Sau khi gặp các quan tướng xong, ngày hôm sau Lục Thất ra ngoài thành chỉnh quân, sau đó tới nha phủ lấy quân nhu và quân lương. Nha môn Chu quốc làm việc rất thông đạt, thuận lợi để Lục Thất lĩnh những vật dụng cần thiết. Còn Lục Thất thì lại muốn kéo dài thêm mấy ngày, nhưng lại không thể trì hoãn thêm được nữa. Ba ngày sau, hắn dâng tấu Binh bộ xin đi, Binh bộ phê duyệt.
Mặt trời đã lên cao, Lục Thất nhổ trại xuất phát, không ngờ mới đi được về phía tây một dặm, lại gặp một chiếc xe ngựa của người quen, còn có 8 tráng sỹ mặc giáp, một thiếu niên mặc áo gấm 15 tuổi, đứng trước xe. Lục Thất nhìn thấy lền xuống ngựa bước tới.
- Thần bái kiến Kỷ Vương điện hạ.
Lục Thất cung kính khấu kiến.
- Lục tướng quân, ngươi đi Thạch Châu vì nước, ta tới tiễn ngươi. Tỷ tỷ ta Vũ Vi và muội muội Hương Hà cũng tới.
Kỷ Vương mỉm cười nói thẳng.
Lục Thất giật mình, lại thấy cửa xe ngựa mở ra, lần lượt hai người đẹp mặc váy một lớn một nhỏ bước xuống. Quả nhiên là Công chúa Vũ Vi và Hương Hà.
- Thần bái kiến hai vị Công chúa điện hạ.
Lục Thất lại một lần nữa cung kính bái kiến. Trong lòng có chút ấm áp khác thường, dù nói thế nào, hắn đi tới vùng biên cương xa xôi, hai vị Công chúa lại có thể tới tiễn hắn, cũng đã khiến hắn cảm động.
- Lục tướng quân miễn lễ.
Công chúa Vũ Vi khẽ nói.
Lục Thất nhìn người đẹp, thiện ý cười gật đầu. Công chúa Vũ Vi e thẹn nhìn Lục Thất, còn Công chúa Hương Hà thì e thẹn cúi xuống, tay ngọc vịn lấy tay trái của Công chúa Vũ Vi.
- Ba vị điện hạ, thần cáo lui.
Lục Thất quyết đoán cáo từ, hơn hai ngàn tướng sỹ đều nhìn thấy, không nên dừng lại lâu.
- Lục tướng quân, ngươi cẩn thận đấy.
Lục Thất vừa nói xong, Công chúa Hương Hà bỗng ngẩng đầu lên nói nhỏ một câu.
Lục Thất mỉm cười nhìn lại, gật đầu nói:
- Thần ghi nhớ.
- Lục tướng quân, ta muốn cùng ngươi tới Thạch Châu, nhưng phụ hoàng không cho.
Kỷ Vương cũng nói.
- Điện hạ không nên tới Thạch Châu. Nếu thực sự muốn đi rèn luyện, có thể tới quân phương bắc, cũng có thể tới Tương Châu.
Lục Thất đáp.
- Tới phương bắc cũng được, ta không tới Tương Châu. Ta không thích Triệu Khuông Nghĩa.
Kỷ Vương thẳng thắn đáp.
Lục Thất giật mình, nói:
- Thần là lĩnh quân, không nên nhiều lời, sau này sẽ nói chuyện với điện hạ.
- Ừ, ngươi đi đi. Ta chúc ngươi mọi sự thuận lợi.
Kỷ vương mỉm cười nói.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, hoàn lễ quay người vào trong quân. Dưới sự vọng tiễn của người tới tiễn, dần đi xa, Kỷ Vương và hai vị Công chúa trở về Khai Phong phủ.
**********
Lục Thất dẫn quân một đường hướng tây. Hắn hành quân với tốc độ bình thường, không vội vã tới Thạch Châu. Sau khi bàn bạc với Vân Cẩm Đông xong, dừng lại ở Lạc Dương. Sau đó đi về hướng tây bắc, qua Giáng Châu, Thấp Châu. Từ Thấp Châu đi vào Thạch Châu, chính là cố gắng không tiếp cận Thái Nguyên phủ.
Đi tới Lạc Dương, Lục Thất đóng trại 3 ngày, nhưng hắn không tới Bạch Mã tự. Chuyện của Bạch Mã tự sẽ do tăng nhân của Đông Thiền tự xử lý. Lục Thất đang cùng Tiểu Điệp dẫn năm trăm quần thần nỏ tới. Hắn có chút lo lắng triều đình Chu quốc sẽ tra ra võ bị quân thần nỏ.
Sau khi nói với Vân Cẩm Đông xong. Vân Cẩm Đông liền tự tiến cử năm trăm quân thần nỏ, bởi vì năm trăm quân lực tới Thấp Châu xem như lệ thuộc Ly Thạch quân. Hắn thân là Ly Thạch quân Đô Ngu Hầu, chỉ cần nhận được năm trăm Hấp Châu quân, đó chính là có quyền lực ngăn cản lại tất cả điều tra, trừ phi là Xu Mật Viện hoặc Hoàng đế hạ ý chỉ.
Lục Thất nghe theo ý kiến của Vân Cẩm Đông, để Vân Cẩm Đông thống lĩnh kỵ doanh trở về, trực tiếp tới Trừ Châu. Hai ngàn quân Vân Cẩm Đông dẫn là thuộc chiến quân độc lập, chia ra thành bốn doanh, doanh thứ nhất là kỵ quân, doanh hai và ba là bộ binh, có đao lá chắn và lính trường trương, doanh bốn chính là lính cung tên. Ngoài ra còn có quân nhu doanh, nhưng do doanh lính bộ đảm đương rồi.
Quân chế của Chu quốc không chia ra thành Đô Ngu doanh và Phổ doanh, rất giống với biên chế kinh quân của Đường quốc, nhưng lại chia ra thành quân chiến đấu hiệp đồng của doanh quân chủng. Chủ soái quân lệnh có thể tùy cơ điều động tổ hợp tác chiến, tính chỉnh thể rất tốt.
Sau khi Vân Cẩm Đông rời khỏi, Lục Thất từ từ hành quân. Hắn làm gương cho sỹ tốt, luôn cùng các tướng sỹ hành quân. Nhưng, hắn không cho phép quan tướng có ngựa học theo hắn. Điều đó cho thấy hắn chính là muốn cùng binh sỹ nói chuyện tìm hiểu về Chu quốc. Các quan tướng có chức trách quản lý, không nên làm phiền. Nói thì nói thế, quan tướng có ngựa cũng muốn bộ hành. Một là Lục Thất bộ hành rồi. Hai là quân hành rất chậm, kỵ mã ngược lại không nhanh bằng đi bộ.
Đi 6 ngày tới được Thẫm Châu, có tin của Vân Cẩm Đông gửi tới, cho biết năm trăm quân Hấp Châu chưa tới Chu quốc. Vân Cẩm Đông đã sai người tới ven bờ các bến tàu, bị phát hiện sẽ chạy thẳng tới Thạch Châu, Lục Thất cũng đã yên tâm rồi.
Do Thẫm Châu khởi hành liên tục, lúc này đã là mùa thu rồi, càng đi về phía tây bắc càng lạnh hơn. Lục Thất sai người đi chuẩn bị một ngàn áo bông. Hắn không thể để tướng sỹ tới Hấp Châu chết rét được. Quan tâm ân cần là rất quan trọng, tướng sỹ tới Hấp Châu chắc chắn sẽ không chịu được lạnh.
Khi hành quân tới Thấp Châu, tin của Vân Cẩm Đông báo đã tới, cho biết đã nhận được năm trăm tướng sỹ Hấp Châu, quả thực đã mang theo tám trăm nỏ thần. Y đã cho kỵ quân chia ra mang theo ba trăm nỏ thần, không có rắc rối gì. Lục Thất nghe xong thấy hân hoan, lập tức sai người mang đồ quay trở về Tây Kinh Lạc Dương, lấy danh nghĩa Ly Thạch quân chế định tên nỏ.
Lần này điều quân, Lục Thất còn mang theo năm mươi ngàn lượng vàng. Hắn muốn lập cơ nghiệp tây bắc ở Thạch Châu, không bỏ vốn, có tài lực mới có thể đảm bảo quân bị và quân lương không thiếu. Muốn có chỗ đứng ở Thạch Châu, chỉ dựa vào hơn hai ngàn quân lực, chắc chắn là không thành.
Lục Thất không vội vào Thạch Châu, mà đóng quân ở Hấp Châu. Hắn thuê thương nhân làm thám tử, trước tiên đi thăm dò tình hình Thạch Châu, đồng thời cũng tìm hiểu tình hình Hạ quốc ở Thấp Châu. Thấp Châu và Thạch Châu đều là châu liền kề của Hạ quốc.
Lục Thất đích thân tới gặp Huyện lệnh Vĩnh Hòa Thấp Châu, tìm hiểu tình hình Huyện lệnh Vĩnh Hòa. Huyện lệnh Vĩnh Hòa là một người 40 tuổi, dung mạo bình thường. Đối với việc viếng thăm của Lục Thất không dám chậm trễ, bởi vì Lục Thất trực tiếp bao lên tất cả quan chức, Huyện lệnh Vĩnh Hòa là quan thất phẩm, hơn nữa có thể làm quan ở tây bắc phần lớn là xuất thân đọc sách nghèo khổ.
Qua Huyện lệnh Vĩnh Hòa, Lục Thất đã xác thực được quân sự ở Thấp Châu và Thạch Châu của Hạ quốc và Tấn quốc. Hạ quốc cũng đã thực hiện quân chế tương tự như Chu quốc. Ở Tuy Châu bố trí quân ti Tuy Châu, đóng năm nghìn quân lực.
Mà Thạch Châu và Thấp Châu, mỗi nơi đóng có hai ngàn quân trấn thủ, đều quy thuộc quân lực Thái Nguyên phủ quản chế. Quân trấn biên phong là tướng trấn thống soái ngàn binh, cũng chính là Thạch Châu có hai ngàn quân trấn. Ngoài ra, năm huyện trực thuộc Thạch Châu tổng cộng có ba ngàn quan lính, có thể nói là quân lực của Hạ quốc ở Tuy Châu khá tương đồng.
Nhưng, trên thực tế, quân lực Tuy Châu của Hạ quốc nhiều kỵ quân, một năm có năm, sáu lần xông tới Thạch Châu và Thấp Châu cướp bóc. Còn quân lực Thạch Châu và Thấp Châu cơ bản không dám ứng chiến, đều là theo thành mà thủ. Bình thản nhìn quân Hạ cướp bóc quê hương, cho nên đã khiến cho dân sinh của Thạch Châu và Thấp Châu điêu linh. Nhân khẩu của Thạch Châu vốn có ** vạn, hiện giờ cũng chỉ còn lại năm, sáu ngàn người, đa số đều ở trong thành.
Lục Thất lại hỏi chuyện của Tấn Quốc Công, Huyện lệnh Vĩnh Hòa vốn chần chừ không muốn nói, nhưng với ánh mắt bình thản của Lục Thất, Huyện lệnh Vĩnh Hòa mới nói Tấn Quốc Công ở mấy châu tây bắc, nói là không can thiệp chính trị, nhưng trên thực tế vẫn luôn lấy danh nghĩa biên nhung, giáo huấn xã quân. Mà tiêu phí của phan huấn xã quân đương nhiên là tiêu dùng tài lực địa phương.
Huyện lệnh Vĩnh Hòa nói phan huấn xã quân của Tấn Quốc Công chắc chắn là muốn âm mưu gây rối. Xã quân đã được phan huấn, luôn nghe theo quân lệnh của Tấn Quốc Công. Thứ sử và Huyện lệnh căn bản không thể can thiệp. Mặt khác, quan binh chính quy các châu tây bắc rất nhiều đều là Tấn Quốc Công đảm nhiệm. Triều đình chỉ là nắm giữ đảm hiệm Huyện Úy. Nhưng trên thực tế, đa số Huyện Úy đều bị mất quyền lực.
Cùng với những lời của Huyện lệnh Vĩnh Hòa đã nói, sau khi Lục Thất trở về không lâu, thương nhân Thạch Châu cũng đã trở về, nói Thạch Châu không có hiện tượng loạn lạc gì. Hai ngàn quân trấn vẫn đóng ở Thạch Châu, duy có sự khác biệt chính là ở thị trấn Ly Thạch, nghe nói Thứ sử đang chuẩn bị rời đi.
Lục Thất kiên nhẫn chờ Vân Cẩm Đông. Hắn thà rằng bị đại thần Chu quốc buộc tội làm sai, cũng không muốn bị thịt trước cửa, cần có chiến lực toàn bộ mới có thể tiếp nhận Thứ sử Thạch Châu.
Chờ ở Thấp Châu 10 ngày, khiến Thứ sử Thấp Châu thấy khó chịu, đích thân tới đại doanh của Lục Thất, hỏi Lục Thất vì sao vừa ở Thấp Châu mãi không đi? Lục Thất rất thẳng thắn nói, hắn sợ đi tới Thạch Châu, Tấn Quốc Công sẽ điều tới hai ngàn quân trấn, cho nên hắn phải chờ một ngàn Ly Thạch quân nữa tới, đủ binh lực đủ chống lại sự tập kích của Hạ quốc.
Thứ sử Thấp Châu nghe lý do cũng được, không nói thêm gì nữa. Nhưng sau khi trở về lại viết tấu thư lên triều đình, hắn chỉ là làm hết quyền hạn và trách nhiệm của Thứ sử, không nói tình hình của Lục Thất. Hơn nữa, hắn ta cũng không chọc giận Phò mã gia.
Ba ngày nữa, Vân Cẩm Đông dẫn theo một ngàn quân tới Thấp Châu. Lục Thất cùng các tướng sỹ đoàn tụ, hôm sau xuất phát tới Thạch Châu.