Kiêu Phong

Chương 21: Thuyết hoàng




Cô gái che mặt hạ giọng nói:
- Có thể Hoàng hậu muốn hại đấy, vị Chu hoàng hậu này là một trong những mỹ nhân xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành ở Giang Ninh, bà ta có nụ cười mê đắm lòng người đáng tiếc tâm tính lại hẹp hòi, trời sinh Hoàng đế lại đa tình, Chu hậu được cưới về này lại rất mê quân tham quan, không cho chuyên sủng ở hậu cung, giữ chặt Đường Hoàng đa tình, có thể nói vương uy Đường Hoàng không chấn, bà ta có trách nhiệm rất lớn, là hồng nhan họa thủy không biết phụ quân hưng quốc.

Lục Thất giật mình nói:
- Nếu Hoàng hậu thật sự là mối nguy hại, thì tại sao không ám sát Lý Tuyết Tâm chứ?
Cô gái che mặt hạ giọng nói:
- Đấy là chỗ độc ác cao minh của Chu Hoàng hậu, nếu Lý Tuyết Tâm bị giết hại Đường Hoàng đa tình sẽ thương hoa tiếc ngọc, người sẽ không quên được những hồi ức về nàng ta, thậm chí sẽ ghi nhớ mãi mãi, chỉ có thể biến Lý Tuyết thành nữ nhân phàm tục bình thường thì Đường Hoàng mới có thể quên được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Lý Tuyết Tâm. Lúc này Lý Tuyết Tâm là thiếp của ngươi thì Đường Hoàng có yêu thích cũng chỉ ngậm ngùi hối tiếc mà thôi, sẽ nhanh chóng phai nhạt dần.
Lục Thất nghe nói mặt mày nhăn lại liền nói:
- Có phải trong lòng Lý Tuyết Tâm rất thích đương kim Hoàng thượng phải không?
Cô gái che mặt hạ giọng nói:
- Ngược lại, trong lòng Lý Tuyết hết sức chán ghét thói trọng văn của đương kim Hoàng thượng, nàng cũng giống như Lý Thị Lang ghét Phật thích Đạo, đây cũng là nguyên nhân chính mà nàng chưa thể vào cung, nhưng vì gia đình Lý Thị Lang rước lấy đại họa vào thân.
Lục Thất nghe xong trong lòng thậm chí có chút thoải mái, lại nghe cô gái che mặt nói tiếp:
- Lý Tuyết Tâm ngạo tuyết khuynh thành cũng thuộc sở hữu của ngươi rồi, ngươi chắc không biết rằng trong kinh thành này có không ít nam nhân ghen tị với ngươi đâu.
Lục Thất ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Sư tỷ nói như vậy là không đúng rồi, Lý Tuyết Tâm không thuộc về ta, nếu sau này nàng nguyện ý đi thì ta cũng không cản.
Cô gái che mặt ngạc nhiên nói:
- Ngươi nói vậy là ý gì? Nàng ta không phải là thiếp thất của ngươi sao?
Lục Thất bình thản nói:
- Đúng là như thế nhưng nàng ta lúc này cũng lạnh lùng như băng, rõ ràng là chướng mắt ta, đối với vẻ đẹp của nàng ta quả thật ta cũng rất động lòng, nhưng con người của ta rất thực tế, không muốn đồng sàng dị mộng làm bạn cả đời với nữ nhân như thế, nếu sau này nàng ta muốn gả cho ai ta tuyệt đối không ngăn cản.

Cô gái che mặt kinh ngạc nói:
- Ngươi thật sự đồng ý giải thoát cho nàng ta.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Như thế thì làm sao, để nàng ta tự do lựa chọn thì có gì là không đúng chứ?
Cô gái che mặt hạ giọng nói:
- Ngươi thật là khó hiểu, những nữ nhân xinh đẹp như vậy đa phần các nam nhân đều không thể nào nỡ lòng rời xa được.
Lục Thất nhìn nàng một cái, cười nhạt nói:
- Ta không bỏ được thì phải làm thế nào đây, nếu mỗi ngày phải gặp người đẹp lạnh như băng đó, không bằng đổi thành mười ngọc nữ hoạt sắc sinh hương còn hơn.
Cô gái che mặt sửng sốt, khẽ trách mắng:
- Sao ngươi có thể nói năng vô sĩ như thế?
Lục Thất khổ sở nói:
- Sư tỷ, ta đối với Lý Tuyết Tâm chỉ có sắc tâm chứ không có tình yêu, xin sư tỷ đổi đề tài có được không?

Cô gái che mặt sửng sốt nhìn Lục Thất thật lâu rồi hạ giọng nói:
- Có phải ngươi không muốn trò chuyện cùng ta?

Lục Thất chần chờ một chút, rồi thản nhiên nói:
- Không phải, ta nghĩ giờ nên học một chút võ thuật rồi tiếp tục trò chuyện.
Cô gái che mặt nhìn hắn một cái rồi gật gật đầu, hạ giọng nói:
- Ta sẽ truyền cho ngươi một loại võ thuật, tuy nhiên trước khi truyền ta có chuyện cần hỏi ngươi, ai là người truyền cho ngươi Tiên Thiên Công để tu luyện?

Lục Thất ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Sao sư tỷ biết ta tu luyện Tiên Thiên công, có phải sư tỷ cũng từng tu luyện Tiên Thiên công không?
Cô gái che mặt gật đầu nói:
- Chân pháp mà ta tu luyện là Kỳ môn Tiên Thiên, chân pháp Huyền môn Tiên Thiên của ngươi được truyền từ ai?
Lục Thất nghiêm mặt nói:
- Chân pháp của ta được truyền từ Côn Luân Hành Vân tiên sư, Hành Vân tiên sư nói ta có tư chất rất tốt mới truyền phương pháp cho, cho tới nay đều là ta tự học đấy, sư tỷ cũng tu luyện Tiên Thiên công, ta kính xin được chỉ giáo thêm một vài phần.
Cô gái che mặt lắc đầu nói:
- Người đừng trông cậy vào ta chỉ giáo, ta tu luyện Tiên Thiên chân pháp cũng là tự ta ngộ ra đấy thôi, Tiên Thiên chân pháp tu luyện chỉ có thể là tự ngộ, bất luận cái gì gọi là tự thân tu luyện chỉ biết nói dối làm người tu luyện thêm lạc lối, chỉ có kiên định chuyên cần một thời gian dài mới có thể thuận theo tự nhiên luyện thành công được.
Lục Thất ồ một tiếng, giờ mới hiểu được Tiên Thiên chân pháp chỉ có thể tự mày mò học, cái gọi là tu luyện theo những gì góp nhặt được ngược lại sẽ là tai họa.
Cô gái che mặt lại nói:
- Tiên Thiên chân pháp là một loại thuật dưỡng khí tu luyện nội tâm, lúc đầu thành công chỉ có thể làm tăng cường khả năng nhạy bén của người tu luyện, đối với kẻ thù thì tác dụng không lớn, tuy nhiên lại có thể làm tăng tốc độ tu luyện võ công, Tiên Thiên chân pháp của trung hậu kỳ có uy lực rất lớn, nhưng phải hơn mười năm mới luyện thành, đối với chúng ta, Tiên Thiên chân pháp sơ kỳ thì không bằng võ thuật thực tế, cho nên chúng ta phải cùng tu luyện Tiên Thiên Chân pháp và võ thuật để hỗ trợ lẫn nhau.
Lục Thất gật đầu, lại hỏi:
- Sư tỷ, Tiên Thiên công về cơ bản thì phân thành bao nhiêu trường phái vậy?
Cô gái che mặt hạ giọng nói:
- Tổng thể chia làm Huyền môn Kim Đan, Phật tông Xá Lợi và Kỳ môn Càn Khôn, ba loại này thì Huyền môn Kim Đan là nhánh công pháp đông nhất, tiếp theo là Kỳ môn Càn Khôn và cuối cùng Phật tông Xá Lợi là ít nhất. Kỳ thật đối Tiên Thiên chân pháp thật sự lưu truyền không được nhiều, lúc trước sư phụ truyền chân pháp này cho ta, cũng chỉ ở cùng ta được bảy ngày đã đi, nói rõ ngày ta luyện thành Tiên Thiên công thì hãy đi tìm người.
Lục Thất nghe xong gật đầu nói:
- Hành Vân tiên sư cũng đã từng nói với ta như thế đấy.
Cô gái che mặt hạ giọng nói:
- Chúng ta có thể gặp nhau cũng có thể gọi là hữu duyên, nhưng với chúng ta mà nói, để tu luyện thành công Tiên Thiên công thật sự là xa vời đấy, chúng ta ít nhất sống với cuộc đời này đến 50~60 năm, thậm chí là trăm năm cũng không chừng mới chết đi, bởi vậy nên đối mặt với sự thật thì sẽ tốt hơn.
Lục Thất cười nói:
- Ta thì rất thực tế đấy, tu luyện Tiên Thiên công có được hay không không quan trọng, ta chỉ muốn, không thể sống uổng phí cái mạng này, có thể giống như cha ta trở thành một tướng lĩnh thống quân, trở thành một nam nhi đại trượng phu giúp ích cho nước nhà.
Cô gái che mặt nhìn hắn một cái, hạ giọng nói:
- Có minh chủ mới có tướng tài, ta chỉ sợ là ngươi sinh ra nhầm đất nước, đương kim Hoàng Thượng lo sợ nghi kỵ tướng sĩ có bản lĩnh, thà rằng quỳ gối trước quân địch cũng không chấp nhận trọng võ cường binh, Đường quốc sớm muộn gì cũng sẽ bị Chu quốc thôn tính đấy.
Lục Thất ngẩn ra, hỏi:
- Sư tỷ hay là cho rằng đương kim Hoàng Thượng là hôn quân?
Nữ nhân hạ giọng nói:
- Đương kim Hoàng Thượng không phải là hôn quân, mà là một Hoàng Thượng cực kỳ thông minh, ông ta tự biết bản thân không đủ khả năng thống lĩnh quân đội, không có uy vọng ở trong quân, nên ông ta phát huy Phật tông văn tự, dùng Phật học để làm mê muội thần dân, dùng những quốc sách hưng văn ức võ để bảo toàn thống trị Đường quốc, từ khi ông ta lên ngôi trị vì đến nay cũng không hề cho tướng giỏi có cơ hội cầm quân, trắng trợn loại trừ những Đại tướng thiện chiến có uy vọng thống lĩnh quân đội, tuy rằng đã tạo dựng nên một Đường quốc có một hệ thống đội quân chiến lực không mạnh, nhưng lại làm cho ông ta cảm thấy yên tâm có được vị trí vững chắc, nếu ông ta trọng võ ức văn tích cực phái tướng lĩnh cầm binh đi chinh chiến, thì ngươi nghĩ sẽ có bao nhiêu Hoàng Thượng tạo phản xuất hiện, điều này đối với đương kim Hoàng Thượng mà nói thay vì lo sợ bị ngoại quốc thâu tóm, thì nguy cơ bị các võ tướng trong cung muốn lấy mạng ông ta mà tạo phản càng đáng sợ hơn.
Lục Thất nghe xong giật mình lập tức không nói gì, lại nghe Cô gái che mặt lại hạ giọng nói:
- Nếu đổi lại ngươi là Hoàng Thượng, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ đường đường ngự giá thân chinh nở mày nở mặt, đáng tiếc đương kim Hoàng Thượng là người không giỏi về chính sự, không thể cầm quân mà chỉ có thể đè ép quân mà thôi.
Lục Thất nghe xong trong lòng hụt hẫng, mơ hồ nói:
- Nghe sư tỷ nói như vậy, dường như ta ở Đường quốc, khó có thể tiếp tục thực hiện nguyện vọng trở thành một tướng quân như mong đợi.
Cô gái che mặt hạ giọng nói:
- Ngươi suy nghĩ như vậy là sai lầm dấy, đương kim Hoàng Thượng thường chỉ lo sợ sự đố kỵ, tranh giành của các tướng có uy vọng cao,nhưng lại hết lòng đề bạt các tướng trẻ có tài, nếu ngươi có cơ hội gặp Người, thì vẫn có cơ hội trở thành tướng quân thống soái cả vạn binh, nhưng nếu ngươi bộc lộ rõ hoài bão to lớn của mình, thì ngươi không thể làm Tướng quân lâu được, ở trong quân Đường quốc kiêng kị nhất chính là trở thành một trong những Tướng có tài cầm quân xuất chúng.
Lục Thất nghe xong gật gật đầu, chợt thở dài, nghi ngờ nói:
- Sư tỷ, ở Đường quốc này Sư tỷ là người có vai trò gì mà có thể nắm chuyện của triều đình rõ đến như vậy?
Cô gái che mặt hạ giọng nói:
- Ngươi đừng quên đây là Long Uy tiêu cục, dưới ta có rất nhiều tai mắt chuyên thu thập các tin tức, ta chỉ cần đọc những tin tức đó là có thể nắm rõ mọi chuyện rồi, tuy nhiên chuyện của ngươi là bản thân ta đích thân đi tìm hiểu, chủ yếu là việc ngươi tu luyện Tiên Thiên công đã làm ta thấy tò mò, hơn nữa ta không thể tùy tiện truyền bí kíp này cho người bình thường nào cũng được.
Lục Thất nghe xong gật gật đầu, Cô gái che mặt lại nói:
- Được rồi, hiện tại ta truyền bí kỹ cho ngươi, nhưng ta cần nói rõ một chút, ta là thân thích của Tổng tiêu đầu, tiêu cục sắp nhận một món hàng rất có giá trị, ta truyền cho ngươi vũ kỹ, trong lòng muốn ngươi hộ tiêu, đó cũng giống như một thỏa thuận. Ngươi phải hứa là không được nhắc đến ta trước bất kỳ ai cũng.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ta hiểu, nhưng ta chỉ lo không thể ở lại Kinh thành này được lâu đâu.
Cô gái che mặt hạ giọng nói:
- Không sao, nếu lần hộ tiêu này ngươi không thể tham gia, vậy là ngươi đã nợ ta một ân tình, về sau khi ta gặp chuyện, ngươi trả ơn ta là được.
Lục Thất gật đầu nói:
- Được, ta sẽ luôn ghi nhớ ân tình của sư tỷ.
Hắn vừa dứt lời, chợt nghe bên trái có tiếng bước chân rất khẽ, vội cảnh giác quay đầu nhìn lại, bắt gặp bên ngoài sảnh có bóng người cao đến mười thước, đứng trong bóng đêm nhìn lại, bóng lưng người đó rất cao lớn.
- Sư tỷ, người ngoài đó là ai vậy?
Lục Thất nhìn thấy “sư tỷ” không có phản ứng gì, biết đó là người trong tiêu cục, nhưng bị người khác nghe trộm cuộc nói chuyện của mình, làm hắn thật sự không mấy hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.