Kiêu Phong

Chương 20: Đoàn viên




Lục Thất ra khỏi khách sảnh, gọi một tỳ nữ dẫn đường đi gặp tiểu muội. Lúc nãy hắn đánh Thiếu hầu gia Tiêu phủ, đương nhiên không phải vì tức giận mà hành động lỗ mãng, mà chủ yếu là vì hiển uy. Hắn muốn nói cho người Tiêu thị biết, Lục Thiên Phong hắn đã có thành tựu, không cần phải dựa hơi Tiêu thị.
Ngày hôm nay, nếu Tiêu thị có ý nghĩ cùng Lục Thất đứng trên một trận tuyến, thì nhất định phải cùng Lục Thất nói chuyện ngang hàng, đó là điểm mấu chốt của Lục Thất. Lục Thất sẽ không thấp hèn đi cầu xin Tiêu thị ủng hộ, hắn chính là muốn biểu hiện ra sự quả quyết và tự tin của mình, hắn cũng có thực lực để làm việc bá đạo.
Nghe nô tì nói, tiểu muội và Trình di nương vẫn cư ngụ ở gần chỗ ở của Tiêu Tứ tiểu thư, mà tỳ nữ đáp lời cũng tôn kính xưng Lục tiểu thư. Lục Thất nghe xong rất thư xướng, bỗng nhớ lại nỗi thống khổ và mất mát trước đây khi tới gặp tiểu muội, nội tâm cảm khái không thôi.
Trở lại nơi cũ, Lục Thất lập tức trông thấy thân nhân của hắn, vẫn là ba ngươi, vẫn đứng ở đó chờ hắn, dung nhan chưa từng biến đổi, lại cho Lục Thất một cảm giác xa lạ. Tiểu muội và Trình di nương đứng sóng vai, mặc trên người váy áo đại biểu địa vị tôn quý. Mà người làm vườn Lý Thông cũng mặc một bộ áo bào màu xanh thẫm, có điều trên khuôn mặt đôn hậu kia lộ ra hoảng hốt lúng túng.
Lục Thất mỉm cười đi tới, rõ ràng tiểu muội bọn họ đã chờ hắn từ sớm. Hắn đi qua, trước tiên chắp tay cung kính hành lễ với Lý Thông:
- Tiểu Thất bái kiến dượng, dượng mạnh khỏe.
- Tốt tốt, đại nhân mạnh khỏe.
Đối mặt với lễ chào của Lục Thất, Lý Thông kinh hãi lập tức khom lưng chín mươi độ hoàn lễ, bộ dáng kia chính là nô bộc thấy đại lão gia.
Lục Thất vẻ mặt bình thản, lại nhìn Trình di nương, mỉm cười nói:
- Dì, Tiểu Thất đến đây.
Trình di nương với đôi mắt đẹp rưng rưng gật đầu. Tiểu Nghiên chăm chú nhìn Lục Thất, khẽ gọi:
- Thất ca ca.
Lục Thất yếu ớt mỉm cười nhìn tiểu muội, nhất thời không biết nên nói cái gì, thật lâu sau mới ôn hòa nói:
- Tiểu Nghiên, Thất ca ca không khiến cho muội thất vọng.
Tiểu Nghiên gật gật đầu, bỗng nhào tới ôm lấy Lục Thất. Lục Thất cúi đầu, hai tay khẽ ôm lấy tiểu muội trong lòng, mũi đau xót, vài giọt lệ rơi xuống. Đã nhiều năm như vậy, tiểu cô nương năm đó gọi hắn về nhà ăn cơm, khóc lóc đưa tiễn hắn đi xa, hiện giờ, hắn rốt cuộc đã có năng lực bảo hộ muội ấy rồi.
Thật lâu sau, Lục Thất mới ngẩng đầu hỏi:
- Dì, người và dượng sau này muốn đến đâu cư trú?
Trình di nương quay đầu nhìn Lý Thông một cái, quay lại dịu dàng nói:
- Tiểu Thất, về sau, dì và Lý Thông muốn quản lý một cửa hàng nhỏ.
Lục Thất mỉm cười gật đầu nói:
- Cũng được, con trở về sẽ nói với Vận Nhi, lựa chọn một cửa hàng giao cho dì quản lý.
- Tiểu Thất, dì cám ơn con.
Trình di nương rưng rưng nói.
Lục Thất cười, nói:
- Chờ dì an ổn chỗ ở bên ngoài rồi, con sẽ bảo huynh trưởng đến bái kiến.
- Không không, vậy không tốt cho huynh trưởng con, đừng cho nó tới gặp.
Trình di nương hoảng hốt đáp lại.
- Dì, chữ hiếu làm đầu, huynh trưởng nên đến bái kiến dì và dượng, dì không cần lo ngại gì cả.
Lục Thất nghiêm nghị đáp, hắn là gia chủ, hắn thừa nhận ai, thì toàn thể Lục thị cũng phải thừa nhận người đó.
Trình di nương rưng rưng nước mắt gật đầu. Lục Thất cúi đầu nhìn tiểu muội, nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, ôn hòa nói:
- Tiểu Nghiên, muội cùng Thất ca trở về quỳ bái mẫu thân đi. Chờ qua lễ thành hôn của Thất ca, muội lại về chỗ dì ở.
Tiểu Nghiên dạ một tiếng. Trình di nương lại nói:
- Tiểu Nghiên đã trở về thì ở lại hầu hạ phu nhân luôn đi.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Mẹ con không thiếu người hầu hạ, con nghĩ dắt Tiểu Nghiên về ở vài hôm, còn về sau thì vẫn sẽ ở cùng dì.
Trình di nương gật đầu không nhiều lời nữa, sau đó Tiểu Nghiên đi cáo từ Tiêu Tứ tiểu thư, trở về thì cùng Lục Thất rời khỏi Tiêu phủ. Chuyến đi này coi như Lục Thất đã đạt thành mục đích. Hắn đánh Thiếu hầu gia Tiêu phủ, Tiêu phủ cũng không trở mặt, chứng tỏ Tiêu phủ quả thật có ý muốn hợp tác với hắn. Còn chuyện rước Tiểu Phức về nhà cũng đã thuận lợi định xong.
Ngồi trong xe quay về nhà, Lục Thất tươi cười nhìn muội muội ngồi đối diện. Gương mặt thanh thuần mỹ lệ của Tiểu Nghiên hơi xấu hổ, buông xuống hàng mi đẹp ngồi ngay ngắn đúng quy củ.
- Tiểu Nghiên của ca đã trưởng thành rồi.
Lục Thất ôn hòa, bùi ngùi thốt.
Tiểu Nghiên nâng mắt nhìn Lục Thất, dịu dàng khẽ cười nói:
- Thất ca ca của Tiểu Nghiên cũng đã là đại nam nhân rồi.
Lục Thất ngẩn ra, hiểu ý liền mỉm cười, ôn hòa nói:
- Tiểu muội, chờ Thất ca thành hôn rồi, muội cũng đi Tô Châu đi, đến làm bạn với Ninh Nhi và Thu Đường.
Tiểu Nghiên ngây người, dịu dàng nói:
- Không phải Thất ca định để muội ở lại huyện Thạch Đại sao?
- Huyện Thạch Đại cũng không an bình. Qua không bao lâu nữa, mẫu thân và Tiểu Phức tẩu tẩu của muội phải đến kinh thành cư ngụ, khi đó muội cũng có khả năng sẽ bị mang đến kinh thành, mà Thất ca thật không mong muội đến kinh thành.
Lục Thất mịt mờ đáp lại.
Tiểu Nghiên gật đầu, dịu dàng nói:
- Thất ca, trước mắt muội không muốn xa cách huyện Thạch Đại. Kỳ thực, muội muốn cùng tiểu thư vượt qua khó khăn.
Lục Thất ngẩn ra, hỏi:
- Tiêu Tứ tiểu thư không tốt sao?
- Không tốt, chuyện từ hôn ở kinh thành đã làm cho tiểu thư lâm vào hoàn cảnh xấu hổ. Bây giờ hôn sự chẳng những không hủy được, mà Vinh thị ngược lại còn lệnh người đến giục hôn, buộc tiểu thư sắp tới phải xuất giá tới Hồng Châu.
Tiểu Nghiên sầu lo nói, thể hiện rõ tình nghĩa sâu nặng giữa nàng và Tiêu Tứ tiểu thư.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Chuyện Tiêu Tứ tiểu thư từ hôn, ca cũng có nghe Tiểu Phức nói ra nguyên do. Nếu Tiêu Tứ tiểu thư thật sự gả đi Hồng Châu, chỉ sợ sẽ gặp cảnh bất hạnh.
- Đúng vậy, cho nên muội mới lo lắng.
Tiểu Nghiên dịu dàng đáp lại.
Lục Thất suy nghĩ một chút, nói:
- Tiểu muội, chờ Thất ca thành hôn rồi, muội và Tiêu Tứ tiểu thư cùng đến Tô Châu đi.
- Làm sao có thể?
Tiểu Nghiên kinh ngạc nghi hoặc đáp lại.
- Thất ca nói được, tất có thể được. Sau khi Tiêu Tứ tiểu thư đi Tô Châu rồi, ta sẽ nói với Tiêu phủ Tiêu Tứ tiểu thư chết bệnh, về sau muội và Tiêu Tứ tiểu thư cứ định cư ở Tô Châu đi.
Lục Thất tự tin đáp lại.
Tiểu Nghiên nhìn Lục Thất với ánh mắt sửng sốt, lời nói của Lục Thất hết sức khí thế, lại nói có thể giật dây Tiêu phủ. Mà một nửa nguyên nhân Lục Thất tự tin như vậy là vì biết rõ chân tướng của vụ việc Tiêu Tứ tiểu thư từ hôn.
- Vậy để di nương cũng đi Tô Châu.
Tiểu Nghiên dịu dàng nói.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Dì tạm thời không nên đi Tô Châu.
Tiểu Nghiên ngẩn ra, rồi gật gật đầu, nàng không biết ý tưởng trong lòng Lục Thất. Tô Châu là căn cứ của Lục Thất, Lục Thất cần duy trì hình tượng chủ thượng của mình, cố hết sức tránh cho người ta có cơ hội chỉ trích khinh thường. Mà Trình di nương một khi tới Tô Châu với thân phận trưởng bối, có lẽ sẽ tăng thêm phiền phức trong việc quản lý Tô Châu.
Lục Thất để cho tiểu muội và Tiêu Tứ tiểu thư đi Tô Châu, một là để bảo hộ, hai là muốn mở đầu mối quan hệ thân cận với Tiêu thị. Sắp tới người Tiêu thị tới Tô Châu còn có thể có Tiêu Tri Sơn và Ngôn tổng quản. Lục Thất thậm chí đã tính toán để cho một nhà nhạc phụ của huynh trưởng cũng dời đi Tô Châu.
Thuận lợi về tới lão trạch, trong lão trạch đã bắt đầu chuẩn bị cho việc rước dâu. Trưởng tẩu Chu Nguyệt Nhi là người chủ trì xếp đặt, mang vẻ mặt sung sướng chỉ bảo hết thảy. Hiện giờ địa vị của Chu Nguyệt Nhi không giống như trước, nàng là chính thê của Thạch Thành bá, có được huyện quân cáo phong, đã không thuộc hàng thứ xuất nữa, địa vị trong gia tộc trên cả Tân Vận Nhi.
Nhưng điều khiến Chu Nguyệt Nhi thật sự sung sướng chính là, nàng âm thầm bức bách Lục Thất gieo giống vào một nữ tỳ hầu phòng mới mua. Nữ tỳ kia vốn là nữ nhân trong Chu phủ ở Vọng Giang Bảo bị Chu Nguyệt Nhi mua về làm tỳ nữ, chờ sau khi nữ tỳ kia sinh con ra, đứa nhỏ đó sẽ là con của Chu Nguyệt Nhi nàng.
Cho nên, đối với việc Đỗ Lan Nhi qua cửa, Chu Nguyệt Nhi không bài xích. Chu Nguyệt Nhi rất hài lòng với xuất thân của Đỗ Lan Nhi, nàng cũng hiểu trượng phu là đại quan triều đình, ngày sau khó tránh phải cưới bình thê.
Hơn hai ngày qua đi rất nhanh, sáng sớm, Lục Thất vận một thân lễ phục tân lang, cưỡi một con ngựa cao lớn, mang theo đội ngũ rước dâu phải nói là khổng lồ, trùng trùng điệp điệp tới Tiêu phủ đón dâu.
Toàn bộ huyện Thạch Đại xôn xao, lễ thành hôn của Công chúa và Phò mã không ngờ lại cử hành ở huyện Thạch Đại, hơn nữa còn do Tiêu phủ làm chủ hôn tống giá. Nghe nói lão phu nhân Tiêu phủ vô cùng thích Ngô Thành công chúa từng là cháu dâu của mình, cho nên coi như cháu gái mà tống giá.
Dân chúng bình thường và các hộ nhà giàu tự nhiên là tin tưởng, tuy nhiên có rất nhiều nhân vật trong quan trường nhạy cảm hiểu được một điều. Trì Châu Tiêu phủ vẫn luôn khiêm tốn ẩn nhẫn, nay lại đường hoàng tống giá Công chúa của Hoàng tộc, đây là biểu đạt ý nghĩa gì? Hành động gióng trống khua chiêng tống giá cũng chính là tuyên bố, bây giờ Ngô Thành phò mã Lục Thiên Phong và Tiêu phủ đã thành lập quan hệ bè đảng.
Lễ thành hôn này của Lục Thiên Phong mơ hồ mang đậm ý nghĩa kết quan thế. Hỉ thiếp được phân phát khắp nơi tại Trì Châu, đến cả Nhiêu Châu cũng dùng khoái mã thông báo. Mạnh Thạch cầm đầu rất nhiều quan lại Nhiêu Châu đều từ xa gửi lễ vật tới. Thứ Sử, Trưởng Sử, cùng các quan viên khác tại Trì Châu đều nhận được hỉ thiếp. Cả huyện Thanh Dương cũng không ngoại lệ, từ Huyện lệnh đến Kỳ lão, cùng với một số văn nhân có quan thân, đều được đưa tới hỉ thiếp. Chỉ có Dương phủ là không nhận được, hành vi này tựa hồ là cố ý thị uy với Dương phủ ở huyện Thanh Dương.
Công chúa đại hôn, lại có Tiêu phủ tống giá, cho nên hễ là người nhận được hỉ thiếp, có chín phần là hồi lễ thiếp chúc mừng. Huyện lệnh Thanh Dương chính là một trong những người không hồi lễ, tuy nhiên các hương quan ở huyện Thanh Dương đều có gửi thiếp chúc mừng đáp lại. Chủ bộ và Huyện thừa huyện Thanh Dương, cùng với Hữu huyện úy cũng đã lặng lẽ gửi thiếp chúc mừng, tâm lý của bọn họ đương nhiên là không muốn đắc tội với Tiêu phủ và Lục Thiên Phong.
Mã đại nhân ở Trì Châu lúc đầu không muốn gửi thiếp chúc mừng, nhưng ngẫm lại thì cảm giác không ổn. Công chúa đại hôn đưa hỉ thiếp tới, ông ta không cần phải vạch rõ giới hạn làm mất lễ độ, đắn đo một hồi, sai người mua mười khúc tơ lụa đưa lễ tới. Trưởng Sử Trì Châu nhìn thấy hành động của Thứ Sử Trì Châu, sau khi cân nhắc, cũng đưa tới tám cây tơ lụa. Các quan viên tầng dưới cũng làm theo, số lượng lễ đưa tới cũng theo thứ tự giảm dần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.