Kiêu Phong

Chương 24: Ước hẹn




- Tại sao lão tổ tông muốn phá hư quan hệ thông gia?
Ngọc Trúc tò mò hỏi.
- Lão tổ tông nói là để tạo thành hiện tượng Tiêu thị và Vinh thị bất hòa. Một là có thể khiến cho Bệ hạ tín nhiệm Trì Châu Tiêu thị, hai là có thể áp chế dã tâm tạo phản của Vinh thị, không có Tiêu thị phối hợp chặt chẽ, khả năng tạo phản của Vinh thị và Vũ Văn thị ở Tây bộ sẽ giảm bớt rất nhiều. Quan trọng nhất là, một khi Tây bộ tạo phản, Tiêu thị sẽ đứng mũi chịu sào bị Bệ hạ giáng tội diệt tộc. Thế lực của Tiêu thị và Chu thị gần như đều đặt tại phía đông Trì Châu, mà ở phía đông Trì Châu, quân đội đều nắm trong tay Bệ hạ, lực khống chế vô cùng kiên cố.
Tiểu Phức khẽ trả lời.
Ngọc Trúc hiểu gật đầu, Tiểu Phức lại dịu dàng nói:
- Quốc sự, chúng ta chỉ có thể sầu lo, không thể quang minh chính đại tham dự vào, bằng không Bệ hạ sẽ ngờ vực vô căn cứ gây bất lợi cho chúng ta. Việc cấp bách của chúng ta bây giờ chính là phát triển gia sự, cùng với thu nạp và khởi công bồi dưỡng thế lực phủ Công chúa.
Ngọc Trúc im lặng gật đầu, Tiểu Phức tiếp tục nói:
- Gia hòa vạn sự hưng, cho nên ta cho Vương Cầm Nhi huyện Thạch Đại làm Công Chúa Lệnh, có một nửa nguyên nhân, là vì có thể cùng với các thê thiếp ở huyện Thạch Đại của Phò mã đoàn kết một lòng. Đều là nữ nhân của Phò mã, chúng ta không được phép tranh hơn thua, mà phải khoan dung hợp tác, mau chóng trong vài năm có được thế lực chân chính. Có thế lực chân chính rồi, ngày sau khi có biến, chúng ta mới có thể bình an nép dưới cánh chim của Phò mã.
Ngọc Trúc gật đầu, dịu dàng nói:
- Nô tì đã hiểu, về sau có thông báo việc gì cũng sẽ vừa phải thỏa đáng, cùng trấn an Kim Trúc các nàng.
Tiểu Phức vui mừng dịu dàng mỉm cười. Nàng là Công chúa điện hạ, nàng có thể dùng uy nghiêm áp chế hết thảy những lời oán hận, nhưng oán hận chất chứa trong lòng người không phải quyền thế có thể hoàn toàn áp chế dập tắt. Nàng nhất định phải dùng đại nghĩa và ích lợi cộng đồng để đột phá, đánh vào mặt tư tưởng để hóa giải oán hận rạn nứt ngày sau sẽ gặp phải.
Lục Thất về tới ngoài tú trang, vừa muốn đi gõ cửa, chợt có người chạy tới hỏi:
- Ngài là Lục đại nhân phải không?
Lục Thất ngẩn ra nhìn lại, thấy người tới là một người trung niên da mặt trắng nõn, mặc một bộ áo dài bằng vải bố, hắn gật đầu nói:
- Ta đúng là họ Lục.
- Lục đại nhân, thư này xin ngài thu nhận.
Người trung niên đưa qua một phong thư, chờ Lục Thất vừa tiếp lấy lập tức xoay người rời đi.
Lục Thất nghi hoặc nhìn bức thư, thư được phong kín. Hắn đưa tay gõ cửa, chờ khi cửa mở ra liền bước vào tú trang, đứng ở trong viện rồi, hắn mới xé ra phong thư, lấy ra một tờ giấy nhìn xem.
- Huynh đệ, sáng ngày mai, gặp mặt tại Khổng Tước lâu, thư xem xong lập tức hủy đi. Ngư Tứ.
Lục Thất xem xong thì kinh ngạc, người gửi thư đích xác là Dương gia Tứ huynh, bọn họ vừa mới gặp nhau không lâu, tại sao lại muốn gặp hắn.
Lục Thất trong lúc khó hiểu bắt đầu hủy đi thư tín, xé nát vụn, sau đó ném trên mặt đất, rồi lạnh lùng nói:
- Hạng người nhàm chán.
A Hồng nhìn bóng lưng Lục Thất đi, không hiểu ra sao nhìn mớ giấy vụn trên mặt đất, cuối cùng lắc đầu. Gần đây tú trang xảy ra rất nhiều việc kỳ lạ, nhóm nữ chủ tới tới đi đi, trong tú trang cũng điên cuồng đẩy nhanh tốc độ làm việc, hơn nữa rất ít thêu trang trí.
Ngày hôm sau, Lục Thất rời khỏi gia trạch của Tiểu Phức, đến tú trang ngồi tạm một thời, sau đó xuất môn đi Khổng Tước lâu. Hắn đã suy nghĩ kỹ, Dương gia Tứ huynh bí ẩn như vậy muốn gặp hắn, đương nhiên hắn cũng không thể đường hoàng trực tiếp đi gặp mặt. Lần này hắn chỉ có thể công khai đi gặp Thanh Phù, rồi nhờ Thanh Phù giúp hắn liên lạc với Dương gia Tứ huynh.
Đón xe đến Khổng Tước Lâu, lúc này Lục Thất một thân áo gấm, quang minh chính đại từ cửa chính tiến vào Khổng Tước lâu. Nhóm quy nô cúi đầu khom lưng tiếp đón, vừa nghe là tìm Thanh Phù, lập tức có một quy nô chạy vội đi thông báo, người tiếp khách sẽ có thưởng đấy.
Lục Thất tiến vào lầu các tráng lệ, bất đồng với cảnh tượng trước kia đã gặp qua đó là không có kỹ nữ lôi kéo khách. Hoàn cảnh tao nhã yên tĩnh khiến Lục Thất cảm giác như đã tiến vào nhầm nơi, hắn cũng biết, buổi sáng hẳn là thời điểm thanh lâu quạnh quẽ.
Trong lúc đứng đợi tại sảnh đường, hắn lần lượt nhìn thấy năm nam nhân áo gấm đi ra từ phía sau, khi đi ngang qua chỉ tùy ý liếc mắt nhìn Lục Thất. Một lát sau, gã quy nô kia đã trở lại, mang đến một tì nữ áo xanh mười hai mười ba, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Tì nữ áo xanh trông thấy Lục Thất, thoải mái tự nhiên khẽ nói:
- Công tử, mời theo nô tì đến đây.
Lục Thất mang theo tâm tư khác thường gật đầu, cất bước đi theo tì nữ áo xanh, hắn cùng Ngọc Trúc triền miền dạ thoại đã hiểu được đôi điều về tình hình thanh lâu. Các nữ nhân trong thanh lâu, địa vị cao thấp phân ra rõ ràng, hoàn cảnh sống của danh kỹ không hề thua kém tiểu thư nhà quan lại, đều có tú các của riêng mình để ở, thậm chí còn có thể sử dụng thuyền hoa.
Ra khỏi sảnh đường là một cảnh quan đình đài lầu các, sừng sững giữa rừng trúc xanh mướt trùng trùng điệp điệp trong tầm mắt là tòa tòa lầu các san sát nhau, thoáng nhìn qua, tuy rằng không đại khí lộng lẫy bằng Hoàng cung, nhưng cũng là nhã cư điền viên làm cho người ta thanh tâm vui vẻ.
Giẫm lên con đường rải đá sỏi trắng, tâm trạng của Lục Thất giữa cảnh quang tao nhã lặng lẽ thả lỏng an bình, trong vui sướng cũng cảm nhận được một loại tâm cảnh văn nhân nhã khách. Khó trách đám người văn nhân và quý tộc bằng lòng say mê lưu luyến chốn thanh lâu không về, chỉ nhìn khung cảnh nơi này cũng đã khiến người ta sinh ra cảm giác cao nhã, còn có tri kỷ mỹ nhân hiểu biết lòng người đón ý nói hùa, muốn không say lòng cũng khó.
Đi tới một tòa tiểu lâu hai tầng, Lục Thất quan sát thì phát hiện bên ngoài tiểu lâu còn có thang lầu có thể trực tiếp tiến lên tầng hai, chứng tỏ lầu trên và lầu dưới đều tự độc lập. Dưới sự cung kính dẫn đường của tiểu tì, hắn cất bước tiến vào cửa các ở tầng một.
Mùi thơm thanh nhã phả vào mặt, ánh mắt Lục Thất nhạy bén trông thấy thân ảnh của một vị mỹ nhân đứng ở trong các. Mỹ nhân kia có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, làn da tựa tuyết tựa ngọc, má lúm đồng tiền ngậm một nụ cười yếu ớt thanh nhã, nhưng khi hai người vừa thấy mặt nhau, nụ cười yếu ớt của mỹ nhân lập tức biến thành kinh ngạc.
- Thanh Phù, không thích ta tới sao?
Lục Thất đi lên hai bước, mỉm cười nhìn mỹ nhân khẽ nói.
- A, công tử.
Kiều dung của Thanh Phù chuyển sang sửng sốt yêu kiều gọi, người cũng tiêu sái tiến lên nghênh đón, tới trước mặt Lục Thất ngửa lên bờ má lúm chăm chú nhìn hắn .
Lục Thất nhàn nhạt mỉm cười ngắm mỹ nhân tựa ngọc, trong nội tâm có chút hổ thẹn. Nếu không có mật ước với Dương gia Tứ huynh, có lẽ hắn sẽ quên mất lời hẹn ước hứa thân cùng vị mỹ nhân này, cho dù sau này có nhớ lại, chỉ sợ cũng đã qua thật lâu rồi.
- Công tử đến đây, nô thật không ngờ tới.
Chăm chú ngắm nhìn nhau trong chốc lát, Thanh Phù dịu dàng mở miệng trước.
Lục Thất gật đầu, thân thiết ôn hòa nói:
- Hôm nay ta rảnh, đến đây gặp nàng, muốn hỏi nàng một điều, nàng có thật tâm nguyện ý gả cho ta không.
- Những lời nô nói đều là thật tâm, công tử chớ nên ngờ vực vô căn cứ.
Thanh Phù dịu dàng đáp lại, một đôi mắt đẹp trong suốt chăm chú nhìn Lục Thất.
Lục Thất ấm lòng gật đầu, nói:
- Ta đến là muốn đón nàng về.
Thanh Phù ngẩn ra, hơi do dự, dịu dàng nói:
- Công tử muốn mang nô về, nhưng hiện tại không có lợi đâu.
- Tiền chuộc thân cho nàng thấp nhất có thể là bao nhiêu?
Lục Thất khẽ hỏi.
Thanh Phù cúi đầu im lặng, một lát sau mới ngẩng đầu dịu dàng nói:
- Giá trị của nô thấp nhất cũng phải hai vạn bạc, mà tiền tích góp của nô mới chỉ có năm ngàn lượng.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Nàng đi tìm tú bà nói một chút, ta sẽ xuất ra một vạn năm ngàn bạc.
Thanh Phù dịu dàng nói:
- Công tử thật sự muốn chuộc thân cho nô sao?
Lục Thất nâng tay vuốt ve bờ má ngọc của nàng, dịu dàng nói:
- Là thật, ta và nàng từng có ước hẹn nhân duyên, chỉ cần ta có khả năng, tất nhiên không muốn để nàng tiếp tục lưu lại Khổng Tước lâu.
- Chỉ có điều nô cảm thấy, hiện giờ công tử chuộc nô trở về là mất nhiều hơn được, trong lòng nô không muốn khiến cho công tử bị tổn tài. Nô nghĩ một ngày nào đó có thể tự chuộc thân cho mình, rồi sẽ mang theo của hồi môn đi hầu hạ cho công tử.
Thanh Phù dịu dàng khẽ nói, một đôi mắt đẹp ôn nhu chăm chú nhìn Lục Thất.
Lục Thất nghe xong trong lòng ấm áp, nếu không biết dĩ vãng của Thanh Phù, có lẽ hắn sẽ cho rằng Thanh Phù đang thoái thác. Dựa theo những gì đã biết được, Lục Thất mơ hồ hiểu được con người Thanh Phù, nàng là một thiếu nữ cất giấu dưới đáy lòng sự tự tôn tự mình nỗ lực vươn lên, luôn làm việc dũng cảm quyết đoán.
- Thanh Phù, ta là nam nhân, nếu đã có năng lực chuộc thân cho nàng sẽ không tình nguyện để cho nàng tiếp tục ở lại nơi này. Ngân phiếu ta đã mang đến, nếu ước hẹn nhân duyên trước đây của nàng là xuất phát từ thật tâm, vậy nàng cũng đừng cự tuyệt ta.
Lục Thất thành khẩn đáp lại lời cự tuyệt dịu dàng của Thanh Phù, nói trắng ra không cho phản bác.
Gương mặt xinh đẹp của Thanh Phù ngẩn ngơ, tiếp đó cúi đầu im lặng. Lục Thất bình thản quan sát Thanh Phù, hắn biết bản thân xuất hiện quá mức đột ngột, khiến cho Thanh Phù không lường trước được mà hoảng loạn thất thố. Một nữ tử thanh lâu, nhất là một hoa khôi có sắc nghệ đáng kiêu ngạo được tôn sùng, đối với việc chuộc thân nhập tịch phải cực kỳ cẩn thận, một khi lựa chọn sai, sẽ một đời đau khổ bất hạnh.
- Thanh Phù, không mời ta uống chén trà sao?
Lục Thất khẽ cười nói.
Thanh Phù ngẩng đầu, đôi mắt đẹp ôn nhu nhìn Lục Thất, im lặng gật đầu, chợt vươn ra bàn tay ngọc nắm lấy tay áo phải của Lục Thất, kéo nhẹ Lục Thất đi đến ghế dựa, tới ghế dựa rồi dìu Lục Thất ngồi xuống, sau đó xoay người đi pha trà. Tiểu tì nữ kia đứng ở cửa, ánh mắt tò mò bất an nhìn Lục Thất.
Chợt ở cửa các phát ra hai tiếng gõ nhẹ, Lục Thất lập tức cảnh giác nhìn lại. Hắn được hẹn tới Khổng Tước lâu là bị động chờ gặp mặt Dương gia Tứ huynh, hắn thậm chí còn hoài nghi lá thư này liệu có phải là có người giả danh nghĩa của Dương Côn hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.