Kiêu Phong

Chương 22: Kinh doanh




Đó là một tiền bối của ta, bình thường hiếm khi nói, rất ít đi lại xung quanh, người có khi thích ở trong bóng đêm của hoa viên yên tĩnh suy nghĩ, không vấn đề gì đâu.
Cô gái che mặt nhẹ giọng giải thích, Lục Thất nghe xong cũng không nói thêm điều gì nữa.
Lại nghe cô gái che mặt lại hạ giọng nói:
- Ngươi tu luyện Thiếu Lâm La Hán khí công, thuộc loại Trúc Cơ khí công của Thiếu Lâm ngoại công, tuy rằng dựa vào Tiên Thiên chân pháp phụ trợ việc tu luyện đạt đến đỉnh cao, nhưng uy lực cũng không lớn. Võ công Thiếu Lâm bác đại tinh thâm, bất luận là nội công ngoại công trên đời đều là tuyệt học vô thế. Chẳng qua ngoại công dễ học khó tinh, mà nội công lại rất tinh rất sâu khó tập luyện, về phần Phật công chính là Tiên Thiên chân pháp một nhánh của phật tông Xá Lợi, người tu luyện lại càng hiếm thấy.
Vì vậy, Thiếu Lâm ngoại công được lưu truyền rộng rãi trong thiên hạ, mà trong chùa cao tăng đa phần đều khổ công tu luyện nội công, hoặc là nội ngoại kiêm tu. Khí công La Hán của ngươi đã đạt đến đỉnh cao, nếu người khác luyện Thiếu Lâm đến đỉnh cao cũng là do may mắn mà thôi, vị sư phụ đã từng dạy ta có để lại sách dạy về võ thuật, có một loại Kim cang thiền công, loại này là ngoại công hộ thể thần công bá đạo nhất trong Thiếu Lâm mật truyền, rất ít người luyện chúng.
Lục Thất sửng sốt, khó hiểu nói:
- Làm sao lại có rất ít người khổ luyện?
Cô gái che mặt nói:
- Bởi vì loại công phu này nhất định phải là Trúc Cơ ngoại công, khi đạt tới tầng Khí thấu thập nhị trọng thì có thể luyện tập, mà Trúc Cơ ngoại công luyện được đến cảnh giới này cũng không nhiều.
Lục Thất gật gật đầu, nói:
- Ta hiểu được, mời sư tỷ chỉ giáo công pháp đi.
Cô gái che mặt gật gật đầu bắt đầu truyền đạt lại một cách chặt chẽ mật quyết, tận tình giảng giải hàm ý và cách luyện từng câu một. Lục Thất tập trung lắng nghe, không rõ chỗ nào liền hỏi lại chỗ đó, suốt một đêm ròng rã khổ luyện đã thông suốt lối đi, khi trời tờ mờ sáng, cô gái che mặt nhẹ nhàng đi trước.
Lục Thất suy ngẫm lại tất cả công pháp, cũng không muốn bắt đầu thực hành chúng ngay, hắn rời khỏi tiêu cục quay trở về Thiên Công Tú trang, đi vào nhà phòng tại hậu diện.
Các cô gái không nghĩ là mới sớm tinh mơ hắn lại vội vàng quay về, hắn thì qua loa chào hỏi với họ, sau đó bảo Tiểu Mai tìm cho hắn một phòng cho hắn nghỉ ngơi, chui vào đóng cửa lại, dặn không ai được phép quấy rầy hắn. Đứng trong phòng tĩnh tâm một lát sau hít thở thật sâu, chắp tay trước ngực, hai mắt nửa mở. Hắn tập trung ngồi luyện nội công.
Suốt nửa ngày trôi qua, hắn như đã thông được kinh mạch, đạt được chút thành tựu cảnh giới. Hắn vui mừng ngồi xếp bằng thu công dựa theo Trúc thư công pháp để tu luyện điều tức. Sau khi tu luyện xong, hắn lại chuyển sang tu luyện Quy xà đan thư, thời gian tu luyện dài nhất, không ngờ bất chợt lại tiến vào cảnh giới “thần ý ngoại khuy”.
Lần nhìn thấu này, hắn bắt gặp hình ảnh Tiểu Mai ngồi một mình trền ghế đẩu ngoài cửa, cánh tay trái chống trên đùi, tay nâng cái má ngẩn ngơ, gương mặt tròn xinh đẹp đầy tâm trạng, rất dễ làm cho người ta cảm thấy nét trìu mến của nàng.
Một lát sau Lục Thất thu công đứng lên, tiến ra nhẹ nhàng mở cửa, nhìn thấy gương mặt Tiểu Mai vẫn ngẩn ngơ. Lúc này tâm tình của hắn rất thư thái, vừa cười vừa giơ tay bắt lấy tay phải của nàng, Tiểu Mai lúc đó bất ngờ giật mình vùng đứng lên, Lục Thất kéo nàng vào phòng bên cạnh.
Tiểu Mai hoảng sợ la lên thành tiếng, sau khi định thần mới ngạc nhiên nói:
- Công tử.
Lục Thất một tay đóng cửa lại, tiểu Mai vừa nhìn thấy hai lúm đồng tiền trên mặt đã đỏ ửng, lúng túng nhẹ nhàng nói:
- Công tử, người thấy đói bụng không, thiếp tỳ cho người mang điểm tâm cho ngài.
Lục Thất mỉm cười, hai tay vịn vào bờ vai mảnh khảnh của nàng, kề gần mặt nàng nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Mai, là ta đang đói bụng, ta muốn ăn thịt tỷ có được không?
Tiểu Mai nghe xong ngượng ngùng cúi đầu không nói, có phần bối rối. Lục Thất duỗi cánh tay trái kéo nàng áp vào ngực, hai người vuốt ve một lát, Lục Thất nhẹ nhàng đưa tay phải nâng mặt của Tiểu Mai, mỉm cười khi thấy gương mặt má lúm đồng tiền của nàng đỏ ửng, tay phải hắn trượt dài từ gáy tóc xuống dọc sống lưng, cúi đầu hôn vào môi nàng, tay phải bắt đầu không ngoan ngoãn từ từ len lỏi vào trong áo lót thưởng thức, trong áo lót một đôi cầu bằng ngọc căng tròn bị bàn tay tùy tiện cầm âu yếm.
Đôi mắt đẹp của Tiểu Mai từ từ khép hờ, theo bàn tay hắn đang lần trong ngực vuốt ve, nàng cũng dần mất lý trí bắt đầu phát ra những âm thanh nhỏ, cả thân người vặn vẹo, hòa theo những động tác vuốt ve âu yếm của Lục Thất, khiến dục vọng trong người hắn dâng cao, không kìm chế nổi nhớ lại những hình ảnh tươi đẹp mềm mại của Tiểu Song Nhi.
- Tiểu Mai.
Có tiếng gọi của người nào đó từ bên ngoài vang lên.
Tiểu Mai giật mình, vội vàng thoát khỏi Lục Thất, gượng ghịu sửa sang lại quần áo đang xốc xếch. Lục Thất lúc đó mới nghe rõ âm thanh bên ngoài, Tiểu Mai cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Công tử, bên ngoài khả năng có việc, để thiếp tỳ ra xem sao.
Lục Thất cảm xúc đang dâng trào, không kìm chế lại ôm chầm lấy Tiểu Mai, làm Tiểu Mai thẹn thùng đến hoảng sợ, xấu hổ vội vàng nhỏ giọng nói:
- Công tử, nghĩ cho cùng nếu Ngọc chủ mẫu nhìn thấy thì không hay lắm đâu.
Lục Thất quả thật không muốn làm mất hình tượng đại ca của mình, nhưng cũng cố ôm hôn Tiểu Mai một cái mới chịu thôi. Tiểu Mai xấu hổ đến choáng váng, nhỏ giọng nói:
- Công tử, để thiếp tỳ lo xong chính sự sẽ lại đến cùng người.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Một lát nữa có việc ta phải rời khỏi đây, ngày mai mới có thể quay về đây được.
Tiểu Mai khẽ ồ một tiếng gật đầu, có hơi hụt hẫng, lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài. Mãi bận suy nghĩ có tiếng la lên gấp gáp:
- Tiểu Mai, có một khách hàng lớn bên ngoài muốn hỏi mua hàng hóa của chúng ta, ngươi ra xem thế nào đi.
Lục Thất vừa nghe cũng đi ra, nhìn thấy hắn, Tư Ngọc cũng hơi ngượng ngùng gọi:
- Đại ca.
Lục Thất cười gật gật đầu, Tiểu Mai có chút khẩn trương, nhỏ giọng nói:
- Công tử, người có thể đi gặp khách hàng lớn này không?
Lục Thất cười nói:
- Nơi này do tỷ toàn quyền làm chủ, ta có thể cùng tỷ đi xem.
Tiểu Mai gật gật đầu, hai người cùng đi ra phòng phía trước, trong phòng có một người đàn ông trạc cũng gần 40 tuổi, người mập đến chảy mỡ nhìn đích thị là dân buôn, đang rất nghiêm túc xem kỹ bức tranh thêu hoa mẫu đơn. Đi cùng thương nhân này là một Lão phụ. Tiểu Mai trầm ổn bước vào phòng, Lục Thất chỉ đứng chờ ở bên ngoài.
Lão phụ vội hỏi:
- Triệu lão gia, vị này chính là Mai tổng quản Tú trang, có thể đại diện toàn quyền quyết định.
Thương nhân nhìn Tiểu Mai một cái rồi cười nói:
- Giờ mới được biết Thiên Công Tú trang mới thay đổi chủ nhân, không ngờ Mai tổng quản còn trẻ trung xinh đẹp đến vậy.
Tiểu Mai khéo léo dịu dàng nói:
- Cảm ơn Triệu lão gia, không ngờ nay được người đến nhà chúng tôi, đúng là niềm vinh hạnh to lớn.
Lục Thất không muốn nghe người trong đó nói chuyện mua bán phức tạp, liền cất bước đi đến nội viện. Bắt gặp hai gã người hầu ăn mặc sáng sủa đứng trong viện. Hắn đành phải quay về hậu viện, ở cửa ra vào hắn dừng lại, nhìn về hướng Thiên Tỉnh có bốn cô gái đang sống ở đó.
Sau một lúc lâu, Tiểu Mai và lão phụ vội vàng tìm được hắn, Tiểu Mai vội la lên:
- Công tử, vị Triệu lão gia này đồng ý thỏa thuận với chúng ta mua 100 kiện thêu phẩm, yêu cầu chúng ta chậm nhất trong vòng 5 ngày, nhất định phải đem hàng đến địa điểm là huyện Vĩnh Định cách đây 200 dặm thuộc vùng ngoại ô. Ngài xem có thể tiếp nhận được không?
Lục Thất nhìn về phía lão phụ nói:
- Bà cho là có lợi nhuận không?
Lão phụ nói:
- Triệu lão gia này lúc trước cũng từng vài lần đến mua bán, chưa bao giờ trả thiếu một đồng. Hiện tại ông ta muốn mỗi kiện thêu phẩm giá cao nhất cũng chừng 130 lượng, đã chủ động đưa ra mức giá cao nhất, hơn nữa phải là hơn 100 kiện. Ông ta chỉ kiếm chút lợi nhuận.
Lục Thất suy nghĩ một lát rồi nói:
- Vậy bà cho rằng 100 kiện thêu phẩm này, có thể hoàn thành trong vòng 3 ngày hay sao?
Lão phụ gật đầu nói:
- Trong kho còn có 57 kiện, số còn lại có thể làm xong trong 3 ngày.
Lục Thất gật gật đầu nói với Tiểu Mai:
- Tiểu Mai, tỷ đi nói lại với ông ta, nhưng phải là 150 lượng cho 1 kiện, lý do là cần phải thuê thêm nhân công đưa hàng, còn phần ông phải đưa 5 ngàn lượng, chúng ta nguyện sẽ vận chuyển số thêu phẩm này nữa.
Tiểu Mai gật gật đầu, lão phụ sắc mặt biến đổi, nói:
- Ta nhớ ra rồi, Triệu lão gia này trước đây từng muốn mua tú trang này, chủ nhân cẩn thận đừng bị mắc lừa.
Lục Thất sửng sốt, lập tức cười nhạt nói:
- Hơn một vạn lượng bạc, giá trị lớn như vậy không thể mạo hiểm được, bà cứ cố gắng làm, ba ngày sau ta sẽ tự mình mang hàng đến nơi.
Lão phụ nhìn Lục Thất một cái, gật đầu nói:
-Đông chủ có lòng tin việc giao hàng này thuận lợi, vậy ký vào đơn đi.
Nói xong kéo Tiểu Mai ra phía trước.
Tiểu Mai ở Tú trang làm chủ nên ký kết, còn Lục Thất theo như kế hoạch dự định rời khỏi Tú trang trở về Trịnh gia ở thành Nam, cũng không định gặp Vương Nhị phu nhân, chào hỏi bốn gã liên lạc canh gác hắn trở về phòng cởi bộ trang phục tiêu cục, lại vội vàng theo về hướng thành đông, nhóm lính liên lạc thấy hành vi thần bí của Lục Thất mà rất ngi hoặc, không biết đại nhân có việc gì bên ngoài mà vội vã đến thế.
Lục Thất mướn xe ngựa thẳng tiến vào quán trà Thất Tịch ở phố lớn Hiên Đại thành Đông, nhìn thấy nam nữ ở đây ăn mặc áo gấm lụa là ra vào, hắn tự biết mình mặc không được thích hợp liền tiến vào quán trà sang trọng này, nhưng nếu thay đổi trang phục áo gấm với mục đích đến gặp đối phương có vẻ tầm thường quá, hắn nghiêm trang bước vào trà quán Thất Tịch đậm đà mùi hương gỗ cổ xưa.
Tiến vào cửa lập tức bắt gặp một mùi thơm ngát xông thẳng và mũi, bên tai nghe âm thanh đến mềm mại nói:
- Hoan nghênh công tử đêm nay đã đến Thất Tịch nhỏ bé này.
Lục Thất nghe thấy âm thanh nhìn lại, bắt gặp bên phải cánh cửa bên trong một loạt tỳ nữ thúy y, tổng cộng mười người, mỗi người một dung mạo xinh đẹp, người nói với hắn chính là tỳ nữ đứng gần cửa ra vào nhất, nhìn khoảng 16~17 tuổi xuân, gương mặt tròn như trái táo, một đôi mắt đẹp mọng nước cung kính nhìn Lục Thất.
Lục Thất ồ một tiếng, hắn không muốn tốn thời gian quanh co, liền lấy ra ít ngân lượng trong tay, nói:
- Ta họ Lục, nay ta đến đây để gặp quý chủ đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.