Kiêu Phong

Chương 33: Sở bá




Hoàng hôn, Lục Thất về tới huyện nha, cũng nhận được mật thư Tô Châu gửi đến, mở ra xem xong mỉm cười, Trương Hồng Ba viết lại chiến lược Tây Bộ, nói vượt biến Tô Châu đi Lưu Cầu đảo, thủy quân vì thông thương đã đi qua, vận chuyển đại quân đi chiếm cứ đảo Lưu Cầu không thành vấn đề ước chừng nửa tháng có thể tới Lưu Cầu.
Tuy nhiên đảo Lưu Cầu bây giờ lại nằm dưới sự trị hạ của Thanh Nguyên quân Tuyển Châu, một khi tiến vào chiếm đảo Lưu Cầu, vậy tất nhiên không thể giấu diếm được Thanh Nguyên quân. Sau khi Trương Hồng Ba đề nghị chiếm lấy đảo Lưu Cầu, trước diệt Thanh Nguyên quân, sau đó mới tiến công Mân quốc.
Ngoài ra người đưa tin nói, Lục Thất chuyển năm nghìn vũ khí đã giao cho Vương Trọng Lương tiếp nhận, năm nghìn tướng sĩ Tô Châu cũng sẽ chia thành hai nhóm lặng lẽ báo danh với Lục Thất. Bây giờ Tô Châu chờ Lục Thất quyết định, một khi quyết định, liền ước định thời gian, do năm nghìn lục quân đi trước lặng yên tập kích, để hấp dẫn Thanh Nguyên quân hoặc quân Mân quốc ứng chiến.
Lục Thất nhìn mật thư trầm tư, hắn hình như cảm thấy có chỗ nào không ổn, người tới đưa tin là một Hôt Khâu vệ, ở bên ngoài cung kính chờ, ánh mắt thể hiện sự sùng kính nhìn bóng lưng Lục Thất, bây giờ Lục Thất ở trong lòng quân Tô Châu, giống như thần quân.
Thật lâu sau, Lục Thất mới trở lại nói:
- Ta cần phải suy nghĩ cẩn trọng, ngày mai ngươi hẵng rời đi.
- Vâng.
Người đưa tin đáp ứng, Diêu Tùng khách khí mời người đưa tin đi nghỉ ngơi, một lát sau quay trở về.
- Diêu Tùng, ngươi đưa người đưa tin đi dạo một vòng, để cho Vương đại nhân chuyển giao cho Vương Văn Hòa đại nhân, nói cho Vương đại nhân, là ta cần hồi âm.
Lục Thất bình thản nói, Diêu Tùng đáp ứng đi chuẩn bị thư, không lâu sau mang theo tin Lục Thất rời khỏi.
- Mất lương xét nhà, các ngươi cũng là ẩn nhẫn không đến báo thù, đúng là khiến ta khó hiểu nha.
Lục Thất nhìn bầu trời đêm, lẩm bẩm.
Giữa trưa ngày thứ hai, Diêu Tùng mệt mỏi quay về, nói cho Lục Thất:
- Đại nhân, Vương Văn Hòa đại nhân đáp lời, nói là đến vì đáp lễ, chỉ lần này, về sau sẽ không quấy rầy sự yên bình của y.
Lục Thất ngẩn ra gật đầu, nhận lấy thư hồi âm Diêu Tùng mang tới, mở ra xem xong đó lâm vào trầm tư, đột nhiên sắc mặt đại nhiến, hồi âm chỉ có hai chữ: “Sở Bá.”
Lục Thất quay đầu mạnh mẽ nhìn về phía tây, Sở quốc? Hắn bởi vì không hiểu sao chủ soái Chiêu Võ quân lại ẩn nhẫn không báo thù, cho nên có cảm giác bất an, nghĩ đến Hưng Hóa quân và Chiêu Võ quân có quan hệ rất tốt, có lẽ Vương Văn Hòa đại nhân có thể giải thích một chút, nhưng hắn hỏi chuyện Chiêu Võ quân, Vương Văn Hòa lại chỉ trả lời Sở bá hai chữ.
Trong lòng Lục Thất lạnh hẳn, hắn được nhiên hiểu được ẩn nghĩa của hai chữ Sở bá, Vương Văn Hòa hẳn là ngầm nói cho hắn, Chiêu Võ quân có thể là bị Sở quốc xúi giục, mà bởi vì bị Sở quốc xúi giục, cho nên Chiêu Võ quân chỉ có thể nhẫn nại không làm hỏng đại sự, nói cách khác, Sở quốc rất có thể có chiến lược đột kích Đường quốc.
Trong lòng Lục Thất có thể không lạnh sao? Chiêu Võ quân nếu như là quân Đường, vậy tự nhiên sẽ nhìn Hưng Hóa quân đột kích Cù Châu, nhưng Chiêu Võ quân nếu thực sự bị Sở quốc xúi giục, vậy Hưng Hóa quân giao chiến với Võ Thắng quân và Trấn Tây quân. Chiêu Võ quân có thể sẽ phát động binh biến chiếm cứ Phủ Châu, sau đó ủng hộ quân Sở công chiếm Chư Châu phía tây, nếu Chiêu Võ quân ác độc, cũng có thể tập kích Hưng Hóa quân, khiến cho Hưng Hóa quân rơi vào hoàn cảnh hai mặt đối địch.
Chiến lược trước đây không thích hợp rồi, bất kể là Hưng Hóa quân đột kích Cù Châu, hay là năm nghìn bộ quân đột kích Thanh Nguyên quân, cũng có thể bị Chiêu Võ quân cắn một cái. Nếu chỉ bằng đường biển cướp lấy Thanh Nguyên quân hay Mân quốc vậy phải trả giá rất lớn, chiến bằng cách đi đường biển rất khó, không khác gì công thành. Nếu vì cướp lấy Thanh Nguyên quân mà tổn thất một hai vạn đại quân, vậy thì thiệt quá lớn, chỉ có thể cho đại quân đường biển tận lực đổ bộ nhiều hơn, đó mới có thể tạo thành ưu thế dùng quân lực chèn ép.
Lục Thất suy nghĩ rất lâu, tâm khẽ động, lập tức phân phó Diêu Tùng đi thư phòng Hoàng phủ tìm tất cả thư tín, Diêu Tùng lĩnh mệnh đi, Lục Thất tiếp tục suy tư, nên làm như nào mới có thể loại bỏ chướng ngại vật Chiêu Võ quân.
Tố cáo với triều đình không được, một là thời gian rất dài, hai là rất khó giữ lời. Xem ra chỉ có thể lợi dụng Hưng Hóa quân, thông báo Tống Lão Thanh cẩn thận Chiêu Võ quân bất ngờ tập kích từ phía sau.
Vấn đề là Chiêu Võ quân nếu như đánh lén Hưng Hóa quân, vậy lại là chuyện tốt, nhưng nếu như không tập kích trộm Hưng Hóa quân, vậy đối với Lục Thất là chuyện xấu rồi. Hắn ở Phủ Châu, sẽ đứng mũi chịu sào bị Chiêu Võ quân tập kích, hắn có thể tùy thời cảm thấy không ổn liền trốn, nhưng kế hoạch tiến quân đường bộ không thể thực thi, hơn nữa một khi định ra ngày tập kích Thanh Nguyên quân, đại quân đường biển tất nhiên sẽ đúng ngày tiến công.
Sau giờ ngọ Diêu Tùng mang theo thư Hoàng phủ giấu quay về, Lục Thất sau khi xem qua xong, rất thất vọng, không tìm được bất cứ tin có liên quan gì đến Tiết độ phó sứ Chiêu Võ quân, đến một phong thư liên quan cũng không có, ngược lại nói rõ khả năngTiết độ phó sứ Chiêu Võ quân có vấn đề rất lớn, Lục Thất vốn định đi thẩm vấn một chút người Hoàng phủ, nghĩ lại lại thôi, hắn đi thẩm vấn tất nhiên sẽ rút dây động rừng.
Lục Thất lưu lại người đưa tin đợi lệnh, hắn cho Diêu Tùng đi bí mật gặp Tống Lão Thanh truyền tin, một ngày sau Diêu Tùng trở về.
Lục Thất mở ra thư hồi âm liền thấy:
“Tiểu Thất, dùng Hưng Hóa quân đột kích Cù Châu làm cho Chiêu Vũ quân phản bội, sau đó rút quân về không đánh, sách lược này không ổn, nếu Chiêu Võ quân và Việt quân đã thông đồng trước thì Hưng Hóa quân sẽ lâm vào tình thế nguy hiểm bị hai bên giáp công. Nếu đã mưu đồ chiếm Thanh Nguyên quân, như vậy mười nghìn quân Tha Châu có thể hợp với năm nghìn quân Tô Châu, sau đó mạo danh Hưng Hóa quân đi đường vòng đột kích Thanh Nguyên quân, đi qua huyện Lâm Xuyên, xuyên qua Cát châu đánh thẳng vào Thanh Nguyên quân, trong lúc tiến công Thanh Nguyên quân, Hưng Hóa quân cũng sẽ đột kích Cù Châu.
Nhưng có thể sẽ xuất hiện một tình huống, nếu Chiêu Võ quân phản bội Sở quốc, vậy có thể sẽ không đánh lén Hưng Hóa quân, ngược lại đi đánh lén mười lăm nghìn Thanh Nguyên quân, cho nên một khi Chiêu Võ quân đi đánh lén phải khiến cho mười lăm nghìn quân kia đúng lúc tránh được.”
Lục Thất nhìn thư, lại nghĩ một lúc, cuối cùng chấp nhận đề nghị của Tống Lão Thanh, hắn đã không tránh thoát, nếu Sở quốc đã có lòng muốn chiến lấy phía tây, vậy hắn nhất định phải chiếm được đất Mân làm căn cơ phía tây.
Người đưa tin đi rồi, Lục Thất lại an tâm bắt đầu cuộc sống Huyện lệnh, ba ngày sau, mười lăm nghìn quân sau khi đi qua huyện Lâm Xuyên, do Lục Thất sắp xếp tốt một đốc công, chọn lấy một nơi hẻo lánh mang qua huyện Lâm Xuyên, đi vào Cát Châu.
Hai ngày sau, một tin tức cực kì ngoài ý muốn khiến Lục Thất giật mình, hắn nhận được công văn giáng phong của phủ Công chúa và thư của Tiểu Phức, Ngô Thành Công chúa giáng phong làm Ngô Thành quận chúa, Lục Thiên Phong hắn không còn là Phò mã Đô úy mà trở thành Ngô Thành quận mã.
Tiểu Phức gửi thư nói, giáng phong không phải là Đường Hoàng trừng phạt, mà là Hoàng đế Đường quốc bỏ đi quốc hiệu Hoàng đế, đã trở thành Giang Nam quốc chủ, là do Chu quốc đưa ra điều kiện ngừng chiến. Điều thứu nhất chính là bức bách Đường Hoàng bỏ đi niên hiệu Đường quốc, cúi đầu xưng thần với Chu quốc, Hoàng đế Chu quốc được phong làm quốc chủ Giang Nam. Điều thứ hai là để Thái tử Đường quốc đến Chu quốc làm con tin, điều thứ ba là danh sách quỷ.
Bây giờ Đường Hoàng đã đồng ý điều kiện một và ba của Chu quốc, còn điều kiện để Thái tử đi làm con tin vẫn chưa đồng ý, nhưng Đường Hoàng vì biểu hiện thành ý ở bên ngoài, chủ động bỏ đi quốc hiệu Hoàng đế, tự xưng là quốc chủ Giang Nam, Ngô Thành Công chúa cũng vì vậy mà bị giáng phong, nhưng quan chế phủ Công chúa không biết sẽ thay đổi thế nào.
Lục Thất sắc mặt âm trầm nhìn về phương xa, sự yếu đuối của Hoàng Đế vượt ra ngoài dự đoán của hắn, không ngờ sẽ tiếp nhận điều kiện hà khắc bỏ đi quốc hiệu Hoàng đế, một khi xưng thần với Chu quốc, vậy có nghĩa Đường quốc đã không còn, tồn tại cũng chỉ là một đất nước phụ thuộc, trên danh nghĩa, hắn đã thành người Chu quốc.
Lục Thất nhìn về hương tây nam, mười lăm nghìn đại quân hẳn là đã tiếp cận địa giới Chương Châu của Thanh Nguyên quân đóng trú, giờ phút này tâm tình của hắn lại vì Đường quốc xuống dốc mà bi ai, cũng vì tự mình quật khởi mà dã tính cao lên, hắn thật sự rất muốn tự mình đi cướp lấy nơi mà đại quân cướp lấy Thanh Nguyên quân.
- Con mẹ nó, ngươi thật nhút nhát.
Đại doanh Hưng Hóa quân, Chu Chính Phong tức giận mắng to, y thật sự xem xong một phong thư giận tím mặt.
- Đại soái, sao vậy?
Ngu hầu Trung quân giật mình hỏi.
Tống Lão Thanh cách đó không xa cũng cả kinh, y gắng sức ủng hộ việc đánh Cù Châu, nhưng Chu Phong cũng khuyên Chu Chính Phong không thể làm bậy khiến Chu Chính Phong lâm vào thế khó xử.
- Cái gì? Hoàng đế bệ hạ bỏ đi niên hiệu, xưng thần với Chu quốc rồi.
Chu Phong sau khi xem mật thư xong, cũng giật mình thất thố, Đường quốc xưng thần với Chu quốc, có thể nói là mất đi rất nhiều tinh thần chống đỡ, thân là thân nhân chân chính, gần như đều cảm thấy bị sỉ nhục.
Tống Lão Thanh tiến lên lấy mật thư, xem xong lắc đầu nói:
- Sao có thể như vậy? Như vậy Đường quốc không còn tồn tại rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.