Kiêu Phong

Chương 48: Lục đô úy




Trầm mặc một lúc, Vinh Xương cũng không buồn bực, chợt nhìn về phía Lục Thất, cười nói:
- Lục đô úy có thượng sách gì để tiêu diệt thổ phỉ không?
Lục Thất cả kinh, quay đầu ngạc nhiên nhìn Vinh Xương, Lục đô úy? Sao có thể lấy danh xưng đô úy để gọi mình?
Các tướng khác lập tức đều nhìn Lục Thất, vẻ mặt cổ quái, có người rất bình tĩnh, mấy hôm nay, chuyện Lục Thất là Phò mã đều lặng lẽ truyền ra, trên thực tế, quan tướng của tam doanh khác, vốn rất bất mãn với Lục Thất, cũng bởi vì Lục Thất ưu đãi thuộc hạ, khiến cho tình cảnh của bọn họ rất khốn khổ.
- Đại nhân, trong lần tiêu diệt thổ phỉ này, chức của thuộc hạ là lữ soái.
Lục Thất sau khi ngạc nhiên, vội thi lễ giải thích.
- Ở trong Tiễu Phỉ quân thì khác, Lục đại nhân hẳn là lữ soái, nhưng ở trong Ung Vương Phủ, Lục đại nhân chính là đô úy, Lục đại nhân là con rể của Ung Vương điện hạ.
Vinh Xương cười nhạt nói.
Lục Thất lập tức biến sắc, đứng dậy nghiêm mặt nói:
- Tướng quân đại nhân, Phò mã đô úy chỉ là hư quan, không thể đảm đương nổi chức đô úy trong quân, mong đại nhân ăn nói cẩn thận.
- Lục đô úy nói như vậy là sai rồi, Phò mã đô úy cũng không phải hư quan, mà là chức quan do bệ hạ phong cho.
Vinh Xương thản nhiên phản bác.
Lục Thất chau mày, trong lòng biết Vinh Xương làm như vậy cũng không phải có ý tốt gì, nhưng Vinh Xương chính là chủ soái, hắn có muốn bác bỏ cũng chỉ có thể càng ngày càng bị động, nên hỏi thẳng:
- Đại nhân nói đô úy là do bệ hạ phong, không biết đại nhân gọi thuộc hạ là đô úy là có dụng ý gì?
Vinh Xương cười nhạt nhìn hắn, chợt quay đầu nói:
- Chư vị, thân là quan của Ung Vương Phủ, nên tự thừa nhận danh xưng Lục đô úy, mời các vị bái kiến đô úy đại nhân đi.
Các tướng quân kinh ngạc nhìn chăm chú, không biết tại sao chủ soái phải thừa nhận chức đô úy của Lục Thất, trong lúc chần chừ, thấy Vinh Xương trầm mặt, ánh mắt toát ra sự uy hiếp âm u lạnh lẽo, các tướng quân đánh phải đứng dậy, cuối cùng chỉ có Trình Diễm ngồi bên cạnh Lục Thất là không hề động đậy.
- Bái kiến đô úy đại nhân.
Các tướng quân bị bắt bất đắc dĩ bái kiến Lục Thất.
Lục Thất không nói, chỉ nhíu mày nhìn Vinh Xương, Vinh Xương lạnh nhạt nói:
- Đều ngồi đi.
Các tướng quân sau khi ngồi xuống, Vinh Xương cũng không nhìn Lục Thất, thản nhiên nói:
- Chư vị đều là quan lại thuộc Ung Vương Phủ, Ung Vương Phủ để cho các vị dẫn quân đi tiêu diệt thổ phỉ là để phân ưu với đất nước, chắc cũng sẽ bỏ ra chi phí. Từ hôm nay, chi phí của các doanh đều lĩnh ở chỗ Lục đô úy, Lục đô úy sẽ xin trích cấp ở Ung Vương Phủ.
Các tướng quân đều hiểu, đồng loạt nhìn về phía Lục Thất, cách của Vinh Xương đúng là đủ độc đấy, dựa vào thân phận con rể Ung Vương Phủ của Lục Thất, cả vú lấp miệng em gây khó dễ, biết rằng Lục Thất không thể tự xin Ung Vương Phủ cấp dưỡng.
Lục Thất cảm thấy buồn bực, Vinh Xương gây khó dễ lộ liễu như vậy, hắn đoán không phải toàn bộ là vì nguyên nhân hắn đối xử tử tế với quân trong doanh, đối xử tử tế với quân dù sao cũng là do chính bản thân hắn tự móc hầu bao, Vinh Xương không cần phải lòng dạ hẹp hòi như vậy.
Có thể là do trước kia có quan hệ với Ngô bộ quan, Ngô bộ quan trước khi chết từng nói, y là nhân vật quan trọng với Vinh thị ở kinh thành, Hoàng đế có thể không quan tâm Ngô bộ quan là do ai giết, nhưng Vinh thị có quan hệ ích lợi mật thiết lại ghi hận đấy.
- Tướng quân đại nhân, Ung Vương Phủ xuất quân đi tiêu diệt thổ phỉ, các tướng sĩ phục vụ hết mình tất nhiên là vì phân ưu với đất nước, mà chuyện cấp dưỡng cho Tiễu Phỉ quân, Hộ bộ hẳn là đã cấp rồi đấy.
Lục Thất không khách khí bác bỏ.
- Hộ bộ đã phát bạc, nhưng lại thiếu rất nhiều, ở chỗ bổn quân đều không đủ dùng, Lục đô úy thân là phò mã gia của Ung Vương Phủ, cũng không thể nhìn quân của Ung Vương Phủ ăn không đủ no đi.
Vinh Xương thản nhiên đáp lại, tất cả đều dựa vào tư thái của ngươi.
Lục Thất thầm mắng, trên mặt cũng là vẻ mặt xấu hổ do dự, qua vài giây mới thi lễ nói:
- Đại nhân, thuộc hạ năng lực hữu hạn, chỉ có thể quân doanh của thuộc hạ ăn gì, quân doanh khác ăn như vậy thôi.
Vinh Xương cười nhạt gật đầu nói:
- Vậy thì tốt rồi, Lục đô úy ngồi đi.
Lục Thất im lặng ngồi, vẻ mặt lại đờ đẫn, thực ra sau khi suy nghĩ kĩa, dĩ nhiên lại hiểu được lợi hại được và mất, không khỏi cười lạnh. Vinh Xương làm như vậy đối với hắn mà nói, cũng không cho là thất sách, Vinh Xương bức bách hắn chảy máu, bề ngoài là bức bách hắn, nhưng lại mua được lòng của các tướng sĩ, lại không biết thân làm chủ soái thừa nhận địa vị đô úy của Lục Thất kia có nghĩa là đã trao quyền hành cho hắn.
Sau đó Vinh Xương bày tiệc uống rượu, căn bản chưa hề nhắc tới kế sách tiêu diệt thổ phỉ, các tướng quân ăn uống xong xuôi, một đám bụng no đủ rời khỏi, chuyện Vinh Xương làm khó Lục Thất, đa số quan tướng đều ôm tâm tình xem náo nhiệt, thậm chí còn là vui sướng khi người gặp họa.
Đoàn người ra khỏi thành về quân doanh, vừa vào quân doanh đơn sơ liền bị thuộc hạ bao vây, Triệu Hàn lo lắng nói:
- Đại nhân, quân lương của hơn hai nghìn người, cũng không phải ít, thời gian dài nhất định không ổn.
Lục Thất gật đầu, trong lòng hắn cũng biết rõ, xem thái độ kia của Vinh Xương, rõ ràng là muốn đóng quân ở huyện Cú Dung một chút thời gian, cải thiện thức ăn của hai nghìn quân, hắn cung cấp vài ngày cũng không coi vào đâu, nếu như cứ tiếp tục ăn mà không làm gì, hắn có thể chịu được nhưng cũng sẽ tức đến bệnh.
- Không có cách nào, y là chủ soái, ta không thể cự tuyệt, từ hôm nay trở đi, ngươi phụ trách việc đưa thức ăn cho quân doanh khác, nhớ kĩ, chỉ được đưa cho thức ăn tốt, nếu nhân sự không đủ, thì ngươi cho hỏa đầu quân đến giúp đỡ.
Lục Thất dặn dò nói.
Triệu Hàn ngẩn ra, sau đó hiểu được gật đầu đáp ứng, y biết được Lục Thất không muốn quan tướng của các doanh khác bỏ tiền ra, đều là thực vật tốt làm ra, chỉ có thể phát cho binh sĩ, nếu như cho bạc hay cho nguyên liệu nấu ăn, vậy nhất định sẽ bị những người trung gian kiếm lợi riêng.
- Quý Ngũ và Trình đại nhân lưu lại, những người khác đi đi, ta viết một bức thư cho nhà lấy bạc.
Lục Thất ôn tồn nói, Triệu Hàn và Định Bình đáp ứng sau đó rời khỏi.
Trong lều còn lại ba người, Lục Thất nhìn Trình Diễm, ôn hòa nói:
- Chuyện hôm nay, Trình đại nhân có biện pháp gì giải quyết không?
Trình Diễm cau mày nói:
- Không có, đại nhân không nên đáp ứng chuyện này.
Lục Thất lắc đầu, cười khổ nói:
- Quân lệnh không thể làm trái, Vinh Xương đã hệ lệnh cho các tướng khác bái kiến ta, nếu ta cự tuyệt, chỉ sợ không còn mặt mũi để ở đây nữa rồi.
Trình Diễm im lặng, y cũng hiểu được Lục Thất rút tiền ra cũng là do tiến thoái lưỡng nan, đáp ứng rồi, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nếu không đáp ứng, liền bị những người khác oán thán cô lập. Vinh Xương nhìn như là cả vú lấp miệng em, nhưng vẫn là lấy thân phận con rể Ung Vương Phủ để nói chuyện, Vinh Xương làm như vậy, chỉ sợ ngoại trừ bức bách Lục Thất mất bạc, hẳn là còn có ý ám hại nham hiểm khác nữa.
- Trình đại nhân hãy thay ta viết một tờ trình, đem chuyện hôm nay viết lại gửi cho Bệ hạ.
Lục Thất ôn hòa thỉnh cầu.
Trình Diễm ngẩn ra nói:
- Đại nhân muốn dâng tấu cho bệ hạ?
- Đúng vậy, hôm nay Vinh Xương lấy quân lệnh bức bách ta trở thành đô úy, đó là việc trái pháp luật đấy, ta hẳn nên nói lại với bệ hạ, xin bệ hạ phủ nhận quân lệnh của Vinh Xương.
Lục Thất giải thích.
Trình Diễm chần chừ một chút nói:
- Tờ trình hẳn nên do đại nhân viết mới đúng.
- Ta bây giờ trong lòng rất rối loạn, chỉ sợ là không thể nói rõ được chuyện hôm nay, mong Trình đại nhân giúp ta một chút.
Lục Thất thành khẩn nói.
Trình Diễm do dự một chút, im lặng gật đầu, Quý Ngũ thúc vội lấy văn phòng tứ bảo trải ra trên bàn gỗ, sau khi mài mực, Trình Diễm cầm bút viết một hồi công văn ghi chép, Lục Thất nhìn chữ của Trình Diễm, không nhịn được thầm khen một câu, chữ Trình Diễm đoan chính và mềm mại, tuyệt đối là thư pháp đứng đầu trong văn nhân đương thời.
Trình Diễm viết xong, Lục Thất sau khi xem nói cám ơn, hắn cầm bút lên viết một phong thư hỏi thăm chuyện gia đình, trong thư mong Công chúa đem tờ trình vào trong cung, trực tiếp dâng lên cho bệ hạ.
Sau khi Trình Diễm rời đi, Quý Ngũ thúc mới hỏi chuyện đã xảy ra, sau khi y nghe, lo lắng nói:
- Đại nhân, Vinh Xương kia gây khó dễ lộ liễu như vậy, sau này chỉ sợ sẽ càng ngày càng nhiều nguy hiểm.
Ánh mắt Lục Thất lộ ra âm tàn, nhỏ giọng nói:
- Ngũ thúc, trước kia ta từng phản bác ý kiến của Vinh Xương, đây là vì tiểu muội mà có sát khí, vốn đã từng nghĩ ý kia, nhưng hôm nay, lại thật sự không thể không lưu y lại.
- Chỉ sợ Vinh Xương kia cũng có tâm tư giết công tử, công tử cũng phải cẩn thận ứng đối, nhất là bắn lén sau lưng, đó là lúc tác chiến dễ dàng bị ám hại nhất.
Quý Ngũ thúc quan tâm nói.
Lục Thất gật đầu, cười nhạt nói:
- Ta đã hiểu, đó cũng là cách làm mà ta thích nhất.
Quý ngũ thúc im lặng, lại nghe thấy Lục Thất nhỏ giọng nói:
- Ngũ Thúc, trên đường trở về, ta có một kế hoạch, ngươi xem một chút, xem có khả năng thành công không.
- Công tử mời nói.
Quý Ngũ thúc đáp lại.
- Vinh Xương thừa nhận ta là đô úy, vậy cũng là giao cho ta một loại quân quyền, kế hoạch của ta là dẫn hổ xuống núi, ta muốn tiêu diệt vài ác bá của huyện Cú Dung, sau đó giấu hết những thứ thu hoạch được ở ngoài thành, sau đó để cho để cho người mang tin tức cho bọn thổ phỉ Mao Sơn, sau đó dẫn thổ phỉ Mao Sơn đến cướp.
Lục Thất nhỏ giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.