Kiêu Phong

Chương 194: Được Quan Nội




Sau khi Lục Thất tiếp chỉ, Kỷ Vương liền trở về trấn thủ thành Trường An, Lục Thất thì ở lại Phượng Tường bắt đầu chỉnh quân. Địa vị khác nhau, quyền lực cũng như Hoàng đế, tướng soái của một trăm hai mươi nghìn quân Phượng Tường bị tước chức và trộn lẫn, lại chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lệnh mới.
Lục Thất vừa chỉnh quân vừa tới tiếp quản châu huyện khu Quan Lũng, đồng loạt điều nhiệm quan lại các châu, thu nạp quân lực chiêu mộ của các châu. Bởi vì có quân lực sở thuộc mạnh mẽ hậu thuẫn, việc Kỷ Vương không dám làm, Lục Thiên Phong dứt khoát đi làm.
Phàm là người tiếp lệnh không tuân theo hoặc chậm trễ quá 3 ngày không hành động đều bị đưa vào đại quân chinh phạt. Trong vòng 1 tháng, Lục Thất đã giết chết một Thứ sử, 4 Đô úy châu quân, 3 Huyện úy, 5 Huyện lệnh, chém chết hàng trăm tướng sỹ quan binh, dùng thủ đoạn sấm sét máu lạnh nhanh chóng khống chế khu vực Quan Nội.
Theo có Quan Lũng khiến cho phạm vi thế lực của Lục Thất nhanh chóng được mở rộng, vài châu của Thái Nguyên là Hà Đông đạo ở triều Đường, Quan Lũng là Quan Nội đạo và Lũng Hữu đạo, Lục Thất có được Quan Lũng và Hà Đông đạo, là đã có vùng biên cương rộng lớn. Nếu biên cương mở rộng đã là nửa giang sơn của Chu quốc rồi.
**********
Khai Phong phủ, quyết sách của Chu Hoàng đế để Lục Thiên Phong tiếp quản khu vực Quan Lũng và phong Lục Thiên Phong làm Ngu Vương giống như đòn sấm sét giáng xuống. Mức độ rung chuyển của nó không thua kém gì việc Hoàng đế tuyên bố huynh đệ Triệu Thị là phản nghịch.
Nhưng đối với quyết sách của Hoàng đế để Lục Thiên Phong tiếp quản Quan Nội, đa số thần dân của Khai Phong phủ có thể hiểu được. Bởi vì đều biết sáu trăm nghìn quân đóng ở Phượng Tường hiện giờ đã phản loạn hơn nửa rồi. Quan Nội cũng đã rơi vào tình trạng trống rỗng rồi. Nếu không kịp thời cứu chữa, tất nhiên sẽ bị quân Tấn cướp mất.
Nhưng thần dân đối với việc Hoàng đế sắc phong Lục Thiên Phong làm Ngu Vương lại kinh hoàng khó đoán. Phong ban là Quận Vương có thể chương hiển hoàng ân, sao lại phong ban Vương tước? Ý nghĩa của Vương tước quá lớn, Đại Chu chỉ có hoàng tộc mới có thể phong Vương.
Mà điều khiến người ta bất ngờ là Hoàng đế sắc phong Lục Thiên Phong làm Ngu Vương lại phế bỏ phong hiệu của Tào Vương, lấy tội danh lâm trận bỏ chạy, giáng chức Tào Vương làm Tế Thủy bá. Phong bá của Chu quốc đó chỉ là huân phong được nhận chút bổng lộc theo huân phong, không có bất kỳ quyền lực nào. Đối với Tào Vương mà nói, chẳng khác nào chòm sao tinh tú trên bầu trời bỗng chốc trở thành người phàm dưới mặt đất.
Đối với việc Tào Vương bị giáng chức, rất nhiều triều thần và thân quý có quan hệ đều lần lượt quỳ xuống thỉnh cầu Hoàng đế khai ân. Hoàng đế chỉ trả lời vài câu:
- Hi Nhượng vô dũng, tham sắc kiêu căng, Trẫm không muốn sau này nó gặp phải bất hạnh. Nó muốn tham vui cầu an, chi bằng làm một Tế Thủy bá áo cơm không lo.
Quý phi sinh mẫu của “Tào Vương” không hề cầu xin gì, bởi vì đã từng cầu xin Thái hậu rồi. Thái hậu cũng không chịu nói chuyện. Hoàng hậu Đại Chu khuyên bà ta chờ thêm vài ngày nữa rồi nói chuyện. Sau khi bình phản xong mới nói lại, nói Thái tử là huynh trưởng của “Tào Vương”, thế nào cũng có thể niệm tình huynh đệ.
Trong Noãn Đình, Vương Kế Ân đổi ấm trà mới cho Chu Hoàng đế. Hoàng đế uống một ngụm, nói:
- Kế Ân, ngươi rất trung thành với Trẫm.
- Bệ hạ đối đãi với nô tài rất tốt. Nô tài nên trung thành báo đáp.
Vương Kế Ân cung kính nói. Mấy hôm trước, y lập được công, trong ngự thiện của Hoàng đế kiểm tra thấy có độc dược, kết quả là năm người đã bị mất mạng.
Vì sao Vương Kế Ân trung thành? Là do Lục Thất dặn dò, cố gắng không để Chu Hoàng đế bị ám sát. Mà trên thực tế sở dĩ Vương Kế Ân có thể kiểm tra ra có độc, lại là người của Triệu Khuông Nghĩa, muốn y trợ giúp giết Hoàng đế bằng độc dược, cũng chính là kiểm tra qua loa để độc thiện qua cửa, chỉ tiếc Vương Kế Ân đã chọn Lục Thất là chủ mới, đương nhiên không muốn mạo hiểm để Hoàng đế bị độc chết. Nếu Hoàng đế bị độc chết, Vương Kế Ân y có một nửa khả năng sẽ bị tội chết.
Chu Hoàng đế vui mừng gật đầu, từ khi huynh đệ Triệu Thị tạo phản, hoàng cung Khai Phong phủ đã bị nguy hiểm vô hình bao phủ. Hoàng đế có thể thay cấm quân phòng ngự hoàng cung, lại không thể thay nô tỳ, thái y và phi tần trong hoàng cung. Cho nên, lòng trung thành của Vương Kế Ân là điều vô cùng đáng quý.
- Kế Ân, Trẫm cho ngươi một ngoại chức, Phòng ngự sứ Đăng Châu, tán bậc Du Kích tướng quân. Mặc dù ngươi hiện nay không thể nhậm chức, nhưng có thể có quan bổng và địa vị.
Chu Hoàng đế vui mừng ban quan chức cho Vương Kế Ân.
- Nô tài tạ Bệ hạ thiên ân.
Vương Kế Ân liền quỳ xuống tạ ơn, ban cho chức ngoại quan đối với thái giám mà nói quả thực là sự ban ân lớn.
Vương Kế Ân quỳ lạy, Chu Hoàng đế nhìn về phía ngoài đình suy nghĩ, lát sau khẽ nói:
- Kế Ân, ngươi thấy Trẫm đối với Lục Thiên Phong có gì khác nhau?
Vương Kế Ân sửng sốt, nói:
- Bệ hạ, nô tài chỉ là thấy đối với Lục Thiên Phong liệu có chút vinh sủng quá rồi.
Chu Hoàng đế cười thản nhiên, nói:
- Trẫm vinh sủng hắn cũng chẳng qua là vì thân tộc có thể được cứu sống.
Vương Kế Ân kinh ngạc nhìn Hoàng đế. Y vốn cho rằng Hoàng đế trọng thưởng cho Lục Thiên Phong là xuất phát từ việc đối phó với Triệu Khuông Dẫn tạo phản. Nhưng Hoàng đế nói như vậy cũng chính là tán thành Lục Thiên Phong ngày sau sẽ được giang sơn Đại Chu.
- Hai con trai Trẫm trưởng thành vô năng. Nếu Trẫm không biết biến báo sẽ có nguy cơ diệt tộc.
Chu Hoàng đế thản nhiên nói.
- Bệ hạ, Lục Thiên Phong cũng không chắc có thiện tâm đó.
Vương Kế Ân cố ý nói.
- Lục Thiên Phong thì chưa chắc đã có thể dung nạp được con trai Trẫm. Nhưng so với phản nghịch Triệu Thị và quân thần khác, tỷ lệ dung nạp cũng lớn hơn rất nhiều. Quân thần cùng Trẫm bao nhiêu năm, một khi soán vị tuyệt đối không thể dung tình với con trai Trẫm.
Chu Hoàng đế lạnh lùng nói.
Vương Kế Ân khẽ ồ lên, Chu Hoàng đế lại nói tiếp:
- Còn có một nguyên nhân nữa, chính là Lục Thiên Phong có ưu thế thống nhất thiên hạ. Hiện tại hắn đã chiếm được Quan Nội và Hà Đông thì càng có ưu thế.
Vương Kế Ân gật đầu, nói:
- Bệ hạ lại ban cho Lục Thiên Phong Quan Nội đạo, quả thực khiến cho Lục Thiên Phong như hổ mọc thêm cánh.
Chu Hoàng đế im lặng nhìn ra ngoài đình, lát sau mới khẽ thở dài:
- Chỉ có thể cho hắn, cũng chỉ có hắn mới có thể bảo đảm Quan Nội đạo không mất. Nếu không cho hắn, Quan Nội đạo sẽ bị phản nghịch Triệu Thị cướp đi, hoặc là bị Tấn quốc cướp đi. Nếu Quan Nội đạo bị phản tặc Triệu Thị chiếm hữu, Phan Mỹ rất có thể bị ép đầu hàng Triệu nghịch. Hiện giờ có Lục Thiên Phong khống chế Quan Nội đạo rồi, Phan Mỹ có hy vọng tự bảo vệ mình, sẽ không muốn đầu hàng Triệu nghịch.
Vương Kế Ân gật đầu, nói:
- Nô tài nghe nói Triệu nghịch có thâm nhập rất sâu vào quân sự và chính trị của Tây bộ. Phàm là người tới tây bộ làm quan không tránh khỏi bị mua chuộc và ép buộc, cũng chỉ có Thẩm Dật Luân đại nhân cầm giữ ở đó.
Chu Hoàng đế im lặng, lát sau nói:
- Là sai lầm của Trẫm, không nên để Triệu Khuông Nghĩa đảm nhiệm chức phòng ngự Tương Châu. Triệu Khuông Nghĩa ở Tương Châu mấy năm đó lợi dụng giao dịch với Kinh Châu tích trữ tiền bạc, cũng khiến cho thế lực của y nhanh chóng lớn mạnh.
- Bệ hạ tín nhiệm Triệu Thị cũng là xuất phát từ sự giữ cân bằng quân thần, là Triệu Khuông Nghĩa quá xảo quyệt, không ngờ lại lợi dụng thương đạo từ Kinh Châu tới Hạ quốc tích lũy tài chính. Nhưng Bệ hạ để Lục Thiên Phong tiếp quản Quan Nội đạo, thế lực nhiều năm của Triệu Khuông Nghĩa phát triển ở Tây bộ tất nhiên sẽ bị mất đi hoàn toàn.
Vương Kế Ân khẽ nói.
Chu Hoàng đế im lặng, lát sau cao giọng nói:
- Tuyên Vân Cẩm Đông.
Ngoài đình có ban trực nhận chỉ đáp lại, lát sau Vân Cẩm Đông liền tới, vào Noãn Đình cung kính hành lễ:
- Thần bái kiến Bệ hạ.
Chu Hoàng đế gật đầu, nói:
- Khanh bố trí một chút, một ngày gần nhất bí mật đưa con cái Trẫm và mấy vị phi tần tới Kinh Triệu phủ.
Vân Cẩm Đông sửng sốt, suy nghĩ một hồi, nói:
- Bệ hạ, thần không dám chia quân quá nhiều, chia quân ít khó bảo vệ bình an của điện hạ. Thần đề nghị để Kinh Triệu phủ phái đại quân tới đón, thần phụ trách đưa ra ngoài trăm dặm.
Chu Hoàng đế gật đầu, nói:
- Do ngươi đi liên hệ với Thiên Phong, cho Thiên Phong biết, không nên phô trương.
Vân Cẩm Đông chần chừ một lát liền nói:
- Bệ hạ, nếu đưa điện hạ tới Kinh Triệu phủ, trên đường đi rất khó giấu giếm được thần dân, đặc biệt là gần Lạc Dương, có quân lực của Tào Bân đại nhân đóng quân, đại quân của Kinh Triệu phủ tới, nếu không có thánh chỉ của Bệ hạ chỉ e là không qua được. Thần đề nghị, trước tiên để điện hạ đi Thái Nguyên. Bên phía Thái Nguyên có hai trăm nghìn quân, hơn nữa thành Tấn Dương nguy nga, dễ thủ khó công, điện hạ tới Thái Nguyên tùy cơ có thể xoay chuyển về Kinh Triệu phủ.
Chu Hoàng đế suy nghĩ một hồi, gật đầu nói:
- Cũng được, do ngươi liên hệ đi.
- Vâng, thần sẽ nhanh chóng đưa các điện hạ đi Thái Nguyên. Thần cáo lui.
Vân Cẩm Đông cung kính nói xong liền rời đi.
Chu Hoàng đế lấy trà uống một ngụm, khẽ nói:
- Lục Thiên Phong tiến chiếm Quan Nội, Triệu nghịch sẽ nhanh chóng khởi chiến. Ngươi đích thân đi truyền dụ Hàn Thông, tăng cường phòng ngự Khai Phong phủ.
- Vâng, nô tài đi ngay.
Vương Kế Ân cung kính vâng lời, truyền dụ quân sự đối ngoại. Chu Hoàng đế không dùng ban trực nhận chỉ. Nhưng ban trực vốn hộ vệ Hoàng đế vẫn đều được giữ lại dùng, chỉ là thay cấm quân phòng ngự hoàng cung mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.