Kiêu Phong

Chương 31: Phát lương thực




Ánh mắt Thứ sử Phủ Châu lập tức nhìn chằm chằm Lục Thất, cả giận nói:
- Lục đại nhân, việc phát lương thực còn chưa đến lượt ngươi làm chủ, nếu như ngươi một mình phát lương vậy là tội lớn.
Lục Thất cũng lạnh lẽo nhìn Thứ sử Phủ Châu, lạnh nhạt nói:
- Thứ sử đại nhân, lương thực đều đã hỏng cả rồi, ngài còn không mang ra cứu dân, vậy ngài có biết tội của mình không?
- Làm càn.
Thứ sử Phủ Châu giận dữ mắng mỏ.
Lục Thất mặt trầm xuống, lạnh nhạt nói:
- Ta hôm nay là Huyện lệnh Lâm Xuyên, chức trách của ta chính là quản lí huyện Lâm Xuyên, đại nhân có thể thoái mái yên tâm nhìn dân chúng chết đói, nhưng ta thì không, phát lương là việc đã công bố, nếu đại nhân cảm thấy không ổn, có thể đi nói với dân chúng không cho phép Huyện lệnh Lâm Xuyên phát lương.
- Làm càn, đó là quân lương sao có thể cho ngươi sử dụng.
Thứ sử Phủ Châu tức giận khiển trách.
- Ồ, là quân lương vậy mong đại nhân hãy nói cho hạ quan biết kia là quân lương của quân đội nào?
Lục Thất lạnh giọng hỏi.
- Là quân lương của Chiêu Võ quân.
Một quan viên thay mặt trả lời.
Lục Thất nhìn quan viên kia, lạnh nhạt nói:
- Nếu là quân lương của Chiêu Võ quân, vậy mời mang công văn triều đình ra đây, hoặc là thánh chỉ của Hoàng đế bệ hạ lấy ra để hạ quan kiểm chứng.
Quan viên kia ngẩn ra, ấp úng không nói gì, Lục Thất lập tức lạnh nhạt nói:
- Sao vậy? Không có công văn sao?
- Quân lương của Chiêu Võ quân là do Phủ Châu tự cung cấp, là chuyện thật nhiều năm, Phủ Châu cần Chiêu Võ quân bảo vệ quốc gia.
Quan viên kia đáp lại đúng tình hợp lý.
- Ồ, sự thật nhiều năm, là do Thứ sử đại nhân bắt đầu sao? Không có thánh chỉ của bệ hạ, Thứ sử đại nhân dám một mình tự cung cấp quân lương, đây là muốn lấy lòng quân sao? Hay là cấu kết với Chiêu Võ quân, có ý đồ bất chính.
Lục Thất vừa nói, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thứ sử Phủ Châu.
A! Cả sảnh đường mười mấy người mỗi người một sắc mặt, ánh mắt khó có thể tin nhìn Lục Thất, loại uy hiếp trắng trợn như vậy, dám can đảm nói thẳng với Thứ sử đại nhân quả thực là khó có thể tưởng tượng ra, đây là người gì vậy, sao lại có thể kiêu ngạo vô lại như vậy.
- Lục Tư mã, quân lương Chiêu Võ quân nếu có tổn thất, hậu quả ngươi có thể gánh vác sao?
Thứ sử Phủ Châu uy nghiêm nói.
- Việc phát lương, bổn quan có thể gánh vác tất cả.
Lục Thất ngạo nghễ đáp lại.
Thứ sử Phủ Châu ngẩn ra, sau đó gật đầu nói:
- Được, nếu Chiêu Võ quân có tới hỏi, liền do Lục Tư mã đứng ra giải thích.
Lục Thất lạnh nhạt nói;
- Nơi đóng quân của Chiêu Võ quân hẳn là huyện Nam Phong, huyện Nam Thành, huyện Lê Xuyên, nếu Chiêu Võ quân tự tiện rời khỏi đại quân đến huyện Lâm Xuyên, chính là mắc tội mưu phản, cách giải quyết của bổn quan chỉ có thể là báo cáo lên triều đình.
Da mặt Thứ sử Phủ Châu khẽ giật, lạnh nhạt nói:
- Được rồi, bản phủ sẽ đợi lời giải thích của Lục Tư mã.
Lục Thất thi lễ nói:
- Đại nhân, hôm nay đã ra mắt xong, hạ quan còn có công sự phải xử lý, cũng nên đi quân nha tiếp nhận chức Tư mã Phủ Châu rồi.
Thứ sử Phủ Châu lạnh lẽo nhìn Lục Thất nói:
- Bản phủ đồng ý.
- Hạ quan cáo lui.
Lục Thất xoay người thi lễ cáo từ, xoay người đi.
Sau khi nhìn Lục Thất rời khỏi, Thứ sử Phủ Châu hừ một tiếng, lập tức quan viên vừa nói kia oán giận nói:
- Đại nhân, người này cũng quá kiêu ngạo đi.
- Đúng vậy, đại nhân, quân lương nếu như tổn thất, đây chính là một phiền toái lớn.
Một quan viên khác phụ họa nói.
Sắc mặt Thứ sử Phủ Châu lại hiện lên sự trào phúng, lạnh nhạt nói;
- Quân lương vốn cũng không đủ, nếu như có một Huyện lệnh mới đến cố ý phát lương, bản phủ cũng không còn cách nào khác.
Mười mấy quan viên nhìn nhau, đều gật đầu, Phủ Châu gặp thiên tai, thân là quan viên Phủ Châu, cuộc sống cũng không tốt, chẳng những phải chịu nhiều nguy cơ và chỉ trích, lại còn không thu hoạch được gì nhiều. Bây giờ trong thành ngày nào cũng có người chết, gây rối bạo loạn cũng có mười mấy vụ, nhưng Chiêu Võ quân bên đó chỉ biết thúc giục lương thực, căn bản không xuất binh trấn áp giúp.
- Đại nhân, Lục Thiên Phong này thật không đơn giản, từng dùng binh chiếm lấy nha phủ Thường Châu, tức chết Thứ sử Thường Châu, là một nhân vật cực kì hống hách, đại nhân nếu như để kệ hắn thích làm gì thì làm chỉ sợ sẽ tạo thành tai họa khó lường.
Trần Đô úy đứng ở một bên tố cáo với Thứ sử.
Thứ sử Phủ Châu nhìn Đô úy một cái, lạnh nhạt nói:
- Nếu không có ngươi báo cáo trước cho ta biết, bản phủ sao có thể cho phép hắn vô lễ, tất nhiêm sẽ lấy tội mạo phạm để giam giữ hắn. Nhân vật như vậy sở dĩ có thể hống hách, nguyên nhân chính là bối cảnh hùng hậu, nếu không chuyện hắn gậy nên, sỡm đã bị Hoàng đế bệ hạ giết, mà không sẽ mềm mỏng dụ dỗ tới nơi này.
Đô úy im lặng gật đầu, Thứ sử Phủ Châu lại nói:
- Hắn đến Phủ Châu làm loạn, cũng là chuyện tốt, tình hình Phủ Châu, cần một người đến can thiệp vào, chúng ta trước tiên im lặng quan sát, sau đó sẽ đưa ra quyết định.
Thị trấn Lâm Xuyên không khí vốn trầm lặng giờ náo nhiệt hẳn lên, tân Huyện lệnh mới đến nhận chức ngày đầu tiên, liền yêu quí dân sinh mở kho lương phát cháo miễn phí. Trong thành Lâm Xuyên có sáu địa điểm phát cháo, vì nạn dân phát cháo miễn phí cứu mạng, mấy nghìn vạn dân nghe nói tụ tập lại, xếp hàng đi lĩnh một muôi cháo loãng.
Lục Thất thay đổi quan phục thất phẩm, tự mình đi tuần tra trong thành, nạn dân đứng xếp hàng ở điểm phát cháo, đều uể oải thở dài hoặc quỳ xuống tạ ơn Lục Thất, Lục Thất chỉ nói người già và trẻ nhỏ được ưu tiên nhận cháo, khiến cho rất nhiều người rơi lệ tạ ơn.
Lục Thất sau khi đi tuần tra, hoàng hôn mới về tới huyện nha, sau khi ăn đơn giản xong, bắt đầu lật xem án tử, bây giờ trong đại lao huyện Lâm Xuyên nhốt hơn hai nghìn phạm nhân, đa số là tội danh tạo phản, cũng có rất nhiều là bị vu cáo tội danh tạo phản, vẫn còn nợ chưa trả.
Lục Thất một đêm không ngủ xem tất cả các bản án, cùng với năm thuộc hạ sắp xếp lại cho tốt tất cả các vụ án, chuẩn bị ban ngày xử lí án kiện. Sáng sớm, Lục Thất cho thuộc hạ đi nghỉ ngơi, hắn lại mặc quan phục đi ra bên ngoài tuần tra.
Vừa đi lên đường, Lục Thất nhìn thấy số lượng nạn dân càng nhiều hơn, trong dự liệu của hắn đây cũng chỉ là biện pháp ứng phó tạm thời, chính là phương pháp quan sát, phàm là nạn dân chân chính, hắn sẽ phát cháo miễn phí, nhưng không tránh được sẽ có người đục nước béo cò đoạt thức ăn.
Hôm nay điểm phát cháo cũng tăng lên thành mười hai điểm, đều là do Nam Ưng vệ phụ trách phát cháo, Lục Thất đã dặn dò, trong vòng ba ngày không bắt người đục nước béo cò, ba ngày sau sẽ thu lưới bắt tất cả.
Ngoài ra còn dán cáo thị có đại ấn Huyện lệnh của Tư mã, trong nạn dân chiêu mộ hiền tài xử lí nạn lũ lụt ở huyện Lâm Xuyên, phái kéo dài kênh đắp bờ, vì bảo vệ việc thu hoạch của năm sau. Hy vọng người Lâm Huyện có tiền bỏ tiền, không tiền bỏ công, bỏ công sẽ được bao ăn, người nhà được ưu tiên cháo gạo cứu tế.
Bên cạnh cáo thị chiêu mộ, còn có cáo thị chiêu hiền, dùng số tiền lớn để chiêu mộ hiền tài có thể xử lý nạn lũ lụt, mặc kệ xuất thân, chỉ cần biết rõ tình hình lũ lụt ở huyện Lâm Xuyên, đều có thể báo danh giải trừ tai họa cho huyện Lâm Xuyên. Bố cáo dán được ngày đầu tiên, liền chiêu mộ được hơn sáu trăm người, mấu chốt là điều kiện bao ăn no rất hấp dẫn, đương nhiên chiêu mộ cũng có tiêu chuẩn, không thể làm việc đương nhiên không cần.
Lục Thất ở trong thành dạo qua một vòng rồi trở về huyện nha, lập tức thăng đường thẩm án, hắn trực tiếp chuyển đại sảnh đến đại lao, bọn nha dịch thật sự không có cảm tình gì đối với vị tân Huyện lệnh đại nhân này, đành rằng là trong lòng ghét nhưng mà lại sinh ra e sợ.
Ngồi trong hoàn cảnh nhà tù ẩm ướt, Lục Thất yên ổn ngồi trên ghế dựa loén, tay tùy ý nắm một quyển án tông, sau khi mở ra nhìn liền hạ lệnh đưa người đến, lính coi ngục không dám chậm trễ, nhanh nhẹn tìm được phạm nhân, mở lao thả ra bảy phạm nhân.
Bảy phạm nhân thân thể suy yếu, giúp đỡ lẫn nhau đi tới quỳ xuống trước mặt Lục Thất, Lục Thất nhìn thoáng qua, hỏi:
- Các ngươi có tội tạo phản, nhưng có chứng nhận không?
Bảy phạm nhân cùng ngẩng đầu, ngạc nhiên không hiểu nhìn Lục Thất, Bộ đầu bên cạnh cung kính nói:
- Đại nhân, bọn họ là do quan binh bắt được, không cần chứng nhận.
Lục Thất nhìn y lạnh lùng nói:
- Quan binh bắt được liền không cần chứng nhận, đây chẳng phải là vi phạm quốc pháp sao, định tội cho một người nhất định phải có chứng cớ, ngươi không biết sao?
Bộ đầu ngạc nhiên, vội vàng gật đầu không nói, Lục Thất quay đầu nhìn bảy phạm nhân nói:
- Nếu không có chứng cớ, vậy các ngươi chỉ là nghi phạm, bản quan khai ân, đồng ý cho các ngươi trở thành người đi lao động, vì khắc phục lũ lụt bỏ công sức ra chuộc tội, các ngươi có đồng ý không?
Bảy người nghĩ mình đang nằm mơ, ngây người mấy giây mới nói đồng ý, quỳ rạp người xuống đất tạ ơn, Lục Thất nói:
- Người đâu, dẫn bọn y đi ăn cơm, bố trí làm lao động.
Có Nam Ưng vệ đáp ứng, lại dẫn theo bảy phạm nhân phạm tội tạo phản rời khỏi đại lao, Lục Thất giơ tay lại cầm lên án tông, sau hai canh giờ, hơn một nghìn người phạm tội tạo phản toàn bộ phóng thích trở thành lao động thực hiện trị thủy, trong đó có hai trăm người biết võ, còn trở thành đốc công, ngay hôm đó ra khỏi thành lập thành quân doanh, chuẩn bị xuất phát đi khắc phục lũ lụt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.