Kiêu Phong

Chương 38: Xưng vương




Sau khi sứ giả rời đi, báo cho Mân vương biết, Đường quốc chỉ là muốn tiêu diệt Việt quốc, sau khi tiêu diệt được Việt quốc mới có thể toàn lực đối kháng với Chu quốc, cho nên Mân quốc vẫn có thể tồn tại, tuy nhiên, Mân quốc nhất định phải liên hợp với quân Đường cùng nhau tiêu diệt hai vạn Trấn Tây quân.

Mân vương đáp ứng, lập tức hạ lệnh cho quân lính ngăn chặn một vạn bảy ngàn Trấn Tây quân, tiếp đó, quân Tô Châu cũng phát lệnh tổng tiến công, hợp lực tiêu diệt Trấn Tây quân, bắt giữ một vạn Việt quân làm tù binh, sau trận chiến, bề ngoài Mân vương chuẩn bị hậu lễ, đích thân tiến kiến chủ soái của quân Đường thể hiện thành ý bồi tội quy thuận.
Khi đến gặp chủ soái quân Đường, chủ soái lại yêu cầu Mân vương đích thân đến diện kiến Đường quốc chi chủ, đến tiếp nhận tứ phong của người, Mân vương sau khi đáp ứng, trở về mang theo lễ vật cùng các vị đại thần, theo quân Đường rời khỏi Mân quốc, chỉ có điều, vừa rời khỏi Mân quốc, lại trở thành dưới đao quỷ.
Lục Thất dẫn quân đến huyện Kiến An, lập tức vây khốn huyện Kiến An, một ngày sau, hai vạn quân Tô Châu tiến vào Kiến An, đại thần Mân quốc trấn giữ tại đây cho mở cửa thành, cung kính mời quân Đường vào thành nghỉ ngơi, chỉ có điều, quân Đường vừa vào thành cũng trở thành chủ nhân mới, trở mặt cướp đoạt Kiến châu.

Lục Thất bí mật gặp mặt nhiều hạ thần trong huyện nha, quen thuộc nhất dĩ nhiên là Ngư Hoa Hiên và Từ Minh, sau khi thực hiện lễ nghi quân thần, bắt đầu thảo luận bước tiếp theo nên làm như thế nào, thứ nhất là nên chiếm cứ địa điểm nào là thích hợp, thứ hai chính là việc xưng vương.

Hiện nay chiến trận được mở rộng, đột kích Tây bộ vô cùng thuận lợi, cũng đã đạt được những bước cơ bản trong kế hoạch, hơn nữa, theo mật báo từ Hưng Hóa quân, Hưng Hóa quân dĩ nhiên đã đánh bại Võ Thắng quân và Trấn Tây quân, quân tiên phong chiếm cứ Vụ châu và Cù châu, tuy nhiên Hưng Hóa quân cũng mật báo rằng,Võ Thắng quân và Trấn Tây quân sử dụng chiến lược vừa bại liền tháo chạy, nên chỉ hao tổn một nửa quân lực, cho nên đề nghị tập kích Mân quân, để có thể tiến thêm một bước chiếm cứ Xử châu và Ôn châu.
Tiến chiếm Xử Châu, một là có thể tạo nên phạm vi thế lực lớn, hai là trên chiến lược, có thể hình thức thế góc hỗ trợ lẫn nhau với Hưng Hóa quân, khiến phản công của Việt quốc rơi vào yếu thế. Ba là có thể cho Hưng Hóa quân chiếm Vụ Châu và Cù Châu một cách hợp lý, có địch nhân tồn tại, mới là lý do đóng trú trọng binh.
Sau khi thảo luận ổn thỏa, quyết định tăng cường đại quân tiến về hướng Đông, chiếm đánh Xử châu và Ôn châu, sau khi định ra phương hướng chiến lược, lại bắt đầu thảo luận sự kiện xưng vương, hiện giờ hoàng đế Đường triều lại cúi đầu xưng thần với Chu quốc, vậy kế hoạch che mắt kia có cần thựa hiện nữa không? Nếu tiếp tục thực hiện, vậy phải dùng phong hào nào cho phù hợp?
Lúc này, trên cơ bản đã đồng nhất ý kiến về việc phong vương, nhất định phải là Lục Thất, không thể để người ở Mân Địa nắm giữ vương vị, nói cách khác, việc Lục Thất được phong vương ở Mân địa, đã bắt đầu bố cáo thiên hạ, vì vậy không thể tùy ý thay đổi.
Tân Cầm Nhi không tán thành tiếp tục xưng thần với hoàng đế Đường triều, mà trực tiếp lập quốc xưng vương, Mân quốc từ xưa vốn là một nước tự trị, chính là tự xưng vương, Đường quốc cũng công nhận Mân quốc.
Nhưng Ngư Hoa Hiên lại không đồng ý, y cho rằng phạm vi chiếm cứ đã lan rộng đến Mân quốc, khiến cho địch nhân chú ý tới, quan trọng nhất là, Mân quốc không chỉ bị Đường quốc uy hiếp, còn có Sở quốc như hổ rình mồi, Việt quốc bất cứ lúc nào cũng có thể liên hợp với Chu quốc tiến đánh phản công, không bằng dụ dỗ tên hoàng đế Đường triều, tiến đến Đường quốc đột kích uy hiếp, tên hoàng đế Đường triều này vẫn luôn lôi kéo, một khi tiếp nhận sự tồn tại của nước phụ thuộc, sẽ không dám khơi mào chiến tranh.
Tân Cầm Nhi cho rằng như vậy không bằng trực tiếp xưng thần với Chu quốc, Lục Thất nghe xong cũng lắc đầu, nói nếu xưng thần với Chu quốc, ngày sau đánh chiếm Việt quốc, sẽ gặp chướng ngại vô hình về mặt đạo nghĩa, hơn nữa, hắn cũng không muốn xưng thần với Chu quốc, hắn cho rằng nếu xưng thần với Đường quốc là một sự thật hiển nhiên, vì vậy, không thể mang danh hai lòng, Lục Thất quyết định xưng thần với Đường triều để tiến hành kế hoạch dụ dỗ.
Quyết định xưng thần để dụ dỗ, nhưng sử dụng quốc hiệu nào cho thích hợp, nhưng nếu vì kế sách thống nhất thiên hạ về lâu về dài mà nói không thể sử dụng danh phong Mân vương, Mân địa vẫn là tượng trưng cho người man di.

Tân Cầm Nhi kiến nghị nên sử dụng danh phong Ngô vương, bởi vì Mân địa có nền móng từ Tô Châu, nhưng bị Ngư Hoa Hiên bác bỏ, cho rằng Mân dịa có cơ sở từ Đường quốc, nhưng trên thực tế là cướp đoạt của Dương thị Ngô quốc, qua mấy thập kỷ, thần dân Đường quốc sớm quên Dương thị Ngô quốc, cũng có thể là không dám nhắc tới, nhưng Việt quốc lại biết được Mân địa chính là Đường quốc cướp đoạt từ Dương thị Ngô quốc, nếu nhận phong là Ngô vương lại sợ động binh đao với Đường quốc.
Tân Cầm Nhi gật đầu tiếp nhận kiến thức mới, Ngư Hoa Hiên lại nói chủ thượng phong vương không thể đổi họ, họ Lục, vẫn là danh phong Ngô vương, vậy sẽ làm cho hoàng đế Đường triều ngờ vực, hiện giờ bí mật Tô Châu, giữ càng lâu càng có lợi.
Lục Thất nghe xong cười nhạt, chợt nhìn về phía Từ Minh hỏi:
- Từ tướng quân, ngươi cảm thấy nên sử dụng quốc hiệu nào?
Từ Minh ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Lục Thất, gã tham dự nghị sự vì có hứng thú đối với hướng tấn công của quân binh, kiến nghị quốc hiệu nào? Gã nghe xong chỉ cảm thấy đau đầu.
- Chủ thượng, thuộc hạ không biết.
Từ Minh cúi đầu ôm quyền, thành thật hồi đáp.
Lục Thất cười nhạt nói:
- Suy nghĩ giúp ta, ngươi hãy thử nghĩ xem chữ gì có khí thế một chút, hào hùng một chút?
Từ Minh nghe xong cũng tập trung suy nghĩ một chút, trong phòng phần lớn đều là võ tướng, ai cũng cười cười nhìn về phía Từu Minh, tuy nhiên đều là thiện ý, không có chút ác ý nào, ngược lại biểu hiện sự kính trọng.
Yên lặng trong chốc lát, Từ Minh mới nói:
- Chủ thượng, sau khi thuộc hạ tham chiến ở Tuyền Châu, từng nghe người ta nói, nơi này có một vị vương giả danh phong là Tấn Giang vương, sở dĩ lấy danh phong này vì nơi này có dòng sông (giang) Tấn rất nổi tiếng, nghe nói, rất lâu về trước khi người Tấn đến nơi này sinh sống, những hậu nhân của Tấn quốc này vô cùng kiêu ngạo, thuộc hạ cảm thấy chủ thượng có thể tự xưng là hậu nhân của Tấn quốc, tự là Tấn vương, chữ Tấn này vô cùng nổi danh.
Lục Thất kinh ngạc nhìn Từ Minh, mọi người cũng ngạc nhiên nhìn Từ Minh, Ngự Hoa Hiên chợt vỗ tay mỉm cười nói:
- Hay cho một chữ Tấn, xưa có một Tấn quốc thống nhất, có thể vì đại nghĩa tranh đoạt thiên hạ, Mân địa lại có Tấn Giang, có thể ẩn giấu chí lớn của chủ thượng, Từ tướng quân đã phân ưu cho chủ thượng rồi.
Từ Minh ngẩn ra, nói:
- Thuộc hạ chỉ là buột miệng trả lời mà thôi.
Lục Thất mỉm cười, gật đầu nói:
- Liền quyết định lấy danh tự là Tấn vương.
Vừa dứt lời, Ngự Hoa Hiên liền đứng dậy hành lễ, nghiêm trang nói:
- Quốc hiệu đã định, chư thần hành lễ Tấn vương.
Mọi người ngẩn ra, đột nhiên hiểu ý liền đứng đậy hành lễ, đồng loạt xung kính:
- Khấu kiến Tấn vương.
- Tốt, miễn lễ, chư vị an tọa.
Lục Thất bình thản đáp lại, mọi người về lại chỗ ngồi.
Lục Thất nhìn Từ Minh, mỉm cười nói:
- Từ tướng quân, bổn vương hôm nay xưng vương, chiến công của ngươi tại Thường Châu, tại lúc này, được xem là chiến công hiển hách, bổn vương phong ngươi là An Quốc Hầu.
Từ Minh ngẩn người, vội đứng dậy bước ra giữa sảnh, cúi thấp người quỳ một chân trên đất, đưa tay chào theo nghi thức quân đội, cung kính nói:
- Thuộc hạ tạ ơn chủ thượng tứ phong.
Lục Thất gật đầu, nói:
- An Quốc hầu mời an tọa.
Từ Minh đứng dậy bước về chỗ ngồi, Lục Thất lại nhìn Ngư Hóa Hiên, nói:
- Ngư tướng quân phù trợ bổn vương đoạt được Tô Châu, hiện giờ trở thành quân sư lại kiến công cho công cuộc đánh chiếm Mân địa, bổn vương liền tấn phong Ngư tướng quân làm Nam Giang Hầu.
Ngư Hoa Hiên vội đứng dậy bước tới giữa sảnh, quỳ xuống cúi thấp người, cung kính nói:
- Thần tạ ơn chủ thượng tứ phong.
- Tốt, Nam Giang hầu mời an tọa.
Lục Thất bình thản nói, Ngư Hoa Hiên đứng dậy lại bái lạy mới trở về chỗ ngồi.
Lục Thất quét mắt một vòng quanh điện, bình thản nói:
- Chư vị ai cũng là công thần, bổn vương sẽ ghi nhớ công lao của mọi người, hiện mới lập quốc hiện, trăm sự mới bắt đầu, không nên quá lạm phong, hôm nay chỉ phong hầu cho hai vị chư thần.
Các chư tướng bình tĩnh gật đầu, biểu thị đã hiểu, Lục Thất lại nói:
- Nếu đã định quốc hiệu là Tấn vương, kia mặc kệ Đường quốc có phản ứng như thế nào, cũng sẽ không thay đổi, bổn vương lần này đã di dời hơn hai trăm ngàn người từ Phú châu, có thể huấn luyện thành năm vạn tinh binh, hơn nữa, vì trấn an tâm tình của người dân di dời, hơn phân nửa dân di dời sẽ ngụ lại Kiến châu, các ngươi phải cam đoan quân kỷ nghiêm ngặt.
Các chư tướng gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Hai trăm ngàn dân di dời nhập cư, có thể khiến cho chúng ta có thể vững chắc ở Mân địa, cũng khiến cho Kiến Châu nhanh chóng trở nên phồn vinh, hơn nữa Kiến Châu phải chống đỡ với kẻ thù ngoài biên giới, bổn vương muốn nha phủ đặt tại huyện Kiến An, huyện Kiến An đổi thành Tấn An Phủ, các vị thấy sao?
- Chủ thượng, thần cho rằng có thể thực hiện được, Kiến châu là nơi tập trung nhiều nông dân nhất Mân địa, đặt nha phủ ở Kiến Châu, một là có thể tập trung binh lính trấn thủ biên giới, hai là bất cứ lúc nào cũng có thể tiến quân đoạt đất.
Ngư Hoa Hiên ủng hộ nói.
Lục Thất gật đầu, các chư tướng khác cũng không có ý kiến gì, đa số là võ tướng, về mặt chính trị không có nhiều hiểu biết sâu sắc, sau đó, buổi hội nghị kết thúc, chỉ có Ngư Hoa Hiên và Tân Cầm Nhi ở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.