Kiêu Phong

Chương 37: Phá vòng vây




Một lúc sau, Lục Thất hạ lệnh xuất chiến, bây giờ đã biết quân Tô Châu tiến công Mân quốc, vậy hắn không thể trì hoãn. Quan trọng là ba vạn Chiêu Võ quân giành thời gian, nhất định phải đem toàn bộ dân chúng Phủ Châu mang đến Kiến Châu trước khi đại Chiêu Võ quân trở về.
Nhưng Lục Thất lại không ngờ đến, hắn vừa hồi âm đến chỗ Tân Cầm Nhi, Ngư Hoa Hiên sau khi xem qua, lập tức tiếp tục phân mười nghìn quân đi giằng co với Chiêu Võ quân. Một là tăng mạnh phòng ngự Sở quốc đột kích, hai là bám trụ ba vạn Chiêu Võ quân, để cho mấy vạn tráng binh mà Lục Thất nói đến thuận lợi đến Kiến Châu.
Mà Lục Thất dẫn người rời đi, không có ý tưởng chiếm Phủ Châu, Ngư Hoa Hiên hiểu được, cơm phải ăn từng miếng mới tốt, Phủ Châu là nơi rất mẫn cảm, một khi chiếm rồi, sẽ khiến cho Đường quốc và Sở quốc chú ý. Mà chiến lược của Lục Thất bây giờ chính là mưu đồ chiếm Việt Quốc, tám vạn quân đi đánh Mân quốc, trên thực tế chính là dùng kế khống chế thành, sau khi chiếm cứ đất Mân xong, quân Tô Châu ít nhất có một nửa quay về phòng thủ Tô Châu.
Lục Thất một thân minh quang giáp, tay cầm thương lớn, cưỡi một con lựa to lớn, vừa xuất hiện liền khiến cho vạn người quay lại nhìn chăm chú. Rất nhiều người ngây ra, Huyện lệnh lão gia không ngờ biến thành Đại tướng quân uy phong lẫm lẫm, lúc trước còn có người nghi ngờ Huyện lệnh đại nhân sao có thể đi tiên phong, nhưng bây giờ tin rồi.
- Các tướng quân, giết tất cả, mang theo người nhà của các ngươi, đi gặp Hưng Hóa quân, đi lấy đất vườn của các ngươi, xuất chiến.
Lục Thất lớn tiếng hô hào nâng cao sĩ khí, nói xong làm gương đi về phía cửa thành nam.
Đằng sau có mấy nghìn bộ binh mặc áo giáp chạy theo, sau đó là binh lính không chính hiệu, mà Nam Ưng vệ và binh lính là phạm nhân trở thành đốc quân. Không theo Lục Thất đi tiên phong chính là quan viên ở lại quan sát Phủ Châu, hễ là sau khi xuất thành đi về hướng Nhiêu Châu, giống nhau giết hết.
Cửa thành mở ra, tiếng kẽo kẹt rơi xuống, Lục Thất cưỡi chiến mã xung phong chạy ra ngoài, đằng sau còn có mấy nghìn tinh binh ý chí chiến đấu sôi trào chạy như điên, nhìn bóng lưng Lục Thất, cuồng nhiệt quên sợ hãi, mọi người đồng loạt chạy tới, tỏa ra ánh sáng mù quáng mà mãnh liệt.
Hơn hai nghìn đại quân ở ngoài thành tất nhiên đã dàn trận ứng chiến, trong thành phá vòng vây là chuyện nằm trong dự liệu, nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng quân lính ra khỏi thành phá vòng vây, tất cả đều ngẩn ra. Một người mặc áo giáp sáng chói cưỡi con ngựa uy mãnh giống như một con sư tử mạnh mẽ, con ngựa kia lao nhanh kinh người.
- Bắn tên.
Một quan tướng nghiêm nghị hạ lệnh.
Quân địch ngăn chặn cửa thành, cách sông đào bảo vệ thành 40m, chính vì phòng ngừa trong thành có quá nhiều người xông ra, nhưng cũng không dám đến gần quá, mấy ngày nay đã có mấy chục người bị giết vì bị bắn trúng, hơn nữa đa số đều là Lục Thất bắn chết.
Sau khi ra lệnh, mưa tên giống như châu chấu bắn về phía Lục Thất, ánh mắt Lục Thất phát ra sát khí, nhìn tiễn bắn về, thương vừa quét bảo vệ chiến mã, đối với áo giáp của hắn tiễn bình thường căn bản không bắn xuyên qua được, khoảng cách 40m cũng chỉ có thể khiến hắn nhận một lớp mưa tên.
A! Quân địch sợ hãi, lính dùng trường thương cuống quít giơ thương đâm về phía trước, không nghĩ chiến mã chạy tới đột nhiên thay đổi hướng, chạy nhanh về phía bên trái trận doanh, lính dùng trường thương bên đó không kịp phản ứng, bừng tỉnh giơ thương lên đã bị móng ngựa đâm vào. Thương lớn lập tức điên cuồng đâm, trận trước của quân địch rơi vào náo loạn, sau đó mấy nghìn bộ binh mượn cơ hội vọt tới, giống như sóng tấn công quân địch.
Hơn hai nghìn Chiêu Võ quân rối loạn, đối mặt với Lục Thất dũng mãnh xung phong liều chết, đã tạo thành trận thế của Chiêu Võ quân đại loạn, rất nhiều tướng sĩ Chiêu Võ quân đối với việc Lục Thất vọt tới kinh hoàng sợ hãi không dám tiến lên, ngược lại như nước tản ra các con đường phía trước, để Lục Thất đi qua.
Lục Thất vừa giết, binh lính trong thành đi ra càng nhiều, thanh thế như sóng phát triển, tiếng kêu giết rung trời, giống như gió lốc quét qua, rất nhanh che khuất hơn hai nghìn Chiêu Võ quân. Quá nhiều người, nhiều người dũng mãnh cường tráng, hơn hai nghìn Chiêu Võ quân rất nhanh tan tác, từng binh lính đều đối mặt với mấy thanh niên trai tráng tập kích, Chiêu Võ quân bị bao vây hoảng sợ lớn tiếng đầu hàng, đều ném binh khí đầu hàng, vì thế áo giáp trên người bị cởi xuống, binh lính thắng lợi lập tức vui mừng mặc vào.
Lục Thất ghìm ngựa nhìn lại, không khỏi lắc đầu, hắn đánh giá cao chiến lực của Chiêu Võ quân rồi, ý chí chiến đấu và chiến lực của từng binh sĩ của Chiêu Võ quân so với binh lính hiện nay của mình cũng không mạnh hơn bao nhiêu, chính là tố chất của một loại quan binh địa phương, thật sự hổ thẹn với danh xưng quân biên cương.
Đã biết chiến lực thật sự của Chiêu Võ quân, Lục Thất đương nhiên thay đổi chiến pháp, lập tức thừa thắng đi xua đuổi Chiêu Võ quân ở phía tây, hắn phải khiến cho Chiêu Võ quân không thể tập hợp lại một chỗ, tiêu diệt từng bộ phận của mười nghìn Chiêu Võ quân. Chiêu Võ quân vốn là quân Đường, binh lính tầng thấp nhất nhất định là binh lính tướng quân mang theo, cho nên sau khi bị đánh bại rất dễ dàng lại hợp lại thành quân Đường.
Chiêu Võ quân ở cửa thành phía Tây còn chủ động đến tới cứu viện cửa nam, trên đường gặp quân Lục Thất, đối mặt với biển người ồ ạt đến, chủ tướng Chiêu Võ quân ở cửa thành phía tây không ngờ đi đầu kinh hoàng trốn chạy, kết quả hai nghìn năm trăm quân sức chống cự kém đầu hàng.
Diệt xong năm nghìn Chiêu Võ quân, quân tâm tăng vùn vựt, Lục Thất ngược lại dừng lại bắt đầu chỉnh quân, cho nhóm binh lính có thời gian nghỉ ngơi và thay đổi vũ khí, thực hiện chiến pháp dĩ dật đãi lao. Nửa giờ sau, năm nghìn Chiêu Võ quân đánh tới, nhưng đối với số lượng kẻ thù mặc giáp quá nhiều, chủ soái Chiêu Võ quân không ngờ quyết đoán rút quân, kết quả bị Lục Thất suất quân điên cuồng đuổi giết, cuối cùng chỉ để chạy thoát hơn một nghìn quân.
Sau khi đại thắng, uy tín của Lục Thất tăng vùn vụt, binh lính Phủ Châu vô cùng kính phục Lục Thất, sau khi giải tán, rất nhanh mang theo người nhà quay lại báo danh, cũng dẫn tới càng nhiều người huyện Lâm Xuyên đi theo, bởi vì sợ hãi chiến loạn, áp đảo việc phải rời xa cố hương.
Lục Thất bắt đầu thu nạp và biên chế những binh lính bắt được, Hỏa Trưởng trở lên toàn bộ giết chết, cuối cùng hợp nhất thành tám nghìn người, cũng lấy tên là binh lính quân dũng, chỉ có điều hơn tám nghìn người vũ khí đều bị cướp đoạt, Lục Thất cũng không can thiệp trả lại, tám nghìn quân này còn không đáng tin cậy bằng binh lính huyện Lâm Xuyên.
Ngày hôm sau, hơn mười vạn người huyện Lâm Xuyên trùng trùng điệp điệp bắt đầu rời đi, rất nhiều người rơi lệ, bốc một nắm đất giữu lại, cố hương khó rời, cũng có người đột nhiên không muốn đi. Lục Thất cũng cho phép ở lại, kết quả hắn cho phép ở lại, khiến cho rất nhiều người muốn ở lại ngược lại lại đồng ý đi.
Hơn mười vạn người rời đi, đi qua huyện Nghi Hoàng, huyện Nam Phong, tin tức Chiêu Võ quân phản loạn, tin lúc Sở quốc và Chu quốc chiến tranh giống như ôn dịch bình thường truyền ra. Vì thế có rất nhiều người mù quáng kinh hoàng đi theo, dời đến dị quốc có Hưng Hóa quân bảo vệ, đương nhiên, Phủ Châu và Kiến Châu tiếp giáp nhau, cho nên trong lòng người Phủ Châu cũng không tính là rời cố hương quá xa, không tốt có thể dễ dàng quay về, rất nhiều người, cũng là hi vọng đến có được đất vườn.
Sau hai ngày một đêm, hai trăm nghìn người vào địa giới Kiến Châu, Lục Thất tự mình dẫn mười nghìn quân mở đường, rất nhanh có thám báo cứ ra và thám báo Tô Châu liên lạc, bây giờ quân Tô Châu đã công chiếm Phúc Châu, đang ở nơi giao nhau giữa Phúc Châu và Kiến Châu, đang đại chiến, Mân quốc chống cự rất ngoan cường, còn có hai vạn quân trấn thủ phía tây trợ giúp.
Mà quân Tô Châu phân ra bốn vạn, phòng ngự Sở quốc và giằng co với ba vạn Chiêu Võ quân, khiến cho chiến sự với Mân quốc rơi vào giằng co, Lục Thất nghe xong lập tức hạ lệnh điều quân, đem tất cả binh lính và công dũng điều đến hợp thành sáu vạn quân, xuất phát đến nơi tốt nhất của Kiến Châu, huyện Kiến An.
Lục Thất đi có chút chậm chạp một chút, hắn không muốn dùng số di dân này đi chiến đầu, tác dụng của số di dân này là khiến cho đất Mân nhanh chóng thuộc về tay, một khi xuất chiến thương vong mất lượng lớn, vậy sẽ tạo thành sự nghi ngờ đối với Lục Thất hắn, sau này số di dân này đã cắm rễ rồi, khi đó mộ quân bảo vệ quốc gia là chuyện nên làm.
Đại quân tiếp cận huyện Kiến An, thám báo của Lục Thất ở Kiến An đã truyền tin đến, sáu vạn đại quân Đường quốc đã đột kích Kiến Châu, mà đang đánh ở Cổ Điền, đang cùng giằng co với quân Mân và Trấn Tây quân. Rất nhanh nhận được tin báo từ phía hậu phương, người đưa tin nói có mấy vạn đại quân đang vào Kiến Châu từ hướng Phủ Châu.
Mân Vương hoảng hốt, chủ soái Trấn Tây quân cũng lập tức yêu cầu Mân Vương lập tức cùng nhau rút quân, sợ bị một trăm nghìn đại quân hai mặt giáp công. Nhưng Mân Vương lại có cách nghĩ của chính mình, y cũng không nguyện ý lui đến Việt quốc, hơn nữa Mân Vương biết Hưng Hóa quân đã đột kích Việt quốc, cũng biết Việt quốc đã mất đi Thường Châu và Tô châu, thậm chí còn biết, Việt quốc đã bỏ đi quốc hiệu Hoàng đế, xưng thần với Chu quốc rồi.
Một Việt quốc mất đi nơi cung cấp lương thực chủ yếu, lại hao tổn quá nhiều quân lực, cho dù đã xưng thần với Chu quốc, chỉ có thể trông cậy vào Chu quốc tới cứu phải không, hiện giờ quân Đường ngang nhiên đột kích, rõ ràng là đã có dã tâm muốn tiêu diệt Việt quốc.
Sau khi Mân Vương không còn chỗ nương tựa, tự giác không thể tiếp tục dựa vào Việt quốc, lập tức tự nhận là sáng suốt phái sứ giả đi đàm phán. Mân Vương cho rằng, Đường quốc cho dù chiếm được Mân quốc, ngày sau vẫn phải dựa vào y thống trị, đàm phán xong, y cũng chỉ là đổi một danh nghĩa khác mà thôi, hơn nữa biết Đường Hoàng nhân hậu, đổi xử rất tử tế với nước lệ thuộc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.