Kiêu Phong

Chương 46: Xuất chinh




Trong tiếng kèn hiệu hùng hồn thổi lên, trên thao trường của Nam đại doanh bài binh bố trận, chủ soái Chu Chính Phong một thân áo giáp màu đen, uy vũ không tầm thường cầm đao đứng trên khán đài, đối mặt với hơn sáu nghìn tướng sĩ dưới thao trường.
Ánh mắt của y chậm rãi nhìn quét qua, dừng lại nhiều hơn vài giây ở đội ngũ bên phải xa nhất, nơi đó là đội quân của Lục Thiên Phong, mặc dù chỉ ở bên ngoài nhưng lại lộ ra khí thế quân uy, cũng không kém hơn đội quân tinh nhuệ mặc giáp, một mảnh rừng thương như trường long, chỉnh tề xếp thành hàng ngũ, so với nhóm quân bên cạnh thì nhóm quân bên cạnh chỉ là đám ô hợp.
Chu Chính Phong lơ đãng nhíu lông mày, y biết Lục Thiên Phong là Ngô Thành Phò mã, cũng biết chuyện Lục Thất tự móc tiền túi ra mua binh khí thượng hạng, chuyện kia bị kiện lên tận Binh bộ, nhưng Binh bộ cũng không có hưởng ứng, nghe nói Hoàng đế bệ hạ không đồng ý truy cứu.
Y cũng biết chuyện Trình Diễm bị giáng chức, nhưng đối với y mà nói, chuyện của Lục Thiên Phong và Trình Diễm, không đáng để y chú ý, nhưng thật ra Hoàng đế cho y một giáo huấn, quả thật đả kích đến tính tình kiêu ngạo của y, y bị trưởng giả Chu thị khiển trách một hồi, khiến cho y kiểu được một đại lí cạnh sắc dễ gãy.
Ánh mắt của Chu Chính Phong nhìn về phía trước, nơi đó là tả hữu vệ doanh quân tinh nhuệ của y, y vốn rất coi trọng Vương Bình và Chu Vũ, cố ý trong lúc phân phối quân dụng có cho phần tốt hơn, không nghĩ lại bị Hoàng đế sắp đặt một đường đột nhiên quy thuộc về làm Công chúa Phủ quân, đấy mới là chuyện khiến y đau lòng, ở trong lòng y, đã coi quân doanh thuộc của bản thân mình.
Nhìn tả hữu vệ doanh trên thao trường, khóe miệng của Chu Chính Phong hiện ra nụ cười nhạt, tâm tình của y bây giờ rất tốt, nguyên nhân chính là đô úy hữu doanh Tống Lão Thanh âm thầm thể hiện sự trung thành với y.
Tống Lão Thanh là người được Hoàng đế đột nhiên bổ nhiệm làm đô úy hữu doanh, y vốn lo lắng đây là một thủ đoạn khống chế quân đội của Hoàng đế cho nên cố tình để lộ tin lung lạc Tả hữu đô úy, hôm qua Tống Lão Thanh đã đáp lại y, lai lịch bối cảnh của Tống Lão Thanh, Chu thị đã tỉ mỉ điều tra, kết luận là đáng giá thu nạp.
Trong tiếng trống trận, quân đội Nam đại doanh xuất phát, Chu Chính Phong cưỡi con ngựa cao to, đi bên trong hữu vệ doanh, phía sau y là ba mươi thân vệ Chu thị, bên phải là Tống Lão Thanh, bên trái là giáo úy trung quân Chu Phong, uy phong lẫm lẫm xuất chinh.
Sau khi Chu Chính Phong dẫn tướng sĩ bát doanh đi, Vinh Xương mới được hai trăm Vũ Lâm vệ bảo hộ đi xuống, dẫn tứ doanh còn lại có thể nói là quân đội bạc nhược xuất phát, đúng là quân đội bạc nhược, trang bị của bốn doanh, ngoại trừ quan tướng mạc áo giáp, binh lính chỉ mặc áo vải.
Thảm nhất chính là quân doanh của Chung Hải, không ngờ hơn nửa binh lính đến vũ khí còn không có, chỉ có thể cầm nông cụ làm vũ khí, giống như một đám tá điền, quân doanh của Lục Thất có thương lớn đầy đủ, nhưng so sánh với hai thượng doanh, cái khuyết thiếu nghiêm trọng nhất của hắn chính là cung tiễn và tấm chắn, mà hai thượng doanh kia cũng chỉ có hơn mười cây cung, và hơn trăm tấm chắn bình thường.
Đội quân của Lục Thất đi cuối cùng, hắn ngồi trên lưng ngựa đi chầm chậm, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, cho dù là dẫn quân xuất chinh, cơ hội mang binh lần này, may mà không mất đi, ha hả, kiếm chút kinh nghiệm cũng không phải dễ dàng, nghĩ đến Vinh Xương kia cũng chỉ vì kiếm chút kinh nghiệm mà nhẫn nhục chịu đựng, mang loại quân đội như này xuất chinh, da mặt nhất định phải dày mấy tầng.
Quân đi được năm dặm, Lục Thất chợt có cảm giác quay đầu nhìn về phía rừng trúc bên đường, hắn cảm thấy được sự hiện hữu của Vương Cầm Nhi, hắn biết rằng Vương Cầm Nhi đang đứng ở trong rừng trúc nhìn ra, hẳn là đến tiễn hắn đi, cũng không biết nàng đã đến phủ Công chúa chưa.
Vương Cầm Nhi đi ra khỏi rừng trúc, nhìn quân đội đi xa, trên khuôn mặt nàng có sự cổ quái cười như không cười, rốt cục không kìm được bất đắc dĩ nói:
- Đây mà gọi là quan quân sao?

- Má ơi, so với thổ phỉ còn kém hơn.
Lỗ Hải ở đằng sau Lục Thất, bất mãn lẩm bẩm.
- Đúng là kém cỏi, nhưng chúng ta chính là quan quân.
Lục Thất đi phía trước thản nhiên đáp lại.
- Đúng, chúng ta là quan quân, mẹ ơi, lão tử muốn đi cướp của phỉ nhân.
Lỗ Hải lớn giọng kêu la, trên mặt rất nhiều quan tướng không kìm nổi đầy ý cười.

Vương Cầm Nhi trở về kin thành, về tới quán rượu Vạn Phúc, đến trước một tòa lầu các tao nhã, nàng đi vào trong các, lập tức có hai ngọc nữ trần như nhộng lắc mông nghênh đón.
- Chủ mẫu đã trở lại.
Một ngọc nữ ân cần hỏi thăm, cùng một ngọc nữ khác hầu hạ Vương Cầm Nhi cởi áo khoác.
- Nhạn Nhi, có phải em hận ta không?
Sau khi Vương Cầm Nhi cởi áo khoác, chợt nhìn một ngọc nữ khác, cười nhạt hỏi.
- Chủ mẫu, Nhạn Nhi không hề hận, chủ mẫu mua Nhạn Nhi, Nhạn Nhi chỉ có biết ơn thôi.
Một ngọc nữ cung kính nhỏ giọng đáp, nàng dung nhan xinh đẹp, đúng là Chu Nhạn Nhi, ngọc nữ được ân cần thăm hỏi trước, là Thương Nhi.
Vương Cầm Nhi gật đầu, nàng vốn sai người âm thầm đưa Nhạn Nhi và Thương Nhi rời khỏi Trì Châu, đưa đến thanh lâu ở huyện Thái Bình chịu khổ, bức bách Nhạn Nhi đánh đàn tiếp khách. Khồng ngờ Chu phủ ở Vọng Giang Bảo đột nhiên gặp đại họa, nàng nhớ lại tình cảm trước đây, chủ động mua rất nhiều người Chu phủ làm nô, mẫu thân hiện giờ của Nhạn Nhi, bởi vì nhà đẻ không chịu mua, đã trở thành một trong những nô tì thuộc về Lục gia.
Sau khi mua người Chu phủ, Vương Cầm Nhi mới mua lại Nhạn Nhi và Thương Nhi thoát khỏi thanh lâu, người Chu phủ gặp đại họa, Vương Cầm Nhi che giấu sự thật Lục Thất đã từng quỳ gối cầu xin, Nhạn Nhi tin là tự mình bị bán vào thanh lâu của Mã phu nhân, là vì Chu phủ gặp đại họa tạo thành.
Sau đó chuyện Lục Thất trở thành Phò mã lại truyền khắp huyện Thạch Đại, Vương Cầm Nhi liền dẫn theo Nhạn Nhi và Thương Nhi đi vào kinh thành, chỉ là từ ngày Nhạn Nhi thuộc sở hữu của Vương Cầm Nhi, liền biến thành nô tỳ, vẫn luôn bị Vương Cầm Nhi không niệm tình cũ dạy dỗ như một nô tì, Nhạn Nhi biết ơn vẫn luôn thuận theo không dám đối nghịch.

Sau khi Lục Thất xuất chinh ba ngày, Vương Cầm Nhi mới một mình đến phủ Công chúa, theo lời của Lục Thất, đến Trung phủ môn cầu kiến, sau khi được thông báo Ngọc Trúc ra nghênh đón, dẫn nàng vào phủ đến thư hiên.
Vào thư hiên, Vương Cầm Nhi thấy ba nữ nhân xinh đẹp, nàng tuy rằng có dị năng, đảm lược và kiến thức là không kém đấng tu mi, nhưng Công chúa cao quí là chuyện chân thật đáng tin, trái tim của nàng vẫn còn chút bất an không yên.
Trong năm cô gái, chỉ có một người mặc áo gấm ngồi trên giường, đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng, Vương Cầm Nhi biết đoán người, khoan thai bươc lên trước dừng trước giường hai thước, khuôn mặt cung kính quỳ lạy trên mặt đất.
- Thiếp của Phò mã Cầm Nhi khấu kiến Công chúa điện hạ.
Vương Cầm Nhi cung kính khấu kiến.
- Cầm Nhi, Phò mã rời khỏi kinh thành đã ba ngày, em cũng tới quá muộn rồi.
Tiểu Phức dịu dàng đáp lại, cười yếu ớt nhìn Vương Cầm Nhi.
- Lần này Cầm Nhi đến là đại diện cho chủ mẫu Tân Vận Nhi tiến kiến Công chúa điện hạ.
Vương Cầm Nhi cung kính đáp lại.
Tiểu Phức nhìn Vương Cầm Nhi, im lặng chốc lát, mới dịu dàng nói:
- Vận Nhi muội muội, bổn cung cũng rất muốn gặp muội ấy.
- Vận Nhi có thể trở thành muội muội của Công chúa điện hạ, đúng là chuyện vui mừng.
Vương Cầm Nhi cung kính đáp lại.
Tiểu Phức cười yếu ớt nói:
- Bổn cung đã coi Vận Nhi là muội muồi, đã được cáo phong của huyện quân huyện, nếu như người đã cho là chuyện vinh quang, vậy sau này tự xưng là nô tỳ cung nhân rồi.
- Nô tì Cầm Nhi, khấu kiến Công chúa điện hạ.
Vương Cầm Nhi lập tức hiểu được cung kính đáp lại.
Tiểu Phức im lặng, nhìn Vương Cầm Nhi cúi thấp đầu, một lát sau mới dịu dàng nói:
- Trở thành cung nhân phải trải qua chuyện nghiệm thân, ngươi lại đây đi.
- Vâng,
Vương Cầm Nhi không hề chống lại liền đáp ứng, đứng dậy đi đến bên cạnh Tiểu Phức, giơ tay tự nhiên cởi quần áo, thân hình lả lướt tuyết trắng không một mảnh vải.
Tiểu Phức thấy Vương Cầm Nhi không hề chống đối nghiệm thân, trên mặt lại tràn đầy nghi ngờ, để cho Vương Cầm Nhi đứng lên, cười ôn nhu hỏi:
- Thân thể của ngươi?
Vương Cầm Nhi hơi cúi đầu, cung kính nhỏ giọng nói:
- Nô tỳ chưa bao giờ hầu hạ nam nhân, cho nên tình nguyện để cho người khác nghiệm thân để có sự thanh bạch.
Tiểu Phức hơi quái lạ gật đầu, vươn tay kéo Vương Cầm Nhi ngồi xuống bên trái, dịu dàng nói:
- Sau này tỷ tỷ và bổn cung là người một nhà.
- Vâng, nô tỳ tạ ơn sự khoan dung của Công chúa.
Vương Cầm Nhi cung kính, cũng thay mặt cho chúng nữ tử ở huyện Thạch Đại.
Tiểu Phức cười gật đầu, dịu dàng nói:
- Thanh danh của tỷ tỷ ở huyện Thạch Đại, ta đã từng nghe qua, tỷ có từng nghe nói tới ta không?
Vương Cầm Nhi ngẩn ra, ôn nhu nói:
- Ở huyện Thạch Đại từng nghe qua, Công chúa vốn là thiên kim của Thạch Thiền huyện chủ, mười hai tuổi mới về Tiêu Phủ.
Tiểu Phức bình tĩnh gật đầu, dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ biết, Phò mã lại hồ đồ không biết.
- Công chúa, Phò mã không biết là chuyện bình thường, trước đây người có thể biết chuyện của Thạch Thiền huyện chủ chỉ có một số ít nhà quan gia thôi, nhưng bây giờ người biết nhiều hơn rồi.
Vương Cầm Nhi ôn nhu đáp lại.
Tiểu Phức bình tĩnh gật đầu, lại ôn nhu nói:
- Tài năng của tỷ tỷ ta ở huyện Thạch Đại từng nghe nói qua, Phò mã cũng sùng bái trí tuệ của tỷ tỷ, cho nên tỷ tỷ sẽ trở thành Công chúa Lệnh, quản lí mọi việc ở phủ Công chúa.
Vương Cầm Nhi ngẩn ra, Lục Thất cũng không nói gì về điều này với nàng, nàng đến phủ Công chúa tiến kiến, thật ra chính là hi vọng Công chúa có thể khoan dung tiếp nhận nạp chúng nữ tử ở huyện Thạch Đại, Công chúa có thể thừa nhận Tân Vận Nhi là địa vị bình thê, vậy thì đã đạt thành nguyện vọng của nàng rồi.
- Công chúa, nô tỳ làm Công chúa Lệnh không thích hợp cho lắm.
Vương Cầm Nhi khiêm nhường, kì thật nàng không biết quan chức cụ thể của phủ Công chúa, nàng trước kia cũng chỉ là nữ nhân của xã quan, mà sự tồn tại của phủ Công chúa khiến người ta có cảm giác xa lạ.
Tiểu Phức cười yếu ớt nói:
- Công chúa Lệnh chính là tỷ tỷ, tỷ tỷ về sau còn phải kiêm chức Ngô Thành trung phủ sử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.