, cô ta thật sự là tiểu thư dân lành.
Lục Thất có chút chần chừ, phỉ nhân thấy thế liền ôm người phụ nữ lui về phía sau, vừa rút lui vừa uy hiếp nói:
- Ngươi chớ làm xằng, ta nhảy xuống sông sẽ thả cô ta ra, tuyệt đối sẽ thả ra. Ngươi hãy đưa cô ấy về lập công lớn, á….
Sau một tiếng cung tên đã tạo thành tiếng kêu la thảm thiết của phỉ nhân, một mũi tên vô tình bắn trúng sau lưng người phụ nữ, xuyên vào tim phỉ nhân. Vút! Lại một tiếng cung nữa vang lên, một mũi tên cắm vào giữa mi tâm phỉ nhân.
Phỉ nhân hoảng sợ mở trừng hai mắt, cố gắng nói:
- Ngươi dám ra tay với … phụ nữ dân lành.
Lục Thất liền bước về phía trước đá tung phỉ nhân lên, đồng thời vung đao lên chặt đứt đầu phỉ nhân xuống, tay trái cầm lấy đầu người, nhìn đầu người mở mắt máu chảy, hắn ác nghiệt nói:
- Ta không ra tay, sau này sẽ rơi lệ. Ngươi là phỉ nhân có lẽ còn hiểu rõ hơn ta.
Giết chết trùm thổ phỉ, Lục Thất suy nghĩ giây lát, sau cùng liền mang đầu người ném xuống sông Tiểu Long xa khoảng 10m, sau đó nhanh chóng đem xác phỉ nhân chôn xuống một hố sâu, chôn xong liền trở về bên cạnh người phụ nữ đó. Trước tiên là xóa hết mọi vết máu trên mặt đất, sau đó mới nâng người phụ nữ đang quỳ dưới đất dậy. Thoạt nhìn đó là một thiếu nữ dung nhan rất đẹp, sắc mặt hơi tái nhợt.
Lục Thất chua xót lắc đầu, đưa tay nhẫn tâm rút mũi tên ra ném xuống dưới lòng sông. Mũi tên này hắn đã phải đắn đo trước khi bắn. Mặc dù đã xuyên qua cơ thể người phụ nữ, nhưng vị trí trúng tên có khả năng không bị tổn thương nghiêm trọng nội tạng. Người thiếu nữ này liệu có sống được hay không còn nhờ vào tạo hóa.
Mặc dù phỉ nhân đó ngoài miệng nói thả cô ta, nhưng trên thực tế lại không thả ra. Người thiếu nữ này nếu rơi vào tay đạo tặc hẳn đã chịu nhục, thà rằng bị trúng một tên mà chết còn hơn.
Lát sau mười sáu quan binh chạy tới, mấy phỉ nhân kia đã bị bắn chết. Bọn quan binh mang tới hai túi vải giao cho Lục Thất, một đám dùng lần ánh mắt chờ mong nhìn Lục Thất. Họ không dám lấy là của riêng, đành phải tìm Lục Thất quyết định.
Lục Thất không nói gì, mở một túi ra thấy tất cả là 12 thoi vàng, khoảng chừng 50 thỏi. Hắn cầm hai thỏi vàng lên cho vào ngực, sau đó lại lấy 16 thoi vàng ném lên mặt đất, tiếp tục mở túi còn lại đổ hết vàng vào trong, xé chiếc túi không thành từng mảnh.
- Tất cả đều đã thấy rồi, vàng ở Thạch Đại không có quan thân thì không thể đổi được bạc, các ngươi đã cùng bổn quan liều mạng một phen. Bổn quan có thể mang số vàng này đi đổi thành bạc cho các ngươi, nhưng bổn quan cũng chỉ có thể đi tới huyện lân cận đổi ngân lượng được thôi. Nếu các ngươi tin ta, 10 ngày sau tới Liễu Minh tửu lầu lĩnh ngân lượng. Nếu không tin ta, vàng các ngươi kiếm được tự mình lấy đi.
Lục Thất bỉnh thản nói.
Mười sáu quan binh chần chừ nhìn nhau, lần lượt quay người nhặt vàng lên đưa cho Lục Thất. Lục Thất không nói gì cho vàng vào trong, quẳng một túi lớn cho một quan quân, sau đó bế người thiếu nữ bị trọng thương hôn mê lên, lệnh cho bọn quan quân cùng hắn đi giao công.
Lần này, thành quả của quan quân tổ chức tiêu diệt sào huyệt phỉ nhân quy mô lớn thật kinh ngạc, tổng cộng đã tiêu diệt được 127 người, bao gồm nội phủ Trần, thu được 370 lượng vàng, hơn 8000 lượng bạc trắng, đồ trang sức trị giá hơn 4000 lượng bạc trắng. Vương Chủ bộ lập kế hoạch tiêu diệt sào huyệt đạo tặc đã lập được công đầu, 3 vị Hộ quân huyện úy lập thứ công, các đội trưởng Hỏa trưởng trở xuống cũng đều được ghi công.
Ba ngày sau, thư ký thiên đường huyện nha, Lục Thất mặc áo bào dân thường tới tìm Vương Chủ bộ xin nghỉ phép. Hắn muốn đi tới huyện Thanh Dương thăm tỷ tỷ, đồng thời cũng là muốn đi ngầm đổi vàng thành ngân lượng. Nhân lúc trời tối hắn đã đi lấy bọc nhỏ được chôn bên bờ sông Tiểu Long về. Tiền tài vật chất bên trong lại chỉ có 10 thỏi vàng, đại bộ phần đều là quần áo và một ấn quan kèm công văn.
Sau khi hắn xem xong, mới biết trùm thổ phỉ Bát Vương Tự quả đúng là mật thám của nước Chu, quan vị là Chấn uy phó úy. Theo lý thì tước hiệu này tất phải là đại công, nhưng Lục Thất lại không dám đưa trước lên, âm thầm giấu đi ở ngoài thành sau này còn sử dụng.
Vương Chủ bộ thấy Lục Thất thì vui vẻ, lần này tiêu diệt sào huyệt thổ phỉ đã như dệt hoa trên gấm cho y. Trên dưới huyện Thạch Đại đều khen ngợi. Trong vạn lòng dân Vương Chủ bộ chính là huyện đại lão gia. Huyện lệnh họ Tôn chỉ là một trí thức giá áo túi cơm vô dụng mà thôi.
Sau khi Lục Thất ngồi xuống nói ý đồ tới, Vương Chủ Bộ nghe xong lo lắng nói:
- Lục đại nhân, bây giờ nạn thổ phỉ vẫn còn rất hung hăng ngang ngược. Đại nhân lại không ở đó, ngộ nhỡ có đám thổ phỉ xâm phạm xã đường, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Lục Thất liền nói:
- Đại nhân yên tâm, ta đã đặc biệt huấn luyện 10 tên lính liên lạc rồi, lúc ta không ở đó, bọn chúng cũng có thể độc lập ứng phó với sự tình, đặc biệt là lính liên lạc Đỗ Mãnh tài năng xuất chúng. Hiện hắn ta có thể thay ta hành sự, có năng lực kịp thời xử lý phỉ sự.
Vương Chủ Bộ gật đầu nói:
- Nếu đại nhân đã bố trí đâu đó rồi, bổn quan sẽ phê chuẩn cho ngươi nghỉ 3 ngày.
Lục Thất chắp tay nói:
- Đa tạ đại nhân.
Vương Chủ Bộ cười nói:
- Lục đại nhân, tài quân sự của ngươi quả là lợi hại. Bổn quan muốn nhân cơ hội này phát động tiêu traỳhết nạn thổ phỉ trong thời gian tới, ngươi thấy thế nào?
Lục Thất nghe xong dứt khoát lắc đầu:
- Ta thấy không được.
Vương Chủ Bộ ồ lên một tiếng:
- Sao Lục đại nhân lại nói không được?
Lục Thất nói:
- Đại nhân, tiêu diệt sào huyệt thổ phỉ Bát Vương Tự lần này, sở dĩ chúng ta thành công là có ba điểm: Một là đã tiêu diệt được một bộ phận thổ phỉ trước. Hai là dùng ngụy trang để làm tê liệt thổ phỉ. Ba là binh lực quan quân đã chiếm được ưu thế rất lớn.
Vương Chủ Bộ nghe xong gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Nếu bây giờ đại nhân đi tiêu diệt thổ phỉ bên ngoài, đám thổ phỉ đã chuẩn bị tinh thần rồi, quan quân sẽ bị thiệt thòi. Đám thổ phỉ đã chiếm cứ được nhiều địa hình hiểm yếu, do đó nếu quan quân cố tình tấn công tất sẽ bị thương vong nhiều. Mặt khác, dùng binh lực hiện tại của chúng ta để tấn công mạnh thổ phỉ, xem như có công hạ được đi nữa thì chúng cũng trốn vào vùng hoang sơn dã địa. Quan quân vừa rút lui thổ phỉ lại tụ hợp lại. Vì vậy chúng ta chủ động tiêu diệt thổ phỉ không thể thành công được, ngược lại sẽ phải hi sinh rất nhiều.
Vương Chủ Bộ nhíu mày nói:
- Vậy theo ý của Lục đại nhân, làm thế nào tiêu diệt được nạn thổ phỉ?
Lục Thất bèn nói:
- Đại nhân, chúng ta không chịu được thất bại, một khi tiêu diệt thổ phỉ bị thất bại chúng ta sẽ bị rơi vào cảnh quan dân oán thán. Trước mắt chỉ có thể không cần có công, nhưng chờ thời cơ tới, chờ thời cơ giống như đánh bất ngờ sào huyệt của Bát Vương Tự vậy. Ngoài ra còn một cách khác tiêu diệt thổ phí nữa chính là huy động đại quân bao vây sào huyệt, chỉ có dùng binh lực ưu thế bao vây sào huyệt mới có thể ngăn chặn được đám thổ phỉ trốn thoát.
Vương Chủ Bộ lo sợ suy nghĩ một hồi, nghiêm mặt gật đầu nói:
- Ngươi nói rất đúng, chúng ta không chịu được sự thất bại, sau này nên xây dựng nhiều trạm canh gác hơn nữa, dùng khói lửa phòng thủ là chính.
Lục Thất gật đầu nói:
- Đại nhân làm như vậy là đúng, chỉ cần đám thổ phỉ không dám tới cướp bóc, chờ khi khống chế được nạn thổ phỉ rồi, cũng có nghĩa là có dấu hiệu tiêu diệt thổ phỉ thành công.
Vương Chủ Bộ liếc nhìn Lục Thất, cười nói:
- Lục đại nhân đã giúp bổn quan không ít rồi đó nha.
Lục Thất mỉm cười:
- Đại nhân cũng đã cho ta làm đúng phận sự của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.